Đội quân mấy vạn kia đã sớm bị những con rắn mối khổng lồ cắn giết, không còn dũng khí chiến đấu nữa, chạy tán loạn khắp nơi.
Đám rắn mối khổng lồ cũng không truy kích, mà ngay lúc Lâm Tịch lên tiếng đáp lại, toàn bộ chiến trường bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã bị sắc thái giận dữ và căm hận thay thế.
- Tại sao ta không thể chiến thắng ngươi?
Hắn nhìn Lâm Tịch, ghét cay ghét đắng nói.
- Khi còn trong sơn cốc thí luyện của học viện Thanh Loan, ta chiến thắng nhiều người, nhưng cũng bị người khác đánh bại. Sau khi ra khỏi sơn cốc thí luyện, chúng ta cũng có thể chiến thắng nhiều người lợi hại hơn, thậm chí là chiến thắng niên trưởng Cốc Tâm Âm. Nhưng dù là chiến thắng hay chiến bại như vậy, chúng ta cũng rất vui vẻ.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Trương Bình, nói;
- Nhưng chiến thắng của ngươi thì sao? Ngay cả ngươi cũng không cảm thấy vui vẻ.
- Chiến thắng dựa trên tình bằng hữu sao?
Sát ý xuất hiện trong đôi mắt Trương Bình, hắn ta trào phúng nói;
- Ngươi là Tướng Thần, cả học viện đứng bên cạnh ngươi, ta có thể chiến thắng ngươi sao?
- Mỗi người chúng ta đều chiến đấu vì học viện.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:
- Số lần ta đối mặt với tử vong, đều sẽ không ít hơn ngươi.
Trương Bình cười lạnh, nói:
- Đừng nói với ta những lời vô nghĩa như thân làm đệ tử học viện Thanh Loan, hẳn phải vui mừng vì ngươi ngày càng mạnh hơn. Kết quả cuối cùng chính là ngươi trở thành lãnh tụ học viện Thanh Loan, mà ta phải tự sinh tự diệt ở núi Luyện Ngục.
- Cho nên ngươi cảm thấy không công bình, ngươi cho rằng thế gian này thật ghê tởm.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Cho nên ngươi mang theo vô số tín đồ đến đây, muốn khiến ta cảm thấy thế gian này cũng thật quá ghê tởm.
Trương Bình lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Thế gian này vốn rất ghê tởm, những người gọi là thiện lương và chính trực, chỉ là chưa có đủ lợi ích hấp dẫn họ.
- Về vấn đề tâm tính con người thiện lương hay ác độc như thế nào, chúng ta đã tranh cãi rất nhiều rồi.
Lâm Tịch lẳng lặng nhìn Trương Bình, nói:
- Trong lòng mỗi người tự có đáp án của mình. Ta từng nghe có người nói đời người là một mặt gương. Cho đến khi trải qua nhiều chuyện, tiến vào thần nguyên băng tuyết, ta mới hiểu được những lời này.
- Đời người chính là một mặt gương.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bao la đằng sau Trương Bình, trầm tĩnh nói:
- Ngươi cười với nó, nó cũng cười với ngươi. Ngươi khóc với nó, nó cũng khóc với ngươi. Ngươi đối xử với nó như thế nào, nó cũng đối xử với ngươi như vậy.
- Thế gian này cũng giống như vậy, ngươi cảm thấy nó luôn không công bình, vậy nó sẽ luôn không công bình. Ngươi cảm thấy nó xấu xí, vậy không thể nhìn thấy điều tốt đẹp của nó được.
Âm thanh của Lâm Tịch truyền đi khắp nơi, rất nhiều người yên tĩnh lại, lặng lẽ suy nghĩ ý nghĩa của những lời vừa rồi.
Trương Bình vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nhất thời không lên tiếng.
- Hạ phó viện trưởng đã từng nói ngươi sống cả đời, quan trọng nhất chính là lúc đi rồi được an tâm. Người sống ở trên đời, không phải là vì muốn được an tâm, muốn được vui vẻ sao?
Ánh mắt Lâm Tịch một lần nữa nhìn thẳng vào người Trương Bình, nói:
- Ngươi nắm hết mọi thứ trong tay thì thế nào? Không phải mỗi ngươi ngươi đều ăn loại côn trùng màu đen ghê tởm kia sao? Ngươi không phải lo lắng tu vi của ta mạnh hơn ngươi sao? Ngươi không mệt mỏi trấn áp những người phản đối mình sao? Nhưng ngươi vốn không cần phải làm như vậy. Khi ngươi từ núi Luyện Ngục trở về, chúng ta đã nói với ngươi rằng chiến tranh hoàn toàn kết thúc, như vậy ngươi hoàn toàn có thể có một cuộc sống yên tĩnh ở Vân Tần hay bất cứ đâu ở Đại Mãng, ngươi hoàn toàn có thể đi dạo trên đường phố, thưởng thức nhân sinh thế gian. Ngươi có thể đi đến những nơi có cảnh đẹp để ngắm hoa, có thể tới những nơi mình thích để uống rượu. Ngươi có thể mỗi ngày làm những gì Tần Tích Nguyệt thích, hoặc nghĩ làm thế nào để nàng ta thích mình. Tất cả những việc này không xinh đẹp sao? Bây giờ thì thế nào? Mặc dù ngươi có thể chiến thắng ta, giết chết ta, như vậy cho dù ngươi có thể cướp lấy bất cứ kẻ nào, ngươi cảm thấy vui vẻ sao?
Trương Bình lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, im lặng một hồi lâu.
Nhưng ngay sau đấy, hắn ta lại cất tiếng với giọng nói càng ghét cay ghét đắng hơn, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách dạy dỗ ta?
- Ngươi sai rồi. Thật ra, ngươi cho ta thời gian nói chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn mọi người nhìn thấy chúng ta đã sai, ngươi muốn mọi người biết tại sao ngươi làm như vậy.
Lâm Tịch nhìn hắn, lắc đầu nói.
Trương Bình trầm mặc một hồi, trào phúng:
- Cho nên, cũng như Lý Khổ đã từng nói, tất cả chỉ là giả dối, cuối cùng cũng phải xem sức mạnh của ai mạnh hơn.
- Không chỉ là sức mạnh của riêng ta.
Lâm Tịch nghĩ tới câu nói "không phải chỉ có mình ta chiến đấu'', mà bỗng cảm thấy buồn cười và ấm áp, nhưng cũng cảm thấy thật kiêu ngạo. Nên hắn tươi cười, một nụ cười kiêu ngạo và chan hòa, nói với Trương Bình:
- Hoa Ma Nhãn hẳn có thể giúp ngươi hứng khởi hơn, nên ngươi cảm thấy tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng Mông Bạch lại phát hiện ra bí mật này, nên hoa Ma Nhãn của ngươi đã bị Mông Bạch phá. Văn Hiên Vũ vì muốn tiêu diệt những thần quan đã có sức mạnh của ngươi mà đi vào Thiên Ma ngục nguyên, bí mật Thần tượng quân của ngươi đã bị hắn phá. Mộ Sơn Tử từng là kẻ thù của ta, nhưng hắn luôn chiến đấu vì học viện, hắn phát hiện chỗ nuôi đám côn trùng màu đen của ngươi, nên đã đoạn tuyệt bọn côn trùng đó. Thủ đoạn mê hoặc lòng người của ngươi cũng bị Đại Đức Tường phá, giúp người Vân Tần lương thiện nhận ra được mọi việc...Những việc đó đã khiến ngươi mất công dàn dựng, nhưng cuối cùng cũng không thể ép ta ra tay, không thể ép ta chủ động xuất hiện trước mặt ngươi.
Trương Bình nhìn thấy nụ cười thật tươi của Lâm Tịch, hắn không trả lời bất kỳ vấn đề nào của Lâm Tịch, chỉ chậm rãi nói:
- Ngay từ ban đầu, chính nụ cười này của ngươi khiến ta cảm thấy chán ghét vô cùng.
- Ta phải cười.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:
- Bởi vì bây giờ ngươi là kẻ thù của ta.
- Ngươi có thể kéo dài thời gian, có thể khiến ta tức giận hơn.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, trêu chọc:
- Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì dù thế nào đi nữa, thê tử ngươi yêu mến đã chết trên tay ta, rất nhiều bạn tốt của ngươi cũng chết trên tay ta. Ta sẽ tiếp tục giết chóc, người bên cạnh ngươi mỗi ngày sẽ ít đi.
Trương Bình nói như vậy là muốn Lâm Tịch phải tức giận, mà Lâm Tịch đúng là không thể không tức giận.
Hai tay Lâm Tịch khẽ run rẩy.
Nhưng ngay lúc này, trong một mảnh đất đã bị sụp đổ xuống vì những con rắn mối khổng lồ xuất hiện, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.
- Thật khiến ngươi thất vọng, mạng của ta cứng lắm đấy.
Giọng nói này thật khiến người nghe cảm thấy không thoải mái, tựa như ai cũng đang thiếu hắn ta mấy lượng bạc vậy. Khi chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục ở Thiên Diệp quan, giọng nói này đã từng xuất hiện, mà dù là Lâm Tịch hay Trương Bình, cả hai đều rất quen thuộc giọng nói này.
Lâm Tịch khẽ ngừng thở.
Khuôn mặt Trương Bình cũng ngẩn ra.
Từ Sinh Mạt chậm rãi bước ra ngoài, quay đầu nhìn Lâm Tịch một cái, rồi đi về sau Lâm Tịch.
Đúng là Từ Sinh Mạt.
Lâm Tịch cảm thấy rung động, ngay cả Nam Cung Vị Ương cũng đang kích động.
Từ Sinh Mạt đáng lẽ phải chết ở học viện Lôi Đình rồi, nhưng bây giờ hắn ta còn sống, vậy những người kia....
- Trương Bình, ngươi phải thất vọng rồi.
Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Lâm Tịch ngơ ngẩn.
Một cô gái xinh đẹp và cao gầy bước ra ngoài.
Hắn nhìn cô gái này, tựa như đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng vậy, tựa như đây là ven hồ Linh Hạ.
- Trương Bình, ngươi phải thất vọng rồi.
Càng có nhiều giọng nói hơn xuất hiện, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y bước ra ngoài.
Hốc mắt Lâm Tịch khẽ đỏ lên, há miệng muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại không nói được, chỉ là bật cười lớn.
Tiếng hít thở của Trương Bình ngày càng nặng nề hơn.
Thân thể của hắn khẽ rung động, cả khuôn mặt gần như bị biến dạng.
- Các ngươi không bị hắn giết chết ở học viện Lôi Đình, vậy tại sao lại lừa gạt chúng ta đến tận bây giờ?
Nam Cung Vị Ương nhìn Cao Á Nam, chân thành hỏi.
- Bởi vì chúng ta muốn cho hắn một niềm vui.
Cao Á Nam nắm lấy tay Lâm Tịch, nhìn vào mắt Lâm Tịch, vui mừng nói:
- Bởi vì Trương Bình hiện giờ là kẻ thù của chúng ta, chúng ta muốn phản kích.
- Hiện giờ ngươi nhất định rất tức giận, nhưng ngươi lại không dám tức giận, đáng thương quá. Nếu ta là ngươi, ta đã tự sát rồi đấy.
Từ Sinh Mạt nói chuyện với giọng điệu chanh chua.
Trong trận chiến thành Trung Châu, Trương Bình đã đích thân giết chết nhiều người của học viện Thanh Loan, những người đó chưa chắc là lão hữu của Từ Sinh Mạt, nhưng ít ra cũng từng là bạn học cũ của Từ Sinh Mạt, nên so sánh với lúc bình thường, vẻ mặt và giọng điệu của Từ Sinh Mạt bây giờ còn khắc bạc và chanh chua hơn.
Trương Bình ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của hắn biến thành màu đỏ tím.
Máu trong người hắn đang bốc cháy.
Hắn muốn nhìn thấy Tần Tích Nguyệt, nhưng vào lúc này Tần Tích Nguyệt lại không xuất hiện trong tầm mắt hắn. Hắn muốn giết chết những người bên cạnh Lâm Tịch, để cho Lâm Tịch không thể cười nữa, nhưng những người hắn tưởng rằng đã chết, bây giờ lại còn sống, còn khiến Lâm Tịch cười tươi hơn bao giờ hết.
Hắn rốt cuộc tức giận, tức giận hơn bất cứ lúc nào.
- Vậy ngươi hãy chết trước đi!
Hắn nhìn Từ Sinh Mạt, nói một câu như vậy.
Ngay lúc nói câu này, một thanh trường thương kim loại không biết từ nơi nào bay đến đã nằm gọn trong tay hắn, bị hắn ném mạnh ra ngoài.
Khoảng cách giữa hắn và Từ Sinh Mạt trên chiến trường hiện giờ, ít nhất phải cách xa hơn mấy ngàn bước.
Nhưng sau khi hắn ném ra ngoài, toàn bộ trường thương, ngay cả kim loại bên trong cũng hoàn toàn bị đốt cháy, hóa thành một luồng lửa lao tới Từ Sinh Mạt với một tốc độ và sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh và tốc độ này đã hoàn toàn vượt khỏi cảm giác cực hạn của Từ Sinh Mạt, khiến Từ Sinh Mạt không thể ngăn cản được.
Âm thanh nổ vang xé rách không khí liên tục xuất hiện.
Luồng lửa nóng cháy này sắp rơi vào người Từ Sinh Mạt.
Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch lại vung tay lên, có một luồng phi kiếm màu vàng đánh vào luồng lửa này.
Luồng lửa kim loại nóng cháy bị đánh tan, biến thành một đám khói trắng bốc cao lên trời.