Tiên Ma Biến

Chương 478: Tàn quân Thiên Diệp quan

Trong hoàng thành Trung Châu, sâu trong nội viện được tường cao bao bọc có rất ít người, hơn nữa nam phạt bất lợi, cộng thêm việc máu tươi nhuộm đỏ điện Kim Loan, nên so với bên ngoài, ở đây càng mát lạnh không ấm áp hơn.

Bên ngoài cửa sắt trầm trọng ở Quỷ lao, trong một gian phòng nghỉ ngơi dành cho quan viên Hình ti, có hai người đang nói chuyện với nhau, một người trong đó là Hứa Châm Ngôn.

Được sự ủng hộ của Giang gia và Văn thủ phụ quyền nghiêng cả vua dân âm thâm hỗ trợ, Hứa Châm Ngôn bắt đầu nắm quyền lực ở Hình ti, kết giao với nhiều bằng hữu trong cung, bên cạnh cũng có vài người tâm phúc.

Hiện giờ, quan viên Lễ ti Niên Khanh Thần đang trò chuyện với hắn là một trong những người đó.

- Ngươi xác định Lâm Tịch đã tới trấn Yến Lai?

- Cung nữ hầu hạ ngự thư phòng hôm đó là người của ta. Chính tai nàng nghe thấy thánh thượng và đại cung phụng nói chuyện với nhau.

Môn sinh Hứa gia Niên Khanh Thần nhìn Hứa Châm Ngôn trông còn trẻ hơn, nhưng lại khiến tâm mình phải sợ hãi đang ở trước mặt, cố gắng bình tĩnh nói:

- Tin tức không thể sai được.

Hứa Châm Ngôn lãnh đạm nói:

- Vậy thánh thượng có tỏ thái độ gì không?

- Thánh thượng ban đầu rất tức giận, nhưng sau khi đại cung phụng khuyên bảo, nên ngài lại không làm gì cả.

Niên Khanh Thần nói:

- Bởi vì Lâm Tịch đã đi về biên quan phía nam.

- Ngay lúc này đi về phía nam?

Hứa Châm Ngôn nhíu mày lại, lộ vẻ châm chọc một người, cười lạnh:

- Muốn tìm Văn Nhân Thương Nguyệt, Tư Thu Bạch báo thù? Chẳng lẽ hắn đã khỏe hẳn và tu vi khôi phục? Cho dù học viện Thanh Loan có cấp linh dược cho hắn, tối đa chỉ tới cấp Quốc Sĩ, ngay cả Tư Thu Bạch từ lâu đã là người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong. Hắn muốn đi báo thù, không khác gì đang đi tự tử, không trách thánh thượng sẽ mặc kệ.

...

Lâm Tịch đã mất tích suốt một mùa đông, sau đấy gần như biến mất trong một mùa xuân tưởng như đã chết.

Nhưng bởi vì hắn gần như trở thành nguyên nhân chính khiến học viện Thanh Loan và hoàng thành Trung Châu trở mặt với nhau, nên ít nhất ở Vân Tần, không có một thế lực nào lại quên đi sự có mặt của hắn.

Ngay ngày Hứa Châm Ngôn và quan viên Lễ ti Niên Khanh Thần đàm luận chuyện Lâm Tịch, có ba chiếc xe ngựa màu đen tỏa vàng vô cùng uy nghiêm lại một lần tụ tập ở ngay đầu đường đã tụ tập lần trước.

- Lâm Tịch xuất hiện.

- Đây là chuyện rất bình thường.

- Nhưng học viện Thanh Loan vẫn ngủ đông, đây là chuyện không bình thường.

Ba nguyên lão ngồi trong ba chiếc xe ngựa màu đen tỏa vàng uy nghiêm lại bắt đầu nói chuyện với nhau.

- Tin tức này đúng là không bình thường.

- Có tin nói rằng Hạ phó viện trưởng không khỏe, xem ra là thật.

- Cho nên? Cốc Tâm Âm bên ngoài trấn? Lâm Tịch ở trong trấn? Học viện Thanh Loan muốn giao trời đất bao la bên ngoài cho Lâm Tịch sao?

- Đây là việc không thể...nhưng dựa vào những gì đang xảy ra, có vẻ đúng là như vậy.

- Cho nên?

- Bất kể rốt cuộc vì nguyên nhân gì, nếu như Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên đã lựa chọn như vậy, nhất định họ có lý do riêng của mình, nên ta sẽ không nhúng ta.

- Ta cũng không nhúng tay. truyện được lấy tại Trà Truyện

- Ta đồng ý.

Ba chiếc xe ngựa màu đen tỏa vàng uy nghiêm lại trầm mặc, sau đấy âm thanh nặng nề của bánh xe như người khổng lồ bước đi lại vang lên, ba chiếc xe ngựa mà chủ nhân của nó có thể quyết định rất nhiều việc trên thế gian này tách ra, rời đi.

Từ tin tức Vân Tần nam phạt thất bại cho đến Lâm Tịch xuất hiện ở núi Ngao Giác biên quan Long Xà truyền đến hoàng tành Trung Châu, trong mấy ngày qua, cả đế quốc Vân Tần đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Hoàng đế Vân Tần ban lệnh động viên, vận động dân chúng tham gia binh lính trên cả đế quốc.

Bởi vì Hoàng gia thối lui và Cấp sự trung Lễ ti Lưu Tạo Trạch chết mà không can gián hoàng đế được, nên có rất nhiều cựu thần đã phục vụ triều đình từ thời tiên hoàng Vân Tần rối rít dâng sớ cáo quan.

Quân trấn thủ khắp nơi cấp tốc chạy đến biên cảnh phía nam, triều đình Vân Tần không trách phạt Hồ Ích Dịch lĩnh quân thất bại, vẫn để hắn ta làm thống soái, nhưng hầu như ai cũng biết rằng đây chỉ là ý kiến của rất ít quan viên và hoàng đế Vân Tần, mục đích là giữ vững lòng quân.

Hoàng thành Đại Mãng ban lệnh cho phép bảy lộ quân vượt qua núi Thiên Hà.

Cũng trong khoảng thời gian này, Văn Nhân Thương Nguyệt thống soái hơn mười vạn quân đội Đại Mãng, phát động không dưới hai mươi chiến dịch lớn nhỏ khác nhau, quân đội Vân Tần không thể nào trụ vững được. Trung quân Đại Mãng đã hợp lại và vượt qua thành Ma Đàn, mà đúng như Trạm Thai Thiển Đường đã dự tính từ trước, trung quân Hồ Ích Dịch không còn trọn vẹn, không thể chính diện chống lại quân đội Đại Mãng được. Trong hình huống như thế, hơn mười vạn đại quân Vân Tần còn đang trên biên cảnh phía bắc Đại Mãng đã không thể chiến đấu được, thương vong vượt quá năm vạn.

Mặc dù Vân Tần đã có không ít quân đội dự bị hỗ trợ gia nhập, nhưng chiến lực của số quân đội dự bị này hiển nhiên không thể so với trung quân Đại Mãng đã dùng để tiêu diệt đại quân Vân Tần, nên chiến cuộc phía bắc biên cảnh Đại Mãng hiện giờ đã trở thành quân đội Vân Tần dùng rất nhiều đội quân nhỏ đánh chặn và tập kích, giúp cho đại quân có nhiều thời gian hơn lui về núi Thiên Hà.

Chiến trường nam phạt hiện giờ không có tin tức tốt, mà tin tức xấu luôn truyền về Vân Tần.

Một ngày qua một ngày, rất nhiều thế lực lớn lại mất dấu Lâm Tịch.

Bởi vì học viện Thanh Loan tựa như không quan tâm đến việc Lâm Tịch xuất hiện, nên Lâm Tịch khi một đường tiến tới phía nam cũng một mình một người, không có ai đi kèm.

Muốn phát hiện tung tích một người, tất nhiên phải dựa vào người. Nhưng nếu như người cần tìm lại tựa như một con sói cô độc, lẩn tránh như các giặc cỏ, không tiếp xúc với ai, cho dù là thế lực cường đại hơn nữa, cũng rất khó phát hiện được tung tích của hắn.

...

Theo thời gian trôi qua, đại quân chủ chiến của Đại Mãng chỉ còn cách núi Thiên Hà năm ngày đường.

Giữa trời chiều, một đội quân Vân Tần khoảng ba ngàn người đột nhiên xông ra, chặn ngay con đường chính của đại quân Đại Mãng.

Ba ngàn quân chiến đấu với bảy vạn đại quân Đại Mãng, căn bản không phải là một trận chiến, căn bản không có hi vọng phần thắng, nhưng khi đối mặt với chủ quân Đại Mãng đang tiến tới như dòng nước lũ, đội quân Vân Tần này vẫn lựa chọn thủ vững ứng chiến.

Một đội kỵ binh Đại Mãng tinh nhuệ năm ngàn người nhanh chóng giục ngựa vòng qua bên hông đội quân Vân Tần này, bắt đầu tiến công đội quân Vân Tần đã sớm lựa chọn địa thế cao ở đây.

Đồng thời, đội quân tiên phong của Đại Mãng bao gồm ba ngàn người, được trang bị cung tên, trọng khải cũng tiến công ngay chính diện.

Không tới mười phút, đội quân Vân Tần bên hông đã không thể chịu được áp lực, gần như bị phá tan.

Nhưng ngay lúc này, ngay hàng trước đại quân Đại Mãng xuất hiện một chiến mã thân thể cao lớn dị thường, thân ngựa mặc một chiến giáp màu hồng, trông như sắt đúc.

Trên chiến mã này có một bóng người khôi ngô, thân mặc chiến giáp màu đỏ thẫm, áo khoác màu chàm tung bay sau lưng.

Bóng người khôi ngô này gây cho người ta cảm giác hắn thật mạnh mẽ. Sau khi nhìn đội quân Vân Tần đang ngoan cường ngăn chặn bước tiến của đội quân Đại Mãng chủ lực này, hắn ta lập tức hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng với tình hình chiến đấu hiện giờ.

Trong khi hắn hừ lạnh, một tướng lãnh quân đội tiên phong đằng trước lập tức tái mặt, liền quát lớn lên một tiếng. Người này trước tiên cầm một cây thương ba mũi có ánh sáng như màu nham thạch xông tới trước. Cùng lúc đó, hai trăm quân sĩ mặc trọng khải Dạ ma chủ chiến của quân đội Đại Mãng đang đứng trên hai trăm chiếc chiến xa trong quân đội tiên phong liền đứng lên, nhảy xuống chiến xa, sau đó bắt đầu chạy nhanh như điên tới đội quân Vân Tần đằng trước.

Chiến trận nhanh chóng biến đổi, nghiêng hẳn về một bên.

Trong mười phút kế tiếp, đội quân Vân Tần này đã bị giết chết hơn mấy trăm người. Mười phút tiếp theo, đội quân Vân Tần vốn hơn ba ngàn người này chỉ còn có mười người còn sống.

Đứng trên đống xác chết chất cao như núi kia, mười người quân nhân Vân Tần này đã sức cùng lực kiệt, không còn thể chống đỡ những thanh đao đang vung lên chém xuống tới mình. Nhưng bọn họ lại lạnh lùng nhìn qua bóng người khôi ngô trông như ma thần đang đứng trong đại quân Đại Mãng, lớn tiếng sỉ nhục.

...

Thiên Diệp quan núi Thiên Hà, tham tướng Trần Cung nhìn hoang nguyên dưới chân núi mà sắc mặt tái nhợt hẳn đi.

Hắn dĩ nhiên không thể nhìn thấy đội quân Vân Tần đang như châu chấu đá xe, liều mạng ngăn cản đại quân Đại Mãng đang phải chịu chết như thế nào. Nhưng dựa vào quân tình không ngừng truyền đến, hắn có thể biết được chuyện này đang diễn ra một cách thảm thiết, hắn cũng biết rằng khoảng cách giữa đại quân Đại Mãng với tàn quân Vân Tần do chính Hồ Ích Dịch thống lĩnh chỉ là một ngày đường ngắn ngủi.

Mặc dù một ngày đường này đã phải trả giá bằng không biết bao nhiêu tính mạng của quân nhân Vân Tần, nhưng đối mặt với đại quân Đại Mãng có thể nhanh chóng giết địch rồi nhanh chóng đuổi theo như vậy, khoảng cách giữa hai bên vẫn là không đủ, vẫn có nhiều quân nhân Vân Tần phải ngã xuống trong khi chạy về núi Thiên Hà.

Đại quân tăng viện đằng sau chưa tới, nhưng trong mấy ngày nay, những đội tàn quân Vân Tần rải rác rút về lại càng lúc càng nhiều.

Hiện giờ trong tầm mắt của Trần Cung, hắn ta có thể thấy có một đội tàn quân Vân Tần khoảng một ngàn người rút lui về Thiên Diệp quan.

Đây là một hình ảnh chiến bại mà người Vân Tần khó chấp nhận được.

Trong đội tàn quân Vân Tần khoảng một ngàn người này, gần như người nào cũng bị thương nặng, máu tươi đọng lại trên áo giáp đã khô từ lâu, màu đỏ thẫm nhuộm khắp người họ. Trong đội ngũ đó chỉ có hơn một trăm con chiến mã, nhưng con nào con nấy cũng kéo theo một quân sĩ đã bị thương nặng đến mức không thể đứng dậy. Thể lực những người này tựa như đã đến cực hạn, khi đi trên đường không có lúc nào không có người té xuống, nhiều quân sĩ bên cạnh phải đi tới đỡ lấy, nhưng thậm chí chính người đỡ cũng mệt mỏi tới mức phải té ngã.

Một đội kỵ quân lao ra khỏi Thiên Diệp quan, nghênh đón đội tàn quân Vân Tần này, bắt đầu dìu họ về.

Trần Cung và rất nhiều quân sĩ đang đứng trên tường thành Thiên Diệp quan trĩu lòng mà nhìn hình ảnh này, bọn họ biết rằng có lẽ sau vài ngày nữa, họ sẽ còn thấy nhiều hình ảnh như vậy.

Tàn quân bắt đầu nhập quan, tên tuổi từng người và đội quân tương ứng được ghi lại kỹ càng.

Trần Cung và một số tướng lãnh xuống tường thành, đi đến gần đội tàn quân dơ dáy đến mức bốc mùi hôi này.

Chẳng biết tại sao, có một tia sáng nhanh chóng lóe lên trong đầu, hắn cảm thấy dường như có gì đó không đúng...Trong giây khắc đấy, viên thủ tướng biên quân Thiên Hà có kinh nghiệm dày dạn này ngừng thở, hắn đã biết không đúng ở chỗ nào!

Từng người trong đội tàn quân này báo tên tuổi và đội quân tương ứng không có vấn đề gì, vết thương trên người họ là thật, máu họ đang chảy là thật, không có bất kỳ vấn đề nào, nhưng đội tàn quân này...phần lớn vóc người các binh sĩ này dường như còn cường tráng hơn các binh sĩ bình thường.

Ngay khi hắn ta ngừng thở, còn chưa kịp hạ mệnh lệnh, có một người trong đội tàn quân này đứng thẳng, ngẩng đầu lên.

Khi nãy người này trông cũng rất mệt mỏi, thân thể co lại, không có gì nổi bật so với các binh sĩ khác trong đội tàn quân. Nhưng lúc này hắn ta lại đứng thẳng, đầu ngẩng cao, để lộ một thân hình khôi ngô cao lớn, so với binh khí trông còn cứng rắn hơn, nặng nề hơn. Máu đen bám dính vào người hắn tựa như đã biến thành một phần giáp bền chắc, không thể tẩy rữa được.

Trần Cung bất giác nhìn chằm chằm vào người này, hắn thấy khuôn mặt của người này, sau đấy không thể nào tin nổi mà kinh hãi há mồm, nhất thời không thể nói được lời nào.