Tiên Ma Biến

Chương 460: Sẽ còn gặp lại

- Ngươi nên biết ngoại trừ một số yếu tố hơi thần thoại ra, có rất nhiều truyền thuyết do dân gian truyền miệng ngược lại còn chân thật đáng tin hơn những gì sử sách ghi lại.

Nhìn Lâm Tịch vẫn chăm chú lắng nghe, nhưng không nói gì, Trạm Thai Thiển Đường lại bổ sung một câu.

Lâm Tịch hiểu ý của Trạm Thai Thiển Đường.

Trên thế gian này, mỗi khi có một đế quốc hưng thịnh hoặc suy vong, hoặc là từng triều đại thay đổi, mỗi vị đế vương đều sẽ ghi lại dấu ấn của mình trong sử sách, thay đổi một số sự thật.

Hắn không hoài nghi những gì Trạm Thai Thiển Đường đã nói, bởi vì trên đời này hắn là người duy nhất biết Trương viện trưởng đã đi đâu. Ngay từ lúc Trương viện trưởng lưu lại những lời ghi trên bia đá, hắn liền biết Trương viện trưởng đã có suy đoán giống như Lý Khổ.

Một vương triều đã từng hưng thịnh, hoặc là nơi người tu hành suy vong...rất có thể sẽ có vài truyền thuyết, người đời sau nhận được truyền thừa của họ sẽ khiến nơi đấy trở nên hưng thịnh lại, sáng tạo nên một nền văn minh mới, đồng thời có thể chiếm được vài đồ vật đủ khả năng hủy diệt thế giới.

Đối với một người như Lâm Tịch, loại hưng thịnh hay suy vong này càng dễ hiểu hơn.

- Đây là lý lẽ gì vậy?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn dùng một giọng nói tham khảo để hỏi:

- Bất kỳ phương pháp tu hành nào cũng phải có lý lẽ nhất định...nếu như nói thế gian này có một loại phương pháp cao hơn, hoặc chính là phương pháp ma biến kia đã từng xuất hiện, vậy đây là lý lẽ gì?

Trạm Thai Thiển Đường gượng cười:

- Khi đấy ta đã từng hỏi lão sư, lão sư nói lý lẽ cũng rất đơn giản. Ma biến hiện giờ của núi Luyện Ngục nhiều nhất chỉ là dùng dược vật kích thích, không phải thay đổi bản thân người tu hành, nhưng ma biến chân chính chính là tương đương với luyện thể thuật cao cấp, biến thân thể người tu hành cứng rắn như hồn binh.

Lâm Tịch trầm ngâm:

- Giống như là người máy? Người không còn phải là người?

Trạm Thai Thiển Đường giật mình:

- Người máy? Đây là một cách nói mới...nhưng mà, ta hiểu ý của ngươi, người không còn là người, đã biến thành ma.

Lâm Tịch gật đầu, nói:

- Vậy có thể nói nguồn gốc thật sự của ma biến chân chính chính là khiến toàn bộ sức mạnh người tu hành đều xuất phát từ thân thể.

Trạm Thai Thiển Đường đáp:

- Hẳn là như vậy. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

- Đúng là một phương pháp tu hành mạnh mẽ, nhưng nói nhiều như vậy cũng chỉ là nói nhảm.

Lâm Tịch nói:

- Ngay cả núi Luyện Ngục qua nhiều năm như vậy cũng không thể chiếm lấy ma biến trong truyền thuyết, nếu như muốn lấy được, chắc phải đi vào Thiên Ma ngục nguyên.

Trạm Thai Thiển Đường cười cười, nói:

- Mặc dù là nói nhảm, nhưng ta cảm thấy ngươi sẽ hứng thú nghe đấy.

Lâm Tịch nhăn mày lại, tiếp tục hỏi:

- Ngươi đến thành Thanh Viễn làm gì? Sắp tới có ý định gì không?

Trạm Thai Thiển Đường lắc đầu, nhìn Lâm Tịch nói:

- Ngươi có lẽ không tin, thật sự ta không nghĩ được rằng mình nên làm cái gì mới có thể về Đại Mãng. Khi còn ở thành Trung Châu, ta có nghe sự tích về một hiệu buôn. Nói ra có lẽ ngươi cảm thấy hoang đường, nhưng sau khi nghe những chuyện về hiệu buôn đấy, ta cảm giác đại chưởng quỹ của hiệu buôn đấy có thể chính là nhân vật thiên tài trong việc kinh doanh trên thế gian này, ta liền muốn gặp đại chưởng quỹ đấy, xem thử nàng ta có phải xuất sắc như ta đã nghĩ hay không, xem thử sau này có thể được nàng ủng hộ hoặc được nàng trợ giúp hay không.

Lâm Tịch ngừng lại, nhìn sơn thôn nhỏ đã không còn cách xa phía trước, để Trạm Thai Thiển Đường xuống, sau đấy đột nhiên xoay người nhìn Trạm Thai Thiển Đường đang đứng yên, nói:

- Rất hoang đường.

Trạm Thai Thiển Đường kéo kéo chiếc áo đã rách tươm của mình, hắn biết Lâm Tịch nhất định muốn tới thôn làng trước mặt xin cho mình một bộ y phục đàng hoàng, nên hắn cũng không nhiều lời.

Nhưng Lâm Tịch lại không đi, vẫn nhìn hắn, nói:

- Hiệu buôn kia có phải là Đại Đức Tường hay không?

Trạm Thai Thiển Đường ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu.

- Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta chính là ông chủ Đại Đức Tường, ngươi có cảm thấy hoang đường hơn không?

Lâm Tịch bình tĩnh nói.

"Sặc..."

Trạm Thai Thiển Đường bỗng nhiên bị sắc, không thể tin nổi mà nhìn Lâm Tịch, nhất thời muốn nói chuyện, nhưng lại ho khan không nói được lời nào.

- Ngươi đang chân thành à?

Trạm Thai Thiển Đường vất vả lắm mới điều khí lại được, nhìn Lâm Tịch nói.

- Nhìn Đường Tăng ngươi đã thảm hại như vậy, muốn cười cũng khó khăn, ta còn có thể nói giỡn với ngươi?

Lâm Tịch nhìn hắn, rất trực tiếp nói:

- Nếu như ngươi chưa có suy nghĩ gì đặc biệt, ta chuẩn bị gặp Trần Phi Dung, đến lúc đó ngươi sẽ không nghi ngờ ta.

Trạm Thai Thiển Đường nhin Lâm Tịch, nhất thời im lặng.

Chỉ chốc lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời Vân Tần bao la, nghĩ đến cánh cửa đã đóng của hoàng cung lão sư mình, nghĩ tới việc vì sao mình tới Vân Tần, sau đấy hắn thở dài, nói:

- Có lẽ đây là cơ duyên của ta.

- Có lẽ ngươi cũng là cơ duyên của ta.

Lâm Tịch nhìn hắn, lấy ra một thỏi bạc ném cho Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Đối với ta, ít nhất khi đối phó Văn Nhân Thương Nguyệt, ta đã có thêm một phần sức mạnh.

Trạm Thai Thiển Đường ngạc nhiên nhìn nén bạc Lâm Tịch ném cho mình, nhất thời nghĩ mà không hiểu:

- Ngươi cho ta một nén bạc làm gì? Nếu như là tiền công thu mua ta, vậy cũng quá ít đấy...chẳng lẽ đây là lễ tiết đặc biệt của Vân Tần các ngươi?

Lâm Tịch bĩu môi, nhìn Trạm Thai Thiển Đường như đang nhìn người ngốc, nói:

- Cho ngươi bạc tất nhiên là muốn ngươi vào thôn mua y phục.

- Tại sao ta phải đi?

Trạm Thai Thiển Đường nhất thời tỏ ra đau khổ.

- Khuôn mặt và thân phận của ngươi dù sao đã bại lộ, nhưng ta không muốn người khác nhìn thấy ta, như vậy sẽ rất phiền phức. Hơn nữa, ta mang theo nhiều binh khí, người Vân Tần cảnh giác cao độ, sợ rằng sẽ chủ động đi báo quan.

Lâm Tịch nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Ngươi có thể dùng rất nhiều lý do, nói rằng mình tham gia cuộc thi nào đấy, không cẩn thận để lửa đốt cháy quần áo cũng như vật dụng trên người, những thôn dân thiện lương này hẳn sẽ rất vui lòng cho ngươi một bộ y phục.

Trạm Thai Thiển Đường không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu, nhưng vừa đi được hai bước, hắn lại xoay người, nhìn Lâm Tịch ngồi xuống nghỉ ngơi, chăm chú hỏi:

- Nếu bên ngoài không biết ngươi là ông chủ Đại Đức Tường, chứng tỏ ngươi không muốn người khác biết ngươi và Đại Đức Tường có quan hệ với nhau, vậy tại sao ngươi lại dễ dàng nói cho ta biết như vậy.

- Điều này có thể khiến song phương tin tưởng nhau hơn.

Lâm Tịch lần này không nói giỡn, nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Ngươi đã có ý muốn nhờ Đại Đức Tường, ta cho ngươi biết sự thật này, ngươi có lẽ sẽ hiểu được an bài kế tiếp của ta, chúng ta cũng có thể đi làm vài chuyện.

Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, không nói thêm gì nữa, cất bước đi tới sơn thôn nhỏ...

...

Trên bầu trời bao la rộng lớn đầy sao, bây giờ đã là lúc đêm khuya.

Trong một căn phòng yên tĩnh trong khách sạn, Trần Phi Dung ngồi xếp bằng trên giường bỗng nhiên nghe được âm thanh rất nhỏ bên ngoài cửa sổ truyền vào trong.

Nàng biết người tới là người nào, nàng cũng đang chờ người này trở lại, nhưng khi nghe thấy âm thanh như vậy, nàng không khỏi run rẩy một hồi.

Nàng không thắp sáng đèn, lặng lẽ mở cửa trong bóng đêm.

Sau đấy nàng liền thấy Lâm Tịch cõng Trạm Thai Thiển Đường đi vào.

Từ thần sắc trong mắt Lâm Tịch, nàng hiểu được vài chuyện, mà cũng dựa vào ánh mắt của nàng, Lâm Tịch có thể biết nàng đang nghĩ gì.

- Vị này là?

Trần Phi Dung đóng lại cửa sổ trước, thi lễ một cái với Trạm Thai Thiển Đường, rồi mới nhẹ giọng nói.

- Tuy quân đội đã phong tỏa tin tức, nhưng dựa vào cách quân đội cấp tốc truyền tin, cho thấy vị tiên sinh này tất nhiên lai lịch bất phàm.

- Lai lịch gì à? Cũng chỉ là một Đường Tăng nghèo cầm bạc đi mua quần áo.

Trạm Thai Thiển Đường tự nói với mình, sau đấy đáp lễ:

- Trạm Thai Thiển Đường Đại Mãng, gặp mặt Trần đại chưởng quỹ.

- Hắn chính là đệ tử mà Trạm Thai Mãng muốn truyền ngôi. Có lẽ cô sẽ cảm thấy hoang đường, nhưng khi trước vì muốn gặp cô, nên hắn mới tới thành Thanh Viễn này đấy.

Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, bổ sung.

- Hẳn là đế vương một nước.

Trần Phi Dung lại thi lễ với Trạm Thai Thiển Đường.

Trạm Thai Thiển Đường cười khổ đáp lễ:

- Chẳng qua là người mất nước.

- Ta tới đây chào cô, dẫn hắn tới đây là muốn chứng minh ta thật sự là ông chủ của Đại Đức Tường...hắn rất ngưỡng mộ cô, vì cô nên mới tới thành Thanh Viễn này.

Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta phải đi ngay, nếu như chậm trễ, có thể sẽ không đi được nữa.

Trần Phi Dung trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái:

- Đại nhân còn nói giỡn được sao...Ta nhận ra được đại nhân đã muốn đi, nhưng không biết dẫn tiên sinh tới đây là muốn tiên sinh gặp ta, hay là tiện thể chào ta?

- Sẽ còn gặp lại, ta chỉ không muốn cảnh tượng bi thảm quá.

Lâm Tịch cười cười, chân thành nói:

- Chủ yếu là chào cô.

- Vậy là đủ rồi.

Trần Phi Dung cũng cười cười, nói:

- Đại nhân định dẫn hắn đi đâu?

- Tới phía đông.

Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, nói:

- Đến bây giờ Hạ phó viện trưởng vẫn chưa liên lạc với ta, hẳn có ý muốn ta cứ buông tay mà làm. Ta đang để ý đến việc làm ăn ở chợ đen của chúng ta, đồng thời xử lý vài vấn đề liên quan đến Liễu gia của cô.

Dừng lại trong chốc lát, Lâm Tịch xoay đầu nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói tiếp:

- Có Nam Cung Vị Ương và Trạm Thai Thiển Đường...việc lũng đoạn chợ đen và làm đầu lĩnh bọn giặc cỏ, thậm chí sau này tiến vào vùng đất hoang vu, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

- Cả Vân Tần này, phía đông sơn mạch long Xà và tiếp giáp vùng đất hoang vu là nơi có nhiều giặc cỏ nhất, số lượng ít nhất phải tới mấy ngàn.

Khi trước Trạm Thai Thiển Đường còn chưa rõ ý của Lâm Tịch, nhưng khi nghe Lâm Tịch nói vậy, hắn nhất thời thất kinh:

- Lâm Tịch, chẳng lẽ nguwoi muốn khống chế toàn bộ giặc cỏ phía đông Vân Tần...thậm chí là lợi dụng Huyệt man?

Trạm Thai Thiển Đường tuy không phải là người Vân Tần, nhưng so với phần lớn người trong quân đội Vân Tần, thứ hắn biết còn nhiều hơn. Hắn tất nhiên hiểu rõ Huyệt man có chiến lực mạnh mẽ như thế nào, nếu như có thể có quân đội Huyệt man...vậy đó thật sự là sức mạnh rất kinh khủng.

- Ngươi không nên nghĩ ta là người quá dã tâm.

Lâm Tịch nhìn Trạm Thai Thiển Đường đang rất giật mình, lắc đầu:

- Khống chế giặc cỏ, khiến bọn họ đi tìm quáng mạch hoặc là giao dịch, thậm chí tổ chức thành quân đội giặc cỏ...đó là việc ta nghĩ. Còn việc lợi dụng Huyệt man, ta còn chưa nghĩ tới. Không nói tới việc Vân Tần và Huyệt man là kẻ thù không đội trời chung, cho dù Huyệt man có thể vì ta mà trợ giúp Vân Tần, nhưng sao Vân Tần có thể để Huyệt man tham chiến? Hơn nữa, ta biết cuộc sống của Huyệt man là như thế nào...Đối với ta, ta không muốn bởi vì ân oán cá nhân của mình mà khiến họ liên lụy trong một cuộc chiến.

Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, tươi cười:

- Cho nên, trong rất nhiều sự việc sự vật, cách nhìn của chúng ta rất giống nhau đấy.

- Đã có người muốn làm đầu lĩnh giặc cỏ...hơn nữa, chắc ngươi cũng không đánh lại nàng. Lâm Tịch nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Cho nên, nếu như ngươi có hứng thú...có thể làm tướng quân giặc cỏ và đại vương chợ đen.

Trạm Thai Thiển Đường lại tươi cười, nói:

- Hai danh hiệu này đúng là rất hay...nhưng mà này, Lâm Tịch, có phải ngươi đang lo lắng không kiếm được người nào thích hợp như ta phải không? Bởi vì dù là khống chế chợ đen hay giặc cỏ, tất nhiên cần phải có người không tuân theo luật pháp Vân Tần. Như vậy, sau này đối thủ của ngươi sẽ không thể vì chuyện này mà tạo thành nhược điểm đối với ngươi.

Lâm Tịch ra bộ ngươi hiểu là được rồi, cần gì phải nói nhiều như vậy.

Trần Phi Dung cười cười, lấy ra một cái túi lớn đưa cho Lâm Tịch.

- Đại nhân đã không muốn không khí buồn thảm, vậy ta sẽ không tiễn đại nhân.

Nàng nhìn Lâm Tịch, ánh mắt tựa như một viên minh châu:

- Đại nhân bảo trọng.

Lâm Tịch chăm chú nhìn nàng một cái, không nói thêm lời nào, chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng vừa bước được một bước, hắn lại xoay người, đi tới trước mặt nàng, vỗ vỗ bả vai nàng, nói bên tai nàng thật chân thành:

- Thật ra ta tới đây cáo biệt cô, nhưng chủ yếu vẫn nói cô hãy bảo trọng, tất nhiên sẽ còn gặp lại.

- Dĩ nhiên, hết thảy có đại nhân.

Trần Phi Dung gật đầu, nói:

- Ta là người của đại nhân đấy, tất nhiên phải bảo trọng.

Lâm Tịch không nói thêm lời nào, cõng Trạm Thai Thiển Đường lên lưng mình rồi mở cửa sổ ra, mang theo một hương thơm thoang thoảng trong phòng rồi lướt ra ngoài.

Trần Phi Dung hồi lâu không đóng cửa sổ, mặc cho gió đêm rét lạnh thổi qua làm rối mái tóc đen của mình.