- Lão Tiêu, lão không nên nóng vội.
Hạ phó viện trưởng gật đầu, nhìn ông ta nói:
- Lão càng khẳng định, chuyện này nhất định càng phải thận trọng. Trừ lão ra, còn có ai trong những người ở đấy phát hiện ra không?
- Không có!
Thần sắc kích động hiện rõ trên khuôn mặt vị giảng viên mập mạp từ từ giảm xuống, nhưng giọng nói vẫn rất nôn nóng:
- Trừ Tiêu Minh Hiên ta ra, còn có ai hứng thú với những chi tiết nhỏ nhặt của những tên tân đệ tử như vậy?
Sau khi dừng một chút, lão ta lại nghĩ tới một chuyện gì đó, nói tiếp:
- Nhưng mà lão La đã từng nói chuyện với Lâm Tịch, hơn nữa còn tự mình lựa chọn một Thủ dạ giả, ta nghĩ lão ta cũng đã phát hiện được sự khác biệt của Lâm Tịch.
- Nói như vậy...hẳn chỉ có ba người chúng ta biết.
Hạ phó viện trưởng cười cười:
- Không sao, lát nữa ta sẽ tìm lão La. Đồng thời ta sẽ an bài người sửa đổi toàn bộ tư liệu liên quan đến Lâm Tịch, sau đó mới truyền vào trong đại sảnh dải ngân hà giảng viên các ngươi. Ngoài ra, tư liệu của Lâm Tịch xếp vào cấp cơ mật cao nhất, Thiên Khu!
Nghe Hạ phó viện trưởng nói như vậy, vị giảng viên mập mạp Tiêu Minh Hiên mới hài lòng gật đầu, người cũng bình tĩnh hơn.
Khẽ trầm ngâm một chút, dường như cảm thấy không còn chuyện gì để nói nên Tiêu Minh Hiên chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng vừa mới sải chân được hai bước, lão ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hạ phó viện trưởng cũng đang trầm ngâm không nói kia:
- Nếu hắn đã có tiềm chất như vậy, hơn nữa cũng chưa chắc trở thành Phong Hành Giả được, hay là chúng ta dứt khoát bồi dưỡng hắn theo con đường Chính Tương Tinh đi, không nên lãng phí thời gian học cung tên.
- Ai nói hắn nhất định trở thành Chính Tương Tinh mà không thể nào thành Phong Hành Giả?
Lần đầu tiên Hạ phó viện trưởng lên tiếng phản bác, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tiêu Minh Hiên đang đứng dưới ánh chiều tà, nói:
- Mặc dù hồn lực của hắn không có gì đặc biệt...nhưng lão không được quên rằng thanh cung kia có thể giúp hắn bắn những mũi tên có uy lực không kém gì người có thiên phú Phong Hành Giả như Biên Lăng Hàm. Với độ dầy hồn lực hiện nay, tương lai hắn hoàn toàn đủ khả năng làm thế. Trừ Chính Tương Tinh và Phong Hành giả, có lẽ hắn còn làm được những điều hơn chúng ta mong đợi.
Thân thể mập mạp của Tiêu Minh Hiên lại rung động, bỗng nhiên thất thanh hô lên:
- Chẳng lẽ lão cảm thấy hắn có hi vọng trở thành thần...như Trương viện trưởng? Nhưng thanh cung kia...
- Con người khi sống luôn hi vọng về một điều gì ấy...
Hạ phó viện trưởng hơi ngạo nghễ nhìn Tiêu Minh Hiên, nói:
- Lão Tiêu, lão đã ở học viện nhiều năm như vậy, có khi nào thấy học viện chúng ta không muốn lấy về những thứ đã làm mất chưa? Không sai, thanh cung kia đúng là đang nằm trong tay Hoàng Phổ Ngữ Kỳ, nhưng vì sợ học viện chúng ta ám sát và cướp lại nên mười năm nay hắn không hề dám xuất hiện trong biên cảnh đế quốc Đường Tàng, vì một thanh cung mà một gã đại tướng kiêng kỵ đến mức không dám đích thân tới biên cảnh...Chúng ta để hắn giữ thanh cung đó, nhưng cũng đồng thời chèn ép hắn mười năm. So qua tính lại, chúng ta không mất gì cả. Đối với thanh cung đó...chẳng qua là chưa đến lúc chúng ta phải lấy lại, khi cần, tất nhiên nó sẽ quay về đây.
Ngọn núi hai người Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên đang đứng nói chuyện có tên là núi Thiên Khu.
Kể từ lúc đại thúc trung niên kia làm nên những vinh quang khó tưởng tượng nổi, giúp cho bờ cõi đế quốc Vân Tần được mở rộng ra thêm, trở thành Trương viện trưởng của học viện Thanh Loan...ngọn núi này chỉ có mười ba người mới có thể tiến vào.
Ông ta không nói rõ đặc quyền gì có thể tiến vào ngọn núi này, nhưng chính nhờ vậy lại làm người khác phải chú ý và kính sợ.
Tín ngưỡng giúp người kiên kịnh, kính sợ khiến người chịu ước thúc. Ông ta dùng ý nghĩ của mình thay đổi toàn bộ học viện Thanh Loan, cũng thay đổi cách nhìn rất nhiều người ở thế giới này....nhưng theo thời gian nhiều người già đi, có người lại nằm xuống, cộng thêm việc ông ta rời khỏi, hiện giờ ở học viện Thanh Loan chỉ còn bốn người có thể tiến vào ngọn núi này.
Cấp Thiên Khu là cấp bậc quyền hạn tối cao ở học viện Thanh Loan, nói cách khác, nếu như sau này Lâm Tịch có bất cứ điều gì đặc biệt bị phát hiện thì cả học viện Thanh Loan chỉ có bốn người biết.
Không lâu sau khi cuộc nói chuyện giữa Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên kết thúc, đã có những sự điều chỉnh nho nhỏ xảy ra đối với các giảng viên ở trong sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử. Có vài người rời khỏi sơn cốc, hoặc là tiến vào những nơi khác trong học viện Thanh Loan, hoặc là đi ra học viện Thanh Loan để phối hợp giúp đỡ những đệ tử lịch luyện. Bởi vì sự điều chỉnh này chỉ xảy ra trong một phạm vi rất nhỏ và rất hợp lý, nên hầu như không có bất kỳ ai chú ý đến.
Tiêu Minh Hiên, đây là một con người rất đặc biệt! Nguyên nhân khiến Trương viện trưởng không một chút do dự cấp cho một người chưa bao giờ ra chiến trường như Tiêu Minh Hiên quyền hạn là một trong mười ba người vào được Thiên Khu, ngoại trừ việc ông ta đã làm được rất nhiều cống hiến không muốn cho người khác biết và lòng trung thành không thể thay đổi được, còn có một nguyên nhân chính khác chính là tài năng của ông ta.
Dựa theo những gì Trương viện trưởng phán đoán suy luận, nếu như không phải Tiêu Minh Hiên là một trong những chủ não của khu vực dải ngân hà giảng viên đằng sau núi....ông ta tuyệt đối có đủ tư cách và tài năng để làm thủ phụ chỉ đạo ti thủ tám ti đế quốc Vân Tần.
Không có ai nghi ngờ sự chính xác trong sự suy luận và phán đoán của Trương viện trưởng, bởi vì chỉ cần vị đại thúc ấy nói :"Tiêu Minh Hiên có thể làm thủ lĩnh của tám ti đế quốc Vân Tần", Tiêu Minh Hiên sẽ nhanh chóng được ngồi vào vị trí thủ phụ đế quốc ngay. Mà một khi Trương viện trưởng nói người nào trung thành và có thể tin tưởng được, chắc chắn đó sẽ là một người không bao giờ phản bội lại ngươi. Ở điểm này, trong sáu mươi làm chủ não dải ngân hà giảng viên, Tiêu Minh Hiên thật sự chưa làm ai phải thất vọng bao giờ.
Trong vấn đề của Lâm Tịch, dựa vào những thống kê chi tiết và kinh nghiệm lâu năm của mình, Tiêu Minh Hiên có thể khẳng định rằng nếu như ngươi muốn giấu diếm mọi người một sự thật nào đó, ngươi chỉ có thể làm được nếu như giết chết toàn bộ người đã biết sự thật đấy. Nếu không thể khiến mọi người biết được sự thật chết đi, ngươi sẽ không thể nào làm được một chuyện rất vô lý là lấy tường để che gió...Nhưng thật sự vẫn còn một cách khác, chính là ngươi hãy chỉnh sửa một chút những ghi chép viết về sự thật ấy, cố tình làm ra những hướng dẫn sai lệch, cứ sửa từng chút một như vậy sẽ làm cho những người đọc vào có những phán đoán sai lầm. Có thể những sai lầm ấy rất nhỏ, nhưng từng sai lầm nối tiếp nhau lại làm phán đoán cuối cùng của họ dẫn đến một kết quả hoàn toàn khác với kết quả thật.
....
- Chỉ còn một lần chiến tích năm sao nữa là được phần thưởng một học phần rồi, mình phải cẩn thận hơn mới được...
Tiếp tục làm những công việc thường ngày, Lâm Tịch trước lúc bắt đầu minh tưởng lại "tự hành hạ" mình đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động được. Nhưng hắn lại không biết một việc đang và sẽ xảy ra: tuy thế gian này vẫn không có ai biết bí mật của hắn và Trương viện trưởng, nhưng lại có một người vô cùng thông minh ngồi trong một đại sảnh mát lạnh đằng sau núi đã thông qua những chi tiết rất nhỏ phát hiện được tính chất đặc biệt "hai chén nước". Cũng từ ngày hộm nay, có rất nhiều chuyện của hắn sẽ được ghi chép tỉ mỉ lại, nhưng trong đó cũng có vài chuyện được sửa một chút và tiếp đó Tiêu Minh Hiên sẽ sử dụng những thủ đoạn rất đặc biệt để thay đổi ý nghĩ của những người muốn suy đoán bí mật của hắn và Trương viện trưởng. Tính chất đặc biệt này, vĩnh viễn chỉ có bốn người trong học viện Thanh Loan biết.
...
"Chính Tương Tinh?"
Trong lúc Lâm Tịch bắt đầu minh tưởng tu hành vào ban đêm, một phần tư liệu cấp "Tương Huân" cũng được truyền tới tay Từ Sinh Mạt.
- Hai tên đệ tử có tiềm chất Chính Tương Tinh? Lâm Tịch cũng có khả năng ư?
Sau khi mở phần xi dán bìa cuốn da dê nhỏ, Từ Sinh Mạt khẽ cau mày, tuy thần sắc không có gì biến hóa nhưng sâu trong đôi mắt bình tĩnh lại chợt hiện chút lo lắng.
Trầm ngâm một hồi rồi vung tay ném cuốn da dê nhỏ vào trong lò lửa trước người, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cuốn da dê nhỏ đó biến thành những hạt bụi xám tro kỳ lạ, cuối cùng là hòa tan vào đống than củi màu đỏ...khuôn mặt vốn trắng noãn và luôn luôn lạnh như băng của Từ Sinh Mạt đột nhiên xuất hiện một nụ cười giễu cợt, tựa như đang trêu chọc mọi vật trên thế gian.
Hắn ta, Đông Vi và Hạ Tri Thu, ba người căn bản không phải là người đi cùng đường và suy nghĩ khác nhau, nhưng cả ba lúc này lại tựa như đống than củi và tro bụi do cuốn da dê nhỏ kia lưu lại, kỳ lạ dung hợp lại cùng một chỗ....Cách nhìn và tư tưởng của ba người đối với đế quốc này, đối với thế giới này khác nhau, nhưng tại sao lại phải cùng gánh vác một sứ mạng giống nhau? Ông trời đang trêu người ư? Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
Gần như là cùng một thời gian, một cuốn da dê nhỏ với nội dung tương tự được truyền tới trong tay Mộc Thanh.
- Tư chất là hai nhưng lại là Chính Tương Tinh? Lâm Tịch, xem ra ngươi rất đặc biệt đấy!
Vừa đọc xong những gì được ghi trong cuốn da dê trước mặt mình, vị giảng viên dung mạo rất bình thường này nhất thời vừa cười cười vừa lắc đầu.
Ngay lúc ném cuốn da dê nhỏ này vào trong lò lửa, Mộc Thanh liền liếc mắt nhìn sang một phong thư đã được mở ra đang được đặt trên cái bàn trước mặt mình. Trên tờ bìa phong thư được làm từ mỡ bò bình thường có một dòng chữ viết tinh tế và thanh thoát: "Ái tử Lâm Tịch thu."
Mặc dù nàng chưa nhìn qua nội dung thư, nhưng chỉ cần thấy dòng chữ đấy nàng cũng có thể tưởng tượng được người nữ tử đã chấp bút viết thư là một người mẹ hiền từ như thế nào, chỉ có những người như vậy mới có thể hạ bút viết nên dòng chữ như thế.
Dựa theo tốc độ truyền thư bình thường, đáng lẽ phải năm ngày nữa phong thư này mới đến được học viện Thanh Loan, nhưng bởi vì vừa lúc có người ở biên quân Long Xà gấp gáp trở về học viện nên phong thư hồi âm của người nhà Lâm Tịch mới đến đây nhanh như vậy. Nghĩ tới bộ dạng tên thiếu niên xuất thân từ trấn Lộc Lâm ngày mai nhận được phong thư này, Mộc Thanh bất giác nở một nụ cười rất đẹp.
...
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tịch tinh thần sung mãn cùng với mấy người bạn Đường Khả, Biên Lăng Hàm, Hoa Tịch Nguyệt và Lý Khai Vân bước ra khỏi lần tân sinh khoa Chỉ Qua.
Theo chương trình học đã được sắp xếp từ trước, hôm nay Lâm Tịch sẽ học một môn phụ trước khi học môn độc lý, đó là môn khảo cứu tỉ mỉ và quan sát. Lâm Tịch rất tự tin ở môn này, chỉ cần không xảy ra những sai lầm quá đáng tiếc, hắn sẽ nhận được hai học phần sau khi kết thúc chương trình học ngay. Nhưng điều làm hắn và tất cả tân đệ tử khác khoa Chỉ Qua phải ngạc nhiên chính là trong ánh nắng ban mai đang bao phủ khắp ngọn núi cao chót vót, có hai người giảng viên mặc áo bào đen đang đứng trước lầu tân sinh.
Đứng sát ngay bên cửa là giảng viên Mộc Thanh, còn người đứng cách đấy không xa, ở ngay cạnh cầu trượt tơ bạc chính là giảng viên Từ Sinh Mạt, người giảng viên luôn nghiêm nghị, chịu trách nhiệm dạy bọn họ môn vũ kỹ.
- Người nhà ngươi đã gửi thư lại, bởi vì vừa lúc có người trong học viện ở bên núi Long Xà về đây nên phong thư này mới đến sớm vài ngày.
Không nói quá nhiều lời dư thừa, Mộc Thanh ôn hòa vẫy vẫy tay với Lâm Tịch. Khi hắn nhanh nhẩu đi đến trước mặt, Mộc Thanh mới lấy phong thư được truyền từ trấn Lộc Lâm tới đang được để trong ống tay áo đưa cho.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tịch chính lần ngẩn ngơ, khẽ cúi dầu nhìn những dòng chữ nhỏ xinh đẹp được viết trên lớp bìa phong thư làm bằng mỡ bò ở bên ngoài, hắn nhất thời không biết nói gì hơn, cứ thế đứng ngây người.
Đôi khi hắn cảm thấy trời cao thật là độc ác, vô duyên vô cớ ném một người từ nhỏ chưa từng được nếm trải cảm giác hạnh phúc một gia đình trọn vẹn đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nhưng cũng đôi khi hắn cảm thấy trời cao thật nhân từ và công bình! Nhất là ngay lúc này, hắn càng lúc càng hiểu rõ cái được gọi là hạnh phúc tràn ngập khắp con tim, hắn càng biết rõ thứ mình phải trân trọng ở thế giới này là gì.
- Lão ba, lão mụ, lão muội...các người đang làm gì vậy?
Từng hình ảnh ấm áp và vui nhộn ở trấn Lộc Lâm trong thoáng chốc quay về trong trí nhớ hắn, toàn bộ suy nghĩ của hắn đang tập trung đến nội dung phong thư mình sẽ được thấy ngay đây.
- Đợi lúc khác có thời gian lại nhìn.
Khóe miệng Mộc Thanh hơi nhếch lên, ánh mắt tràn đầy tình thương nhìn Lâm Tịch, khẽ nhắc: