Khí lưu cuồn cuộn khiến cho tuyết đọng trên mặt đất bị cuốn lên cao, thậm chí sức nóng bên trong còn khiến tuyết bị hòa tan, sương mù màu trắng bốc lên cao. Một bộ giáp màu xanh từ bên trong sương trắng hiển lộ ra bên ngoài, càng khiến người nhìn cảm thấy rung động. - Đây là bộ giáp gì? Trong những quan viên Vân Tần đang ở đây, có rất nhiều người từ Công ti chạy đến để hỗ trợ. Đối với các hồn binh hay áo giáp chiến đấu, những người này tất nhiên rất hiểu rõ, mà đối với các tướng lãnh cũng như giáo quan trong quân đội, bọn họ càng biết ưu và nhược điểm của hồn binh và áo giáp như lòng bàn tay của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ áo giáp mà Trương Bình đang mặc, mới chỉ cảm giác được chút khí tức do bộ giáp chấn động ra ngoài, tất cả bọn họ có thể khẳng định đây chính là một bộ giáp mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Mà điều càng khiến bọn họ kinh hãi hơn việc nhìn thấy bộ giáp của Trương Bình chính là, bọn họ phát hiện dường như cả Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch đều không phải là đối thủ của bộ giáp này! Sau trận đại chiến ở Thiên Diệp quan, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã là người tu hành vô địch thế gian, nhưng hiện giờ lại bị một người tu hành mặc giáp truy đuổi, hình ảnh như vậy khiến bọn họ phải hoài nghi hai mắt của mình. Đám người Trì Vũ Âm giật mình, đôi ngươi co lại. Lâm Tịch đang ở bọn họ gần nhất, nên so với những người khác ở quanh đây, bọn họ có thể cảm nhận khí tức chấn động trên người bọn Lâm Tịch cùng với khí tức quanh quẩn bộ giáp màu xanh. - Lui! Ngay nháy mắt nhìn thấy những người tu hành Yêu tộc, Lâm Tịch lập tức quát to một tiếng. Tất cả người tu hành Yêu tộc không dám chần chờ, những đóa hoa xinh đẹp kỳ dị kia phun ra hơi nước, mang theo những người tu hành Yêu tộc bay lên không trung. Trong nháy mắt này, Trì Mang đã giương cung bắn hai lần. Sáu cây tên màu xanh biếc đột nhiên phá không, xuyên qua làn sương mù màu trắng, chuẩn xác bắn trúng bộ giáp màu xanh ngọc đang dần hiện rõ. Trong nháy mắt sáu cây tên màu biếc tiếp xúc với bộ giáp, ngay lập tức biến thành sáu cây thực vật màu đỏ thẫm, trói thật chặt bộ giáp này lại, phát ra âm thanh rít gào rợn người, rồi bắt đầu bốc cháy. Hình ảnh một cây tên biến thành thực vật, rồi tự động bốc cháy như vậy, là một hình ảnh mà các quan viên cũng như quân đội Vân Tần chưa từng nhìn thấy, nên họ gần như không thể tin vào mắt mình. Nhưng hình ảnh khó tin này cũng chỉ kéo dài trong tíc tắc. Những sợi tơ màu vàng do các phù văn bên ngoài bộ giáp tạo thành lập tức cắt những cây thực vật màu đỏ thẫm này thành phấn vụn, biến thành một đám tro bụi tự bốc cháy, rồi rơi xuống đất. Bề ngoài bộ giáp vẫn trơn bóng như cũ, thậm chí không hề có nám đen. Ngón tay giương cung của Trì Mang cương cứng. Hắn cảm giác được ánh mắt của chủ nhân bộ giáp này đang nhìn mình, đồng thời cảm thấy không phải đối phương không thể tránh né được sáu cây tên vừa rồi, mà chính là khinh thường né tránh. Có ánh sáng màu vàng xuất hiện trong không trung. Thiên Phượng Vân Tần màu vàng hiện đang bay lượn trên đầu đám người Lâm Tịch. Nhưng ngay lúc này, lưng của bộ giáp Trương Bình đang mặc bỗng nhiên phát ra tiếng vang bén nhọn. Từng lưỡi dao kim loại màu đen vô cùng mỏng nhẹ, từ trên vị trí xương bả cánh vai của bộ giáp tự động rơi xuống như nước chảy, tạo thành một đôi cánh kim loại màu đen khổng lồ. Bộ giáp kim loại màu xanh ngọc đứng sừng sững, đôi cánh màu đen đột ngột hiện rõ sau lưng. Màu xanh ngọc và màu đen là hai màu đối lập với nhau hoàn toàn, chính hình ảnh đối lập mãnh liệt như vậy khiến cho tâm thần người nhìn rung động vô cùng, cảm thấy bộ giáp này tràn đầy ma tính. Bên trong bộ giáp màu xanh ngọc, Trương Bình đang thỏa sức hưởng thụ không khí mới từ bên ngoài tràn vào, cảm thấy thân thể của mình càng nhẹ nhàng hơn. Ngay nháy mắt hai cánh được mở rộng hoàn toàn, bộ giáp màu xanh ngọc này lập tức bay lên cao như một con đại bàng. - Chẳng lẽ ngươi cho rằng trong thời đại Tiên Ma ngày xưa, người tu hành chỉ chiến đấu trên mặt đất thôi sao? Hắn hưởng thụ cảm giác thân thể của mình thoát khỏi mặt đất, thầm cười nhạo Lâm Tịch quá trẻ con. "Vèo!" Một ánh kiếm vô cùng bén nhọn xuất hiện trên bầu trời, chiếu sáng cả một góc trời hiện đang bị màu xám nhuốm lấy, thậm chí còn quét sạch toàn bộ sương mù màu trắng bên trong không trung. Nam Cung Vị Ương lại xuất kiếm. Ánh kiếm mạnh nhất thế gian hiện nay dường như đã đột phá mọi giới hạn tốc độ đang tồn tại trên thế gian, trực tiếp đánh thẳng vào một chiếc cánh màu đen sau lưng Trương Bình. Vô số lưỡi dao màu đen đạo thành chiếc cánh bắt đầu rung động mãnh liệt, tựa hồ chiếc cánh màu đen này sẽ lập tức bị chấn vỡ. Nhưng sau một khắc rung động, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh bàng bạc từ bên trong bộ giáp truyền vào hai cánh màu đen, sau đấy có một ngọn lửa màu tím xuất hiện bao phủ cả hai cánh màu đen. Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lại bị ngọn lửa màu tím bao lấy, Nam Cung Vị Ương lập tức ngừng quán chú hồn lực, phi kiếm của nàng rơi xuống như một ngôi sao băng, tạo thành một hố sâu ngay bên dưới. Lâm Tịch hơi do dự. Hắn biết Nam Cung Vị Ương đối phó với ngọn lửa màu tím như vậy đã là cố hết sức, với tu vi hồn lực của hắn bây giờ, một khi đối phó nhất định còn khó hơn. Nhưng sau khi những cảm xúc đau đớn và thống khổ vì bị phản bội dần biến mất, tâm tình càng lúc càng trở nên lạnh như băng, hắn càng hiểu rõ nếu như hôm nay không thể chiến thắng Trương Bình được, vậy hắn nhất định phải hiểu rõ sức mạnh của Trương Bình hơn. Cho nên, sau một hồi do dự, phi kiếm của hắn trên không trung hóa thành một luồng ánh sáng, kiên quyết tấn công hai cánh sau lưng Trương Bình. Phi kiếm của hắn không thể mạnh như phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, nhưng lại nhanh hơn. Khi ngọn lửa màu tím còn chưa hoàn toàn biến mất khỏi hai cánh màu đen, phi kiếm của hắn đã mạnh mẽ trảm vào vị trí mà Nam Cung Vị Ương đã tấn công khi nãy. Nhưng chỉ trong một tíc tắc, hắn liền cảm giác được hồn lực trên phi kiếm của mình đang biến mất với một tốc độ kinh người, gần như không thể khống chế được nữa mà rớt xuống đất. Hắn buộc phải bộc phát hồn lực mạnh mẽ hơn để có thể khống chế được phi kiếm của mình. Cảm giác như vậy tựa như đang kéo lấy một ngọn núi lửa đang phun dữ dội. Phi kiếm trên không trung lập tức bị kéo mạnh ngược về sau. Hắn lập tức hoàn toàn ngừng quán chú hồn lực vào phi kiếm, nhưng chỉ trong nháy mắt này, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Trương Bình tung người ngay trên không trung, hai tay của hắn để thẳng theo bộ giáp của mình. Có hai luồng sóng nhiệt từ bên trong lòng bàn tay của hắn phun ra ngoài, truyền vào trong hai chiếc cánh màu đen. Những lưỡi dao tựa như lông vũ trên đôi cánh màu đen phát ra tiếng kêu dễ nghe như chuông gió. Tốc độ bay trên không trung của hắn lập tức nhanh hơn gấp mấy lần! Bản thân hoa Tiên Diệp chỉ có thể bay trên không trung, không thể tăng tốc lên được. Đám người Trì Vũ Âm còn chưa hết rung động vì đợt tấn công vừa rồi của phi kiếm của Lâm Tịch và phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, ngay lập tức đã bị một luồng sóng nhiệt bao lấy, phát hiện Trương Bình chỉ còn cách họ mấy chục bước! Trì Vũ Âm gần như nín thở. Hiện giờ các nàng đã bay lên cao mấy chục thước, nếu như Trương Bình vọt vào trong trận, mặc dù không trực tiếp đánh chết các nàng, nhưng chiến đấu gần như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến hoa Tiên Diệp. Từ độ cao như vậy rơi xuống đất, các nàng nhất định sẽ bị thương không nhẹ. Trong khoảnh khắc như vậy, bản thân Trì Vũ Âm biết rằng các nàng không thể nào ngăn cản Trương Bình tiến gần được, nên Trì Vũ Âm lập tức quyết định. - Các ngươi xuống đi! Sau khi thét lớn một tiếng ra lệnh, để cho những người khác nhanh chóng hạ xuống, nàng lại chủ động tiến tới nghênh đón Trương Bình, ngăn cản trước mặt Trương Bình. Trương Bình nhìn Trì Vũ Âm tựa như nhìn người chết. Một luồng sức mạnh cường đại được ngưng tụ ngay lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn lạnh lùng vươn tay ra, chỉa thẳng vào Trì Vũ Âm đối mặt mình, tung ra một quyền. Dưới sự áp bách khủng khiếp của sức mạnh Thánh sư vô địch bên trong cơ thể hắn, có một ngọn lửa màu tím bao bọc quanh nắm đấm của hắn, sau đó tạo thành vô số ngọn lửa rất nhỏ kéo dài trong không trung, tựa như đó là những phù văn vô cùng huyền ảo, mạnh mẽ đánh tới Trì Vũ Âm. Trong tưởng tượng của hắn, không những thân thể của Trì Vũ Âm sẽ bị một quyền này xuyên thủng thân thể, mà những ngọn lửa màu tím trong không trung thậm chí có thể ảnh hưởng đến những người tu hành Yêu tộc đằng sau. Nhưng ngay lúc ngọn lửa màu tím của hắn chuẩn bị tiếp xúc với Trì Vũ Âm, hắn thấy có bảy viên bảo thạch kỳ lạ trôi nổi trước cơ thể Trì Vũ Âm. Hắn khẽ cau mày, lập tức nghĩ tới công dụng của bảy viên bảo thạch này, khi Lâm Tịch sử dụng chúng trong trận đại chiến ở Thiên Diệp quan. Ngay lập tức có một ý tưởng hoàn toàn mới và ý niệm tham lam vô cùng xuất hiện ngay trong đầu hắn. Một ngọn lửa dài mạnh mẽ đánh vào bảy viên bảo thạch đang phát ra ánh sáng màu xanh trước mặt Trì Vũ Âm. Đối mặt với sức mạnh mạnh mẽ của Trương Bình, luồng ánh sáng màu xanh của bảy viên bảo thạch gần như bị nén lại, biến thành một quả cầu nhỏ. Không có một ngọn lửa nào có thể xuyên vào bên trong, phần lớn đã bị luồng ánh sáng màu xanh của bảy viên bảo thạch ngăn cản, căn bản không thể uy hiếp được Trì Vũ Âm cũng như những người tu hành Yêu tộc ở đằng sau. Nhưng đối mặt với luồng sức mạnh bàng bạc như vậy, hoa Tiên Diệp đang che lấy Trì Vũ Âm lại không thể chịu nổi, dần dần vỡ vụn. Ngay sau đó, cả người Trì Vũ Âm được một luồng ánh sáng màu xanh bọc lấy, rồi tự do rơi xuống đất như ngôi sao chổi. - Để cho ta. Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch đang ho ra máu, nói. Phi kiếm của nàng lại bay lên, nhưng lại không tỏa ra khí thế bén nhọn và nặng nề như ban đầu, mà nhẹ nhàng như một dòng nước. Nó nhanh chóng lượn ra sau lưng Trì Vũ Âm, liên tục tỏa ra khí kình, hóa giải phản lực rơi xuống của Trì Vũ Âm, giúp cho Trì Vũ Âm có thể ổn định rơi xuống đất. Dù là phi kiếm bay lên, phi kiếm rơi xuống, hay là Trương Bình một mình đánh tan toàn bộ người tu hành Yêu tộc, đối với những người tu hành cũng như quân đội bình thường, đây cũng là những hình ảnh khó tưởng tượng được. Nên cho đến bây giờ, các tướng lãnh quân đội Vân Tần mới bắt nhịp được. Một tướng lãnh Vân Tần đã quyết định, dưới quân lệnh của hắn, vô số cung nỏ mạnh mẽ chấn động. Một loạt cây tên bay lên trời cao, ánh sáng kim loại màu đen trên không trung càng lúc càng nhiều, càng lúc càng kinh khủng, cuối cùng biến thành một cơn cuồng phong màu đen, đồng loạt bay tới chỗ Trương Bình. - Không muốn giết kẻ đã giết chết hoàng đế, mà lại giết ta? Rốt cuộc các ngươi sợ hãi sức mạnh của hắn hay là cảm thấy hắn là người tốt? Trương Bình không hề có ý né tránh loạt mưa tên đang rơi xuống. Trong nháy mắt này, hắn lại chăm chú nhìn về vô số quân đội Vân Tần vừa bắn tên, lạnh giọng và chậm rãi nói.