Thanh trường kiếm màu trắng có hình dáng trang nhã tựa như biến thành một cây côn bằng sắt, vượt qua bàn tay trái vừa vươn ra của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, đụng trúng lồng ngực của lão ta.
Tất cả quan viên, quân lính Vân Tần và quan viên Đại Mãng ở bên ngoài cũng như bên trong Thiên Diệp quan, thần quan mặc áo bào hồng của núi Luyện Ngục, đều kinh hãi im lặng.
Cho dù là các thần quan núi Luyện Ngục đang quỳ dưới đất, cũng lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật sự của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục lúc trước được khói và lửa đen dày đặc bao phủ này có hình dáng như một cái thây khô.
Bộ tóc thưa thớt màu trắng không có chút sức sống của lão ta được thả sau ót, khuôn mặt khô quắt như một cái đầu lâu, hoàn toàn không có chút máu.
Da thịt của lão ta có màu nâu xanh, giống như một bộ thi thể đã chết nhiều năm, được dùng một loại dung dịch nào đấy để tẩm lên.
Không thể biết được lão ta đã bao nhiêu tuổi.
Nhưng có thể tưởng tượng được một người đã già như lão ta mà vẫn có thể sống, vẫn có thể chiến đấu được, vậy chắc chắn đã hao tốn rất nhiều dược vật quý giá, cùng với đấy là biết bao tài lực và nhân lực.
Hiện giờ, khuôn mặt của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục có hình dáng như thây khô này vô cùng thê lương, tức giận và kinh hãi.
Không có một âm thanh nào phát ra.
Bởi vì không khí xung quanh lão ta đã bị kiếm khí của kiếm này đánh vỡ, tạo thành một vùng chân không.
Có thể tưởng tượng được uy lực một kiếm này mạnh biết bao nhiêu.
Nếu như là bất kỳ Thánh sư nào của Vân Tần, nếu như bị một kiếm này đâm sâu vào trong, chắc chắn sẽ chết.
Nhưng tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục trông yếu ớt như một bộ thây khô lại chưa chết.
Lòng bàn tay của lão ta bị một kiếm này của Diệp Vong Tình xuyên thủng, có vô số tiếng xương vỡ lan tràn khắp cánh tay.
Lồng ngực của lão ta bị trường kiếm đâm vào, lõm sâu xuống, tạo thành một hố sâu.
Chỉ là không có máu tươi phun ra ngoài từ hố sâu trên ngực này.
Nghê Hạc Niên lập tức nhíu mày lại thật chặt.
Lão ta sớm biết mỗi một đại trưởng lão núi Luyện Ngục đều là lão quái vật sống lâu hơn mình rất nhiều, lão cũng biết mỗi đại trưởng lão núi Luyện Ngục đều có thủ đoạn của riêng mình.
Bây giờ lão ta đã biết rõ bí mật thật sự của đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, không chỉ là ma khúc và lồng giam bằng xiềng xích kia, mà bí mật của lão ta còn chính là thân thể của lão.
Qua nhiều năm tháng tu hành dài đăng đẳng, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này lại biến thân thể của mình thành một bộ cương thi.
...
Trạm Thai Thiển Đường cảm thấy hai mắt và miệng của mình vô cùng khô khốc.
Hắn ta biết rằng cho dù thân thể của đại trưởng lão núi Luyện Ngục này mạnh mẽ đến đâu đi nữa, nhưng chỉ cần chém đứt đầu hoặc là xé nát thân thể của lão ta ra, nhất định lão ta không thể sống được.
Chỉ là trong thời khắc sinh tử như vậy, khả năng hắn ta vừa nghĩ đến lại vô cùng nhỏ bé.
Cho nên, Nghê Hạc Niên cảm thấy Diệp Vong Tình bại trận như vậy thật đáng tiếc, cảm thấy Diệp Vong Tình hẳn phải chết, lão ta thật không vui.
Cho nên, Trạm Thai Thiển Đường cũng cảm thấy Diệp Vong Tình hẳn phải chết.
...
Tiếng la thảm thiết của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này rốt cuộc đã truyền vang đi khắp nơi.
Bởi vì không có khói đen và ngọn lửa màu đen cuồn cuộn ngăn trở, nên lần này âm thanh của lão ta vô cùng to rõ, đối lập hoàn toàn với hình dáng thây khô của lão ta, càng thêm quỷ dị và đáng sợ.
Lão ta căn bản không thể ngờ Diệp Vong Tình có thể khiến lão phải đối mặt với cái chết gần đến như vậy.
Lão cũng biết mặc dù Diệp Vong Tình đã chiếm được kiếm đạo của Lam đại tiên sinh, nhưng xét về thực lực, Diệp Vong Tình còn cách lão ta rất xa. Lão ta bại là vì lão ta đã sợ chết, khi phi kiếm bay tới phản công, bởi vì quá sợ hãi nên lão ta đã lựa chọn phòng thủ.
Mà giờ khắc này, lão ta đã không còn lựa chọn nào khác, không còn để ý đến thanh phi kiếm đó nữa, tìm cách giết chết Diệp Vong Tình nhanh nhất, chỉ khi đó lão ta mới không bị phi kiếm của Diệp Vong Tình tiếp tục đâm sâu vào.
Cho nên, khi lão ta hét to như vậy, tất cả sợi xích ngoài thân Diệp Vong Tình chấn động, phát ra những ngọn lửa to hơn!
Da thịt của Diệp Vong Tình khô vàng, cực kỳ suy yếu.
Tất cả tinh khí thần của hắn đã tập trung vào thanh Vong Tình kiếm ở trong ngực đại trưởng lão núi Luyện Ngục, cho dù là Nghê Hạc Niên cũng khẳng định hắn ta không thể ngăn cản được lần phản kích này của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, thân thể của hắn sẽ nhanh chóng bị bốc cháy, biến thành than cốc.
Nhưng ngay lúc này, đầu ngón tay của hắn lại phát ra một tia kiếm khí.
Tia kiếm khí này không có tấn công vào bất cứ ngọn lửa nào đang tấn công tới hắn, mà là đâm về một bên quan đạo.
Nơi đó có vô số đất đá lộn xộn, tựa như trước đó đã bị một luồng sức mạnh nào đó phá hủy.
Nhưng tia kiếm khí này lại tựa như một phù văn, xâm nhập vào mặt đất bên dưới đống đất đá lộn xộn.
Một luồng ánh kiếm vô hình từ trong đất đá lộn xộn phóng ra ngoài, mang theo khí tức bao la mênh mông của núi Thiên Hà, cùng đâm về những ngọn lửa đang bốc cháy.
Núi Thiên Hà tựa như đang sống.
Vô số ánh kiếm từ trong đất đá, bụi cỏ bay ra ngoài, đâm sâu vào những ngọn lửa nóng, cắt đứt những sợi xích.
Cho dù là những sợi xích chắc chắn nhất lúc trước không bị Cự lãng kích của học viện Tiên Nhất đánh bay ra ngoài, bây giờ cũng bị những luồng kiếm khí này đánh bật lên cao.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục hoàn toàn ngừng thở.
Trong nháy mắt này lão ta đã nhận ra đang xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta lại không thể ngăn cản.
Đôi mắt đục ngầu của Nghê Hạc Niên như sáng lên, muốn nhìn thấy rõ mọi việc.
- Thiên nhân kiếm!
Học viện Tiên Nhất không còn tồn tại nữa, nhưng trong Thiên Diệp quan này còn có người tu hành xuất thân từ học viện Tiên Nhất, nên có người kinh hô kêu lên.
Càng lúc càng có nhiều người bừng tỉnh từ sau tiếng kinh hô này.
Hạ Bạch Hà lĩnh ngộ được Thiên nhân kiếm đã chết trận ở lăng Thiều Hoa!
Diệp Vong Tình đã từng tiếp xúc với Hạ Bạch Hà trong một thời gian ngắn.
Hạ Bạch Hà nói rằng Thiên nhân kiếm thật sự đã thất truyền.
Hiện giờ uy lực của kiếm trận quanh người Diệp Vong Tình thật sự không thể so sánh với Thiên nhân kiếm chân chính.
Cho nên, Diệp Vong Tình chỉ là mới tìm hiểu được chút tinh túy của Thiên nhân kiếm.
Chỉ là vào lúc này, một chút biến cố như vậy đã quá đủ.
Không có ai ở đây có thể kịp thời nhúng tay.
"Phốc!''
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Lồng ngực của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này bị lõm vào thêm một phân, mũi kiếm của thanh trường kiếm màu trắng lộ ra khỏi lưng lão ta, có vô số bụi bay rất nhỏ từ trong lòng bàn tay và lồng ngực đại trưởng lão núi Luyện Ngục bay ra ngoài.
Phi kiếm màu trắng rung động.
Nhưng thanh phi kiếm màu trắng này lại không trực tiếp phá nát lồng ngực và bộ não như những thanh phi kiếm khác, mà là chấn động liên tục, khiến cho lồng ngực của lão ta bị chấn nát, rồi nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Có những miếng da thịt bị rớt ra ngoài, tựa như những mảnh sứ vỡ bị bể tanh tành.
Sau đó càng lúc càng có nhiều da thịt bị rớt xuống.
Lồng ngực của lão ta hoàn toàn sụp đổ.
Ngay cả đầu và cổ của lão ta cũng không thể chống đỡ được, rớt xuống đất, tựa như một cái đầu lâu khô đã bị hong gió nhiều năm.
Tất cả sợi xích màu đen không còn được hồn lực quán chú, nên biến thành một đống dây rối, ầm ầm rơi xuống đất.
Diệp Vong Tình không thể đứng vững được nữa.
Mái tóc của hắn biến thành màu xám tro, cả người đột nhiên gầy đi rất nhiều, tựa như đã mất hai mươi cân.
Nhưng hắn còn sống.
Bên ngoài lẫn bên trong Thiên Diệp quan đều im lặng.
Đột nhiên có một tên thần quan núi Luyện Ngục đau đớn rống to lên.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục đều kinh hãi hét to, cả cõi lòng tựa như tan nát.
Có mấy thần quan núi Luyện Ngục cấp trưởng lão chạy tới trước thi thể đại trưởng lão, nhưng bất kể bọn hắn có hét lớn như thế nào, hay là nhặt lấy cái đầu lại rồi ráp vào trong cổ, cũng không thể khiến tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia sống lại được.
Trong lúc có những tiếng hét thảm thiết vang lên, có một thanh phi kiếm màu hồng như một dòng nham tương, chợt xuất hiện rồi đâm về phía Diệp Vong Tình.
''Keng!''
Thanh phi kiếm tấn công Diệp Vong Tình một cách vô lực và yếu ớt này bị ánh kiếm của Hồ Ích Dịch đánh bay ra ngoài dễ dàng.
Trạm Thai Thiển Đường ôm lấy Diệp Vong Tình, lấy túi nước ra, nhưng lại không dám để cho Diệp Vong Tình uống quá nhiều.
- Để cho ta.
Nhưng ngay lúc này, có một âm thanh tựa như học sinh đi học vang lên.
Một cô gái mặc áo bào giáo sư màu đen của học viện Thanh Loan, có phong độ như một người trí thức, từ trong Thiên Diệp quan đi ra, bước tới chỗ Trạm Thai Thiển Đường và Diệp Vong Tình.
Tên đại tướng tận trung với hoàng đế Vân Tần, là người nắm quyền quân đội cao nhất ở đây, đang kinh hãi vì đại trưởng lão núi Luyện Ngục bị giết, bây giờ càng lo sợ hơn, khuôn mặt xanh mét.
Thiên Diệp quan tất nhiên không phải là một căn nhà nhỏ chật hẹp.
Nhưng hắn là tướng lãnh cao nhất ở đây, trong lúc đã ra lệnh quân lính canh phòng nghiêm mật, không ngờ vẫn có một nữ giáo sư như vậy ẩn nặc trong quân y mà không ai hay biết!
Trong Thiên Diệp quan này, rốt cuộc có bao nhiêu người của học viện Thanh Loan?
Nếu như chuyện này truyền về hoàng thành Trung Châu, đến tai người có quyền lực nhất nhưng tính tình vô cùng thô bạo và nghi ngờ người bên cạnh mình, liệu hắn ta còn tin tưởng mình hay không?
...
Trạm Thai Thiển Đường biết An Khả Y.
Cho nên, ngay nháy mắt nghe thấy tiếng của An Khả Y, hắn ta nhất thời thở nhẹ một hơi.
Hắn nhanh chóng lướt đến bên người An Khả Y, giao Diệp Vong Tình cho nữ giáo sư mặc áo bào đen này.
Nghê Hạc Niên dĩ nhiên nhìn thấy An Khả Y xuất hiện.
Lão ta chợt trầm tư, phát hiện mình đã quên đi một sự thật nào đó, quên đi một người vô cùng quan trọng, có tính ảnh hưởng đến trận chiến này như Trạm Thai Thiển Đường.
Người này cũng là một trong những nguyên nhân khiến hoàng đế Vân Tần càng ngày càng thô bạo hơn.
Trưởng công chúa Vân Tần, Trưởng Tôn Mộ Nguyệt!
Sau khi lẩn trốn ra khỏi hoàng thành Trung Châu, hoàng đế Vân Tần vẫn không thể tìm thấy nàng ta.
Mà mặc dù học viện Thanh Loan mạnh mẽ, nhưng sau khi nội loạn xảy ra, hoàng đế Vân Tần lại cố ý thanh tẩy các tướng sĩ một lần, chỉ riêng việc để cho Diệp Vong Tình bài bố kiếm trận trước đã vô cùng khó khăn, huống chi là việc An Khả Y ẩn nặc lâu đến như vậy.
Cho nên, chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra.
Trưởng công chúa Vân Tần là người biết được những cơ cấu bí mật cũng như thủ đoạn của hoàng đế Vân Tần, đồng thời trong triều đình cũng có sức mạnh của riêng mình. Trong trận chiến giữa học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục, nàng ta đã lựa chọn không đứng bên cạnh hoàng đế Vân Tần, mà là đứng chung với học viện Thanh Loan.
Trên quan đạo bên ngoài Thiên Diệp quan, những thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng đã vô cùng hỗn loạn.
Một thanh phi kiếm màu hồng xuất hiện, cho thấy trong bọn họ còn có Thánh sư, nhưng sau khi thanh phi kiếm đó bị Hồ Ích Dịch đánh rơi, không còn có người nào dám tấn công Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường.
Nếu như là lúc bình thường, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia không có ở đây, hơn trăm tên thần quan núi Luyện Ngục nhất định sẽ vây công, chứ không phải đứng yên như thế.
Nhưng sức ảnh hưởng của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia quá nặng, nếu như đã cùng đi tới đây, tất nhiên bọn họ coi đại trưởng lão của mình như người chủ sự, như là thần linh, như là đại thụ chống trời. Bây giờ tên đại trưởng lão này vừa chết, bọn họ lập tức như biến thành những đứa trẻ đã mất đi gia trưởng.
Trong lúc các thần quan núi Luyện Ngục hỗn loạn, Nghê Hạc Niên cẩn thận suy nghĩ mình đã quên mất Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, lại khẽ nở một nụ cười mừng rỡ.
Vở kịch này càng lúc càng lớn, càng lúc càng bao la hùng vĩ.
~~o0 0o~~