Tiên Ma Biến

Chương 473: Sự im lặng ngay trước khoảnh khắc chói sáng nhất

Không biết bởi vì nguyên nhân gì, nhưng vòng xoáy màu đen trên thành Đoạt Nguyệt do vô số kên kên và quạ đen tạo thành bỗng nhiên tản ra, sau đấy bay về phương xa, tựa như chúng rất sợ Văn Nhân Thương Nguyệt đang đứng bên dưới.

Khoảng cách từ tường thành Văn Nhân Thương Nguyệt đang đứng cho tới vị tri của cơn thủy triều màu vàng do rất nhiều yêu vượn màu trắng như tuyết kéo lấy ở ngay trung quân Vân Tần là rất xa. Nhưng dựa vào đôi mắt ưng có thể nhìn xa do Trương viện trưởng để lại thế gian này, nên rất nhiều người trong cơn thủy triều màu vàng đấy có thể nhìn thấy sự xuất hiện của Văn Nhân Thương Nguyệt trên tường thành. Hiển nhiên trong những người lấy đôi mắt ưng nhìn về phía đó không thể thiếu Hồ Ích Dịch đang ngồi trên chiến xa.

Đối mặt với việc Văn Nhân Thương Nguyệt xuất hiện, Hồ Ích Dịch rất bình tĩnh ra lệnh với quan viên truyền lệnh.

Sau khi mệnh lệnh được truyền ra, mấy vạn bộ quân Vân Tần đang công thành bắt đầu tạm lui, nghỉ ngơi, đợi đến lúc đêm tối phủ xuống.

Dù xét về mặt tu hành hay lĩnh quân chinh chiến, Hồ Ích Dịch đều là thiên tài thật sự. Nếu không hắn sẽ không trở thành người nổi bật nhất trong các con cháu Hồ gia, càng không thể trở thành một trong tam đại tướng lãnh Vân Tần khi còn rất trẻ. Nhưng trong những năm tháng đã sống qua, dù hắn có lập bao nhiêu chiến công, đạt được thành tựu thế nào, dù hắn có xuất sắc thế nào, Văn Nhân Thương Nguyệt lại tựa như một bóng ma luôn luôn lượn lờ trên đầu hắn.

Chiến công của Văn Nhân Thương Nguyệt hiển hách hơn hắn.

Văn Nhân Thương Nguyệt được xưng là Thánh sư vô địch, chiến lực cá nhân mạnh hơn hắn.

Văn Nhân Thương Nguyệt được phong làm Trấn tây đại tướng quân sớm hơn hắn.

Thậm chí hầu hết người dân Vân Tần đều cho rằng biên quân Bích Lạc do Văn Nhân Thương Nguyệt thống lĩnh chính là đội quân có chiến lực mạnh nhất Vân Tần.

Tất cả sự thật này đã dẫn đến một sự thật khác...mặc dù cùng được gọi là một trong tam đại tướng lãnh, nhưng Hồ Ích Dịch không bằng Văn Nhân Thương Nguyệt.

Trời sinh đã không bằng, bây giờ lại bị Văn Nhân Thương Nguyệt ngay mặt khinh thường như thế, so sánh với bất kỳ ai ở đây, hiển nhiên lửa giận trong lòng Hồ Ích Dịch còn nhiều hơn gấp bội. Nhưng hắn không phải là tiểu tướng vọng động lần đầu lĩnh quân, hắn hiểu rằng so sánh với thắng lợi trước mắt, tất cả những việc khác đều là vô nghĩa.

Chỉ cần hắn giành được thắng lợi trong chiến dịch nam phạt này, cái bóng ma ban đầu luôn ở trên đầu hắn tự nhiên sẽ tan thành mây khói, nên vào lúc này, hắn ta thậm chí còn bình tĩnh hơn những lúc bình thường nhất.

Vì không muốn các quân nhân Vân Tần đang công thành vì phẫn nộ mà làm những chuyện trái với quân lệnh, nên khi thấy Văn Nhân Thương Nguyệt tỏ vẻ khinh thường, hắn ngược lại lựa chọn lui binh, giúp cho toàn bộ quân đội Vân Tần trước tiên bình tĩnh lại.

...

Trong đêm tối, như muốn xả cơn giận không thể nào diễn tả được trong lòng đại quân Vân Tần cũng như Hồ Ích Dịch, hơn trăm chiếc xe bắn đá như những người khổng lồ kia, không ngừng tấn công vào thành Đoạt Nguyệt.

Khi đêm mới qua nửa, thành tường phía nam thành Đoạt Nguyệt vốn đã lung lay dữ dội rốt cuộc phát ra một tiếng sụp đổ như trời đất cùng tan vỡ, nguyên một đoạn tường thành hơn hai mươi thước bể tan tành, để lộ một lỗ hổng rất lớn.

Nhưng quân đội Vân Tần lại không vội vã tấn công ngay giữa đêm khuya, các tướng lãnh cao cấp ra lệnh cho hơn trăm xe bắn đá tiếp tục tấn công vào hai bên thành tường xung quanh lỗ hổng.

Một đêm nay, tiếng xé gió và kim loại chấn động với nhau của rất nhiều Quán nguyệt nỗ và Xuyên sơn nỗ không ngừng vang lên.

Thật không biết quân đội Vân Tần đã hao tổn bao nhiêu vật lực mới có thể nhanh chóng điều động nhiều quân giới mạnh mẽ nhanh chóng gia nhập chiến trường như vậy. Vì sao lại dùng Quán nguyệt nỗ và Xuyên sơn nỗ liên tục bắn vào hai bên lỗ hổng và vào chính lỗ hổng? Là vì quân đội Vân Tần không muốn quân đội Đại Mãng thừa lúc đêm khuya bố trí phòng ngự ở ngay lỗ hổng mình vừa mới phá được.

Ngay khi ánh rạng đông đầu tiên chiếu xuống thành Đoạt Nguyệt, đoạn tường thành phía nam này của thành Đoạt Nguyệt đã sụp đổ gần trăm thước. Hoặc đóng chặt ngay hai bên tường thành, hoặc lẫn lộn với rất nhiều đá vụn và các mảnh tường lớn đổ sập xuống, là một rừng các cây tên thô to màu đen, dày đặc hơn cả những rừng rậm nguyên thủy nhất.

Toàn bộ Quán nguyệt nỗ, Xuyên sơn nỗ ngừng lại.

Hơn trăm chiếc xe bắn đá còn nguyên vẹn bên quân đội Vân Tần cũng ngừng lại, chuẩn bị cho lần tấn công cuối cùng.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ chiến trường bắt đầu an tĩnh.

Nhưng cho dù là binh sĩ thấp nhất bên quân đội Đại Mãng, dựa vào thế công của quân đội Vân Tần hai ngày trước, đều biết rằng quyết chiến cuối cùng sắp xảy ra.

Không khí im lặng trước khi đại chiến như vậy khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, ngay cả bầy quạ đen và kên kên đang bay lượn trên không trung cũng cảm thấy tâm mình tựa như có đá lớn đè lên, rối rít bay tứ phía.

Không khí im lặng này cũng không kéo dài bao lâu.

Mặt đất lại bị chấn động, rồi tiếp tục bị chấn động liên tục.

Đội kỵ quân mặc trọng khải màu vàng mênh mông như đại dương màu vàng ở ngay trung quân đại quân Vân Tần bắt đầu đều nhịp cất bước, đi tới trước.

Một hàng quân sĩ mặc trọng khải phát sáng lấp lánh xuất hiện ở ngay đầu đại quân. Tuy nhiên, hàng quân sĩ mặc trọng khải này lại không phải là quân sĩ mặc chủ giáp Thanh lang khi trước.

Mấy ngàn quân sĩ mặc trọng khải Thanh lang chủ chiến khi trước đã hợp lại thành một số đội hình nhỏ, sau đấy xuất hiện rải rác trong mấy vạn bộ binh. Mà hàng quân sĩ mặc trọng khải vừa mới xuất hiện này lại rất khác biệt, bộ giáp họ đang mặc dày đến kinh người, trên thân giáp có đầy những phù văn huyền ảo, tựa như huyết mạch lộ rõ ra bên ngoài.

Đây chính là đội quân mạnh nhất trong quân đội Vân Tần, khiến cả thiên hạ phải kinh sợ - Quân sĩ mặc hồn binh trọng khải Thanh vương!

"Ầm!"

Ngay lúc đó, toàn bộ trống trận trong đại quân Vân Tần trong nháy mắt nổ vang.

Trong tiếng nổ vang kinh khủng đến mức khiến máu trong người người nghe muốn chấn động, tiếng vó ngựa chạy nhanh trên mặt đất đồng thời xuất hiện.

Tiếng trống trận, tiếng vó ngựa cùng với tiếng gầm gừ trong nháy mắt bộc phát lại của đại quân Vân Tần, tất cả tạo nên một cảnh tượng khiến người thường khó tưởng tượng được.

Cho dù là chiến sĩ bình thường nhát gan như thế nào, nhưng trong âm thanh vọng vang như vậy, sợ rằng nhiệt huyết trong người hắn lập tức sẽ sôi trào.

Đội kỵ quân mặc giáp vàng đột nhiên tăng tốc.

Mấy ngàn người mặc giáp vàng này xếp thành trận thế, cứ bốn người tạo thành một tổ, ở ngay giữa còn có một thanh trường thương khổng lồ hướng lên trời cao.

Ngay khi đội kỵ quân mặc giáp vàng mang theo trường thương thô to dài đến năm sáu thước này vọt tới ngay hàng đầu tiên, mấy trăm quân sĩ đang mặc hồn binh trọng khải Thanh vương lập tức sử dụng hồn lực của mình. Vào thời khắc này, tất cả hồn binh trọng khải lóe sáng lên, chói mắt vô cùng.

"Xoẹt!"

Ánh sáng chói mắt từ hồn binh trọng khải Thanh vương chiếu ra, cùng với ánh sáng màu vàng rực rỡ của thanh trường thương thô to ngay giữa đội hình bốn người của kỵ quân mặc giáp vàng, tất cả cùng lúc chiếu lên tường thành thành Đoạt Nguyệt, tựa như có một tia chớp khổng lồ đột ngột chiếu xuống.

Như một ngọn núi băng khổng lồ, các kỵ binh mặc hồn binh trọng khải Thanh vương phát sáng này bắt đầu giơ cao chiến phủ trong tay, rống giận thật to rồi chạy nhanh tới trước.

Đội kỵ quân mặc trọng khải ở đằng sau lập tức tăng tốc, giữ vững nhịp điệu với đội ngũ đứng ở hàng đầu tiên. Ngay khi các kỵ quân mặc trọng khải bình thường đã xen vào chính giữa đội hình, toàn bộ đại quân Vân Tần cùng lúc xông vào lỗ thủng rộng khoảng trăm thước kia.

"Ầm!"

Cùng lúc đó, những chiếc xe bắn đá còn nguyên vẹn của đại quân Vân Tần ở phía sau tiếp tục bắn các tảng đá lớn, mục tiêu chính là phía sau tường thành, khói bụi bốc lên trên thật cao.

Kỵ quân Đại Mãng trong thành Đoạt Nguyệt cũng xuất động, nhanh chóng áp sát với đội ngũ mặc hồn binh trọng khải Thanh vương và trọng khải bình thường khác của quân đội Vân Tần đang tiến công.

Trong nháy mắt, có vô số quân sĩ mặc trọng khải bên Đại Mãng không thể chịu nổi xung lực của các quân sĩ mặc hồn binh trọng khải Thanh vương, cũng như lực tấn công mạnh mẽ của tiểu đội bốn người một tổ giơ cao trường thương đằng trước, lập tức bị đánh bay ra ngoài, máu tươi chảy ngay trên không trung.

...

Hai ngày trước, đại quân Vân Tần đã mất ba vạn binh sĩ, tính đến bây giờ quân lực của Vân Tần còn khoảng mười bảy vạn quân nhân.

Cho dù Đại Mãng là nước thủ thành, nhưng trong tình thế đế quốc Vân Tần thể hiện sức mạnh tuyệt đối bằng cách không tiếc vật lực mà điều động tới chiến trường rất nhiều quân giới mạnh mẽ, nên thương vong bên Đại Mãng tuyệt đối không ít hơn Vân Tần. Tới thời điểm đại chiến cuối cùng, quân lực bên Đại Mãng chỉ còn khoảng bốn vạn.

Sau khi liên tục bị quân giới kẻ địch tấn công dữ dội, thể lực và ý chí của hơn bốn vạn quân đội Đại Mãng đã sớm cạn kiệt, thật không biết Văn Nhân Thương Nguyệt đã dùng phương pháp gì lại có thể giúp họ chống đỡ cho đến bây giờ. Mà trong nhiều ngày qua, trung quân Vân Tần luôn được nghỉ ngơi đầy đủ, bây giờ lại như một bầy sói khát máu lâu ngày, điên cuồng tấn công, khí thế dữ dội không thể tả.

Cho nên, tình hình chiến trận đã không còn giằng co như ngày đầu tiên quân đội Vân Tần công thành. Sau khi hàng quân sĩ mặc hồn binh trọng khải Thanh vương mất hết hồn lực mà ngã xuống, đội kỵ quân mặc trọng khải đằng sau đã giống như một dòng nước chảy màu vàng đột ngột xuất hiện, cùng lúc tràn vào trong, sau đấy nhanh chóng lan tràn ra.

Đối với đại quân Vân Tần, trong thành lại là một chiến trường rộng lớn hơn, càng dễ tấn công hơn.

Trận đại chiến thảm thiết này không kéo dài quá lâu. Còn chưa đến giữa trưa, nhưng đã có hơn ba vạn thi thể Đại Mãng ngã xuống mặt đất, mà quân đội Đại Mãng còn lại bắt đầu chạy tán loạn vào trong các ngõ phố.

Mọi việc xảy ra như dự định.

Quân đội Vân Tần tự động tách thành những tiểu đội tiến vào trong thành, bắt đầu tiến hành tiêu diệt và chiếm lĩnh các đường phố. Một phần quân đội Vân Tần lại trèo lên tường thành, khống chế tường thành hùng vĩ của thành Đoạt Nguyệt.

Vào lúc giữa trưa, cũng là thời điểm ánh mặt trời chói mắt nhất, đại quân Vân Tần đã gần như công chiếm được toàn bộ thành Đoạt Nguyệt, hơn mười vạn đại quân Vân Tần tiến vào trong thành. Trận đại chiến này đã đến giai đoạn cuối cùng, bao gồm chiếm lĩnh, quét dọn, tất nhiên mục đích quan trọng nhất vẫn là tìm ra và giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt.

Mấy chục con yêu vượn trắng như tuyết kéo chiến xa màu vàng qua khỏi tường thành đã bị đổ nát, tiến vào thành Đoạt Nguyệt.

Cũng giống như lần công phá thành Ma Đàn mấy ngày trước, Hồ Ích Dịch đứng trên tầng hai chiến xa màu vàng khẽ ngẩng đầu, nhìn xung quanh đại thành đã bị hắn công phá.

Thân mặc giáp vàng, bên hông gác kim kiếm, dưới ánh mặt trời chói chang đấy, trông hắn thật chói sáng và tràn đầy vinh quang.

Trong nháy mắt chiến xa màu vàng được kéo vào trong thành Đoạt Nguyệt, vô số quân nhân Vân Tần nhất tề hò hét vui mừng.

Được làm vua, thua làm giặc.

Đối với tất cả quân nhân Vân Tần đã tham gia trận thảm chiến này, hiện giờ họ đã không còn phải lo lắng đến việc rốt cuộc họ đã phải trả giá bao nhiêu để có được chiến thắng này, bởi vì đối với họ, đây là một thắng lợi không dễ dàng.

Nhưng ngay lúc này, các kỵ quân trinh sát Vân Tần vốn đã cẩn thận tìm tòi, đồng thời xâm nhập đến từng góc phố ngõ nhỏ lại nhanh chóng phát hiện được sự khác lạ, có một sự rung động kỳ dị từ bắc thành truyền tới.

Đối diện với phương hướng đại quân Vân Tần hiện giờ chính là phía bắc thành Đoạt Nguyệt, cũng là nơi được bố trí nhiều quân giới nhất của thành Đoạt Nguyệt. Và đây cũng chính là khu vực duy nhất mà đến bây giờ đại quân Vân Tần vẫn chưa khống chế được.

Cửa bắc nặng nề thành Đoạt Nguyệt được mở ra.

Bên ngoài cửa bắc thành chính là đại quân Vân Tần đã xếp hàng chỉnh tề, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.

Nhưng ngay lúc cửa bắc thành mở ra, vô số cây tên thô to mạnh mẽ vô cùng đã xé rách không khí vô hình, mang theo tiếng kim khí chấn động khủng khiếp, trong nháy mắt phủ xuống đội kỵ binh Vân Tần đứng ở ngay hàng đầu tiên. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện

Các cây tên thô to mạnh mẽ trong nháy mắt xé nát thân thể quân sĩ Vân Tần thành những mảnh nhỏ, máu tươi chảy dài xuống đất.

Từ trong cửa thành rộng lớn đấy, một đội kỵ quân lao ra ngoài với tốc độ kinh người.

Đại quân Vân Tần đứng ở bên ngoài nhất thời giận dữ rống lên.

Bởi vì dẫn đầu đội kỵ quân mặc giáp đỏ như màu máu này chính là một bóng người khôi ngô như sắt đúc, thân mặc áo giáp màu hồng - Văn Nhân Thương Nguyệt!

Mặc dù biết rõ Văn Nhân Thương Nguyệt mạnh mẽ và đáng sợ, mặc dù trong nháy mắt vừa rồi đã có ít nhất một trăm binh sĩ Vân Tần bị bắn chết đến nỗi thi thể không còn nguyên vẹn, nhưng toàn bộ quân sĩ Vân Tần đang đứng trước cửa bắc thành lại không muốn Văn Nhân Thương Nguyệt có thể phá vòng vây chạy thoát, nên mọi người ngược lại còn kiên quyết và dũng mãnh xông tới Văn Nhân Thương Nguyệt.

Quân kỳ của quân trinh sát đứng trên tường thành vung lên mạnh mẽ, tiếng kèn lệnh cũng truyền khắp thành Đoạt Nguyệt, báo hiệu Văn Nhân Thương Nguyệt đang đột phá vòng vây ở cửa bắc.

Đội kỵ quân mặc giáp nhẹ trong thành tưởng chừng như tỉnh ngủ ngay tức khắc. Mấy ngàn kỵ sĩ đồng thời quát to lên chói tai, kiên quyết lấy ra một thanh gai sắc ở ngay bụng mình, sau đấy đâm mạnh vào bụng chiến mã mà bình thường họ rất thương yêu, coi như là đồng bạn của mình. Trong tiếng ngựa hí thể hiện sự thống khổ tột cùng, các chiến mã này lập tức lao đi với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, căn bản mặc kệ các quân sĩ Đại Mãng còn đang cố gắng ngăn chặn, quyết liệt chạy tới cửa bắc thành.

Nhưng cũng ngay lúc đó, đột nhiên có một tiếng động kỳ dị từ ngay những chỗ đất bằng phẳng nhất trong thành Đoạt Nguyệt vang lên.

Giống như những ngọn núi lửa nhỏ bắt đầu hoạt động, mặt đất bị đội lên cao, một luồng khói màu đen bốc lên không trung.

Dưới đất có ánh lửa liên tục chớp tắt, mà cột khói màu đen đấy sau khi tản ra ngoài, lại bắt đầu lả tả rơi xuống.

Cột khói màu đen từ dưới đất bốc lên tựa như một trang giấy, trang giấy này bị xé rách thành từng mảnh, rồi từ trên trời cao rơi xuống một cách chậm rãi, trông như một cơn mưa tuyết màu đen.

Hồ Ích Dịch vốn đã cúi đầu, nhìn thẳng về cửa thành phía bắc, đột nhiên ngẩng đầu.

Hắn thấy có một mảnh nhỏ màu đen tựa như vây cá chậm rãi rơi xuống nơi hắn đang đứng, ngay lúc hắn nheo mắt lại nhìn kỹ, trong cảm giác của hắn thì mảnh nhỏ màu đen này tựa như biến thành màu hồng, tự động bốc cháy, tỏa ra nhiệt lượng vô cùng kinh khủng.