Tiên Ma Biến

Chương 47: Truyền thụ riêng

Bây giờ Lâm Tịch giống như một con giun đất, trườn người dưới nền đại sảnh để lui khỏi gian phòng này. Dù sao ở đây cũng không có người khác, hắn sẽ không vì sợ mất mặt mà đường hoàng đi ra ngoài, để rồi bị trúng nhiều mâu hơn.

Khi trườn tới vị trí bức tường có dán tờ da dê nhỏ ở đại sảnh, Lâm Tịch ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó mới cầm lấy trường cung màu đen và bao đựng tên lên, sau cùng là bước ra khỏi ngôi đền, đi qua dải tường màu vàng.

Hắn tốn không ít thời gian ở đại sảnh ngôi đền cấp huấn luyện thứ nhất này, khi đi qua dải tường màu vàng thì sắc trời đã hơi tối, ở nơi xa chỉ còn một mảnh trời màu hồng tím ráng đỏ.

Trong khu rừng ảm đạm màu bóng đêm, Lâm Tịch khập khiễng đi tới trước, bước từng bước rất chậm. Trạng thái của hắn bây giờ so với Mộ Sơn Tử lúc trước còn thê thảm hơn rất nhiều, cho dù có thể kéo được dây cung cũng chưa chắc giữ vững được đuôi tên ổn định để bắn, đừng nói chi đến việc bắn trúng đối thủ. Nhưng điều may mắn chính là từ nãy tới giờ hắn không gặp phải một đệ tử mặc áo giáp đen nào cả, thuận lợi mang theo năm tấm huy chương và thân thể đầy vết thương đi đến con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ đã phát hiện từ trước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Lão nhân tóc trắng tên La Hầu Uyên, một trong những ẩn giả chân chính ở học viện Thanh Loan, người được các thế lực đối địch bên ngoài gọi là "học viện thủ hộ", lúc này đang yên lặng đứng trên một nhánh cây chỉ lớn bằng ngón cái, ánh mắt lão lúc bình thường như ánh hoàng hôn bất cứ lúc nào cũng có thể tắt sau những rặng núi cao, nhưng bây giờ lại trở nên sắc bén như mắt của một con chim ưng đang săn mồi, lão ta trầm ngâm quan sát Lâm Tịch đang bước đi trong khu rừng.

Nhánh cây lão đang đứng khẽ đung đưa theo gió núi, giống như có thể bị gãy bất cứ lúc nào, nhưng dưới sự khống chế tinh tế của lão ta, nhánh cây này lại trở thành một nơi vô cùng thăng bằng. Cho đến khi Lâm Tịch đi lên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ, thân hình lão hơi động một chút rồi từ trên đó lướt xuống, nhánh cây này mới phát ra một tiếng động "rắc", rồi gãy lìa xuống dưới đất.

Toàn bộ sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử này có tất cả hai mươi ba người giảng viên, nhiệm vụ của họ chính là chịu trách nhiệm tiếp dẫn, ghi chép hành tung cũng như chiến tích của mỗi một tân đệ tử, đôi khi họ sẽ cố ý tạo ra vài tính huống bất ngờ, hoặc là làm một số việc để tụ tập các tân đệ tử đang ở những nơi khác vào một khu vực để họ đánh nhau, nhưng lão nhân này lại không nằm trong hai mươi ba người giảng viên ấy. Nói cách khác, nếu như lão để ý đến một đệ tử nào ấy thì sẽ đích thân quan sát, một khi không có ai tất nhiên sẽ có giảng viên khác tới thay thế vị trí của lão. Từ trước đến nay, học viện luôn để mặc cho những ẩn giả như lão tự do hành động, không an bài bất kỳ nhiệm vụ cố định nào.

Thật ra trong ánh mắt của lão nhân La Hầu Uyên này, chiến tích ngày hôm nay cũng như biểu hiện trong cấp huấn luyện thứ nhất "mâu đánh thẳng" của Lâm Tịch không có gì là đặc sắc hay nổi trội hơn những người khác, nhưng chính cái khí chất luôn luôn chú ý đến mọi việc trong suốt quá trình thí luyện của Lâm Tịch lại làm lão chú ý.

- La lão sư.

Lâm Tịch đang đi trên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ nhanh chóng nhìn thấy La Hầu Uyên vừa mới hạ xuống không lâu, lập tức khom người thi lễ.

- Học viện không cho phép đệ tử mang các binh khí này ra khỏi sơn cốc thí luyện.

Lão nhân đã âm thầm quan sát Lâm Tịch trong suốt quá trình ở sơn cốc thí luyện trước tiên bổ sung thêm một quy tắc, sau đó bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, đề nghị:

- Nhưng mà, nếu như ngươi còn sức, có thể ở ngay đây bắn hết những mũi tên còn lại đi. Tuy việc này chưa chắc giúp nâng cao tiễn kỹ của ngươi, nhưng qua nhiều, năm học viện đã nghiên cứu được rằng nếu như có thể vượt qua được cực hạn của mình, nó sẽ giúp cho việc tu hành hồn lực của ngươi sau này tốt hơn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cực hạn phải ở mức tương đối, không được phép hành hạ bản thân quá đáng.

- Bắn tên trong lúc này? Ngay tại đây?

Sau khi nhìn trường cung mình đang dùng để làm gậy vừa chống vừa đi trong tay, Lâm Tịch quay đầu nhìn mười mấy cây tên màu đen còn sót lại trong bao đựng tên, không nhịn được cười khổ.

So với trường cung bằng gỗ hắn thường sử dụng trong lúc luyện tập, loại trường cung màu đen dùng trong quân đội địa phương này khi sử dụng còn phải mất sức nhiều hơn, cho dù là lúc thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, có cố hết sức thì tối đa hắn chỉ kéo được dây cung hơn ba mươi lần. Còn lúc này? Hắn không những mệt mỏi mà toàn thân rất đau nhức, nếu như bắn hết mười mấy tên còn lại trong bao đựng tên thì đúng là không khác gì tự hành hạ mình.

Nhưng vừa nghĩ tới những kỷ lục của các lão sinh trong cấp huấn luyện thứ nhất, nghĩ tới những điều kỳ lạ và thần bí trong con đường tu hành, hơn nữa, giọng nói của vị lão nhân này vô cùng chân thật, không có lý do gì để hành hạ hay vô duyên vô cớ bắt mình phải làm như thế, nên hắn gật đầu. Ngay lập tức hắn nhấc trường cung lên, lấy tên, nhíu mày nhắm vào một đại thụ cách đó không xa.

Cố gắng chịu đựng cơn đau nhức từ các cơ truyền tới, Lâm Tịch chậm rãi kéo cung, sau đó buông lỏng đuôi tên. "Pặc", mũi tên ổn định bắn trúng vào cây đại thụ.

Có câu nói "cách làm việc của mỗi người thể hiện bản tính người đó.", chính những gì Lâm Tịch đã thể hiện và vừa làm đã chiếm được thiện cảm của La Hầu Uyên, lão ta gật đầu, thầm tán thưởng.

Liên tục dùng hai tay để bắn tên, rốt cuộc Lâm Tịch cũng bắn xong mười mấy cây tên còn dư trong bao đựng tên. Ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên thấy khó thở, sắc mặt tái đi, mồ hôi không ngừng tuôn ra như mưa, làm cho bộ quần áo học viện hắn đang mặc đằng sau bộ áo giáp màu đen ướt đẫm. Cho đến khi hắn để trường cung màu đen và bao đựng tên trống trơn xuống, La Hầu Uyên mới chậm rãi nói:

- Dựa theo thời gian các ngươi nhập học, chắc Từ Sinh Mạt còn chưa dạy các ngươi hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan đúng không?

Lâm Tịch hít sâu một hơi để điều chỉnh trạng thái hô hấp của mình, nói:

- Bọn đệ tử mới chỉ học môn vũ kỹ một buổi, Từ lão sư còn chưa dạy hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan.

La Hầu Uyên nhìn Lâm Tịch, gật đầu, nói tiếp:

- Nếu như ngươi đã học hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan, ngươi sẽ không phải khổ sở đến như vậy.

Vì biết trước nhất định có giảng viên ở học viện theo sát học viên để quan sát ghi chép nên Lâm Tịch không ngạc nhiên, nhưng hắn lại không hiểu hết những ẩn ý trong câu nói của La Hầu Uyên, nên cuối cùng chỉ có thể gật đầu, không lên tiếng.

La Hầu Uyên ngẩng đầu nhìn bầu trời dần ngả về màu của bóng đêm, đột ngột nói:

- Nếu như ngươi không ngại, có thể học hai động tác này trước khi luyện tập hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan.

Nói xong câu này cổ tay phải lão gập xuống, cả cánh tay đưa về phái sau lưng như muốn gãi ngứa. Đồng thời tay trái cũng đưa ra sau lưng từ dưới nách phải, dường như muốn cầm lấy bàn tay phải, nhưng hai bàn tay lại không chạm nhau, tạo thành một tư thế quái dị. Đặc biệt là hai cánh tay và cổ tay lại từ từ chuyển động...

Khoảng mười lăm tức sau, hai cánh tay lão buông lỏng xuống, làm lại tư thế quái dị đó một lần nữa.

- Yoga?

Trong lúc cố chịu đau đớn tập luyện tư thế cổ quái này, Lâm Tịch nhất thời nghĩ đến hai chữ trên, nhưng La Hầu Uyên bỗng nhiên nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- Hai động tác này ta chỉ dạy riêng cho ngươi, không được phép nói hay truyền cho những đệ tử khác.

- A!

Lâm Tịch đang muốn hỏi tại sao thì bỗng nhiên có một chỗ trên thân thể bị đau, lập tức hét lớn lên.

...

- A! Đau!

Màn đêm buông xuống, giờ này là lúc các tân đệ tử khoa Chỉ Qua ở trong phòng ăn lầu tân sinh. Trong lúc xé gà ăn, có lẽ vì động tác quá mạnh nên bỗng nhiên có một cơn đau từ thân thể truyền tới, Mộ Sơn Tử không thể nhịn được, đột ngột hét to lên ngay giữa phòng ăn.

Nhìn thấy hắn ta tái mặt cắn răng chịu đựng, mọi người biết hắn ta rất đau, nhưng vì ngày thường hắn ta quá kiêu ngạo, lúc nào cũng coi mình là Kim Chước lên mặt coi thường người khác, thành ra bây giờ có rất nhiều người quay đầu sang khinh thường nhìn hắn, thần sắc hả hê hiện rõ trên mặt. Biết rõ mọi người đang chế nhạo mình nhưng không thể làm gì được, Mộ Sơn Tử chỉ còn cách vừa nhịn đau vừa cắn đùi gà trong tay, trong lòng đang âm thầm hỏi thăm tổ tiên của tên đệ tử mặc áo giáp có ký hiệu hình Chồn Bạc, chỉ biết núp ở một chỗ bắn lén kia.

- Các giảng viên đã nói binh khí được tùy tiện đặt trong rừng, vị trí mỗi lần không giống nhau. Lần sau ngươi không có cung tên, nếu như gặp ta, ta nhất định sẽ để ngươi biết thế nào là đau khổ!

Trong lúc hắn đang mắng to trong lòng, đột nhiên có một người khập khiễng đi vào phòng ăn. Vừa nhìn thấy người này, Lý Khai Vân và Đường Khả liền đứng lên ngoắc tay. Mộ Sơn Tử xoay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, bao tâm tình buồn phiền cũng biến mất sạch.

Trên mặt Lâm Tịch có mấy vết bầm còn ứ máu, hơn nữa, từ cách hắn nhíu chặt chân mày, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, Mộ Sơn Tử đoán thương thế hắn còn nặng hơn cả mình. Ngoài ra, hắn còn thấy hai bàn tay Lâm Tịch đang run rẩy.

- Lâm Tịch, hình như ngươi bị thương không nhẹ lắm, đi được chứ? Có cần ta tới dìu ngươi một đoạn không đây?

Mộ Sơn Tử hưng phấn đứng dậy, hô to với Lâm Tịch.

Vừa nhìn thấy Mộ Sơn Tử, Lâm Tịch liền nghĩ đến cảnh hắn ta bị mình bắn ngã dưới đất kêu thảm thiết, cả mũi tên cuối cùng mình bắn hơi chệch về bắp chân hắn ta, Lâm Tịch không nhịn được cười to lên, nói lại:

- May mắn là còn đi được, sao vậy, ta thấy ngươi dường như đã đại chiến mấy trận rồi phải không, kết quả thế nào, chắc lấy được năm quả huy chương chứ?

- Ta...

Sắc mặt Mộ Sơn Tử lập tức biến thành màu gan heo, thẹn quá hóa giận nói:

- Lâm Tịch, ngươi thì sao hả, lấy được mấy quả mà hỏi ta?

- Không cần để ý hắn, tiểu nhân đáng ghét.

Biên Lăng Hàm kéo góc áo Lâm Tịch, ý nói hắn hãy ngồi xuống cùng ăn với mọi người, đồng thời nhẹ giọng nói với Lâm Tịch:

- Nghe nói hôm nay hắn bị ai đó đánh ngã dưới đất đến mức dậy không nổi, ngu ngốc nhất chính là nói tên mình ra ngay trong sơn cốc thí luyện, người khác cướp sạch hết huy chương của hắn không nói đi, đáng thương nhất là mọi người đã biết ký hiệu áo giáp của hắn là hình đầu sói.

- Vậy à?

Lâm Tịch ngồi xuống, nghe Biên Lăng Hàm nói xong liền cười khúc khích.

- Mà sao nhìn ngươi thê thảm vậy? Còn nữa, sao sáng nay lại điên khùng không muốn sống xông vào đám cháy đó, lúc đó ta không có mặt ở đấy...Sau đó ngươi được dẫn đi đâu? Vết bỏng đã tốt hơn chưa mà vào sơn cốc thí luyện?

Vừa thấy trên tay Lâm Tịch có rất nhiều vết thương đang rỉ máu, Hoa Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh Biên Lăng Hàm liền cau mày, nhìn hắn với vẻ mặt không vui.

- Ngươi đúng là không muốn sống nữa, lúc nữ phó giáo sư kia cứu ngươi ra ngoài ngươi đã hôn mê bất tỉnh rồi, tên mập Mông Bạch kia cũng khóc òa lên. May mà nữ phó giáo sư nói rằng ngươi không có chuyện gì, nếu không, chúng ta thật sự không biết phải làm gì nữ.

Đường Khả vừa nói vừa quan sát những vết thương trên người hắn, trầm giọng nói:

- Là ai ở trong sơn cốc đánh ngươi như vậy?

- An phó giáo sư mang ta về phòng thuốc của giáo sư, vết bỏng trên người ta không sao cả, lão sư đã cho ta thuốc bôi rồi, chắc qua ngày mai là không sao nữa. Sau đó ta nghe lời lão sư nên mới đi vào sơn cốc thí luyện. À, mấy vết thương trên người ta không phải như các ngươi nghĩ đâu, do lúc sau ta vào trong khu huấn luyện vũ kỹ đấy, thật không ngờ cuối cùng lại thế này.

Lâm Tịch nhìn những vị đồng học tốt bụng quan tâm đến mình, vừa giải thích vừa lấy một cái bánh gạo chưng nước cốt bỏ vào trong miệng ăn.

Hoa Tịch Nguyệt căm tức lấy chiếc đũa gõ lên bàn, thầm nghĩ mấy người bọn mình ở đây lo lắng cho hắn, động viên hắn, kết quả là hắn lại như thế, còn cười đùa vui vẻ nữa chứ.

- Ngươi bị thương không phải là bị người khác đánh sao?

Nhìn nét mặt Đường Khả lúc này, rõ ràng hắn ta không tin tưởng Lâm Tịch lắm, thậm chí hắn còn nghĩ Lâm Tịch là người có cá tính, có thù sẽ tự trả chứ không cần nhờ đến người khác.

- Thành tích của ngươi hôm nay thế nào?

- Thành tích hả? Năm quả huy chương.

Lâm Tịch đang cắn một củ khoang lang nướng, ai ngờ khoai lang còn nóng hổi nên hắn phải hô lên "nóng quá", sau đó mới thản nhiên trả lời câu hỏi của Đường Khả.

Mấy người chung quanh nhất thời mắng to hắn trong bụng, nghĩ thầm tên này thật là mạnh miệng mà. Ngay cả Đường Khả nãy giờ có định trả thù giúp hắn cũng bĩu môi.

- Đúng rồi, hôm nay các ngươi cũng đi vào sơn cốc thí luyện chứ?

Sau khi vất vả ăn hết củ khoai lang nóng hổi, uống lấy một miếng nước, Lâm Tịch nhỏ giọng hỏi mấy người Đường Khả và Biên Lăng Hàm:

- Áo giáp các ngươi có ký hiệu gì?

- À, chúng ta đã có thương lượng về việc này, mọi người quyết định rằng sẽ không nói ký hiệu của mình ra.

Hoa Tịch Nguyệt và những người khác đồng thời nói:

- Lỡ như hôm nay có người trong chúng ta đánh ngươi như vậy...chúng ta...rất xấu hổ đấy...

- Ta bảo đảm không có ai trong các ngươi đánh ta hôm nay cả...