Trong điện không hề có gió, tựa như nguyên khí trời đất nơi đây đã bị cố định hoàn toàn trong một không gian kín, tất cả không thể thay đổi.
Trời đất tĩnh lặng như vậy, bốn người Lâm Tịch tựa như bốn điểm đen nhỏ của một bức họa vĩnh hằng.
Cho dù là ngược dòng thời gian truy tìm đỉnh cao văn minh của người tu hành cổ đại, hay là tìm kiếm các phương pháp tu hành xa xưa, hoặc là truy tìm cước bộ Trương viện trưởng, tâm tình đám người Lâm Tịch đều như một người hành hương.
Bọn họ quan sát các kiến trúc tàn phá hai bên đường đi, nhìn những động sâu khổng lồ tựa như bị một sức mạnh khủng khiếp đánh vào, nhưng bọn họ lại không tốn thời gian để suy nghĩ tìm hiểu những phù văn được khắc trên đó, cũng không cẩn thận tìm tòi xem thử còn có hồn binh hay phương pháp tu hành nào được lưu lại hay không, bởi vì dấu chân dẫn họ đi theo vẫn đang tiến thẳng tới trước, lướt qua toàn bộ kiến trúc tàn phá, thẳng hướng chỗ sâu nhất trong đại điện.
Nếu như đại điện này còn sót lại vật gì, vậy rất có thể Trương viện trưởng đã nhận được.
Đại điện này thật sự quá lớn, cũng không biết qua bao lâu, không gian trước mặt Lâm Tịch càng thêm trống trải.
Hắn, Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, thân thể của bốn người đang bị ánh sáng mặt trời màu lam từ trên bầu trời cao quang đãng chiếu xuống nhiều đến mức thân thể gần như hóa thành trong suốt, thậm chí hiện ra cả khung xương.
Cả bốn người lại run rẩy.
Bọn họ đã đi tới trung tâm cung Thanh Loan.
Mặc dù chỉ đi một đường thẳng tiến tới đây, căn bản không đi qua chỗ khác, nhưng chỉ dựa vào trực giác của bản thân, bọn họ đã có thể xác định là mình đã đi đến trung tâm cung Thanh Loan.
Hơn nữa, trong tầm mắt Lâm Tịch, quãng trường trước mặt hắn hiện giờ quả thật rất giống một cái đấu trường hình tròn.
Hắn thấy tất cả kiến trúc đều được xây vây quanh đấu trường hình tròn này, mà bốn phía của đấu trường cũng rất cân xứng.
Chỉ là, điều khiến cho Lâm Tịch hiện giờ phải run rẩy cũng không phải là đấu trường hình tròn, mà chính là tại trung tâm của đấu trường này, tại một vị trí trên không trung cách mặt đất khoảng mấy thước, có một dòng nước xoáy màu lam đang treo lơ lửng!
Dòng nước xoáy màu lam này tựa như một con sông sao yên tĩnh, tuy chỉ có một màu lam, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nó tản phát ra vô số màu sắc khác nhau, mà ánh sáng do nó phát ra lại có thể chiếu tận mọi góc nhỏ của đấu trường hình tròn!
Nhưng thứ khiến Lâm Tịch giật mình nhất là Lâm Tịch cảm thấy bánh xe màu xanh trong đầu mình tựa như muốn phá vỡ đầu hắn, bay tới dòng nước xoáy màu xanh đó.
Hắn không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Sau một hồi đầu óc trống rỗng và cơ thể run rẩy, hắn bỗng nhiên ngơ ngẩn, bởi vì không chỉ riêng gì bánh xe màu xanh trong đầu hắn muốn tách ra khỏi cơ thể của hắn, mà chính là mọi cảm giác trong cơ thể hắn cũng muốn dung nhập vào dòng nước xoáy màu lam đang lơ lửng trên không trung, tựa như muốn hòa nhập vào nhau.
Khi đã cẩn thận cảm giác một hồi lâu rồi, Lâm Tịch càng có thêm một cảm giác khó diễn tả bằng ngôn từ được, hắn mơ hồ cảm thấy mình có một sự liên hệ to lớn với dòng nước xoáy màu lam đó, hoặc có thể nói, đối với Lâm Tịch, dòng nước xoáy màu lam đó chính là một cánh cửa.
Lâm Tịch không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng cảm giac đó lại trực tiếp xuất hiện trong lòng hắn, hơn nữa còn càng lúc càng mãnh liệt!
...
Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt không hề có cảm giác mãnh liệt như Lâm Tịch.
Bọn họ chỉ đang bị cảnh tượng to lớn nơi đây làm rung động thôi.
Bọn họ nhìn thấy dòng nước xoáy màu lam đang lơ lửng trên không trung, thậm chí cảm giác được bên trong thứ ánh sáng đang tỏa chiếu ra xung quanh có ẩn chứa một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thậm chí còn mạnh hơn sức mạnh ẩn trong những phù văn bên ngoài đại điện.
Thứ cảm giác này thậm chí còn mãnh liệt hơn khi Lâm Tịch tìm thấy những chỉ dẫn của Trương viện trưởng để lại trong thần nguyên băng tuyết. Hơn thế nữa, bọn họ còn muốn quỳ rạp xuống đất, cúng bái dòng nước xoáy màu lam.
Sau đó, bọn họ cũng như Lâm Tịch đang run rẩy trước mặt mình từ từ phát hiện trong đấu trường hình tròn khổng lồ này có rất nhiều dấu chân do Trương viện trưởng lưu lại, mà lại có rất nhiều dấu chân vây quanh dòng nước xoáy màu lam lơ lửng trên không trung, tựa hồ Trương viện trưởng đã đứng trước dòng nước xoáy màu lam này rất lâu.
Tuy nhiên, bọn họ lại không nhìn thấy bất kỳ tung tích nào của Trương viện trưởng.
Đây là một sự rung động tâm linh vô cùng to lớn!
- Trương viện trưởng!
Không biết là đang nghĩ gì trong lòng, hay là cảm xúc trong lòng bị kiềm nén quá lâu, Cốc Tâm Âm bỗng nhiên khàn giọng hô lên ba chữ.
Trong nháy mắt hô lên ba chữ này, vị nam tử đã từng bị nhốt trong thủy ngục nhiều năm, nhưng vẫn giữ vững ý chí như sắt đá, đã bắt đầu chảy nước mắt.
Trong những người ở đây, có thể nói Nam Cung Vị Ương là người tỉnh táo nhất.
Nàng cố gắng thở đều lại, gượng sức không để ánh sáng của dòng nước xoáy màu lam ảnh hưởng đến cơ thể mình, sau đó nàng quan sát chung quanh, phát hiện trên mặt đất cách dòng nước xoáy màu lam không xa, có một cái rương sắt màu đen.
Đó là một cái rương sắt màu đen mà người của học viện Thanh Loan rất hay sử dụng.
- Đây hẳn là đồ mà Trương viện trưởng để lại cho chúng ta.
Cho nên, nàng đưa tay ra, chỉ vào cái rương sắt màu đen đó, chân thành nói:
- Ông ta hẳn sẽ nói cho chúng ta biết hiện giờ ông ta như thế nào, đồng thời dòng nước xoáy màu lam đó là gì.
Khi tiếng nói của Nam Cung Vị Ương vang lên, Lâm Tịch rốt cuộc từ từ tỉnh táo lại. Ánh mắt của hắn rốt cuộc đã thoát ra khỏi dòng nước xoáy màu lam, rơi xuống một cái rương sắt màu đen cách đó không xa.
Hắn hít sâu một hơi, mặc dù trái tim vẫn đang đập mạnh vì rung động, nhưng tâm tình đã dần tỉnh táo trở lại.
Bởi vì hắn biết rằng bất kể dòng nước xoáy màu lam kia là vật gì, liệu giữa mình và nó có mối quan hệ gì hay không, nhưng chắc chắn trong cái rương kia sẽ có câu trả lời mình cần.
Hắn quay đầu nhìn Nam Cung Vị Ương, Cốc Tâm Âm và Tần Tích Nguyệt một cái, sau đó đi thẳng tới trước cái rương sắt màu đen dưới sự bao phủ của ánh sáng của dòng nước xoáy màu lam. Sau đó, hắn ta không nghĩ ngợi gì cả, tự nhiên ngồi xuống trước cái rương sắt màu đen.
- Nếu như ngươi đã tới rồi, thấy chữ viết của ta, vậy những gì ta suy đoán hẳn đã chính xác.
Trên rương sắt có chữ viết, đó là những chữ viết Lâm Tịch vô cùng quen thuộc, thuộc về thế giới mà hắn và Trương viện trưởng đã từng sống. Lâm Tịch nhẹ nhàng dùng tay của mình chạm vào những dòng chữ đó, nhẹ nhàng đọc lên.
Rương sắt không có khóa.
Bởi vì Trương viện trưởng có thể khẳng định sau khi người tu hành cổ xưa của thời đại Tiên Ma chói lọi rực rỡ hoàn toàn tiêu vong, trên thế gian này, ngoại trừ Tướng Thần ra hẳn không còn ai có thể tiến vào đây. Hơn nữa, nguyên khí trời đất bên trong đại điện tựa hồ bị giam cầm, vĩnh viễn không thay đổi, nên ông ta cũng không lo lắng cái rương sắt và những đồ vật bên trong sẽ bị lấy đi, hoặc là bị hủy hoại.
Lâm Tịch đọc xong những dòng chữ viết bên ngoài rương sắt, sau đó hắn ta nuốt lấy từng ngụm nước bọt, mở ra cái rương sắt do Trương viện trưởng lưu lại.
Bên trong rương sắt chỉ có một quyển da trâu.
Lâm Tịch mở quyển da trâu có rất nhiều chữ viết ra.
- Này đồng hương...Ngươi sẽ không nói câu vạn nhất đâu, nếu như ngươi thật sự nhìn thấy một người giống như chúng ta vậy, đến từ cùng một thế giới, vậy ngươi sẽ nói gì đầu tiên đấy? Hoặc ngươi có thể tưởng tượng rằng nếu như ta và ngươi thật sự gặp nhau, vậy câu đầu tiên ngươi muốn nói sẽ là gì?
Lâm Tịch đọc nhanh từng chữ, hắn tựa hồ đang nhớ tới những lời trên bia văn được đặt trong học viện Thanh Loan.
- Ông nói nhảm rất nhiều đấy...
Lâm Tịch nhẹ giọng trả lời.
Tâm tình của Lâm Tịch và của Trương viện trưởng đã viết quyển da trâu này hẳn là tương tự nhau, dĩ nhiên là Lâm Tịch sẽ không nói câu trên với Trương viện trưởng trong trường hợp hai người thật sự gặp lại nhau, nhưng trong tình huống bây giờ, chính Lâm Tịch cũng không biết mình nên nói gì đầu tiên.
- Thật ra bất kể ngươi nói gì, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới đâu...Ta sẽ nói cho ngươi biết là ta rất vui khi nhìn thấy ngươi, bởi vì ta rốt cuộc có thể khẳng định những gì ta đã trải qua không phải là giấc mộng, những kinh nghiệm ta có được là chân thật.
- Đúng vậy, là chân thật đấy.
Lâm Tịch nhỏ giọng nói, trông hắn ta tựa như đang tự nói chuyện với quyển da trâu này. Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt có thể hiểu được tâm tình của Lâm Tịch hiện giờ, bởi vì Trương viện trưởng và Lâm Tịch có quá nhiều thứ giống nhau, bao gồm tâm tình. Nếu như nói tri kỷ với nhau, vậy Trương viện trưởng và Lâm Tịch hẳn là những tri kỷ hiểu rõ đối phương nhất trên thế gian này.
- Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì đây...Ta nghĩ rằng chúng ta nên tập trung vào một vài vấn đề thì tốt hơn...Nếu như ngươi chỉ là tới đây tìm kiếm một đồng hương như ta, vậy ta nghĩ ngươi sẽ không thất vọng, bởi vì ngươi sẽ có rất nhiều lựa chọn...Nhưng nếu như ngoại trừ điều đó, ngươi tới đây còn vì tìm kiếm truyền thừa của cung Thanh Loan, có lẽ ngươi sẽ thất vọng.
- Ta đã ở đây rất lâu, cuối cùng có thể xác định được sự một sự thật...Trong lần quyết chiến cuối cùng, ta nghĩ cung Thanh Loan nhất định đã sử dụng một sức mạnh ngọc đá cùng vỡ nào đấy....Dù vậy, người thắng sau cùng hẳn là người tu Ma rồi. Bởi vì những thứ có giá trị, hoặc là những thứ có giá trị với người tu hành chúng ta hiện nay, đều đã bị phá hủy. Nếu như không phải là lần chiến đấu cuối cùng, hoặc là người tu Ma cố ý hủy diệt, vậy chắc chắn sẽ không có chuyện hủy diệt sạch sẽ như vậy. Về phần những phù văn nơi đây, ta nghĩ cho dù chúng ta nghiên cứu nhiều năm rồi tìm ra được sự ảo diệu gì đó, chúng cũng chưa chắc có ích với chúng ta, làm vậy thật không có ý nghĩa.
- Sau đó, ngươi cũng có thể cảm thấy ngươi và đồ vật kia có một sự cảm ứng kỳ lạ. Không riêng gì ngươi, chính ta cũng có cảm giác như vậy.
Những lời này không nói rõ đồ vật kia rốt cuộc là cái gì, nhưng Lâm Tịch tất nhiên có thể hiểu được đồ vật kia mà Trương viện trưởng nhắc đến chính là dòng nước xoáy màu lam trên đỉnh đầu, nên hắn bất giác ngẩng đầu lên, nhìn dòng nước xoáy màu lam một lần nữa.