Tiên Ma Biến

Chương 758: Không thể chiến được nữa

Trong quân đội Vân Tần, Hắc kỳ quân có rất nhiều truyền kỳ, chỉ là phần lớn thần quan núi Luyện Ngục lại chưa từng nghe thấy.

Nhưng ngay nháy mắt đội tạp quân đó xuất hiện trong tầm mắt của mình, các thần quan núi Luyện Ngục vừa mới cho phép mình kiêu ngạo và tự tin lại cảm thấy sợ hãi và tê dại, thậm chí là cảm thấy mình sẽ bị đội quân đó tiêu diệt.

Đây chính là khí thế.

Bất kể tạp quân bao nhiêu, Hắc kỳ quân luôn là đội quân biết chiến đấu nhất, phối hợp tốt nhất cả thiên hạ.

So sánh với đội quân này, hơn trăm tên thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng mới chính là tạp quân.

Các thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng có thể dễ dàng tàn sát mấy ngàn quân sĩ khác, nhưng đối mặt với Hắc kỳ quân mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, cuộc chiến đấu này nhanh chóng biến thành một bên bị tàn sát.

"Vèo!", "Vèo!", "Vèo!", "Vèo!"...

Khi khoảng cách giữa hai bên còn khoảng hơn trăm bước, có mấy tên thần quan núi Luyện Ngục phun ra máu tươi, bị tiễn thủ trong Hắc kỳ quân bắn chết.

Mang theo sát khí lạnh thấu xương bắn vào bên trong chính là những cây tên hình thù kỳ lạ.

Đuôi của những cây tên này nối liền với một sợi dây thép bền chắc, trong nháy mắt đã giăng đầy khắp nơi, khiến cho đội hình của những thần quan núi Luyện Ngục bị cắt rời.

Có một số thần quan núi Luyện Ngục kinh hoàng, tức giận gào thét.

Trong những thần quan núi Luyện Ngục vừa chết, có một số người có chiến lực vô cùng mạnh mẽ, mà quanh người còn có hồn binh bao phủ. Bọn họ không thể hiểu được tại sao trong thời gian ngắn như vậy, đội tạp quân này có thể phán đoán chuẩn xác, rồi đánh chết như vậy.

Màu máu đỏ tươi và những bóng người màu đen tiếp xúc với nhau.

Ngay nháy mắt Hắc kỳ quân và đội thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào màu hồng tiếp xúc với nhau, có không ít quân sĩ Hắc kỳ quân bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng nhờ có các chiến hữu xung quanh phối hợp tác chiến, nên các quân sĩ Hắc kỳ quân này chỉ bị thương, chưa chết đi, mà những thần quan núi Luyện Ngục xông vào đầu tiên lại lần lượt ngã xuống, không thể nói được một lời nào, hoàn toàn im lặng.

Tất cả thần quan núi Luyện Ngục cảm thấy thất vọng và đau khổ.

Tất cả người quan sát cũng cảm thấy thất vọng và đau khổ.

Sự thất vọng đau khổ này không chỉ xuất phát từ bản thân Hắc kỳ quân và hiệu suất giết người của họ, mà nguyên nhân lớn nhất chính là sự tàn sát này lại hoàn toàn không để ý đến cảnh giới của người tu hành bên đối phương.

Trong hơn hai mươi tên thần quan núi Luyện Ngục vừa bị tàn sát, có người tu hành đã đạt đến Quốc sĩ, thậm chí là Đại quốc sư cao giai, họ đã có thể được coi là người tu hành tông sư trong thế giới người tu hành, nhưng bất kể là người tu hành Đại quốc sư cao giai hay là Quốc sĩ, khi bị Hắc kỳ quân cùng lúc tấn công, họ tựa hồ không thể chống cự được, nhanh chóng bị những binh khí lạnh lẽo tấn công vào những bộ vị yếu hại.

Hắc kỳ quân chính là đội quân do chính Cố Vân Tĩnh xây dựng nên, từ ý nghĩa này để nói về họ, có thể nói đây chính là môn khách, là tư quân của Cố Vân Tĩnh. Có rất nhiều chiến dịch bọn họ tham gia không được quân bộ thống kê lại, nhưng có truyền thuyết nói rằng một khi Hắc kỳ quân xuất động, họ có thể dễ dàng tàn sát được mấy ngàn kỵ quân.

Lúc trước có không ít quân đội Vân Tần cảm thấy thực lực của Hắc kỳ quân đã bị khuếch đại quá nhiều, bởi vì bọn họ cảm thấy cho dù là ba ngàn Khinh kỵ quân, nhưng một khi cùng lúc tấn công, tất nhiên sẽ tạo thành khí thế áp đảo hoàn toàn. Mà bây giờ, bọn họ lại biết truyền thuyết đó không phải là khuếch đại, mà chính là đã bị giảm bớt vài phần.

Đừng nói là mấy ngàn, sợ rằng cho dù là đội quân hơn vạn người, cũng chưa chắc tạo thành khí thế áp đảo hoàn toàn đối với Hắc kỵ quân được.

Chỉ sau một tức, đã có thần quan mặc áo bào hồng bất giác lui về sau, đến khi chân của họ bị những sợi tơ kim loại mỏng cắt phải, họ mới chợt nhận ra gì đấy, sau đấy càng trở nên sợ hãi hơn.

Phần lớn mọi người ở đây cũng có thể nhận ra nhiều nhất không cần đến ba mươi tức nữa, tất cả thần quan mặc áo bào hồng sẽ bị Hắc kỳ quân tàn sát sạch sẽ, mà đội Hắc kỳ quân này lại không tổn thất bao nhiêu.

Người lên tiếng trong chiếc xe người kéo khi nãy cũng không thể coi thường Hắc kỳ quân nữa, bởi vì chỉ cần những thần quan mặc áo hồng kia bị giết chết, vậy Hắc kỳ quân sẽ nhanh chóng tiến công đến chiếc xe của lão ngay lập tức.

"Ầm!"

Có một tiếng nổ lớn từ trong chiếc xe người kéo đó vang lên, phần mái chiếc xe này tựa như một cái nắp cống bị hơi nước đẩy lên cao, bị đánh bay ra ngoài. Một chiếc màn dài, nhưng lại bền chắc như sắt thép, bị cuồng phong thổi bay lên.

Ngay sau đó là một cảnh tượng không hề mới mẻ, nhưng vẫn khiến mọi người kính sợ tận đáy lòng: một luồng khói đen xen lẫn với ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

Bên trong cột khói và ngọn lửa màu đen bốc cháy đấy có một thân ảnh rất cao lớn, tựa như đang lơ lửng trên chân không, từ trong chiếc xe người kéo phiêu bay ra ngoài.

- Các ngươi muốn người nhà của các ngươi và bản thân mình suốt đời làm nô lệ sao?

Ngay khi bóng người bay trên không trung này xuất hiện, ngay lập tức lên tiếng nói.

Không phải là khí tức hoàn toàn vượt xa Thánh sư.

Cho nên, ngồi bên trong chiếc xe người kéo này không phải là chưởng giáo núi Luyện Ngục, mà là một đại trưởng lão núi Luyện Ngục khác.

Những lời lão ta vừa nói không nhắm đến một người cụ thể nào, nhưng ngay khi âm thanh đó vang lên, đoàn quân hộ tống hoàng đế Đại Mãng ở bên trong lẫn bên ngoài Thiên Diệp quan đều hoàn toàn biến sắc.

Tên cung phụng triều đình Đại Mãng đang ở sau Trạm Thai Thiển Đường và Hồ Ích Dịch lập tức run rẩy, hoảng sợ vô cùng.

Ngay lập tức có thêm tiếng vó ngựa và binh đao cùng lúc vang lên.

Năm trăm Nghi trượng quân và hai nghìn quân hộ vệ bắt đầu xung phong.

Những âm thanh này cũng không thể che phủ được tiếng động một thanh phi kiếm chợt gia tốc và hú gọi.

Thanh phi kiếm màu xanh nhạt của tên cung phụng triều đình Đại Mãng bay ra trước người, va chạm với phi kiếm của Hồ Ích Dịch, không ngừng quấn lấy nhau trên không trung, một thoáng lại đụng nhau, hoặc cắt lấy nhau, tạo thành những ánh lửa chói mắt.

Tất cả điều này chỉ diễn ra trong một tức ngắn ngủi.

Hồ Ích Dịch kêu to một tiếng.

Phi kiếm của hắn bỗng nhiên quay cuồng trên không trung, mạnh mẽ ngăn chặn phi kiếm của cung phụng triều đình Đại Mãng. Hai thanh phi kiếm này kiềm chế lẫn nhau, nhất thời kết dính lại một chỗ, không thể nào cỡi ra.

Khí tức trên người Hồ Ích Dịch lại chấn động.

Phi kiếm của hắn một lần nữa ép xuống, mạnh mẽ áp chế phi kiếm của cung phụng triều đình Đại Mãng rơi xuống đất. 

Mặt đất bị chấn động mạnh, một chùm bụi mù bốc lên cao, tựa như có hai người khổng lồ vừa mới chiến đấu với nhau, sau đó có một người đè ép đối thủ của mình xuống mặt đất.

"Phốc!"

Một luồng máu tươi từ trong miệng tên cung phụng triều đình Đại Mãng phun ra bên ngoài.

Nhưng thân ảnh của hắn ta lại lướt nhanh như gió, tung bay tới trước người Hồ Ích Dịch, hai ngón tay vươn ra làm kiếm, đâm vào đầu vai Hồ Ích Dịch.

Hồ Ích Dịch lui về sau một bước, đằng sau bả vai bay ra một luồng máu tươi có hình dáng như tiểu kiếm.

Hai ngón tay của cung phụng triều đình Đại Mãng dừng lại trên không trung.

Có một thanh phi kiếm từ trên mặt đất bay lên, cắt đứt gáy của tên Thánh sư này, kết thúc trận chiến kịch liệt nhưng ngắn ngủi giữa hai Thánh sư.

Hồ Ích Dịch nhẹ nhàng ho khan một tiếng, một luồng máu tươi phun ra bên ngoài. Nhưng hắn ta nhanh chóng dùng một chai thuốc xức lên vết thương của mình, dùng vải khô quấn chặt vết thương, rồi liếc mắt nhìn Trạm Thai Thiển Đường.

...

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục vừa mới từ trong chiếc xe người kéo phia sau bay ra, bây giờ đã đáp xuống chiếc xe người kéo của tên đại trưởng lão đã chết.

Xung quanh chiếc xe người kéo này có hơn trăm người tu hành nô lệ, người mang đầy xiềng xích.

Lúc trước những người tu hành nô lệ này tản phát hồn lực, truyền vào bên trong những sợi xích trên người mình, kích phát phù văn được khắc trên xiềng xích, phát ra khói đen dày đặc.

Hiện giờ, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục vừa mới rơi xuống chiếc xe người kéo này, lại có khói đen từ bên trong chiếc xe người kéo truyền ra ngoài, theo sợi xích mà chảy vào bên trong cơ thể những người tu hành nô lệ.

Những người tu hành nô lệ này đau đớn kêu lên, hai tay không ngừng xé rách lồng ngực của mình, giật xuống một đống da thịt dính đầy máu tươi.

Bọn họ vốn là những nô lệ đã mất đi ý chí, không thể nhìn thấy chút kháng cự nào sâu trong đôi mắt của họ, nhưng bây giờ ánh mắt của họ lại tràn đầy máu tươi, thần sắc điên cuồng hiện rõ.

An Khả Y đang cứu trị Diệp Vong Tình, không quan tâm đến chuyện xảy ra bên ngoài, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nàng là người đầu tiên biết được những người tu hành nô lệ này đang xảy ra chuyện gì.

Trong một khu rừng cách đó không xa, những cường giả trẻ tuổi như Cao Á Nam, Tần Tích Nguyệt, Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Lãnh Thu Ngữ đang tỉnh táo quan sát, chờ đợi thời cơ.

Đám người Cao Á Nam đã từng trải qua chiến dịch lăng Đông Cảnh vừa rồi, hiện giờ nhìn thấy biến hóa trên những người tu hành nô lệ ở Thiên Diepejj quan, bọn họ lập tức nhớ tới đám cho đen hai đầu núi Luyện Ngục có thể khiến người bị cắn nổi điên kia!

Trong Hắc kỳ quân cũng có một tên tướng lãnh chưa từng ra tay.

Tên tướng lãnh đứng hàng sau cùng của đội Hắc kỳ quân này chính là viên tướng mang mặt nạ màu đỏ lạnh lùng, lúc trước vẫn luôn đi theo Cố Vân Tĩnh mấy năm liền, xem mình như là một hộ vệ của Cố Vân Tĩnh, theo sát Cố Vân Tĩnh như hình với bóng.

Ngay khi hơn trăm người tu hành nô lệ xảy ra dị biến như vậy, đôi mắt thản nhiên hờ hững của hắn ta bỗng nhiên tỏ ra khẩn trương.

Từ Sinh Mạt vẫn đang dùng kiếm của mình ngăn cản trọng khải quân.

Khi Hắc kỳ quân xuất hiện, lựa chọn chiến đấu với các thần quan núi Luyện Ngục, có rất nhiều giáo quan Vân Tần đang ở trong Thiên Diệp quân khi nãy còn chần chờ, cũng đã kiên định lựa chọn đứng yên tại chỗ. Đối với các quân đội tiền tuyến, Hắc kỳ quân đại biểu cho Cố Vân Tĩnh, nên không có bất kỳ quân giới mạnh nào trên tường thành tấn công Từ Sinh Mạt, thậm chí không có một cây tên nào bắn tới chỗ Từ Sinh Mạt.

Tuy nhiên, chính Từ Sinh Mạt cũng cảm thấy mình đang rất khó khăn để ngăn cản đội trọng khải quân này tấn công lên trước.

Mặt đất ở đây vốn đã bị chấn động mạnh khi càng lúc càng có nhiều trọng khải quân cùng lúc xông lên, nay đột nhiên lại càng chấn động mạnh hơn, thậm chí còn có nhiều hòn đá nhỏ như hạt đậu bị nảy lên không trung.

Chấn động này đến từ bên ngoài Thiên Diệp quan, bắt nguồn từ một con sông đằng sau đoàn hộ vệ sứ đoàn triều đình Đại Mãng.

Từng bụi cây, gốc cây, cỏ dại bị đẩy ngã xuống đất, để lộ những thân thể khổng lồ tản phát ánh sáng vàng, giẫm đạp lên con sông đó, biến con sông này thành một hành lang bằng phẳng.

So sánh với những thân thể khổng lồ tản phát ánh sáng vàng này, những con người cưỡi trên lưng chúng trông rất bé nhỏ, nhưng bất luận kẻ nào đối mặt với đội quân đó đều cảm thấy hít thở không thông và áp lực vô tận.

Đôi ngươi của viên tướng lãnh mang mặt nạ màu đỏ kim loại co lại nhanh chóng!

Thần tượng quân!

Ngoại trừ Hắc kỳ quân ra, một trong những đội quân mạnh nhất thế gian hiện nay đã xuất hiện ở Thiên Diệp quan!

Hơn nữa, chỉ cần liếc nhìn qua, hắn đã thấy số lượng những con voi màu trắng khổng lồ đã vượt xa trăm con.

Sau khi đầu phục hoàng đế Vân Tần, được sự ủng hộ của một đế quốc hùng mạnh, đội quân vốn đã bị Lâm Tịch làm trọng thương ở hành lang Bàn Nhược, một lần nữa tỏa sức sống mạnh mẽ!

Hắc kỳ quân không sợ hãi Thần tượng quân.

Nếu như hai quân đánh nhau, không biết ai sẽ chết trong tay ai.

Nhưng hắn có thể khẳng định Hắc kỳ quân không thể cùng lúc ngăn cản nhiều thần quan mặc áo bào hồng, quân đội Đại Mãng, người tu hành nô lệ nổi điên và Thần tượng quân cùng lúc tấn công.

Hắc kỳ quân đã sẵn sàng hi sinh, nhưng nếu như không thể giết sạch kẻ thù ở đây, họ không thể giết chết tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục còn lại kia, càng không thể xác định được bên trong chiếc xe người kéo cuối cùng có chưởng giáo núi Luyện Ngục hay không.

Hơn nữa, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục đã ở đây, mà bọn họ lại không thể chiến thắng được quân địch đang có số lượng áp đảo, vậy cho dù có chiến đấu và hi sinh, đó cũng chỉ là một cái chết vô nghĩa.

Rút lui hoặc tiếp tục chiến đấu, viên tướng lãnh mang mặt nạ màu đỏ lạnh lùng kia cảm thấy trong tình huống này, cũng chỉ có Lâm Tịch mới có thể quyết định được.

Nhưng Lâm Tịch lại không có ở đây.

Trận chiến này có nên tiếp tục hay không?

Tất cả người tu hành ở bên học viện Thanh Loan đều đang bị bóng ma thất bại bao phủ.

Vào lúc này, Từ Sinh Mạt là người trực tiếp nhất, nhẹ giọng quát:

- Tên ngu ngốc Lâm Tịch nhà ngươi, rốt cuộc ngươi đã chạy đến nơi quỷ quái nào rồi?