Tiên Ma Biến

Chương 463: Thế giới tối đen, môi hồng diễm lệ

Trong động đất tối đen, có rất nhiều Huyệt man đi ra. Khi thấy có hai người Vân Tần trẻ tuổi trong nhóm Huyệt man hái lượm trở về, những Huyệt man này đầu tiên khiếp sợ và không thể hiểu được, sau đấy thể hiện sự thù địch mãnh liệt.

Nhưng khi những tiếng nói chuyện trầm thấp vang lên, lại thấy chiếc áo choàng màu xanh biếc trong tay nam tử Vân Tần trẻ tuổi, những Huyệt man này bắt đầu yên tĩnh lại, tỏ vẻ tôn kính đối với người thanh niên vốn không thuộc về vùng đất này.

Bởi vì sau trận đại chiến năm ngoái, các tộc Huyệt man đã bắt đầu truyền đạt ý muốn thờ phụng thần linh đến tai mỗi Huyệt man.

Từ rất lâu về trước, tổ tiên của những Huyệt man sống ở đây đã cho rằng nữ tu hành tóc xanh mắt xanh chính là thần linh do trời cao phái xuống trợ giúp bọn họ. Tuy nói sau trận đại chiến năm ngoái, đã có rất nhiều Huyệt man phải chết, nhưng sau khi Trì Tiểu Dạ đến đây, nàng cũng mang đến rất nhiều vật, khiến cho các Huyệt man này bắt đầu thay đổi, đồng thời cảm thấy ánh rạng đông trên con đường tiến hóa của mình, nên bọn họ càng tin rằng Trì Tiểu Dạ chính là người đại biểu ý chí trời cao, là người đại diện cho thần linh.

Đây chính là sự tín ngưỡng chất phác nhất, chân thành nhất.

Cũng bởi vì sự tín ngưỡng này, bởi vì nam tử Vân Tần trẻ tuổi này mang theo chiếc áo choàng của Trì Tiểu Dạ, là người đã cứu Trì Tiểu Dạ, nên mặc dù rất căm ghét người Vân Tần, nhưng các Huyệt man vẫn tỏ vẻ tôn kính.

Trong những tiếng hô kỳ lạ vang lên, có thêm một nhóm Huyệt man từ huyệt động tối đen bước ra ngoài.

Một trưởng lão Huyệt man đi theo một đội chiến sĩ Huyệt man xuất hiện, đi đến trước mặt hai người Vân Tần trẻ tuổi.

- Ngươi chính là người Vân Tần đã cứu Hỏa vương và Dạ Thần? Ngươi muốn gặp Dạ Thần?

Vị trưởng lão Huyệt man mặt đầy nếp nhăn, trên da thịt lỏa lồ còn rất nhiều hình xăm này không thể hiện bất kỳ lễ nghi nào, dùng ngôn ngữ Vân Tần nói chuyện với nam tử trẻ tuổi kia.

- Đúng vậy, ta tới gặp Trì Tiểu Dạ.

Nam tử Vân Tần trẻ tuổi bình tĩnh lên tiếng.

- Còn nàng ta?

Trưởng lão Huyệt man ngẩng đầu, nhìn cô gái có bộ dáng trẻ tuổi, trông rất thành thật đang đứng đằng sau nam tử Vân Tần, uy nghiêm hỏi.

Có thể có được áo choàng của Trì Tiểu Dạ, biết tên của Trì Tiểu Dạ, biết dựa vào vật này có thể nói chuyện với Huyệt man, cả Vân Tần cũng chỉ có một một, nên nam tử Vân Tần trẻ tuổi này hiển nhiên là Lâm Tịch.

Mà cô gái trẻ tuổi thỉnh thoảng nhìn qua ngó lại, khuôn mặt trông rất thành thật, nhưng toàn thân lại tỏa ra một loại khí tức khiến các trưởng lão Huyệt man và những chiến sĩ ở bên cạnh lão cảm thấy vô cùng nguy hiểm, tất nhiên là người được coi là trời sinh có đạo tâm độc nhất Vân Tần - Nam Cung Vị Ương.

...

Sau khi nhận được tin tức đế quốc Vân Tần bắt đầu tiến binh nam phạt, Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường đồng thời cảm giác phải tranh thủ thời gian đi làm vài chuyện.

Cho nên, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không hề ngừng lại, lập tức vượt qua sơn mạch Long Xà, xâm nhập vùng đất hoang vu, đi đến nơi này.

Đối với Lâm Tịch, vùng đất hoang vu vẫn là một thế giới hoàn toàn mới, mà những huyệt động bên dưới lòng đất, hoặc có thể nói là nơi sinh sống của các Huyệt man, cũng là một thế giới mới với Lâm Tịch.

Một thân cây khổng lồ cùng với một lối đi khổng lồ dài hẹp không biết nối thông tới đâu, khiến hắn phải liên tưởng đến thành trì của tộc Ải Nhân trong truyền thuyết. Nhưng rõ ràng các Huyệt man có thân hình cao lớn này không phải là Ải Nhân mà hắn đã tưởng tượng, nên đây là một cảm giác rất kỳ lạ.

Khi vị trưởng lão Huyệt man nói được tiếng Vân Tần này xuất hiện, quan sát hắn và Nam Cung Vị Ương, Lâm Tịch cũng đang đánh giá vị trưởng lão Huyệt man này.

Hắn có thể nhận ra tuy trưởng lão Huyệt man này trông rất già nua, xương cốt thô to khắp thân thể tưởng như chuẩn bị rã rời, nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy bên trong thân thể vị trưởng lão Huyệt man này dường như có ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt nào đấy, nhất định là người tu hành trong Huyệt man. Mà sau khi trưởng lão Huyệt man này quát lên một tiếng chói tai và uy nghiêm, Lâm Tịch cảm giác được địch ý trong mắt các Huyệt man đứng xung quanh rõ ràng mãnh liệt hơn rất nhiều. Điều này khiến cho Lâm Tịch hiểu rằng bất kể như thế nào, người Vân Tần cũng là kẻ địch của Huyệt man, sẽ không vì hắn đã từng thay đổi hướng đi chiến tranh mà biến mất, thậm chí rất có thể sẽ còn rất nhiều Huyệt man căm hận bọn họ hơn.

- Là đồng bạn của ta, những cũng là người bảo vệ ta.

Cho nên, Lâm Tịch nhìn vị trưởng lão Huyệt man uy nghiêm này, trả lời ngay, đồng thời bổ sung:

- Hơn nữa, chuyện ta tới tìm Trì Tiểu Dạ có liên quan đến nàng.

- Đi theo ta.

Vị trưởng lão Huyệt man không lộ vẻ gì, thậm chí cũng không gật đầu, lẳng lặng xoay người sang một bên, đi trước dẫn đường.

- Cần phải tới nơi khác.

Lâm Tịch tách ra khỏi nhóm Huyệt man có nhiều phụ nữ và trẻ em đã đi hái lượm lúc nãy, đi theo sau tên trưởng lão Huyệt man già nua và một vài chiến sĩ Huyệt man thân thể cao lớn khôi ngô dị thường. Sau khi đi qua không biết bao nhiêu ngã ba, Lâm Tịch biết rằng mình đã không còn biết đường quay ra nữa.

- Huyệt động này sẽ không sập xuống sao?

Nam Cung Vị Ương cũng không kiêng kỵ Lâm Tịch. Mặc dù trong tình huống này, nhìn lại đằng sau không biết đường đi như thế nào, nhìn tới trước lại thấy một thế giới dưới lòng đất bao la rộng lớn không có điểm dừng, nàng vẫn thể hiện tính tình muốn hỏi thì cứ hỏi. Mà khi nhìn thấy có những mảnh bùn liên tục từ trần huyệt động rơi xuống trước mặt mình và Lâm Tịch, nàng lập tức hỏi ngay.

- Sập.

Trưởng lão Huyệt man cũng không quay đầu lại.

Nam Cung Vị Ương không thích, nhăn mày nhíu đầu:

- Sập xuống chôn sống nhiều người thì sao?

- Đào lên là được.

Trưởng lão Huyệt man không vì vậy mà tỏ ra khó chịu, chẳng qua cảm thấy câu hỏi của Nam Cung Vị Ương rất ngu ngốc, ông ta nửa muốn trả lời nửa không, nên chỉ lầm bầm nói qua loa. Truyện được copy tại Trà Truyện

Nghe ông ta nói như vậy, Nam Cung Vị Ương hơi ngẩn người, nhưng lại cảm thấy đúng là như vậy, nên nàng lại an tĩnh ngậm miệng.

Lâm Tịch cũng không nhịn được mà lắc đầu.

Chỉ là một câu trả lời đơn giản, nhưng đã thể hiện được sự dũng cảm cũng như sức mạnh của Huyệt man.

Trong thế giới u ám dưới lòng đất, thỉnh thoảng có Huyệt man khác đi ngang qua, có vài người tựa hồ đang làm công việc tìm thức ăn trong lòng đất, cũng có những đứa bé Huyệt man thò đầu ra khỏi Huyệt động tối đen, tò mò nhìn xem kẻ địch của họ - người Vân Tần, có hình dáng như thế nào.

Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một loại ánh sáng tựa như không phải ánh lửa.

Sau khi đi qua một lối đi càng lúc càng rộng rãi, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương theo vị trưởng lão Huyệt man già nua này tới một huyệt động tựa hồ được tùy ý đào lên, nhưng lại trông rất lớn, bốn vách xung quanh vẫn là hình dạng thô sơ không được chau chuốt. Nhìn xung quanh các vách tường bằng đất bùn lồi lõm nhiều chỗ, Lâm Tịch nhìn thấy có vô số hạt châu tựa như đang tỏa sáng.

Hạt châu này tựa như trân châu, nhưng lại phát ra ánh sáng màu xanh, hơn nữa mỗi viên đều lớn như nắm đấm.

Cái này giống như là đại điện nghị sự, hoặc là một động huyệt đơn giản bên dưới thần miếu. Xung quanh còn có rất nhiều ghế ngồi đơn giản, nhưng lại được lót bởi một lớp da thú khô ráo mềm mại.

- Chúng ta ở đây chờ.

Trong khi Lâm Tịch hơi khiếp sợ nhìn những hạt châu tỏa sáng kia, trưởng lão Huyệt man già nua ngồi xuống một tấm da thú, mà những chiến sĩ Huyệt man khác cũng đi ra khỏi huyệt động này, biến mất trong bóng đêm.

Thỉnh thoảng lại có tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Trong khi chờ đợi, thỉnh thoảng có một chiến sĩ Huyệt man lộ vẻ cường tráng dị thường, thân thể ẩn chứa sức mạnh hùng hồn hơn cả những chiến sĩ Huyệt man mạnh mẽ mà Lâm Tịch đã từng thấy, hoặc lại có một trưởng giả Huyệt man có đôi mắt lóng lánh ẩn chứa trí tuệ khôn cùng, hình xăm trên người cũng nhiều hơn những Huyệt man bình thường tiến vào, tất cả đều ngồi trên những miếng da thú êm ái.

Huyệt man là một bộ tộc nguyên thủy, tôn sùng sức mạnh. Từ những Huyệt man đang không ngừng đi vào bên trong, Lâm Tịch có thể dễ dàng đoán được có thể đến được đây đều là những nhân vật quan trọng trong bộ tộc Huyệt man, đồng thời biết được các Huyệt man này đều xem Trì Tiểu Dạ là thần linh, cần phải kính trọng và cúng bái. Hơn nữa, dựa vào khí tức và phụ tùng quần áo những Huyệt man vừa tiến vào trong, Lâm Tịch cũng biết cho dù là một bộ tộc còn nhiều thiếu thốn, nhưng họ vẫn để những đồ vật tốt nhất cho người mạnh nhất, có ích nhất trong tộc mình.

Cho nên, so sánh với những Huyệt man bình thường đã từng gặp, quần áo và phục sức của các Huyệt man hoặc mạnh mẽ, hoặc trí khôn đang có mặt trong phòng này đều đầy đủ hơn.

Bởi vì vóc người của những chiến sĩ Huyệt man và trưởng giả Huyệt man này đều khôi ngô, nên không bao lâu sau, huyệt động này trông rất chật chội.

Một luồng khí nóng bỗng nhiên từ trong thông đạo tối đen truyền đến. Trong rất nhiều tiếng Huyệt man chói tai vang lên, có một bóng người quen thuộc, thân mặc bộ giáp màu đỏ có xiềng xích quấn quanh người, xuất hiện trong mắt Lâm Tịch.

- Hỏa vương.

Lâm Tịch đứng lên, cất tiếng nói.

Khi nhìn thấy nam tử Huyệt man tựa hồ đã gầy hơn xưa, nhưng lại được khoác một bộ giáp đầy đủ, uy thế càng kinh khủng hơn trước, hắn bất giác lại cảm thấy ấm áp.

Hỏa Vương gật đầu với Lâm Tịch, đôi môi khoan hậu của hắn ta hơi động đậy, tựa như là muốn cười, nhưng lại trông rất khó khăn. Người này vẫn chưa biết nói tiếng Vân Tần, nên lập tức xoay người, nói một tràng ngôn ngữ Huyệt man rất khó hiểu với vị trưởng lão Huyệt man biết nói tiếng Vân Tần kia.

- Hắn nhờ ta nói cho ngươi biết rằng chốc lát nữa, Dạ Thần sẽ đến đây.

Trưởng lão Huyệt man xoay người, giải thich với Lâm Tịch.

- Được.

Lâm Tịch gật đầu.

Hỏa Vương ngồi xuống, một lần nữa lên tiếng. Trưởng lão Huyệt man tiếp tục dùng tiếng Vân Tần giải thích với Lâm Tịch:

- Chúng ta ở đây, có thể ý nghĩ mỗi người đều không giống nhau, nhưng ngươi đã giúp chúng ta, nên cho dù là kẻ thù, nói chuyện cũng không cần câu nệ, muốn nói gì cũng được.

Lâm Tịch cau mày lại, nhất thời không hiểu những lời Hỏa vương vừa nói có ý gì, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Cùng Hỏa Vương nói chuyện không được bao lâu, lại có không ít tiếng bước chân vang lên. Vừa nghe được âm thanh này, các Huyệt man đang ngồi trong động bỗng nhiên ngồi thẳng hơn, tỏ vẻ nghiêm túc và tôn kính.

Lâm Tịch biết Trì Tiểu Dạ rốt cuộc đã đến. Hắn hơi ngạc nhiên, đồng thời hơi mong đợi mà ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh đấy.

Vẫn mặc một bộ y phục màu xanh nhạt bình thường, nhưng lại được mái tóc dài xanh biếc, đôi mắt xinh đẹp màu xanh biếc làm nổi bật, Trì Tiểu Dạ xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch. Dáng vẻ của nàng hiện giờ, cộng thêm những đôi mắt đầy vẻ tôn kính của các Huyệt man đang ngồi đây nhìn nàng, nên trông nàng càng thần bí hơn.

Trong những hình ảnh chiến đấu sâu trong trí nhớ tưởng chừng như đã rất lâu, ấn tượng Trì Tiểu Dạ để lại cho Lâm Tịch phần lớn là tức giận, là đau thương, là chật vật. Bởi vì khi đấy nàng bị trọng thương, nên sắc mặt luôn tái nhợt. Nhưng hiện giờ nàng đã hoàn toàn bình phục, khuôn mặt xinh đẹp đấy tựa như đang phát ra một loại ánh sáng ôn hòa của bảo thạch.

Lâm Tịch nhớ rằng, khi Trì Tiểu Dạ bị trọng thương, đôi môi nàng ta tái nhợt vô cùng, nhưng hiện giờ, Trì Tiểu Dạ này đã mạnh mẽ trở lại, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ hơn xưa, đôi môi của nàng ta lại đỏ hồng lạ thường. Nhưng không phải là sắc hồng chói mắt sặc sỡ nhất, mà chính là màu hồng diễm lệ của một đóa hoa đang nở rộ.