-Vân Tần thực sự quá rộng lớn, mặc dù đang ở trong bắc bộ Vân Tần, nhưng khi nhìn về hướng bắc, Trương Bình vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng sơn mạch Đăng Thiên. Trần Ngạn Thạch và rất nhiều người tu hành Vân Tần đã chết ở đây không phán đoán sai lầm, Trương Bình đột nhiên xuất hiện ở phía bắc Vân Tần chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, chính là tiến công học viện Thanh Loan. Mặc dù hắn đã nhận được kỳ ngộ bên trong Thiên Ma ngục nguyên, sau đấy bao phủ cả thế gian tựa như một ma vương chân chính. Nhưng hắn cũng hiểu rằng nếu như học viện đã có thể thiết kế được một bộ giáp nhằm khắc chế chưởng giáo núi Luyện Ngục, vậy học viện cũng có thể súc tích sức mạnh để đối phó hắn. Cho nên, hắn chỉ có thể hành động nhanh chóng. So sánh với việc tiêu diệt những thế lực phản đối như Trần Ngạn Thạch, vậy việc tiêu diệt học viện Thanh Loan có ý nghĩa lớn hơn rất nhiều. Chỉ là trước khi tiến công học viện Thanh Loan, hắn muốn quyết định gặp một người. Người này đang ở cách đây không xa, đây cũng chính là nguyên nhân thực sự hắn muốn tiêu diệt học viện Đạo Thạch, tất cả chỉ là vì thuận đường. ... Mấy trăm kỵ binh mặc giáp nhẹ màu hồng mạnh mẽ phóng ra khỏi học viện Đạo Thạch. Trương Bình ngồi trên một chiếc xe người kéo kim loại, cũng không ai biết hắn ta đã dùng phương pháp nào để vận chuyển một chiếc xe người kéo nặng nề như vậy từ hoàng thành Trung Châu đến nơi này mà không có ai hay biết. Được mười mấy thần quan núi Luyện Ngục kéo đi, chiếc xe người kéo nặng nề này lao nhanh về phía trước như một chiếc xe ngựa. Từng mảnh giáp trên người Trương Bình tự động tách rời, cất vào bảo tọa ở bên dưới. Xuyên qua màn rèm che cửa, hắn nhìn đội kỵ binh và thần quan núi Luyện Ngục đằng trước, không khỏi cảm thấy thế gian này thật đáng chê cười. Hiện giờ ở Vân Tần có rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục và kỵ binh mặc giáp hồng, nhưng đó lại không phải là đệ tử núi Luyện Ngục như trước kia. Khi hắn trực tiếp dùng phương pháp bắt người tu hành trong thiên hạ phải lựa chọn thần phục hay tử vong, ngoài việc xuất hiện rất nhiều thế lực phản đối ra, cũng có rất nhiều tín đồ sùng kính đồng thời theo hắn. Hắn suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân vì sao có việc này. Những người này không phải thần phục núi Luyện Ngục, mà chính là thờ phụng ma vương trong truyền thuyết, sùng bái sức mạnh và sợ hãi hắn. Cho nên, mặc dù hắn có là ma vương hung tàn nhất, nhưng nhất định cũng có rất nhiều người theo đuổi hắn. ... Một dòng suối êm ả bị vô số gót sắt đạp phá, tiếp đó có một chiếc xe người kéo nặng nề lướt qua, khiến cho cả một con suối nhanh chóng bị cạn khô. Một thị trấn nhỏ ở phía nam dòng suối náo loạn. Dân chúng trong trấn hoảng sợ đứng dưới các mái hiên, nhìn vô số kỵ binh đang bao vây một căn nhà ở đầu trấn. Căn nhà này tương đối rộng, bên trong còn có một khu vườn trồng cây ăn quả. So sánh với thời còn ở tiền tuyết biên quân phía nam, Mông Bạch hiện giờ đã mập hơn xưa rất nhiều, đang từ trong một căn phòng đi ra ngoài, vòng qua vườn cây ăn quả, đi tới sảnh phía trước, thầm nghĩ: "Rốt cuộc cũng tới rồi!". Sự bình tĩnh trong đôi mắt của hắn nhanh chóng biến mất, biến thành thần thái khiếp sợ và hèn mọn. Thân thể của hắn ta bắt đầu run rẩy, trông rất chân thật. Nếu như có người nhìn vào, người đó sẽ ngay lập tức nghĩ tên mập này đúng là một người nhát gan và sợ hãi. Một luồng khí tức cường đại khiến người ta nghĩ rằng đó không phải là người tu hành đột nhiên phủ xuống, sau đó cánh cửa nhà của Mông Bạch đột nhiên vỡ vụn, có một chiếc xe người kéo mạnh mẽ đi xuyên qua cánh cửa vừa đổ xuống đó, xuất hiện trước mặt hắn. Sắc mặt Mông Bạch càng tái nhợt đi, hắn cúi đầu xuống, thân thể trở nên cứng ngắc lạ thường, nhưng cả người lại run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cả cái áo đang mặc. Màn che cửa của chiếc xe người kéo được vén lên. Trương Bình đứng dậy khỏi bảo tọa của mình, yên lặng nhìn Mông Bạch. - Ngươi đã vì họ làm rất nhiều chuyện, nhưng sau khi Văn Nhân Thương Nguyệt bị họ giết chết, ngươi vẫn không thể trở thành bạn bè thật sự của họ được. Cho nên, ngươi cũng chỉ là người bị vứt bỏ. Nhìn Mông Bạch đang chảy mồ hôi lạnh, Trương Bình nhẹ giọng nói. Mông Bạch đã cúi đầu rất thấp rồi, nhưng khi nghe Trương Bình nói, cả người hắn càng khom xuống hơn, hai gối gần như chạm đất. - Ngươi và Lý Khai Vân vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta trong học viện, ngươi không cần làm vậy. Trương Bình thản nhiên nói. Cả người Mông Bạch càng cứng ngắc hơn. Nhưng sau khoảng một tức không biết nghĩ gì, Mông Bạch vẫn cứ quỳ đó. Trương Bình cau mày lại, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như lúc mới vào, nhưng chính hắn không thể phủ nhận có một cảm giác thỏa mãn đang dâng lên trong tim hắn. Thì ra so với việc kẻ thù quỳ xuống trước mặt mình, nếu như có một bằng hữu thật sự thần phục quỳ xuống, cảm giác càng thỏa mãn con người hơn. - Ta biết ngươi rất sợ chết. Khuôn mặt Trương Bình bỗng lạnh lùng đi, trầm giọng nói: - Ta có thể giúp ngươi còn sống, hơn nữa còn là sống rất tốt. Nhưng ngươi phải chứng minh ngươi không phải là kẻ thù của ta. - Ta là người vô dụng... Mông Bạch đột nhiên khóc la. Trương Bình không để ý đến việc hắn khóc la, chỉ là chậm rãi nói: - Ta muốn lập tức tiến vào học viện Thanh Loan, nhưng trước khi tiến công, ta phải xác định học viện Thanh Loan không có mai phục đủ sức giết chết ta. Mông Bạch còn đang khóc lớn, nhưng đầu óc của hắn lại vô cùng minh mẫn, phân tích được những tin tức vô cùng quan trọng. Trong không khí tươi mới của buổi sớm, hắn loáng thoáng cảm giác được trên người Trương Bình có một mùi thơm kỳ dị. ... Gió lớn lay động tuyết trên mặt đất, sau đó xuyên qua vô số rừng cây và nhà cửa, tạo nên những tiếng hú kỳ dị. Trong trời đất lạnh lẽo như băng giá, tiếng gió biến mất, ánh trăng chiếu xuống dưới tựa như một miếng ngọc bích xinh đẹp. Một chiếc xe ngựa đang di chuyển dưới ánh trăng mờ nhạt. Đây là một chiếc xe ngựa vô cùng bình thường, tựa như bởi vì trên đường đi có một số việc trì hoãn, nên đã bỏ lỡ giờ nghỉ đêm tại khách sạn, cuối cùng phải lên đường vào ban đêm. Nhưng trên con đường băng tuyết mà chiếc xe ngựa này đang đi tới, đột nhiên xuất hiện một chấm đen. Trên cánh đồng tuyết rộng lớn, chấm đen này thực sự rất nhỏ bé, nhưng khi bóng đen này càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt những người trong xe ngựa, tất cả đã không còn bình thường nữa. Người xuất hiện đang khoác một chiếc áo lông hồ, bông tuyết rơi xuống tự động tránh sang một bên. Nhìn vào chiếc xe ngựa dừng lại cách mình phía trước mấy chục bước, đôi mắt người này toát lên thần thái thương cảm vô tận. - An Khả Y, các ngươi để cho Diệp Vong Tình tới chỗ ta lấy Vong Tình kiếm, có nghĩ tới việc lại mai mối giúp người ta hay không? Khi người vừa xuất hiện cất tiếng nói, người đánh xe ngựa khẽ ngẩng đầu, để lộ một khuôn mặt thanh tú và đầy tri thức. Màn xe xe ngựa phía sau nàng cũng chậm rãi được vén lên, để lộ mấy người Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt. An Khả Y không xa lạ gì với vị Thánh sư mặc quần áo cao quý ở phía trước, ngay cả đám người Lâm Tịch cũng có thể nhận ra người này qua câu nói vừa rồi của ông ta, Lam đại tiên sinh. Đây tuyệt đối là người mà bọn họ không muốn gặp nhất vào lúc này. An Khả Y cũng biết vị tiền bối học viện này rất mạnh, nên chân mày của nàng bất giác cau lại, bình tĩnh hỏi: - Ngay cả ngươi cũng lựa chọn thần phục Trương Bình? Lam đại tiên sinh trầm mặc một hồi, sau đó thở dài nói: - Các ngươi hẳn hiểu được hắn khác hoàn toàn với học viện Thanh Loan. Học viện Thanh Loan có thể cho phép một người như ta sống đến tuổi già trên thế gian, nhưng hắn là một ma vương, đối với hắn ta, ta chỉ được phép lựa chọn thần phục hoặc tử vong. - Các ngươi trốn không thoát. Ánh mắt của Lam đại tiên sinh xuyên qua An Khả Y, nhìn mấy người Lâm Tịch ở phia sau, giọng nói của ông ta càng thêm trong trẻo và lạnh lùng, đồng thời mang theo sự bất đắc dĩ. Ngay khi ông ta nói một câu như vậy, An Khả Y nhìn thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, da thịt của ông ta mơ hồ phát ra màu chàm và tím kỳ lạ, nên nàng gần như nín thở, hỏi: - Trương Bình đã truyền cho ngươi ma biến chân chính? - Hắn là ma vương, ngươi là một Ma nhỏ yếu, mà ta chính là Ma yếu nhất. Lam đại tiên sinh không trả lời câu hỏi của An Khả Y, mà nhìn Lâm Tịch, nói. Lâm Tịch không quá khiếp sợ bởi vì Lam đại tiên sinh đã thành Ma, nhưng hắn lại cảm thấy trong câu nói của Lam đại tiên sinh có tin tức mà mình muốn biết. Nơi xa đột nhiên có tiếng gió gào thét. Có bốn bóng người khổng lồ, mang theo tiếng xé gió kinh khủng, xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Tần Tích Nguyệt hoàn toàn ngừng thở. Đó là bốn con Hỏa khôi! Nam Cung Vị Ương nheo mắt lại, giật mình vô cùng. Nàng là người đầu tiên nhận ra một khả năng có thể xảy ra trong câu nói khi nãy của Lam đại tiên sinh, nên nàng trực tiếp trầm giọng hỏi: - Những vật này có thể cảm giác được khí tức của người tu Ma? Đối với Lam đại tiên sinh, nàng chỉ là một tiểu bối. Nhưng sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục chết, nàng chính là người tu hành mạnh nhất, nên nàng có thể trực tiếp hỏi Lam đại tiên sinh như thế. Nàng khẽ vuốt cằm, thở dài một tiếng. - Lúc trước là vì ta bị thương quá nặng, hơi thở quá yếu, nên những con Hỏa khôi này không cảm giác được? Lâm Tịch hít sâu một hơi, tỉnh táo hỏi. Mặc dù hiện giờ chỉ có một mình An Khả Y tiếp ứng bọn hắn rời đi, nhưng trong khu vực thành Trung Châu, các cường giả học viện Thanh Loan đã an bài rất nhiều. Họ c viện có thể xác định hiện giờ Trương Bình không có ở trong thành Trung Châu, đồng thời sắp đặt một nhóm cường giả hộ tống Hồ Ích Dịch rời đi, nhằm đánh lạc hướng sức mạnh của Lãnh Trấn Nam và núi Luyện Ngục. Khi nãy Lam đại tiên sinh có thể xuất hiện ngăn cản đường đi của mình, Lâm Tịch đã cảm thấy không thể tin được, mà với thái độ cũng như lời nói của Lam đại tiên sinh hiện nay, Lâm Tịch đã xác định được một chuyện vô cùng đáng sợ. Đối mặt với Lâm Tịch, Tướng Thần thế hệ này của học viện Thanh Loan, Lam đại tiên sinh lại cười chua chát: - Cho nên, các ngươi có chạy đến đâu cũng không có lợi gì. Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói: - Ta có thể khiến mình lâm vào trạng thái hồn lực cạn kiệt, hơi thở rất yếu, mà chính ngươi cũng có thể. Từ sau khi trở thành kẻ thù của Trương Bình, Lâm Tịch tựa hồ tỉnh táo và nhạy cảm hơn hồi xưa. Lam đại tiên sinh hơi ngẩn người, sau đó lại lắc đầu cười khổ: - Vậy thì sao? Ẩn núp mà không có hồn lực sao? Học viện Thanh Loan chuẩn bị biến mất rồi, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng có thể trốn đi đâu? Hơn nữa, các ngươi còn chưa hồi phục, hôm nay các ngươi căn bản không thể trốn đi.