Phi kiếm mang theo máu tươi tựa như nham tương bên trong cơ thể hai con Hỏa khôi phóng ra ngoài, mạnh mẽ chém vào ngực bộ giáp này. Mặc dù đã giảm đi một chút sức mạnh khi xuyên qua cơ thể hai con Hỏa khôi, nhưng nhờ được hồn lực của Nam Cung Vị Ương quán chú vào mạnh mẽ, nên đây vẫn là một kiếm mạnh nhất thế gian. Tựa như một vùng biển sâu đập mạnh vào nham thạch. Trước khi phi kiếm mỏng nhẹ thật sự tiếp xúc với bề mặt bên ngoài của bộ giáp, trong không gian nhỏ hẹp này đã vang lên vô số tiếng động như sóng vỗ bờ. Kiếm ý sắc bén chém vào bề mặt bộ giáp sáng loáng, trong nháy mắt đã tạo thành mấy trăm ngàn ánh lửa chói mắt, tựa như bộ giáp màu xanh này sẽ nhanh chóng bị vô số kiếm khí rất nhỏ cắt vụn. Nhưng sau một khắc, vô số phù văn được khắc bên ngoài bộ giáp màu xanh đậm này bỗng nhiên sáng lên. Khi các luồng kiếm ý chạm vào bộ giáp, tiếp xúc với vô số phù văn kia, các phù văn bỗng nhiên đồng loạt tạo thành một lớp tơ nhện màu vàng. Hiện giờ, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã thật sự tiếp xúc với bề mặt bên ngoài của bộ giáp, lưỡi kiếm chém vào bộ giáp tạo thành một vết kiếm sáng ngời. Nhưng ngay khi vô số kiếm khí khuếch tán ra, chúng lại bị vô số tơ nhện trên bộ giáp ngăn chặn, tạo thành âm thanh mạnh mẽ như nước chảy mạnh. Âm thanh kim loại cắt vào nhau, tiếng nổ lớn, tiếng sấm chớp ầm ầm...tất cả trộn lẫn với nhau tạo thành một hình ảnh hỗn loạn vô cùng. Mặt đất dưới chân Trương Bình chợt lõm xuống, nhưng bộ giáp trông rất nặng nề này lại tựa như một quả bóng da, nảy lên không trung rồi hạ xuống. Bộ giáp màu xanh nặng nề như vậy lại bị Nam Cung Vị Vương dùng một kiếm đẩy lui. Nhưng ngay khi Trương Bình bên trong bộ giáp đó bị đánh bật lên không trung rồi rớt xuống, Nam Cung Vị Ương lập tức biến sắc. Một số vết kiếm sáng loáng bên ngoài bộ giáp màu ngọc đang biến mất. Mặt ngoài bộ giáp chẳng những không có vết xước nào, thậm chí là không bị lõm vào. Cho dù là chiến giáp mạnh nhất học viện Thanh Loan mà Khương Tiếu Y đang mặc, nhưng đối mặt với một kiếm kinh khủng của nàng, cũng không thể bảo toàn được, thật không ngờ bộ giáp này lại có thể ngăn chặn. Nếu như chỉ có bộ giáp không bị tổn hại, Nam Cung Vị Ương sẽ không biến sắc đến mức như vậy, bởi vì một khi sức mạnh bàng bạc va chạm vào nhau, nó vẫn có thể giết người như bình thường. Tựa như một khi hai phi kiếm va chạm vào nhau, nàng vẫn có thể cách không đả thương Thánh sư ngự kiếm đối địch, giết chết đối phương. Nhưng sau khi bị một kiếm của nàng chém trúng, Trương Bình lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, mà các phù văn bên ngoài bộ giáp lại luôn lóe sáng, tạo thành một lớp mạng nhện màu vàng, điều này cho thấy Trương Bình liên tục quán chú hồn lực vào bộ giáp. Hồn lực quán chú không bị gián đoạn, điều này cho thấy đối mặt với một kiếm của nàng, Trương Bình không hề bị tổn thương. Cảm nhận được một kiếm vừa rồi không hiệu quả, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương vẫn huyền phù trong không trung. "Phốc!'' Trương Bình rơi xuống đất, mặt đất dưới chân bị lõm xuống, bụi mù bốc lên khắp nơi. Sau ót bộ giáp hắn ta đang mặc, đột nhiên có vô số "sợi tóc" xuất hiện bay múa trên không trung. Đây là những sợi tóc trong suốt vô cùng, nhưng dưới ánh sáng màu xanh ngọc và màu vàng nhạt do bộ giáp tỏa ra, trông chúng như ẩn như hiện, khiến cho bộ giáp tựa như thần ma thật sự. Lâm Tịch nhận ra sợi tóc này là cái gì, tim của hắn càng lạnh như băng giá. Vì đây chính là vật mà hắn và Đông Vi phải trải qua một tử chiến trong vùng đất hoang vu mới có thể có được. - Đây là áo giáp mà học viện chuẩn bị để đối phó với chưởng giáo núi Luyện Ngục. - Ngươi nói là bộ giáp này không thể hoàn thành được, nhưng chính ngươi đã âm thầm hoàn thành nó. Lâm Tịch nhìn bộ giáp màu xanh ngọc này, lạnh giọng nói: - Vì bộ giáp này, học viện đã tốn không biết bao tâm huyết, không biết bao người đã hi sinh, nhưng ngươi lại dùng nó để đối phó chúng ta? ... Đây là lần đầu tiên Trương Bình mặc bộ giáp này để chiến đấu với kẻ địch. Lần đầu tiên mặc giáp đối địch, lại phải đối mặt với Thánh sư mạnh nhất hiện nay là Nam Cung Vị Ương, hiện giờ một kiếm của Nam Cung Vị Ương lại chỉ khiến hắn phải lùi về sau mấy bước. Trong bộ giáp này hắn cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng ấm áp, đồng thời hắn cũng cảm thấy mạnh mẽ vô cùng. Cảm giác như vậy thật quá tốt. Hắn nghe thấy Lâm Tịch nói, cũng nhận ra Nam Cung Vị Ương đang tìm kiếm nhược điểm của hắn. Cho nên, hắn không hề để ý đến Lâm Tịch, mà chậm rãi lắc đầu: - Không ích gì cả. - Ngươi đang tìm kiếm nhược điểm của bộ giáp này, nhưng bộ giáp ta đang mặc vốn không có nhược điểm. - Bộ giáp này không chỉ được các tượng sư học viện Thanh Loan thiết kế...nó còn hội tụ các phù văn cổ và phương pháp luyện kim mà ta đã tìm được bên trong Thiên Ma ngục nguyên. Được nhiều tượng sư núi Luyện Ngục chế tạo...nên bộ giáp này đã hội tụ toàn bộ sức mạnh tượng sư học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục, là bộ giáp hoàn mỹ nhất được chế tạo hiện nay, gần như ngang ngửa với những bộ giáp thời tiên ma đại chiến. Ta nghĩ rằng vào thời kỳ đầu, hẳn rất nhiều người tu hành tiên ma mặc những bộ giáp như vậy để chiến đấu. - Mà ta nhận được truyền thừa chân chính của Thiên Ma cung, đã dung hợp với bộ giáp này một cách hoàn mỹ. So sánh với bất kỳ ai trên thế gian này, thân thể của ta còn mạnh hơn, mặc dù bộ giáp này không thể triệt tiêu toàn bộ sức mạnh phản chấn, nhưng chút sức mạnh đó lại không thể khiến ta bị thương được. - Cho nên, làm sao các ngươi chiến thắng ta được? Điều các ngươi cần làm chính là phải thần phục ta. Âm thanh của Trương Bình thông qua sự rung động của kim loại mà truyền ra ngoài, lộ vẻ vô cùng sâm nghiêm và lãnh khốc. ... Âm thanh kiếm khí lại xuất hiện. Khi hai chữ "thần phục" cuối cùng trong lời Trương Bình vừa nói phun ra khỏi miệng, phi kiếm Nam Cung Vị Ương đang huyền phù trên không trung, đã mạnh mẽ trảm vào bộ giáp trước mặt. Một chiêu này của nàng còn mạnh hơn khi nãy, giống như phá tan một vùng biển rộng lớn. Nàng không hề quan tâm đến việc bộ giáp này có nhược điểm hay không, nàng cũng biết có thể chiêu này của mình không thể khiến Trương Bình bị thương được, nhưng nàng lại không chịu nổi cách nói chuyện của Trương Bình, nàng muốn Trương Bình câm miệng. Cho nên, một chiêu này của nàng đã chuẩn xác chém vào phần miệng của bộ giáp. Vô số kiếm quang và lớp mạng nhện màu vàng bên ngoài bộ giáp liên tục va chạm với nhau. Trong những tiếng nổ đinh tai nhức óc, Trương Bình hơi lảo đảo về sau, hai chân bị chấn động bay ra khỏi mặt đất. Nhưng trong nháy mắt này, hai tay của Trương Bình lại vươn ra trước, bàn tay kim loại màu xanh ngọc chính xác bắt lấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương. Đây là một loại cảm giác và phản ứng vô cùng đáng sợ. Trong nháy mắt này, Trương Bình rất kiêu ngạo. - Ta quên nói cho các ngươi biết một sự thật...Thân thể mạnh mẽ cũng sẽ giúp cho cảm giác và phản ứng con người mạnh hơn. Nếu như so sánh với những người tu hành có cùng tu vi hiện nay, những người tu Ma ngày xưa đều có cảm giác và phản ứng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa, thân thể của họ càng mạnh hơn, tốc độ và phản ứng của họ sẽ lập tức được đề thăng. Máu tươi trong cơ thể hắn dường như bị một kiếm vừa rồi của Nam Cung Vị Ương chấn động sôi trào, nhưng hắn vẫn muốn nói rõ. Bàn tay kim loại phát ra những tia chớp màu vàng, bắt đầu tấn công phi kiếm của Nam Cung Vị Ương. Bị một luồng sức mạnh khác tấn công vào, ánh kiếm trên phi kiếm hoàn toàn ảm đạm xuống. Nếu như tiếp tục trong một thời gian ngắn nữa, rất có thể thanh phi kiếm này sẽ biến thành một đống sắt vụn. Nhưng ngay một khắc này, lại có một ánh kiếm khác xuất hiện trước mặt Trương Bình. Một kiếm này mạnh mẽ chém vào một khuỷu tay của Trương Bình, khiến tốc độ của cánh tay này nhất thời chậm lại. Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đột nhiên chấn động, thoát khỏi lòng bàn tay đang khống chế. Trương Bình nhìn thấy thanh phi kiếm đang chém xuống mình. Chủ nhân của thanh phi kiếm này là Lâm Tịch. - Rốt cuộc ngươi đã ra tay rồi sao? Hắn trào phúng nói: - Cuối cùng không xem ta là bằng hữu nữa rồi, không muốn giải cứu ta sao? Lâm Tịch hầu như không còn nhớ đến Hoàng Hỏa Tiếu đã từng gặp trong vùng đất hoang vu, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ rằng Hoàng Hỏa Tiếu lại xuất hiện trong học viện Lôi Đình, hắn cũng không biết trước khi núi Lôi Minh sụp đổ, đám người Cao Á Nam đã chạy thoát ra ngoài. Lâm Tịch cho rằng thê tử và bằng hữu tốt nhất của mình đã chết trong học viện Lôi Đình. Cảm xúc bi thương và gặp phải chuyện Trương Bình hoàn toàn phản bội, khiến cho trong lòng hắn tựa như có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt, lại tựa như có vạn con kiến cùng lúc cắn nuốt. Nhưng trong tình thế hiện nay, hắn biết mình cần phải làm gì. - Lui! Đối mặt với sự giễu cợt của Trương Bình, hắn lạnh lùng nói một chữ. Hoa Tịch Nguyệt và Tần Tích Nguyệt toàn lực lui về sau. Lâm Tịch ngẩng đầu lên. Trong lúc dặn dò như vậy, phi kiếm của Lâm Tịch đã liên tục xoay quanh Trương Bình, đồng thời đã có năm lần tấn công Trương Bình. Đâm, chém, gọt, bổ, quét...mỗi một kiếm đều biến hóa, mục đích chính là thăm dò bộ giáp Trương Bình đang mặc. Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương cũng tận dụng cơ hội liên tục tấn công bộ giáp Trương Bình đang mặc, hơn nữa, mỗi một lần tấn công đều chém vào các bộ phận ở ngực giáp. Trương Bình ở bên trong bộ giáp càng lạnh lùng hơn. Thật ra hiện giờ hắn đang kinh ngạc trong lòng, bởi vì mặc dù cảm giác của hắn đã vượt xa Nam Cung Vị Ương, nhưng hắn cũng không thể cùng một lúc ngăn cản phi kiếm của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương tấn công mình, cũng không thể khóa chặt phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lại như lúc trước. Thực lực của Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, Chỉ là hắn không cho rằng việc này có thể thay đổi được gì, cho rằng Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch không thể còn sống mà rời khỏi thành Trung Châu được. Hai tay của hắn vươn xuống mặt đất. Một lực hút mạnh mẽ hút lấy mười mấy sợi xích dưới đất lên, hiện giờ Trương Bình đã hoàn toàn mặc kệ việc có hai thanh phi kiếm không ngừng đánh trúng người mình, tạo thành vô số ánh lửa. Một đầu của mười mấy sợi xiềng xích này đang nối liền với thi thể hai con Hỏa khôi. Khi bàn tay kim loại của Trương Bình chạm vào những sợi xích này, bỗng nhiên nguyên một sợi xích đỏ bừng, bắt đầu bốc cháy, phát ra ngọn lửa màu đỏ tím. Bên trong thân thể hai con Hỏa khôi phát ra vô số âm thanh lửa cháy dữ dội. Hai con Hỏa khôi đã chết bỗng nhiên đứng lên, cả người bốc cháy hừng hực, tựa như đã từ vong linh kỵ sĩ hóa thành ác ma bị đốt cháy. - Mấy đồ chơi của Thiên Ma quật chỉ là tiểu đạo. Âm thanh rét lạnh như băng của Trương Bình lại vang lên.