Thần quan núi Luyện Ngục hiếm khi xuất hiện trên nhân gian Đại Mãng, nhưng mỗi lần chỉ cần có thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào màu hồng xuất hiện, có nghĩa sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Chuyện lớn này tựa như là thẩm phán của trời cao, thường thường sẽ có nhân vật quan trọng của Đại Mãng bị giết chết, hoặc là có nhiều người dính líu với nhau, mà kết quả cuối cùng chính là bị làm nô lệ cho núi Luyện Ngục.
Chính vì kết quả này, mà thần quan núi Luyện Ngục thường trông rất thần bí và uy nghiêm.
Sự thần bí và uy nghiêm này đã kéo dài trong nhiều năm, được nhiều đời người tích lũy, cho đến khi lão hoàng đế Đại Mãng Trạm Thai Mãng và Lý Khổ xuất hiện, mới có người nhớ rằng ngoại trừ thần phục và cúng bái ra, còn có hai chữ phản kháng.
Nhưng bất kể như thế nào, trong mắt một dân chúng Đại Mãng bình thường, một thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng thường đáng sợ hơn cả một đội quân, càng không cần nói đến lúc hơn trăm tên thần quan núi Luyện Ngục đồng thời xuất hiện, còn có vô số người tu hành đầy tớ bị xiềng xích và một chiếc xe toát ra khói đen cuồn cuộn.
Hoàng đế Đại Mãng ngự giá đi tới núi Thiên Hà, cùng lúc xuất hiện còn có rất nhiều thần quan và một đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Lưu Học Thanh cũng nhìn thấy đội ngũ này.
Có mấy quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đỡ lấy ông ta, đi lên một lầu canh biên cảnh Vân Tần có thể nhìn xa khắp Thiên Diệp quan.
Bởi vì từ hoàng thành đi đến núi Thiên Hà và liên tiếp đàm phán nhiều ngày quá mệt mỏi, ngoài ra còn vì khí hậu thay đổi, điều kiện của biên quan xa xa không bằng thành Trung Châu, nên ông ta cảm thấy vô cùng đau nhức, không chỉ riêng phần lưng đau mỏi, mà thân thể cũng rất yếu ớt, sốt cao nhiều ngày.
Sau khi đi lên lầu canh, dù là lúc trước đã kiềm chế biết bao đau đớn, nhưng Lưu Học Thanh vẫn không thể nhịn được mà kêu rên một tiếng.
Ông ta thấy có một đội ngũ khác còn đông đảo hơn đoàn xe của hoàng đế Đại Mãng rất nhiều, đang từ trong cảnh nội Vân Tần đi đến đây.
Đó là ba vạn quân nhân Đại Mãng, đang được nhiều quân đội Vân Tần hộ tống, cùng nhau tiến tới.
Vô số thần quan núi Luyện Ngục và đại trưởng lão núi Luyện Ngục đi theo đoàn xe của hoàng đế Đại Mãng, ít nhất có một tác dụng rõ ràng...Khi trước hoàng đế Đại Mãng liên tiếp bị dân chúng Đại Mãng ngăn cản, thậm chí là còn có náo động. Nhưng sau khi thần quan và đại trưởng lão núi Luyện Ngục xuất hiện, việc hoàng đế Đại Mãng ngự giá đi tới núi Thiên Hà đã rất thuận lợi, giảm bớt được nhiều thời gian.
Nếu như ba vạn quân nhân Đại Mãng còn chưa tới nơi này, chỉ sợ dù nghị hòa được ký kết, vậy Lâm Tịch và rất nhiều người tu hành Vân Tần khác mà Lưu Học Thanh rất tôn kính, không nhất định phải đến đây. Mà bây giờ ba vạn người đã đến, vậy cho dù ông ta làm gì cũng không có tác dụng nữa, không thể kéo dài thời gian được.
...
Tốc độ hành quân của ba vạn đại quân Đại Mãng và quân đội Vân Tần đi theo hộ tống rất gấp gáp.
Nhận được thánh chỉ uy nghiêm của hoàng đế Vân Tần, bắt buộc ba vạn quân Đại Mãng phải giao ra toàn bộ vũ khí, trên người chỉ khoác một chiếc áo vải vô cùng bình thường, ba vạn quân Đại Mãng này mỗi ngày phải di chuyển với tốc độ như hành quân.
Lòng bàn chân của nhiều người tựa như đã bị mài láng, đồng thời còn có nhiều người bị bệnh.
Nhưng cho dù là bệnh đến mức không thể đi lại được nữa, ngay lập tức sẽ có xe ngựa di chuyển tới để chở họ đi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc hành quân. Trong sử sách sau này, sợ rằng sẽ không có vết nhơ nào nói về việc ba vạn quân Đại Mãng bị ngược đãi đến mức có người bị chết.
Nhưng trong một khu rừng nào đấy cách Thiên Diệp quan không xa, có một đội quân khác mà từ hơn mười ngày trước, mỗi ngày đã phải di chuyển hành quân với một tốc độ còn gấp mười lần tốc độ hành quân của ba vạn quân Đại Mãng và quân đội Vân Tần đi theo hộ tống.
Đó chắc chắn phải là một đội quân người tu hành, mới có thể di chuyển nhanh như vậy.
Dùng người tu hành để xây dựng thành quân đội, cũng chỉ có Hắc kỳ quân của Cố Vân Tĩnh.
Hiện giờ toàn bộ Hắc kỳ quân đã vô cùng mỏi mệt, phần lớn mọi người phải dùng thảo dược giúp thư giãn để nhanh chóng nghỉ ngơi, chỉ có vài người là đang cảnh giác.
Có tiếng bước chân vang lên, rơi vào trong tai những quân nhân Hắc kỳ quân đang nghỉ ngơi.
Nhưng những quân nhân Hắc kỳ quân chịu trách nhiệm cảnh giới lại không ra hiệu cảnh báo.
Có rất nhiều người Vân Tần xuất hiện trong khu rừng này.
Có người khuân vác bình thường.
Có người mặc áo phú thương.
Có người mặc áo tiểu thương, buôn bán.
Thậm chí còn có người mang theo con nít, mặc áo thợ săn.
Đây vốn là một khu rừng đang được quân đội tinh nhuệ trú đóng, nhưng đột nhiên biến thành một khu chợ sầm uất, đầy khói lửa nhân gian.
Tất cả quân nhân Hắc kỳ quân đều ngẩn người.
Nhìn những người liên tiếp xuất hiện trong mắt mình, khuôn mặt đang mỏi mệt của họ đồng loạt thay đổi.
Một quân nhân Hắc kỳ quân khoảng bốn mươi mấy tuổi, phụ trách cảnh giới bên ngoài, nhìn người khuân vác bình thường sớm xuất hiện nhất, lắc đầu nói:
- Lục Nhị Ba, sao các ngươi lại tới đây?
Người nam tử thật thà mặc đồ khuân vác, nhẹ nhàng để cây gậy trên vai mình xuống, rồi tháo vải ra, nhưng trong đây không phải là đòn gánh, mà chính là một thanh đại đao sắc bén. Người này cười cười, nói:
- Các ngươi muốn đi chịu chết, sao chúng ta không thể cùng đi?
Lời này của nam tử khuân vác có thể hiểu được như sau: Quân đi chịu chết, ta cũng phải chết.
- Sao các ngươi biết được chúng ta muốn đi chịu chết?
Hắc kỳ quân bốn mươi mấy tuổi, lưng đeo trường cung, nhíu nhíu mày, hỏi.
Nam tử khuân vác nhìn qua tên Hắc kỳ quân này và nhiều huynh đệ khác, cảm thán:
- Mộ phần của các huynh đệ đã chết đột nhiên có thêm nhiều khói hương, còn có vô số tiền vàng bạc được đốt, long trọng giống như là sau này còn không còn ai tới làm như vậy nữa. Nếu không phải các ngươi đi chịu chết, sao các ngươi lại làm thế?
Tên Hắc kỳ quân đeo cung trầm mặc một hồi, không nói chuyện với tên khuân vác này nữa, sau đấy quay đầu nhìn người thợ săn bồng con đi theo, nhẹ giọng nói:
- Trần Bảy, sao ngươi lại mang nhi tử tới đây?
- Là nữ nhi.
Người thợ săn cười cười, nói:
- Mẫu thân nhóc này đi lại khó khăn, nên ta phải mang theo. Ta là người của Hắc kỳ quân, nó đương nhiên cũng là người của Hắc kỳ quân, nên ta phải mang theo.
- Đến số bao nhiêu rồi nhỉ?
Lúc này, người tiểu thương mới đi lên, nhìn bé gái đang ngủ thiếp đi bằng ánh mắt vô cùng trìu mến, sau đó cười hỏi tên quân nhân Hắc kỳ quân đeo cung:
- Bây giờ phải gọi nhóc này là Trần Tam Lục Nhị, hay là Trần Tam Lục Tam nhỉ?
- Là Trần Tam Lục Bảy.
Tên Hắc kỳ quân bốn mươi mấy tuổi không lên tiếng, chủ nhân của giọng nói này là một vị Hắc kỳ quân khác đang ngồi dưới đất.
Sau đấy, phần lớn quân nhân Hắc kỳ quân đều xúm lại đây, nhìn bé gái đang ngủ thiếp.
Càng lúc càng có nhiều nam tử Vân Tần mặc y phục bình thường xuất hiện trong khu rừng này. Bởi vì rất nhiều lý do, nên họ đã hoàn toàn chán ghét chiến trường, hi vọng mình sẽ trở thành một người bình thường, nên họ đã giải ngủ khỏi Hắc kỳ quân. Tuy nhiên, ngay trước đêm Hắc kỳ quân đã chuẩn bị chịu chết đến đây, những cựu Hắc kỳ quân này lại một lần nữa xuất hiện, sát cánh với đồng đội.
...
Xe ngựa của hoàng đế Đại Mãng chính thức tiến vào Thiên Diệp quan.
Hơn trăm thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào màu đỏ cùng với trăm người tu hành đầy tớ kéo xe đều dừng lại bên ngoài Thiên Diệp quan.
Những người tu hành đầy tớ bị xiềng xích lại quanh thân liên tục quán chú hồn lực để vận chuyển xe người kéo. Khi hồn lực của họ chạm vào những phù văn trên các sợi xiềng xích, lập tức phát ra bụi mù màu đen.
Bởi vì khi đi lên núi càng cần nhiều sức mạnh hơn để vận chuyển xe người kéo, nên khi hồn lực quán chú vào của bọn họ mỗi lúc nhiều hơn, khói đen dày đặc trên chiếc xe người kéo màu hồng đen càng thô to hơn, khiến cho bóng người cao lớn ngồi bên trong càng mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ.
Bên trong chiếc xe người kéo không hề có bánh xe, hoàn toàn dùng hồn lực để vận chuyển này, đúng là có một đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Nhưng tên đại trưởng lão mạnh mẽ đến mức khiến cho rất nhiều quân nhân và tướng lãnh Vân Tần phải lo sợ này lại không tỏ ra đắc ý, ngược lại còn cảm thấy bất an.
Cảm giác của lão ta thỉnh thoảng lại chú ý tới phia sau của đoàn quân núi Luyện Ngục này.
Phía sau đoàn quân núi Luyện Ngục này còn có hai chiếc xe người kéo màu hồng đen. Hai chiếc xe người kéo này không phát ra khói đen dày đặc cuồn cuộn nào, chỉ là bên ngoài lại được rất nhiều lá cờ lớn che phủ lại, che kín toàn bộ hai chiếc xe này.
Không có bất kỳ khí tức nào từ hai chiếc xe người kéo này phát ra ngoài.
Ngay cả cảm giác của Thánh sư cũng không thể xuyên thấu vào.
Cũng không có ai biết được bên trong hai chiếc xe người kéo đó có gì, có người nào.
Ngay cả tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này cũng không biết rốt cuộc chưởng giáo núi Luyện Ngục có ở bên trong hai chiếc xe người kéo đó hay không.
Cho nên, bên trong hai chiếc xe người kéo đó có thể có một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, còn có chưởng giáo núi Luyện Ngục đích thân tới, nhưng có thể cũng chỉ có một đại trưởng lão núi Luyện Ngục khác, hoặc là không có gì cả.
...
Trên một đại thụ trong núi Thiên Hà này, có một đôi mắt tựa như đã bị đốt cháy, nhưng sâu bên trong lại có khí lạnh vô cùng, tựa như đã bị đóng băng, đang nhìn hai chiếc xe người kéo đó.
Đôi mắt này là của Nghê Hạc Niên.
Không có ai biết lão ta cũng đi tới núi Thiên Hà.
Mặc dù có người biết, cũng sẽ không có người nào hiểu được tâm ý của lão, biết được vì sao lão lại tới đây.
Tầm mắt của lão ta vô cùng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng lớn mờ ảo.
Lão ta cũng không thể biết được chưởng giáo núi Luyện Ngục rốt cuộc có tới đây hay không, hiện giờ lão ta chỉ tò mò muốn biết tuồng kịch này sẽ bắt đầu như thế nào. Còn nữa, ba vạn quân nhân Đại Mãng này thực chất là đại biểu cho thái độ muốn đánh một trận của học viện Thanh Loan và Trạm Thai Thiển Đường. Ba vạn đại quân Đại Mãng này do chính Trạm Thai Thiển Đường mang đi, theo lý lẽ bình thường, Trạm Thai Thiển Đường phải xuất hiện cùng với ba vạn quân nhân đó. Chỉ là hiện giờ Trạm Thai Thiển Đường không ở chung một chỗ với ba vạn quân nhân Đại Mãng đó, vậy hắn ta đã đi đâu?
...
Trong động phủ cao quý của mình ở núi Luyện Ngục, Trương Bình cũng đang đợi.
Hắn cũng không thể biết được chưởng giáo núi Luyện Ngục có rời khỏi núi Luyện Ngục hay không.
Hơn nữa, mặc dù hắn không bị chưởng giáo núi Luyện Ngục phái tới núi Thiên Hà, nhưng hắn cũng hiểu rõ vận mệnh của mình đang liên hệ chặt chẽ với núi Thiên Hà, mà chính hắn cũng không thể nào nắm chặt trong tay được.
Trương Bình đang mặc một bộ trường bào đại trưởng lão núi Luyện Ngục vô cùng cao quý, nhưng không biết điều chuẩn bị nghênh đón mình là hạnh phúc hay là thiên tai, sinh tồn hay là tử vong.
Hắn tựa như đang chờ thẩm phán.