Tiên Ma Biến

Chương 572: Tín ngưỡng

Từ trước đến nay, trong trận chiến tranh giành giang sơn, chưa bao giờ xuất hiện hai từ ôn nhu.

Địch Sầu Phi không chỉ là một người tu hành kiệt xuất của học viện Tiên Nhất, bản thân hắn còn là một tướng lãnh cao cấp của biên quan Long Xà.

Hắn hiểu rằng trận chiến này vốn chỉ là cuộc chơi giữa các nguyên lão, hoàng đế Vân Tần và học viện Thanh Loan. Nếu như muốn đục nước béo cò, điều kiện đầu tiên là ngươi phải có sức mạnh để chơi cùng họ, còn việc ai là người chiến thắng sau cùng, tất nhiên phải xem thử thế lực của họ lớn đến bao nhiêu. Cho nên, theo Địch Sầu Phi nghĩ, mấy việc như thừa cơ giết chết mấy đối thủ, hoặc là nâng cao sự ảnh hưởng của mình đối với các quan viên trong triều đình là hoàn toàn vô ích.

Nếu như muốn tiếng tăm của mình lan truyền khắp dân chúng trong thời đại này, điều quan trọng nhất chính là trong tay mình phải nắm giữ vật mà người khác không có.

Năm xưa, tuy Trương viện trưởng lần đầu tiên đến thành Trung Châu, nhưng bản thân ông ta đã được coi như là vô địch, bởi vì trong tay ông ta có "Đại hắc".

"Đại hắc" không phải là hồn binh mà các tượng sư trên thế gian này có thể chế tạo được, Trương viện trưởng có, người khác lại không có. Nên mặc dù khi đó tu vi của Trương viện trưởng còn chưa sánh được với nhiều người ở thành Trung Châu, nhưng ông ta đã rất mạnh mẽ.

Một vũ khí như "Đại hắc" vốn xuất hiện từ những vùng đất mà dấu chân người tu hành chưa đặt đến, không có ai biết Trương viện trưởng đã lấy được ở đâu.

Thế gian này có rất nhiều vùng đất chưa ai biết đến.

Tỷ như băng nguyên đằng sau sơn mạch Đăng Thiên, cát vàng vô tận sau chùa Bàn Nhược, ma nguyên sau núi Luyện Ngục...

Nhưng đối với phần lớn mọi người trên thế gian, núi Chân Long trong hoàng cung thành Trung Châu - tòa thành náo nhiệt nhất, vốn cũng là một vùng đất chưa ai biết đến.

Bởi vì ngay trước khi Vân Tần lập quốc, núi Chân Long đã là đất phong của Trưởng Tôn thị.

Trưởng Tôn thị có thể chiếm cứ một vùng ở Vân Tần, có thể trở thành một trong những chư hầu mạnh nhất trước khi đế quốc Vân Tần được thành lập, tất không thể không có liên hệ với núi Chân Long.

Đối với núi Chân Long, người Vân Tần cũng chỉ biết trong núi Chân Long có bảo thạch chân long màu hoàng kim.

Loại bảo thạch này vốn có những phù văn đặc biệt, hoặc sau khi tự tay khắc phù văn lên, ngay lập tức sẽ kích phát ra lôi định mạnh mẽ, luyện chế thành những hồn binh vô cùng mạnh mẽ.

Một viên bảo thạch chân long lớn như trứng bồ câu đều có giá trị liên thành, thông thường có thể xay nghiền thàn nhiều viên bi thật nhỏ, khảm vào trong những phù văn ở trên hồn binh. Hồn binh của học viện Lôi Đình có thể kích phát ra nhiều lôi đình màu vàng là do đã sử dụng bảo thạch chân long.

Xưa giờ vẫn có nhiều truyền thuyết nói về núi Chân Long ở Vân Tần, Địch Sầu Phi cũng rất muốn biết ngoại trừ bảo thạch chân long ra, rốt cuộc núi Chân Long còn bí mật nào nữa không.

Hơn nữa từ lúc tiến vào thành Trung Châu này, hàng ngày đều nhìn thấy núi Chân Long, dục vọng muốn vào núi Chân Long tựa như măng mọc ngày xuân, Địch Sầu Phi không thể khống chế được.

Mỗi lần nhìn thấy núi Chân Long, Địch Sầu Phi luôn cảm thấy trong đó có một đồ vật thần bí đang chờ đợi mình.

Ngoài ra, sau khi đọc xong một số điển tịch, hắn biết năm đó Trương viện trưởng đã từng đạm hỏi tiên hoàng cho phép vào núi Chân Long, nhưng cuối cùng vẫn bị uyển chuyển cự tuyệt, nên hắn càng ham muốn mình có thể tiến vào núi Chân Long hơn.

Dục vọng này thậm chí đã biến thành tâm ma của hắn.

....


Thành Trung Châu hôm nay sẽ biến đổi, một lần nữa quay lại thời đại hỗn loạn, đó chính là thời điểm trước khi Vân Tần lập quốc, lúc mà Lại thị và Trưởng Tôn thị tranh đấu với nhau.

Các đại thế gian nhất định sẽ trước sau tỏ rõ thái độ, không biết sẽ có bao nhiêu quân đội và người tu hành chiến đấu khắp phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí còn có cả cảnh tượng người tu hành chiến đấu với người tu hành, Thánh sư đấu với Thánh sư.

Địch Sầu Phi có thể hiểu được tại sao hoàng đế làm như vậy.

Nếu như hoàng đế đã quyết tâm phải triệt hạ chín màn che nặng nề kia, bất cứ giá nào cũng phải làm được, vậy đối với một kẻ điên và mất hết kiên nhẫn như hoàng đế, hắn ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng đổ máu hết một lần sẽ tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, ngay nháy mắt dùng phương pháp quyết liệt mạnh mẽ, ngược lại sẽ kinh sợ được một số thế gia, khiến cho các thế gia đó luống cuống tay chân.

Các nguyên lão kia đều là cao thủ bố cục, nếu như muốn dùng mưu lược hay những thủ đoạn bình thường để thắng những nguyên lão đó, đây quả thật là chuyện không thể nào. Nhưng nếu như dùng phương pháp điên cuồng đánh cược một lần, hoặc có thể nói là bất chấp tất cả để thành công, ngược lại còn có thể chiến thắng.

Trong trận đại biến này, ưu thế của hoàng đế chính là quân đội. Tuy nói cuộc chiến còn kéo dài về sau, nhưng hôm nay chắc chắn hoàng đế sẽ không ở núi Chân Long. Bởi vì một khi ở núi Chân Long, thật không khác gì hoàng đế tự đoạn tuyệt việc liên lạc với bên ngoài, việc hắn ta cần làm bây giờ chính là trấn giữ hoàng cung, triệu tập tất cả sức mạnh mình có thể có bây giờ.

Nói như vậy, nếu như trong núi Chân Long còn có lá bài tẩy mà hoàng đế chưa cho thế giới bên ngoài biết, rất có thể hôm nay lá bài tẩy đó cũng đã tụ tập bên người hoàng đế, hoặc là đi lại trong hoàng thành Trung Châu, thay mặt hoàng đế giải quyết một số chuyện.

Bây giờ hẳn là lúc núi Chân Long trống không nhất.

Nhưng ngọn núi này vẫn là cấm địa, nếu như có bất kỳ văn võ bá quan Vân Tần nào xông vào trong, lập tức xử tử theo luật.

Mà đối với những đồ vật không biết cũng như chưa từng thấy, con người luôn có một cảm giác sợ hãi vô hình.

Tuy nhiên, đối với Địch Sầu Phi bây giờ, dục vọng trong lòng lại giúp hắn áp đảo được nỗi sợ hãi vô hình đó, khiến hắn sải chân bước vào núi Chân Long!

Đây cũng là một lần đánh cược trong cuộc đời hắn!

...

Xung quanh núi Chân Long có một bức tường màu vàng, bức tường này không cao, chỉ khoảng ba thước, bất kỳ người tu hành nào cũng có thể dễ dàng vượt qua.

Nhưng điều khó khăn ở đây chính là việc tiếp cận bức tường đó.

Cho dù hôm nay thành Trung Châu đã loạn, nhưng vẫn có hơn hai trăm Trung Châu vệ tuần tra xung quanh khu vực bên ngoài núi Chân Long.

Địch Sầu Phi mang theo một tấm mặt nạ màu bạc. Khi xuyên qua một khu rừng thấp, xương cốt cả người hắn phát ra tiếng vang kẽo kẹt, sau đấy toàn thân chợt thấp xuống hơn. Nếu như từ bên ngoài nhìn vào, sẽ không có ai có thể biết người này chính là Địch Sầu Phi.

Tựa như một u linh di chuyển dưới ánh mặt trời, một hàng Trung Châu vệ vừa mới rời đi, bóng lưng còn chưa biến mất, hắn đã nhanh chóng lướt qua hàng rào màu vàng, sau đấy liên tục phóng nhanh tới trước, mục tiêu chính là cung điện trên đỉnh núi Chân Long.

Bậc thang đầu tiên đã gần ngay trước mắt.

Địch Sầu Phi vung tay, một cây phi tiêu phóng ra ngoài, giết chết một cung nữ vừa phát hiện ra hắn, định hô to lên.

Tiếp đấy, Địch Sầu Phi trong y phục màu trắng lập tức tăng tốc, tựa như một con chim lớn màu trắng tung bay trên không, bay vút lên một mái nhà ngói lưu ly ở gần đấy.

Hắn cần tốc độ.

Hắn chưa từng hi vọng rằng mình có thể trốn lâu trong núi Chân Long, có thể biết được mọi bí mật ở đây, bởi vì hắn biết rằng việc mình bị phát hiện chỉ là sớm hay muộn.

Điều hắn hi vọng chính là trong núi Chân Long hiện giờ không có Thánh sư trấn thủ, hắn có thể dựa vào tốc độ để biết được nhiều bí mật trong núi Chân Long hơn.

...

Trong khi thành Trung Châu đang bị sóng lớn bao phủ, Địch Sầu Phi điên cuồng mà nhanh chóng tìm kiếm trong núi Chân Long, đám người Cao Á Nam và Lâm Tịch đã đáp xuống đoàn xe vốn thuộc về hiệu buôn Tô Hữu Ký.

Tướng lãnh Thần tượng quân Nam Khả Kỳ mặc dù đã bị một cây tên bắn trọng thương, nặng đến mức không thể tự rút cây tên ra để mình đứng lên, nhưng còn chưa đến mức phải chết ngay. Ngoài ra, tên tướng lãnh này lại không giống như những người tu hành đã từng chiến đấu với Lâm Tịch, không hề tỏ vẻ cầu xin hay kính ngưỡng gì cả.

Đợi đến khi Thần mộc phi hạc hạ xuống, rơi xuống trước mặt, đám người Lâm Tịch còn cách mình không xa nữa, hắn ta mới nhìn Lâm Tịch, dùng ngôn ngữ Đường Tàng nói vài lời.

Lâm Tịch không hiểu tiếng Đường Tàng, nên hắn nhìn tên tướng lãnh Đường Tàng cả người đầy hình xăm này một cái, quay đầu hỏi Cao Á Nam:

- Hắn ta nói gì vậy?

- Hắn nói rằng trên thế gian không có thần phận, không thể nào có Tướng Thần, nói rằng ngươi nhất định sẽ bị Thần Tượng quân giết chết.

Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, nói.

- Ngươi nói không sai.

Lâm Tịch không tức giận, quay đầu nhìn Nam Kỳ Khả, lạnh nhạt nói:

- Thế gian này tất nhiên không có thần phật, chỉ là có vài thứ người trên thế gian không biết.

Nam Kỳ Khả mặc dù nói tiếng Đường Tàng, nhưng đây chỉ là cách hắn giữ tôn nghiêm của mình trước khi chết, không có nghĩa hắn sẽ không biết tiếng Vân Tần, không hiểu được tiếng Vân Tần. Hiện giờ hắn ta đã nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tử vong tới đón mình đi, nhưng khi nghe Lâm Tịch nói, cả người hắn lại khẽ chấn động, ngạc nhiên mở mắt.

Người trên thế gian không biết người sáng lập Thần tượng quân chính là các tăng lữ bất đồng ý kiến với chùa Bàn Nhược, nhưng mỗi người trong Thần tượng quân lại biết rằng bởi vì các tăng lữ khổ tu kia nói thế gian này căn bản không có thần phần, mà các giáo nghĩa chùa Bàn Nhược dạy cho chúng dân , tăng nhân chỉ là lừa đời lấy tiếng, bịa đặt ra những thứ vốn không có trên thế gian, nên mới mâu thuẫn tới mức rời khỏi chùa Bàn Nhược. Nhưng người trên thế gian này tựa hồ lại cam tâm bị lừa gạt, cảm thấy thần phận trong giáo nghĩa của chùa Bàn Nhược tồn tại, hắn chỉ không ngờ rằng một người như Lâm Tịch cũng đồng ý trên thế gian này vốn không có thần phật.

- Ngươi thật sự tin rằng thế gian này vô thần?

Hắn nhìn Lâm Tịch, bất giác trịnh trọng nói những lời này.

- Thì ra ngươi biết nói tiếng Vân Tần.

Lâm Tịch thoáng nhìn Nam Kỳ Khả, tự nhiên nói:

- Hữu thần hay vô thần cũng chỉ là dạy con người biết kính sợ mà thôi, việc này có liên quan gì đến nhau?

Nam Kỳ Khả tức giận vô cùng. Có lẽ Lâm Tịch không hiểu vì sao hắn tức giận, nhưng chính hắn lại biết rất rõ, bởi vì theo những điển tịch truyền lưu trong Thần tượng quân, khi xưa có một số tăng lữ khổ tu đã tranh đấu mạnh mẽ với chùa Bàn Nhược, trong một lần tranh luận với nhau, có một đại sư chùa Bàn Nhược đã thản nhiên nói như Lâm Tịch. Đúng là đúng, không đúng là không đúng, sao có thể giống nhau? Bây giờ Lâm Tịch lại nói như vậy, mà thần thái cũng rất tự nhiên, nên hắn không thể nào không tức giận.

Cuối cùng, hắn chỉ là thở dài, nhắm hai mắt lại, cúi đầu về phía Lâm Tịch, chết đi.

Hắn không tâm phục trước chiến lực cũng như tiễn kỹ của Lâm Tịch, nhưng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn lại thật sự tôn kính bội phục Lâm Tịch bởi vì những gì Lâm Tịch đã nói, nên mới cúi đầu thi lễ.

...

Lâm Tịch vén tấm vải che mưa bao phủ xe ngựa lên.

Số quân giới lạnh lẽo sáng bóng được Văn Nhân Thương Nguyệt tích lũy qua nhiều năm xuất hiện trong tầm mắt hắn.