Tiên Ma Biến

Chương 706: Vật hi sinh

Trong bóng đêm, có hai quan viên Đại Mãng sắc mặt âm trầm đang ngồi đối diện với nhau.

Có tiếng vó ngựa cấp tốc từ bên ngoài đường phố truyền vào bên trong, tiếng vó ngựa mạnh mẽ và nhanh đến mức khiến mặt đất chấn động, làm cho nước trà trong tách phải vẩy ra ngoài.

- Nhóm thứ ba rồi! Chỉ trong mười đình ngắn ngủi, nhưng đã có ba nhóm kỵ binh vượt qua!

Sau một hồi im lặng, có một gã quan viên vì quá tức giận mà quát lên:

- Hoàng thượng ra lệnh không cho đi lại trong đêm và bắt kỵ binh tuần tra như vậy quả thật là hồ đồ! Đáng ra không có bao nhiêu người biết Trạm Thai Thiển Đường đã trở về, nhưng từ bây giờ, liệu có người nào trong vương thành không biết Trạm Thai Thiển Đường đã trở về hay không cơ chứ? Có ai ngu ngốc đến mức không nhận ra thủ phạm của mấy lần ám sát khi trước không liên quan đến Trạm Thai Thiển Đường hay không?

- Đây đúng là việc hồ đồ!

Quan viên còn lại gượng cười, lắc đầu nói:

- Nhưng vị kia trong hoàng thành đã bị dọa đến mức gần chết rồi, làm việc hồ đồ như vậy có gì lạ chứ? Chúng ta là tiểu nhân vật, không cần lo lắng bất chợt có một thanh kiếm rơi xuống cổ chúng ta, nhưng mấy người kia lại rất lo đấy.

Quan viên tức giận trầm mặc lại, một lát sau lại thấp giọng nói:

- Có lẽ tiên hoàng đã lựa chọn đúng.

Vị quan viên kia vốn chỉ đang gượng cười, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng lập tức tái cả mặt, trầm giọng nói:

- Đừng có nghĩ những tới chuyện như vậy.

- Ngươi đừng lo lắng như vậy.

Quan viên tức giận khi nãy bình tĩnh lắc đầu, nói:

- Ngươi nói không sai, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật...Ta nói tiên hoàng lựa chọn đúng không phải là ta đang có ý kiến gì, chỉ là ta cảm thấy Trạm Thai Thiển Đường đúng là rất có năng lực.

Ý nghĩ của hai quan viên Đại Mãng rất bình thường này thực chất cũng là đại biểu cho ý nghĩ của các quan viên Đại Mãng khác.

Trạm Thai Thiển Đường mặc dù bị buộc tháo chạy khỏi Đại Mãng, nhưng ở Vân Tần lại có thể sinh tồn được, đồng thời dẫn theo năm vạn quân đội rời khỏi thành lăng Trụy Tinh, tất cả đã cho thấy hắn ta là người có năng lực.

Trạm Thai Thiển Đường dùng những trận ám sát kinh thiên và âm hiểm để một lần nữa xuất hiện ở Đại Mãng, mặc dù không thể thay đổi tình trạng hiện nay của Đại Mãng, thậm chí không có hi vọng tạo nên binh biến, nhưng sự xuất hiện của hắn lại khiến rất nhiều người và quan viên Đại Mãng phải suy nghĩ.

Cũng giống như Hạ phó viện trưởng đã tiên đoán trước kia, đây thật sự là một thời đại mới, tựa như Vân Tần trước khi lập quốc mười năm.

Hoàng đế Vân Tần hoàn toàn trở mặt với học viện Thanh Loan, cho binh tiến lên sơn mạch Đăng Thiên.

Lý Khổ đối địch với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Trạm Thai Thiển Đường đối địch với núi Luyện Ngục.

Những chuyện này vô hình đã cải biến ý nghĩa của nhiều quan viên Đại Mãng.

Tân hoàng yếu nhược, khiến cho phần lớn quan viên cảm thấy bóng dáng của núi Luyện Ngục càng lúc càng rõ ràng.

Mặc dù biết rõ chúa tể chân chính của Đại Mãng là núi Luyện Ngục, nhưng tại sao vào lúc lão hoàng đế và Lý Khổ còn sống, bọn họ lại hiếm khi cảm thấy núi Luyện Ngục tồn tại?

Bởi vì lão hoàng đế và Lý Khổ là người mạnh mẽ.

Đây chính là đáp án dễ dàng nhất.

Tại sao họ có thể mạnh mẽ đến mức khiến núi Luyện Ngục phải nhượng bộ, thậm chí là không thể can thiệp vào một số chuyện?

Bởi vì dù sao núi Luyện Ngục cũng chỉ là một nơi tu hành, mặc dù quân đội Đại Mãng không thể nào diệt được núi Luyện Ngục, nhưng vẫn có thể khiến núi Luyện Ngục bị trọng thương.

Rất nhiều quan viên đang nghĩ như vậy trong lòng mình.

Rất nhiều người Đại Mãng bắt đầu hiểu ra rằng những gì lão hoàng đế Đại Mãng và Lý Khổ đã làm trước kia, luôn luôn là muốn chống lại núi Luyện Ngục.

Cho dù hiện nay chỉ còn lại Trạm Thai Thiển Đường, nhưng đây cũng là một mầm mống nguy hiểm nhất đối với núi Luyện Ngục.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục và các đại trưởng lão núi Luyện Ngục chỉ sợ là những người sống lâu nhất ở Đại Mãng, cũng là cường giả đã minh tranh ám đấu nhiều nhất thế gian, bọn họ tất nhiên không thể không cảm giác được thế gian đã thay đổi.

Cho nên, chưởng giáo núi Luyện Ngục mới cần sức mạnh mạnh hơn, để khiến mọi người phải kính sợ hơn.

...

Trong khi mỗi con đường trong vương thành Đại Mãng đều đang bị các kỵ binh tuần tra chặt chẽ, tiếng vó ngựa gấp đến mức khiến người nghe cảm thấy tức giận vô cùng, thì ở Vân Tần cách đấy xa xôi, tại hành tỉnh Hà Lạc, trong một tòa thành rộng lớn dân chúng đông đúc, tâm phúc của Hứa Châm Ngôn là Vương Linh đang rất tức giận.

Hắn nhìn những đồ ăn trên bàn bao gồm một đĩa dưa muối, một đĩa đậu phộng và một bát cháo, sự tức giận hiện rõ trong mắt, trầm giọng nói:

- Ninh Tử Kinh thật không biết điều, dám làm như vậy đối với đại nhân? Đại nhân, có cần ngày mai ta ra lệnh bắt giám chúng hay không?

Sau khi Địch Sầu Phi chết đi, Hứa Châm Ngôn đã trở thành quyền thần mạnh nhất thành Trung Châu, quyền lực hơn cả Địch Sầu Phi trước kia.

Một quyền thần giống như hắn, nếu như đã xuất ngoại tới các địa phương xử lý công vụ, nhưng quan viên địa phương lại đưa dưa muối và cháo trắng để chiêu đãi như vậy không phải là chậm trễ, mà chính là sỉ nhục trắng trợn.

Hứa Châm Ngôn và các tùy tùng bên cạnh hắn không biết nguyên nhân vì sao các quan viên địa phương lại sỉ nhục bọn họ như vậy, là do họ đối địch với Lâm Tịch? Là do mối quan hệ giữa Hứa Châm Ngôn và phụ thân? Hay là vì những việc họ đã từng làm ở thiên lao? Nhưng bất kể vì nguyên nhân gì, đối mặt với cách làm của các quan viên địa phương này, với quyền thế hiện nay của Hứa Châm Ngôn, hắn hẳn phải vô cùng tức giận.

Chỉ là Hứa Châm Ngôn lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề tức giận.

Hắn chỉ lạnh lùng lắc đầu với Vương Linh, sau đấy cầm lấy một cái muỗng sứ, ăn cháo trên bàn.

Nét tức giận của Vương Linh đọng lại trên mặt, hắn hiển nhiên không hiểu được thái độ hiện giờ của Hứa Châm Ngôn.

Hứa Châm Ngôn bắt đầu húp cháo, sau khi uống xong chén cháo đấy, hắn mới nhìn Vương Linh, bình thản nói:

- Thử nghĩ xem tại sao Địch Sầu Phi chết? Tại sao chúng ta còn sống ở đây. Mấy ngôn quan này cũng chỉ như mấy viên đá cứng trong nhà xí hôi bẩn, nếu như ngươi để ý đến họ, họ sẽ lập tức đánh chết ngươi.

- Cho tới bây giờ, những người như vậy đều không chết hết. Ngươi càng cứng rắn với họ, họ sẽ càng cứng rắn với ngươi hơn.

- Ngươi phải hiểu rằng những người như chúng ta phải tìm cách mà sống sót, chứ không phải là để cho người khác thấy ngươi mạnh như thế nào. Cái ngươi cần làm chính là để mọi người cảm thấy ngươi như một con chó, mọi người đối xử với ngươi sao cũng được.

Hứa Châm Ngôn nhìn Vương Linh đang ngạc nhiên mở miệng ra, có vẻ đã hiểu được ý của hắn, nói tiếp:

- Chức quan không ngừng được đề thăng, quyền thế chân chính cũng ở trong tay mình, cần gì phải đi đôi co với mấy cơn giận này?

Miệng Vương Linh dần khép lại, hắn cũng bắt đầu ăn cháo.

Hắn nghĩ Hứa Châm Ngôn nói đúng. Bất kể thái độ của các ngôn quan này có mãnh liệt đến đâu, nhiều lắm họ cũng chỉ để ngươi húp cháo thôi. Nhưng nếu như bọn hắn ra tay đối phó với các ngôn quan này, có lẽ thứ tiếp theo đợi bọn hắn chính là rượu độc.

Lúc trước hắn cảm thấy Hứa Châm Ngôn có thể ngồi lên vị trí bây giờ là vì Hứa Châm Ngôn ngoan độc, nhưng giờ khắc này hắn lại hiểu được Hứa Châm Ngôn có thể thượng vị được, ngoại trừ tàn nhẫn ra, còn có sự ẩn nhẫn hơn bất kỳ người nào mà hắn đã từng thấy.

...

...

Sáng sớm.

Có một thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt vừa tỉnh lại trong một trấn nhỏ ở Đại Mãng.

Ngay khi tên thần quan trẻ tuổi của núi Luyện Ngục đang mặc một bộ áo vải rất bình thường này mở mắt, hắn không những không khẩn trương, ngược lại còn nhìn quanh gian phòng rất xa lạ này, đôi mắt tràn đầy sự hưng phấn và mong đợi.

Hắn không biết mình đã trở thành đào phạm của núi Luyện Ngục.

Hắn chỉ biết là mình đang làm việc cho đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Tại một nơi ác hiểm như núi Luyện Ngục, một tiểu nhân vật như hắn, mặc dù chỉ đang làm việc cho một đại trưởng lão núi Luyện Ngục trẻ nhất, yếu nhất và không có quyền thế nhất, nhưng đối với hắn đó lại là một con đường đầy vinh quang.

Hắn ước mơ tới tương lai của mình ở núi Luyện Ngục, sau đấy rời giường rửa mặt.

Sau khi ăn vài miếng lương khô, hắn mới ôm chặt cái hộp sắt trong ngực mình, lẳng lặng đợi.

Thời gian dần trôi qua, tên thần quan trẻ tuổi này tất nhiên cảm thấy rất nhàm chán, nhưng hắn lại không dám làm trái lệnh rời khỏi gian phòng này, nên hắn lập tức cảm thấy tò mò với gian phòng đầy bụi bặm, rõ ràng đã lâu rồi không có người tới này.

Hắn từ tiền viện nghỉ ngơi đi đến hậu viện chứa đồ.

Sau khi tùy ý lật mở vài thứ để xem xét xong, hắn lại di chuyển về tiền viện. Đã đến gần giữa trưa rồi, hắn chuẩn bị ăn lương khô để lót dạ, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có điều gì đó rất khác thường. Nên hắn lại đi ra sau, tới từng căn phòng ở hậu viện kiểm tra một lần, cuối cùng là ngạc nhiên đến mức ngừng lại trong một căn phòng chứa củi.

Bởi vì hắn phát hiện không biết vì nguyên nhân gì, nhưng căn phòng chứa củi này lại lạnh hơn những căn phòng khác rất nhiều.

Cũng ngay lúc này, có âm thanh kẽo kẹt vang lên, cánh cửa gỗ của căn phòng này đột nhiên bị người đẩy ra.

Một thần quan núi Luyện Ngục già nua bước vào trong phòng.

Trên bộ trường bào màu đỏ lão ta đang mặc, trước hay sau đều có hình một ngọn lửa màu đen rất to.

Quyền trượng tản phát ra ánh sáng màu hồng lão ta đang cầm cũng có hình ngọn lửa màu đen.

Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi ngây ngốc, không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cũng vào lúc này, hắn thấy có tám tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi khác chia thành hai nhóm đi theo sau lão thần quan vừa xuất hiện.

Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì mặc dù hắn không biết đại trưởng lão đã an bài cho mình nhiệm vụ gì, nhưng hắn biết lão thần quan núi Luyện Ngục mặc trường bào có hình ngọn lửa màu đen kia chính là trưởng lão núi Luyện Ngục, còn tám tên thần quan mặc áo bào hồng khác chính là sứ đồ.

Hắn khom người xuống, định hành lễ.

- Hài tử, ngươi trộm gì cũng được, nhưng tại sao lại trộm dược vật tu thành ma biến của núi Luyện Ngục chúng ta?

Nhưng ngay lúc này, hắn ta chợt thấy lão thần quan núi Luyện Ngục mặt mũi hiền lành cất tiếng:

- Dược vật tu thành ma biến của núi Luyện Ngục chúng ta chẳng lẽ sẽ bị trộm dễ dàng như vậy sao?

Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi lập tức sững người.

Đầu óc của hắn bắt đầu mơ hồ, một luồng khí lạnh lẽo bất giác từ tim của hắn xông thẳng lên đầu.

Lão thần quan núi Luyện Ngục nhìn thoáng qua tên thần quan trẻ tuổi này, từ từ đi tới phía trước, bộ trường bào trên người kéo dài trên mặt đất, phát ra âm thanh sàn sạt.

Tám tên sứ đồ mặc hồng bào đỏ từ hai bên lão lướt qua, nhanh chóng tiến tới gần tên thần quan trẻ tuổi đó.

- Ta không có trộm dược vật tu thành ma biến gì cả!

- Ta chỉ phụng mệnh đại trưởng lão nên mới tới đây!

Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này ngẩng đầu lên, khàn giọng giải thích. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống như một con giun dài.

Lão thần quan núi Luyện Ngục nhíu mày thật chặt.

Tám tên sứ đồ mặc hồng bào cũng ngừng bước.

- Là đại trưởng lão nào đã ra lệnh?

Lão thần quan hỏi.

Đồng thời lão khẽ ra hiệu với tám tên sứ đồ mặc hồng bào.

Tay áo của tám tên sứ đồ mặc hồng bào đều phát ra ánh sáng màu hồng, ngay lập tức có tám sợi xiềng xích phát ra ánh sáng phóng ra bên ngoài, tựa như những con rắn nước, đánh mạnh vào thân thể tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi.

Tay chân, ngực, bụng của tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này bị xuyên thủng, hét thảm lên.

Nhưng hắn vẫn liều mạng hét lớn:

- Là đại trưởng lão trong động Ma Quang.

- Là hắn?

Lão thần quan càng nhíu chặt mày lại, ánh mắt nhấp nháy liên tục, dường như đang nghĩ tới những điều đáng nghi trong chuyện này. Nhưng cũng trong nháy mắt đó, lão chợt cảm thấy có một luồng khí tức nguy hiểm.

Lão ta nheo mắt lại, cấp tốc xoay người.

Lâm Tịch xuất hiện trong căn phòng này.

Dưới nắng xuân rực rỡ của Đại Mãng, hắn nhìn lão thần quan và những tên sứ đồ trẻ tuổi của núi Luyện Ngục, cười nói:

- Chào mọi người, chào buổi sáng, tất cả khỏe chứ?