Có tiếng bước chân dồn dập vang lên trên tường thành.
Một quan viên phụ trách cửa thành này đang kéo theo một đám thuộc cấp đi nhanh với một sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mở cửa thành ra tất nhiên là có việc cần dùng, số quân giới từ các công xưởng bên ngoài, cũng như Trung Châu vệ đang tập kết bên ngoài thành đều phải thông qua cửa thành để tiến thẳng vào trong hoàng cung. Đối với một quan viên phụ trách trông coi cửa thành như hắn ta, cửa thành này chính là tính mạng của hắn. Nếu như là lúc bình thường, cửa thành xảy ra vấn đề cũng không nói làm gì, nhưng tại sao lại xảy ra lúc quan trọng như vậy?
Ngay nháy mắt xuất hiện tại cơ quan kéo cửa thành, đôi mắt của hắn ta lập tức co lại rồi mở lớn lên. "Keng", hắn ta rút trường đao bên hông mình, quát lớn:
- Ai bảo các ngươi làm như vậy?
Có hơn mười quân sĩ coi thành đang hợp sức phá hư một cây cột kim loại ở ngay cơ quan kéo thành.
Bất kỳ quân một quân sĩ coi thành nào cũng biết cây cột kim loại đó được dùng để ngăn ngừa cơ quan kéo thành sẽ dịch chuyển.
Khi nâng cửa thành lên, cứ mỗi một khoảng cách là bánh răng trong cơ quan kéo thành sẽ di chuyển một nấc, đồng thời cây cột kim loại cũng lui về sau bánh răng. Nhờ như vậy, cho dù quân sĩ kéo thành không dùng sức nữa, bánh răng cũng không thể lui về sau, cửa thành đang nâng lên sẽ không bị hạ xuống.
Loại cơ quan chuyển động này mặc dù đã được cải tiến nhiều lần, nhưng vẫn phải có mười mấy người cùng nhau hành động, trong lúc kéo còn phải nghỉ mệt mấy hơi, quân sĩ bình thường không thể có đủ sức mạnh để liên tục kéo cổng thành dày lên được. Điều quan trọng nhất chính là nếu như không có cây cột kim loại đó, cửa thành cho dù đã được nâng lên cao nhất, vẫn sẽ rơi xuống ngay lập tức, trừ khi có mấy chục người hợp sức nhau nâng lên lại.
Trong tình huống thực tế, việc một lúc bộc phát sức mạnh và việc duy trì sức mạnh đó là hoàn toàn khác nhau. Mười mấy tên quân sĩ có thể reo hò vài lần, đồng thời dùng sức, có thể dễ dàng vận chuyển cơ quan kéo thành, nhưng lại không thể mãi mãi duy trì sức mạnh để giữ nguyên cổng thành lơ lửng được.
Có thể nói một cách đơn giản nhất, một khi cây cột kim loại này bị hư hại, vậy cho dù cơ quan kéo thành phục hồi như cũ, bọn họ cũng không thể giữ cửa thành mở mãi được.
Đối mặt với viên quan trung niên chịu trách nhiệm trông thành này đang quát lớn và trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ, hơn mười mấy quân sĩ coi thành đang cố gắng phá hư cơ quan chuyển động và cây cột kim loại kia lại không hề dừng lại, thậm chí còn không có người trả lời câu hỏi của hắn.
Những quân sĩ Vân Tần khác đang có mặt ở đây và đứng cạnh đó lại lạnh lùng nhìn hắn.
- Quan đại nhân...
Trường đao trong tay viên quan trung niên chịu trách nhiệm trông coi thành rơi xuống trước mặt hắn.
Bởi vì đến bây giờ hắn mới phát hiện trong những quân sĩ Vân Tần đó, có một người có quan vị thậm chí còn cao hơn hắn.
Quân sĩ Vân Tần có quan vị cao hơn hắn, khuôn mặt khẳng khái hào phóng đấy chính là Quan Dũng, nguyên thống lĩnh Chính Vũ ti phụ trách trông coi cửa thành.
Vào ngày hoàng đế Vân Tần và Giang gia chiến đấu với nhau đến mức máu tươi chảy khắp hoàng thành, chính Quan Dũng và thượng cấp của mình là Lữ Diệt Địch đã chiếm được cơ hội tốt nhất, trở thành một tướng lãnh quan trọng trong Trung Châu vệ.
Theo những gì mà viên quan trung niên chịu trách nhiệm trông coi thành này suy nghĩ, đáng lẽ Quan Dũng và Lữ Diệt Địch mới chính là người phải bảo đảm cửa thành này hơn bất cứ ai khác.
"Keng!"
Đây là âm thanh cây cột kim loại bị nạy ra khỏi chốt khóa của cơ quan kéo cửa thành.
Cây cột kim loại được chế tạo từ Vân văn cương cực mạnh đã bị bẻ cong, không thể nào khóa cơ quan kéo cửa thành được nữa. Nhưng hơn mười quân sĩ trông coi cửa thành kia lại không ngừng, bắt đầu tháo bỏ các bộ phận khác trong cơ quan kéo cửa thành, tạo thành tổn thất lớn hơn.
Quan Dũng không lên tiếng.
Hắn ta lạnh lùng nhìn khoảng không đằng sau viên quan phụ trách cửa thành, tựa hồ không nhìn thấy hắn ta, hoặc có thể nói là đã xem hắn ta như không khí.
Viên quan trung niên phụ trách trông coi cửa thành bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ngoài.
Hắn đã hiểu được đang xảy ra chuyện gì, cũng biết rằng việc mình cần làm đầu tiên bây giờ chính là hàng phục. Nếu không, không cần chờ đến kết quả cuối cùng của cuộc chiến này, hắn lập tức sẽ bị ném xuống cửa thành như cây cột kim loại vừa bị tháo gỡ khỏi cơ quan kéo cửa thành kia.
"Keng!"
Tựa như một phản ứng dây chuyền kỳ lạ.
Dân chúng cũng như binh lính xung quanh cửa thành mà viên quan trung niên và Quan Dũng đang đứng còn đang bàn tán và kinh ngạc trước những gì đang xảy ra ở đây, ngay sau đó lại có vài tiếng động nặng nề từ góc tây bắc thành Trung Châu vang lên.
Từng âm thanh nặng nề đều đặn xuất hiện.
Âm thanh đó tựa như có năm người khổng lồ đang giẫm đạp xuống thành Trung Châu.
Cộng thêm cửa thành Quan Dũng đang đứng, tổng cộng đã có sáu tiếng.
Điều đáng suy nghĩ nhất trong lòng viên quan trung niên đang đứng trên tường thành với Quan Dũng chính là tại sao không phải bảy tiếng, mà là sáu tiếng?
Nhưng tựa như vì muốn giải đáp câu hỏi của hắn, ngay sau đó có một tiếng trống vang lên, tường thành bị rung động.
Các Trung Châu vệ đang chạy nhanh trong hoàng cung cũng nghe thấy tiếng vang khổng lồ liên tiếp vang lên, chỉ là bọn họ nhất thời không thể nghĩ được đây rốt cuộc là tiếng động nào.
...
Bảy cửa thành đáng lẽ phải được mở ra nay đã đóng lại, ngăn cách toàn bộ ngoài và nội thành Trung Châu, đồng thời cũng ngăn trở các Trung Châu vệ và quân giới ở ngoài thành đang muốn vào trong.
Sau khi nghe thấy bảy tiếng động khổng lồ kia, Văn Huyền Xu nhất thời nhíu mày thật chặt.
- Đây chính là vũ khí bí mật thứ hai của hoàng đế.
Ông ta quay đầu, nhìn văn sĩ mặc áo trắng bên cạnh, trầm giọng nói:
- Lữ Diệt Địch và Quan Dũng phản bội.
- Khi trước bọn họ đã giết hơn ngàn người để được bọn ta tin tưởng, vào lúc này làm chuyện như vậy thật khó khăn cho họ.
Văn sĩ mặc áo trắng gật đầu, bình tĩnh nói:
- Địch Sầu Phi cũng phản bội rồi, nếu không, chỉ dựa vào hai người bọn họ không thể làm được như vậy.
Văn Huyền Xu lạnh giọng:
- Không sai, Địch Sầu Phi cũng phản bội.
- Chỉ có một việc ta nghĩ mãi không hiểu.
Văn sĩ mặc áo trắng nhìn Văn Huyền Xu đang trông lo lắng, nói:
- Địch Sầu Phi không phải là đám quan viên ngu ngốc, đầu như cỏ khô, chỉ giết gục theo gió. Hắn là tướng quân kiệt xuất của biên quân Long Xà, so với ta, hắn càng phải biết cách đánh giặc hơn. Cho dù hắn muốn phản bội, hắn ta cũng phải lựa chọn lúc mình đạt được lợi ích lớn nhất. Hiện giờ chúng ta và hoàng đế vừa bắt đầu giao chiến với nhau, ai thắng ai thua không thể biết được, hắn lựa chọn phản bội vào lúc này thật sự là hơi sớm.
- Nếu như nói hoàng đế còn có sức mạnh để đối phó mấy vạn người chúng ta, cái hoàng cung rách nát này không chứa được, vậy chỉ còn có núi Chân Long.
Văn Huyền Xu nhìn núi Chân Long bên trong hoàng cung, tươi cười:
- Chẳng lẽ ngươi tin rằng trong núi Chân Long thật sự có một con rồng như trong truyền thuyết sao? Một con rồng có thể há miệng nuốt hết chúng ta?
Văn sĩ mặc áo trắng cười cười, nói:
- Đại nhân không tin, ta cũng không tin.
- Cho nên, việc Quan Dũng và Lữ Diệt Địch phản bội với việc chỗ ngồi ở tòa thành này không hề liên quan đến nhau.
Văn Huyền Xu lạnh lùng nói:
- Nếu như nhiêu đây người chúng ta còn không thể chiến thắng trước một hoàng cung đã bị tàn phá, vậy mấy vạn Trung Châu vệ ở ngoài thành kia cũng không có tác dụng gì.
Văn sĩ mặc áo trắng bình thản nói:
- Ta cũng có ý như vậy. Nếu như trong hoàng cung này vẫn còn sức mạnh để ngăn cản chúng ta, chúng ta lại quay đầu đối phó với quân giữ thành, ngược lại sẽ bị hai bên giáp công. Cho nên, chúng ta vẫn phải tiếp tục tấn công, xem thử người cuối cùng ngồi ở tòa thành này là ai.
Văn Huyền Xu gật đầu, sau đó đưa cao nắm đấm của mình, vung thẳng tới trước.
Mệnh lệnh này có nghĩa là không cần để ý đến hậu quân, toàn quân Trung Châu vệ tiến thẳng vào hoàng cung.
Vô số Trung Châu vệ như một thủy triều màu bạc tràn vào điện Kim Loan.
Đây chính là nơi mà người bình thường cả đời không vào được.
Có một số quân sĩ nhìn xuống dưới chân mình. Trong khi vẫn thở dốc để lấy lại hơi, điều đầu tiên họ nghĩ đến không phải là chiến đấu, mà chính là suy nghĩ liệu nền đất màu vàng dưới chân mình có phải là vàng ròng hay không?
Nếu nhìn bằng mắt thường, bọn họ cảm thấy đây không phải là vàng ròng, mà chính là gạch được nấu ra, nhưng thế gian này lại có đất sét tạo thành màu vàng sẫm như thế sao?
Một quân sĩ mặc giáp bạc bất chợt dùng trường thương của mình đâm mạnh xuống đất, lập tức nhận được đáp án.
Trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ rất nhỏ, có chút phấn vụn văng ra ngoài, không phải là kim loại, trông giống như phấn vụn của gốm sứ hơn.
Ngay lúc hắn ta nhận được đáp án của một vấn đề trông rất buồn cười này, trong đại điện Kim Loan bỗng nhiên xuất hiện thêm nhiều ánh đao, ánh kiếm phát ra tia chớp màu vàng.
Có rất nhiều người tu hành mặc áo vàng nhạt xuất hiện tại nhiều nơi trong hoàng cung, vung binh khí chém giết các Trung Châu vệ với một tốc độ cực nhanh như các kiếm sư học viện Tiên Nhất khi trước.
Cả hoàng thành đắm chìm trong tiếng chém giết.
Thi thể Trung Châu vệ mặc giáp bạc gần như phủ kín cả hoàng cung tàn phá.
Từ bên ngoài nhìn vào, người xem có cảm giác các Trung Châu vệ đang từ nhiều phương hướng tràn vào hoàng cung tựa như những con dê bị tàn sát ngay trong lò mổ.
Tốc độ các Trung Châu vệ bị giết chết thực sự quá khủng khiếp.
Nhưng tâm tình Văn Huyền Xu vẫn rất bình tĩnh.
Đối với ông ta, đây chỉ là một quá trinh tất nhiên trong việc hai bên đang cố gắng ép đối phương phải dùng sức mạnh chân chính.
Hoàng đế là một trong những người sáng lập học viện Lôi Đình. Trong đại chiến như vậy, nếu như đã xuất hiện nhiều người tu hành học viện Tiên Nhất, vậy xuất hiện thêm nhiều người tu hành bên học viện Lôi Đình là chuyện rất bình thường.
Điều khiến ông ta lo lắng chính là liệu còn có biến cố nào khác ngoài như chuyện Lữ Diệt Địch phản bội hay không.
...
Sau khi từng người tu hành học viện Lôi Đình và Trung Châu vệ không ngừng ngã xuống, hoàng cung Vân Tần đang có rất nhiều người bỗng nhiên lại trống trải.
Một lão già mặc áo bào hoa lệ không biết từ đại điện nào đi tới, xuất hiện bên trong đại điện Kim Loan.
Xe ngựa Văn Huyền Xu đã đi đến cây cầu đằng trước đại điện Kim LOan.
Có lẽ chỉ có chiếc xe ngựa của Văn Huyền Xu mới có thể khiến lão già này xuất hiện.
Dù thế nào đi nữa, hiện giờ Văn Huyền Xu đang nhìn lão già này chậm rãi bước qua con đường lớn phủ đầy thi thể, đi đến trước xe ngựa của mình.
Lão già này chính là đại cung phụng hoàng thành Nghê Hạc Niên, cũng là người tu hành mạnh nhất trong thành Trung Châu.
Nếu như có người tu hành nào nhìn thấy Nghê Hạc Niên đi tới trước mặt mình, chắc chắn người này sẽ cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Nhưng ngay lúc Nghê Hạc Niên xuất hiện, Văn Huyền Xu ngược lại còn nhếch miệng cười cười, không khỏi nghĩ: "Trưởng Tôn Cẩm Sắt, ngươi rốt cuộc đã hết hậu chiêu rồi sao?".