Một bình rượu màu xanh được đặt trên một cái bàn dài ở ngay mũi thuyền, bên cạnh còn có nhiều loại mứt hoa quả để ngăn nắp cẩn thận trong một cái hộp màu đỏ, ngoài ra không còn đồ ăn gì khác thường thấy trên bàn rượu.
Tiểu thuyền màu đen đang lướt nhẹ trên dòng sông lớn đầy cánh hoa đào.
Trong khoang thuyền, một nữ tử tên Nghê Thường Ngọc Nhân đang ôm đàn tỳ bà trong ngực, đầu tỳ bà khẽ chắn ngang che mất khuôn mặt người này. Ngón tay nhỏ và dài uyển chuyển nhẹ nhàng gãy đàn, trong lúc âm thanh cao vút vang khắp dòng sông mát lạnh, người này đột nhiên hé đôi môi đỏ mộng hát lên:
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Thanh Ngọc Án - Tân Khí Tật
( Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.)
Diệp Luyến Hoa dịch
Sau khi hát xong, Nghê Thường Ngọc Nhân trầm ngâm thu hồi miếng gỗ nhỏ dùng để gãy đàn đang đè lên dây, sau đó chỉ biết ôm lấy đàn tỳ bà vào lòng mình, nhất thời không nói.
- Sao vậy? Lời ca này không tốt sao?
Chân không ngồi ngay đầu mũi thuyền, Chu Mặc Quân đang mặc bộ đồ màu đen thường thấy khẽ nhìn Nghê Thường Ngọc Nhân, mỉm cười rồi ôn hòa nói.
Nghê Thường Ngọc Nhân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Công tử, lời ca bài này rất hay, nhưng cảnh vật quanh đây lại quá lạnh lẽo.
Chu Mặc Quân lay nhẹ chén rượu trong tay mình, nói:
- Lời ca này do chính Trương viện trưởng năm xưa lưu lại, ta không thể thay đổi được...Hơn nữa ý bài ca này rất hay, chỉ có người đầy tâm sự mới cảm thấy lạnh lẽo...Nàng còn nhớ...ta và nàng quen nhau bao lâu rồi không?
- Nếu như thiếp không nhớ lầm, khoảng ba năm lẻ sáu tháng.
Nghê Thường Ngọc Nhân để đàn tỳ bà xuống, dời bước đi ra khỏi khoang thuyền nhỏ hẹp. Nàng ngồi xuống trước mặt Chu Mặc Quân, giúp hắn ta rót rượu.
- Nàng nhớ không sai.
Chu Mặc Quân lẳng lặng nhìn nàng, nhìn đôi tay ngọc nhỏ nhắn đang rót rượu, khẽ thở dài:
- Lúc ta gặp nàng, đó cũng là lúc Luật Chính ti phải tu chỉnh thu nhỏ lại.
Nghê Thường Ngọc Nhân cười dịu dàng, ôn nhu nói:
- Nhưng công tử bây giờ đã là Ngự sử Luật Chính ti, lên nữa là phó ti thủ. Cả hoàng thành này cũng không có mấy người khiến công tử phải cúi đầu khom lưng. Con đường công tử đi sau này đã được trải lụa gấm, nhưng nếu như suốt ngày cứ ở chung với thiếp thì không tốt.
- Đây là suy nghĩ trong lòng nàng sao?
Chu Mặc Quân cười, lấy chén rượu đang được đặt trên bàn uống một hơi cạn sạch, tự giễu tự nói:
- Nàng không hiểu rồi! Khi đã ngồi vào vị trí này, việc ta có thăng quan nữa được hay không không phụ thuộc vào việc ta làm tiếp bao nhiêu chuyện nữa, mà là do người trên có muốn ta lên nữa hay không, có muốn để cho ta một vị trí hay không. Cho nên, ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu như chuyện này thuận lợi thì dù thế nào đi nữa, ta cũng muốn dẫn nàng về hoàng thành Trung Châu.
Đôi tay Nghê Thường Ngọc Nhân khẽ run, nàng không biết "chuyện này" Chu Mặc Quân nói là chuyện gì, nhưng nàng không hỏi rõ. Nàng chỉ cúi đầu thấp hơn một chút, nhẹ giọng nói:
- Công tử, để thiếp hầu rượu ngài.
Chu Mặc Quân trước ôn hòa ngắm nàng, sau ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm tỏa sáng trên bầu trời, rồi lại nhìn ảnh ngược dưới nước.
Một con bồ câu màu xanh lá đưa tin từ xa bay tới, đậu trên đầu vai bên trái hắn, trên cái vuốt cái màu đỏ thắm có một ống trúc đựng thư nhỏ.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn ta rút cuộn giấy nho nhỏ trong ống ra, nhưng chỉ mới nhìn một lần sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt.
Môi son Nghê Thường Ngọc Nhân khẽ run, nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng, tiếp tục ngồi đấy.
- Nàng quá độc ác...
Chu Mặc Quân chậm rãi thở ra, nói một câu Nghê Thường Ngọc Nhân không thể nào hiểu được. Sau khi nhìn nàng một hồi, hắn nhẹ giọng nói tiếp:
- Hãy cùng ta uống một chén.
Nghê Thường Ngọc Nhân gật đầu rót rượu, đôi chén khẽ chạm vào nhau rồi hai người một hơi uống cạn sạch. Nhưng điều làm nàng phải sững sờ chính là cùng một rượu trong bầu rót ra, nhưng nàng uống xong không có việc gì, còn Chu Mặc Quân lại khác, bắt đầu có những dòng máu tươi màu đen từ trong miệng hắn chảy ra ngoài.
- Chuyện làm người ta bi thương nhất trên cõi đời này chính là nhìn người yêu ở ngay trước mặt mình, nhưng không thể ôm nàng vào lòng, không thể cảm nhận được sự ấm áp của nàng...thật xin lỗi...
Chu Mặc Quân vẫn ngồi yên đấy. Chỉ trong tíc tắc, đôi mắt hắn cũng bắt đầu chảy máu, đầu đang ngẩng cao từ từ buông xuống, giọng nói và hơi thở dần dần nhỏ đi, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Thần thái ôn hòa và dịu dàng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt Nghê Thường Ngọc Nhân, nàng ngây ngốc nhìn Chu Mặc Quân không bao giờ động đậy nữa, nhớ tới hình ảnh người nam tử có đôi mắt tràn đầy dã tâm này nhảy lên đầu mũi thuyền mình ba năm trước đây...Nhưng nàng vĩnh viễn không thể thấy lại hình ảnh đấy được nữa. Nàng trầm mặc đứng dậy, đi vào khoang thuyền lấy đàn tỳ bà ra rồi lại đi tới trước mặt Chu Mặc Quân, bình tĩnh lấy son phấn trang điểm ra. Lúc bắt đầu khuôn mặt nàng vốn rất giản dị mộc mạc, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã trở nên diễm lệ tột cùng.
- Công tử, dù thế nào đi nữa, hôm nay thiếp cũng ở bên cạnh ngài.
Sau khi hóa trang xong, Nghê Thường Ngọc Nhân chăm chú nhìn ánh trăng trên dòng sông, tựa như muốn hái nó vào trong lòng bàn tay mình. Một lúc sau, nàng phi thân nhảy vào vị trí ánh trăng in bóng dưới nước, làm mặt nước hồ đang yên ắng tóe lên những giọt nước óng ánh.
Lăng đốc lăng Như Đông Lý Kỵ Lung phản quốc, ám sát trưởng công chúa Trường Tôn Mộ Nguyệt đang phụng mệnh đi chu du đế quốc Vân Tần, trưởng công chúa trọng thương hôn mê. Đêm hôm đấy, nhân vật thứ ba của Luật Chính ti, Chu Mặc Quân uống thuốc độc tự sát trên sông hoa đào, tì thiếp hầu hát bên cạnh nhảy sông tự vẫn.
...
Sáng sớm ngày kế tiếp, hoàng thành Trung Châu, đế vương lâm triều.
Thánh thượng ngồi trên ghế rồng lẳng lặng nhìn kỹ mười mấy tên quan viên đang quỳ dưới kim điện.
Ai cũng biết đương kim thánh thượng đế quốc Vân Tần đang tuổi sung mãn, tinh lực dồi dào, nhưng lúc này, người nam tử mặt mũi vừa kiên nghị vừa ôn hòa đấy lại hơi mỏi mệt, thần thái không tốt lắm.
Điều này khiến mọi quan viên đang quỳ dưới kim điện cảm thấy tâm lạnh lẽo, sợ hãi nghĩ rằng hôm qua thánh thượng không ngủ được, không biết phải nên làm thế nào.
- Chu Mặc Quân đã chết...nhưng nhiêu đây còn chưa đủ... Nguồn truyện: Trà Truyện
Mặc dù lửa giận trong lòng đang bùng phát hoàn toàn nhưng âm thanh của nam tử mặc long bào đang ngự trên ghế rồng vẫn như thường ngày, ôn hòa và có lực. Đôi mắt hắn tập trung nhìn vào chén trà nhỏ trên bàn, thậm chí còn chưa bao giờ ghé mắt nhìn lướt qua các đại thần đang có mặt ở đây:
- Thật sự chỉ có Luật chính ti sao? Thanh vương trọng khải là vật chỉ có biên quân mới có, tuy không phải là bảo bối nhưng số người có thể mặc nó xông trận không nhiều, số lượng trong quân rất ít. Không cần trẫm nhắc nhở, chắc các khanh có thể thông qua thanh vương trọng khải điều tra được vài chuyện chứ? Trưởng công chúa đại biểu ý chỉ trẫm, ngay cả muội ấy mà cũng dám ám sát...Vậy trẫm đang ở trong hoàng thành này, chẳng lẽ suốt ngày cũng phải lo lắng đề phòng?
Sau khi bình tĩnh nói câu này xong, khóe miệng người quyền lực nhất thế gian hiện nay hơi run rẩy, giống như không thể bình tâm hòa khí được nữa. Giọng nói hắn cũng bắt đầu cao hơn:
- Các ngươi không nên quên phụ hoàng chỉ có hai người con là chúng ta, mà trẫm chỉ có một muội muội này!
Không ít đại thần đang quỳ gối cùng với những người đang ngồi sau chín màn che dầy cộm nặng nề ở trong đại điện cảm thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ chuyện này cũng là do hai huynh đệ quyền khuynh thiên hạ Vân Tần các ngươi hơi quá đáng...Nàng ta muốn điều tra toàn bộ Luật chính ti, vậy Luật chính ti phải làm gì? Có ai trong những đại thần đang ở đây không biết mối quan hệ mọi người như đống củi chồng lên nhau? Nếu như rút nhiều thanh củi trong đấy ra, vậy sẽ có bao nhiêu thanh củi khác phải đổ xuống? Hơn nữa, nàng ta là công chúa thì sao? Đã có những người chức quyền ngang với thủ phụ đang ngồi sau những màn che ở đây chống đỡ, nàng ta có biết một chút cũng không thể phát hiện rốt cuộc là ai đã sai người đi ám sát nàng. Vậy tại sao phải sợ hãi?
Nhưng những gì thánh thượng đang nói là sự thật, thánh thượng phẫn nộ cũng là sự thật. Nàng ta vừa bị trọng thương thánh thượng đã nổi giận như thế...vậy lỡ như nàng ta chết thật thì sao?
Cho nên, dù cho trong lòng nghĩ như thế nào đi nữa, nhưng với tình hình hiện nay bọn họ biết mình phải nuốt tất cả vào bụng, chỉ có thể tỏ ra nhân nhượng trước sự giận dữ hiện giờ của thánh thượng. Một người vào, một người lui, tất cả cũng là do họ tính sai. Họ chỉ không thể ngờ rằng cô gái vốn sống an nhàn sung sướng kia lại kiên quyết và tàn nhẫn như thế. Điều có thể làm bây giờ là phải cố gắng không để chuyện này lan tràn ảnh hưởng lớn hơn, sau này lại tính kế khác để thu hồi món nợ hôm nay về...
...
Hoàng cung cổ quốc Đường Tàng, một tên mưu thần khó nén được sự vui mừng trong lòng, vội vàng hành lễ với Phượng Hiên hoàng đế đang ngự trên ghế rồng, nói:
- Tin tức Như Đông loạn quả nhiên là thật, chúng ta có thể dễ dàng thừa cơ tiến binh.
Tiểu hoàng đế trông còn non nớt hơn Cừu Lộ hơi bất mãn nhìn thoáng qua tên mưu thần, nói:
- Tại sao?
- Mấy lão già viện nguyên lão Vân Tần vốn chỉ tùy tiện làm việc này, mục đích là cảnh cáo người đang ngồi trên ghế rồng, cảnh cáo hắn ta không nên quá đáng, nhưng Trường Tôn Mộ Nguyệt lại dùng cách này phản kích, tất nhiên bọn họ sẽ nhượng bộ...Tình cảnh một bên lui một bên vào như thế nhất định sẽ khiến bên đó hỗn loạn, nếu như không có một hoặc hai người như Chu Mặc Quân chết thay thì không thể nào áp chế được lửa giận của hắn ta.
- Lý lẽ đơn giản dễ hiểu như vậy ngươi có thể nghĩ được, chẳng lẽ mấy lão già đang ngồi trong trướng viện nguyên lão Vân Tần không nghĩ tới sao? Cách phát giận tốt nhất dĩ nhiên là dùng máu tươi rưới lên, nhưng người bị giết không nhất định phải là người trong hoàng thành.
Phượng Hiên hoàng đế châm chọc nhìn tên mưu thần này, nói:
- Với quyền lực to lớn trong tay, bọn họ hoàn toàn có thể điều động những người kia ra biên quân chịu chết. Còn nữa...Đối với hoàng đế Vân Tần, một khi chúng ta động binh đó cũng là lúc tạo cho hắn một cơ hội. Trẫm nghĩ ngươi có thể hiểu được cách thay máu tốt nhất chính là đại quân hai bên giao chiến, một đội quân chết lại đổi một đội quân khác, nhưng trong tình thế này chúng ta có thể điều động bao nhiêu quân?
Sau khi khẽ cười nhạt, Phượng Hiên hoàng đế hơi mở mí mắt nhìn tên mưu thần đứng bên dưới, bổ sung:
- Ngoài ra, ngươi cũng nên biết so với hoàng đế Vân Tần đang tuổi sung mãn thì mấy lão già ngồi sau màn che kia còn trầm ổn hơn nhiều, chỉ sợ khó đối phó nhất chính là bọn họ. Nhưng ta thà giao thủ với mấy lão già suy nghĩ sâu xa mọi hậu quả còn hơn là đấu với một người đầy dã tâm, làm việc không tiếc hậu quả. Nếu như phía nam muốn động binh...vậy hãy để bọn hắn liều mạng trước đi. Nhưng sợ rằng mấy lão già lâu chết ở phía nam còn nghĩ thấu triệt hơn chúng ta trăm lần, nếu không, quang cảnh mấy năm nay ở phía nam cũng không tươi tốt đến thế.
- Bệ hạ thánh minh.
Tên mưu thần này hít một hơi thật sâu, vui mừng hành lễ với vị tiểu hoàng đế mặt mũi bình thường ở phía trước.
Mấy viên quan khác đang ở trong đại điện nghe cuộc đối thoại giữa hai người cũng run người, lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Lúc trước bọn họ cứ cho rằng chỉ có hoàng thái hậu cơ trí mới biết được thứ gọi là quyền mưu, nhưng hiện giờ hoàng thái hậu đã không còn buông rèm chấp chính nữa...còn vị hoàng đế này mới được bao nhiêu tuổi chứ, nhưng cách nhìn quyền mưu của hắn ta còn rõ ràng và thấu triệt hơn những mưu thần quanh năm suốt tháng nghiên cứu việc nước như họ nhiều. Chẳng lẽ những người luôn ở trên cao nhìn xuống mọi người bên dưới như vị tiểu hoàng đế này từ khi sinh ra đã biết cách đùa bỡn thao túng sinh tử vô số người, hiểu rõ quyền mưu - thứ rất nhiều người có nghiên cứu cả đời cũng không hiểu được?
Tiểu hoàng đế không để ý tên mưu thần này nữa, mắt nhìn toàn bộ các thần tử đang quỳ ở dưới, hơi mệt mỏi lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi nói:
- Nhất định phải nghĩ cách cứu Nam Cung Mạch, y vốn là thiên tài tu đạo khó gặp Đường Tàng chúng ta, hơn nữa luôn trung thành, làm việc không bao giờ do dự hay tiếc rẻ điều gì...Nếu như không thể cứu được khỏi học viện Thanh Loan, vậy phải đổi về!