Tiên Ma Biến

Chương 647: Tâm chưa chết

Tại một đầu hẻm trong lăng Đông Cảnh, có một Tế ti học đồ Vân Tần trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bộ trường bào Tế ti màu trắng hắn khoác lên người đã nhiễm bẩn không tả nổi, nhưng sau khi trải qua trận đại chiến lăng Đông Cảnh, chứng kiến nhiều quân nhân Vân Tần chiến đấu quên đi cả sống chết, tên Tế ti học đồ này tựa như đã được cọ rửa qua một lần, thần thái hắn kiên định hơn. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, cả người hắn tựa hồ tản phát ánh sáng chói chan nào đấy.

Chỉ là, ánh mắt của hắn ta bây giờ lại mang theo nỗi nghi ngờ.

Bởi vì dựa theo những dấu hiệu của mấy ngày trước, đáng lẽ hôm nay phải có cơn mưa nhỏ.

Nhưng hôm nay bình minh lại dâng cao, cơn mưa đã tạnh hẳn, vầng mặt trời thật chói chan và sáng sủa.

...

- Ngươi rất đẹp.

Tại Vô vi quan, Dạ Oanh nhìn Tần Tích Nguyệt, cảm thán nói.

Tần Tích Nguyệt biết mình rất đẹp, cho dù sau khi đại chiến trông nàng rất mệt mỏi và tiều tụy.

Nhưng bởi vì chính nàng cũng tham gia trận chiến này, tận mắt nhìn thấy các quân nhân Vân Tần bên cạnh chết đi, nên nàng thật sự không muốn nghĩ đến vấn đề này. Nàng cúi thấp đầu, nói:

- Đẹp có ích lợi gì, không thể giúp vãn bối giết kẻ thù nhiều hơn.

Dạ Oanh nở nụ cười.

Cười nhiều đến nỗi nếp nhăn trên người bà ta càng lúc càng sâu.

- Ngươi cho rằng đẹp không có ích lợi gì, nhưng rất nhiều người lại cảm thấy đẹp là một lợi thế. Ít nhất một cô gái đẹp như ngươi, lại chiến đấu trên chiến trường như vậy, cả đời ta chưa từng thấy qua.

Bà ta cười, nhìn Tần Tích Nguyệt và nói:

- Khi còn trẻ như ngươi, ta cũng rất đẹp.

Tần Tích Nguyệt không hiểu vì sao Dạ Oanh lại nói lời này, nên nàng lập tức xoay người nhìn lão phụ nhân mặt đầy nếp nhăn ngồi cạnh mình. Sau đấy, nàng nhanh chóng cảm ứng được điều gì đấy, đôi mi xinh đẹp bắt đầu run rẩy, cả đôi môi đẹp như vầng trăng cũng run không thôi.

- Sau khi ta chết, Giang gia thành Trung Châu sẽ không còn người nào nữa. Tuy nhiên, ta không muốn phương pháp chấn âm này thất truyền.

Dạ Oanh nhìn thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của Tần Tích Nguyệt, nhìn chiếc vòng gió trông như những đóa hoa trên cổ tay nàng, khẽ cười:

- Ta rất thích cô bé ngươi đấy.

Tần Tích Nguyệt chưa từng biết đến Dạ Oanh, nếu như có nghe đến, đó cũng chỉ là chuyện bà ta ra tay cứu Chung Thành trong thành Trung Châu. Mà giờ khắc này, nhìn ánh mắt của Dạ Oanh, biết rằng nữ Thánh sư có xuất thân phố phường này sắp rời khỏi nhân thế, nàng không khỏi cảm thấy bi thương.

- Phương pháp chấn âm của Giang gia và hồn binh học viện Thanh Loan trao cho ngươi có chỗ tương đồng với nhau. Ngươi hẳn hiểu được bất kỳ phương pháp tu hành cường đại nào cũng được xây dựng trên cơ sở tiền nhân, như vậy mới phát triển lên được. Nếu như hơn ba mươi năm trước ta có được hồn binh này, có lẽ ta sẽ hiểu nhiều thứ hơn, thậm chí là trong thành Trung Châu giết chết được Nghê Hạc Niên.

Dạ Oanh chậm rãi vươn tay ra, đưa một mảnh ngọc bội có rất nhiều văn tự nhỏ trên đấy cho Tần Tích Nguyệt, căn dặn:

- Hiện giờ chuyện này chỉ có thể để ngươi đi làm thôi.

Ngọc bội rất nhẹ.

Tần Tích Nguyệt nắm chặt mảnh ngọc bội này trong lòng bàn tay mình.

Nhìn thần thái Tần Tích Nguyệt kiên cường và tĩnh táo, Dạ Oanh đã giao xong mọi việc mới hài lòng cười cười, sau đấy ho khan.

Mỗi một tiếng ho khan, nếp nhăn trên mặt bà ta dường như càng sâu hơn một chút.

Những nếp nhăn này dường như đã che đi mất đôi mắt của nàng.

Ánh mắt bà ta dần ảm đạm, tiếng ho khan cũng dần vơi đi, cuối cùng bà ta đã lặng lẽ rời khỏi thế gian này.

Tần Tích Nguyệt đúng là một cô gái kiên cường, nhưng khi nhìn thấy lão phụ nhân mặt đầy nếp nhăn này mỉm cười rời khỏi thế gian, cảm xúc của nàng cũng tựa như những gì Lâm Tịch đã từng trải qua, từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống.

Từ ánh mắt của Dạ Oanh, nàng nhận ra được rằng khi nhìn nàng, có lẽ Dạ Oanh đã nhớ lại thời trẻ tuổi của mình.

Nàng cũng cảm giác được Dạ Oanh là một người có rất nhiều điều giống với nàng.

Chỉ là xuất thân Dạ Oanh không tốt, nên cho đến lúc này, Dạ Oanh mới nói rằng mình thích cô bé này, thậm chí không nói thêm lời nào khác.

Một cô gái xuất thân từ giang hồ phong trần, tại sao lại đạt được đến Thánh sư...những năm xưa, bà ta đã trải qua chuyện gì? Giữa bà ta và Giang Yên Chức có gút mắc gì? Tại sao lại ẩn cư trong Hoàng Tước quan?

Tất cả những chuyện xưa đấy đã trôi đi theo cái chết của nàng, không có ai trên thế gian có thể biết.

...

Tại lăng Trụy Tinh, Thần mộc phi hạc đã đáp xuống đầu thành đang chờ quân đội Cố Vân Tĩnh đến.

Cao Á Nam hơi chùn vai xuống.

Nàng ngoái đầu nhìn Lâm Tịch đang tựa vào bả vai nàng ngủ.

Ánh sáng mặt trời chiếu trên khuôn mặt hắn, trông hắn ta ngủ rất say, giống như một đứa bé.

Xung quanh có rất nhiều quân nhân Vân Tần.

Nàng hơi ngượng ngùng trong tình cảnh này, nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở lăng Đông Cảnh, nghĩ đến những gì nàng, Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đã nói, nàng liền bình tĩnh lại. Tuy nhiên, nàng lại cố ý để cho thân thể mình gần với Lâm Tịch hơn, giúp Lâm Tịch ngủ sâu hơn.

Cố Vân Tĩnh và một vài tướng lãnh quân đội đi tới trước mặt Lâm Tịch và Cao Á Nam.

Thấy Lâm Tịch đã ngủ say, lão tướng này giơ cao tay, căn dặn mọi người không nên đánh thức Lâm Tịch hiển nhiên đã rất mệt mỏi. Ngoài ra, ông ta còn ra lệnh các quân nhân xây dựng một doanh trướng bao quanh Thần mộc phi hạc này lại.

Ngay nháy mắt ngồi xuống nghỉ ngơi hoặc nằm xuống đất, có rất nhiều quân nhân Vân Tần lập tức ngủ say như Lâm Tịch.

Tại rất nhiều nơi trong thành lăng Trụy Tinh, tiếng ngáy liên tiếp vang lên.

Khi có từng đội quân nhân khác đến thay các quân nhân đang canh gác, bọn họ cũng bước đi rất rón rén, không đành lòng đánh thức các quân sĩ đã vô cùng mệt mỏi sau trận đại chiến.

Trong khi những tiếng ngáy liên tiếp vang lên, khố phòng được thủ vệ nghiêm nhất trong thành lăng Trụy Tinh được mở ra.

Đội quân trấn thủ khố phòng này chính là đội quân mạnh nhất của biên quân Long Xà - Hắc kỳ quân.

Cho dù là lúc lăng Trụy Tinh chiến đấu nguy cấp nhất, đội Hắc kỳ quân này vẫn trấn thủ tại chỗ, không có người nào rời đi.

Trong khố phòng đấy, chỉ có một túi da còn chưa được thổi phồng lên.

...

Vào lúc khố phòng được thủ vệ sâm nghiêm nhất lăng Trụy Tinh mở ra, có một chiếc xe ngựa chở Hứa Châm Ngôn đã quay trở về thành Trung Châu.

Sau khi ra khỏi xe ngựa, tên thanh niên vừa trở về thành Trung Châu này phát hiện có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Hắn phát hiện trong những khu phế tích ở hoàng thành, có một số nơi đã bắt đầu bị cây xanh bao phủ.

Hắn còn phát hiện có không ít người đã không bao giờ trở về hoàng thành được nữa...

...

...

Cùng một thời gian.

Có một đám kên kên đang quanh quẩn bên hồ Trụy Tinh.

Văn Nhân Thương Nguyệt trong một bộ áo vải bình thường, đang đứng bên dưới đám kên kên che phủ bầu trời đấy.

Đứng trước hắn còn có một thần quan núi Luyện Ngục.

So với tên thần quan núi Luyện Ngục mà Văn Nhân Thương Nguyệt đã giết ở núi Thiên Hà, tên thần quan núi Luyện Ngục này cũng trẻ tuổi và tu vi khá mạnh. Nhưng trên khuôn mặt của tên thần quan núi Luyện Ngục này lại có thêm một phần lạnh lùng và kiêu ngạo, tuy đang đứng trước Văn Nhân Thương Nguyệt nhưng không sợ hãi chút nào, ngược lại còn thể hiện sự khinh thường.

Tuy biết hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt bị trọng thương, vẫn có khả năng giết chết mình, nhưng hắn vẫn tỏ ra như vậy.

Hắn dĩ nhiên không phải là người tự đại mù quáng hay đầu óc có vấn đề.

Nguyên nhân khiến hắn có thể lạnh lùng tự đại, thậm chí là thể hiện sự uy nghiêm của mình trước mặt Văn Nhân Thương Nguyệt, là vì hắn đại biểu cho núi Luyện Ngục, là người đại diện của chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Hắn là người được chưởng giáo núi Luyện Ngục xác định có thể thay thế mình ra quyết định lúc quan trọng nhất.

- Thân Đồ sư huynh đã chết...ngay cả Lý Khổ kiếm chưởng giáo ban cho ngươi cũng bị hủy. Hơn nữa, thương thế của ngươi đã bắt đầu trầm trọng, nội phủ ngày một già yếu đi, không thể nào mạnh mẽ như trước. Cuộc đời này, ngươi chỉ có thể dừng bước trước cánh cửa Đại thánh sư. Ta muốn thay mặt chưởng giáo ta hỏi Văn Nhân Thương Nguyệt ngươi một câu: Đối mặt với chiến bại như vậy, đối mặt với những tội lỗi như vậy, ngươi còn tư cách gì để sống? 

Tên đệ tử núi Luyện Ngục đã tu thành ma biến, khuôn mặt bị một tầng chướng khí màu lam bao phủ, tu vi chỉ mới đạt đến Đại hồn sư này lên tiếng, nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt với ánh mắt khinh thường.

Nếu đổi là người khác, khi đối mặt với câu hỏi mang ý hỏi tội này từ người đại biểu cho chưởng giáo núi Luyện Ngục, ắt hẳn cảm thấy kinh hoảng đến mức khó nói lời nào.

Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại bình tĩnh nói:

- Nếu càng khó trở thành Đại thánh sự, hẳn chưởng giáo càng yên tâm hơn.

Tên thần quan trẻ tuổi núi Luyện Ngục khẽ nhíu mày, trầm ngâm một hồi lại nói:

- Đây là lý do, nhưng ta không đảm bảo lý do này đầy đủ. Hơn nữa, trong tình huống không thể chiến bại, nhưng ngươi lại thất bại thê thảm, năng lực và dụng tâm của ngươi sẽ bị chất vấn.

Văn Nhân Thương Nguyệt bình tĩnh nhìn tên thần quan núi Luyện Ngục này một cái, nói:

- Bất kỳ trận chiến nào, trước khi phân ra thắng bại cuối cùng, đều phải xem mục đích có đạt được hay không. Đối với ta, trận chiến này đã thua, nhưng đối với núi Luyện Ngục lại chưa chắc. Ta sẽ giúp chưởng giáo giải quyết được chuyện ông ta kiêng kỵ nhất.

Tên thần quan trẻ tuổi núi Luyện Ngục này nhíu mày thật chặt, không ngừng nháy mắt, tựa như đang suy nghĩ ẩn ý trong câu nói của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Không bao lâu sau, tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận, nên khuôn mặt hắn ta không còn xấc láo như ban đầu nữa, ngược lại còn khom người thi lễ với Văn Nhân Thương Nguyệt một cái, lễ phép nói:

- Đã như vậy, ta sẽ chờ hồi âm của Văn Nhân đại tướng quân.

Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn khuôn mặt đang bị chướng khí màu lam bao phủ của tên thần quan núi Luyện ngục, nhìn cái mũ màu đỏ cao trên đầu hắn ta, từ sâu trong đáy mắt bỗng xuất hiện thần thái thương hại.

Hắn không lên tiếng, chỉ là gật đầu.

Nhưng ở trong lòng, hắn lại thầm nghĩ:

- Dù uy nghiêm thế nào, cũng chỉ một con chó không có tư tưởng riêng, chỉ biết mượn da của chủ nhân...Tuy không thể đạt đến Đại thánh sư, nhưng ai có thể nói rằng Thánh sư không thể giết chết Đại thánh sư?

Lý Khổ kiếm đã bị hủy, biến mất khỏi thế gian.

Nhưng hắn đã có thanh kiếm đấy rất lâu, hơn nữa, hắn ta còn là một trong những kỳ tài tu hành mạnh nhất thế gian.

Kể cả Nam Cung Vị Ương, một thiên tài tu hành trong thế giới này, có thể nhanh chóng đạt đến Thánh sư, nhưng đối với việc lĩnh ngộ vũ kỹ hay phương pháp tu hành, có lẽ còn kém hắn rất xa.

Cho nên, hình dáng của thanh kiếm Lý Khổ đã khắc thật sâu trong đầu hắn.

Đối với hắn mà nói, thứ quan trọng nhất, mạnh nhất thế gian này chính là thanh kiếm trong đầu hắn.

- Mười năm có phải quá lâu hay không?

Khi xoay người lại, nhìn lên đám kên kên trên bầu trời, Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng tự hỏi mình, sau đó lại tự trả lời:

- Mười năm đúng là quá lâu...cho nên, ta sẽ không cho ngươi mười năm.