"Phốc!"
Tô Trọng Văn há miệng phun một ngụm máu tươi, toàn bộ sống lưng bị lõm sâu vào, cả người bay tới trước đụng vào một vách tường nhà dân, ầm ầm sụp đổ trong đó.
Mắt thấy Tô Trọng Văn bị trúng chiêu như vậy không thể sống được nữa, máu tươi trong người Lý An Đình thoáng cái tựa như đã vọt lên trên mặt, mặt hồng như máu.
- Giết!
Tiếng quân lệnh này tựa như từ sâu trong tâm can ông ta phát ra ngoài, người nghe tưởng như ngay cả không khí cũng bị ông ta rống lên.
Cùng lúc đó, chân ông ta mạnh mẽ đá sang một bên. Vòm giếng bằng đá xanh bên cạnh bị ông ta đá bay tới trước Họa Sư.
"Rầm!"
Một tiếng động vang lên, Họa Sư vung tay lên, đánh vỡ vòm giếng bằng đá xanh nặng hơn trăm cân ấy thành năm bảy mảnh.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đấy, Lý An Đình liên tục đạp mạnh ba bước, kình khi quanh người nổ tung lên. Mỗi một bước ông ta bước ra đều cuốn theo cát bụi dày đặc, giống như đang đạp lên ba mảnh tro màu xám, tốc độ nhanh hơn khi nãy lên gấp đôi. Khi đến gần người Họa Sư, ông ta quát to một tiếng, trường thương trong tay ông ta phát ra tiếng xé gió kinh khủng, tựa như không phải là thương mà một thiết côn cứng rắn, mạnh mẽ đập xuống người Họa Sư.
Cây trường thương của ông ta không phải là trường thương hắc hoa bình thường, mà toàn thân có màu đồng cổ, thân thương có rất nhiều phù văn tinh tế. Rõ ràng đây là một hồn binh trường thương bất phàm.
Nơi trường thương này quét ngang qua, không khí nơi đấy đều lưu lại một vệt ánh sáng màu đồng cổ, giống như có rất nhiều đóa hoa bụi gai đồng loạt nở rộ trên không trung. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Thân thể Họa Sư vừa mới dừng lại trên không trung, không thể phản xạ kịp nữa. Tuy biết rõ mình không thể nào né tránh trường thương này, nhưng hắn ta lại không kinh hãi, chỉ trầm giọng quát một tiếng:
- Thương tốt!
Hai ngón tay tay phải hắn ta tựa như một thanh tiểu kiếm, chặp lại đâm tới tới trường thương.
Trọng thương hồn binh thiết huyết mãnh liệt và ngón tay mảnh khảnh, trong nháy mắt giao với nhau!
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, vô số mắt thường đều nhìn thấy khí lưu càn quét khắp nơi, khiến đất cát bốc lên cao.
Giống như có hai con thú lớn điên cuồng chạy trốn, rồi mạnh mẽ đụng vào nhau.
Sắc mặt Lý An Đình càng lúc càng đỏ hơn, đôi mắt ông ta cũng vì chấn động này mà hiện lên những tia máu.
Không để ý đến việc mười ngón tay đã cong đến mức gần như bị bẽ gãy, ông ta lại mạnh mẽ dùng chân đạp mạnh về sau, chuẩn bị vung thương đánh tiếp.
Nhưng ngay lúc này, tay của Họa Sư đã nhanh như một tia chớp vươn tới trước, chạm vào thanh trường thương hồn binh.
Trong nháy mắt, hai người một lần nữa cùng lúc phát lực.
"Răng rắc..."
Lần này chỉ có một tiếng động rất nhỏ vang lên, nhưng hai người vừa rồi đã thật sự đấu sức với nhau.
Lý An Đình hoảng hốt hô to, chỉ cảm thấy hai chân bắt đầu run rẩy. Ông ta thật không ngờ tu vi của trọng phạm triều đình Vân Tần này lại kinh khủng như vậy, vượt quá xa của mình, sợ rằng thống lĩnh của cả quân đội hành tỉnh Tê Hà cũng không thể hơn được.
Hai tay ông ta đã không thể cầm trọng thương được nữa, nhưng lửa giận bùng cháy trong lòng, niềm kiêu hãnh là quân nhân Vân Tần, kết hợp với ý chí mạnh mẽ và sự thiết huyết bất khuất lại giúp ông ta không buông tay, ngược lại còn dùng cánh tay và thân thể mình cứng rắn kẹp chặt trường thương này lại.
Kình khí trên người Họa Sư lại bị chấn động.
Xung quanh hai người có hơn mười căn nhà dân chúng bình thường, cửa sổ được dùng giấy mỏng dán lại ngăn cách với bên ngoài. Suốt cuộc chiến này, kình khí xung quanh liên tục bị đánh sang hai bên, khiến cho các tấm giấy này bị đánh rách tả rơi thành mấy trăm lổ thủng.
Một vệt máu tươi ở ngay khóe miệng Lý An Đình chảy xuống, nội phủ trong cơ thể cũng bị thương, hai cánh tay của ông ta bị sức mạnh kinh khủng của Họa Sư đánh trật khớp, mềm nhũn xuống. Đến lúc này, ông ta không thể khống chế trường thương được nữa, cả người lảo đảo muốn ngã về sau.
Nhưng cùng lúc đấy, hơn mười quân sĩ mặc trọng khải thanh lang rốt cuộc cũng đuổi tới cạnh Lý An Đình. Trường đao, móc trảo, thương, kiếm...liên tục vung ra chém tới Họa Sư như một cơn cuồng phong.
Các quân sĩ mặc trọng khải này tựa như một pháo đài kim loại di động, người tu hành bình thường tuyệt đối không thể ngăn cản được.
Nhưng Họa Sư không phải là người tu hành bình thường, hắn đã là cường giả Đại quốc sư đỉnh phong!
Đối diện với việc mười mấy quân sĩ mặc trọng khải cùng lúc tấn công mình, hắn đã làm một chuyện giống y như Lý An Đình từng làm. Hai tay hắn cướp lấy hồn binh trường thương màu đồng cổ vừa rớt khỏi tay Lý An Đình, rống to một tiếng, sức mạnh trong người cuồn cuộn phóng ra, truyền vào trong hồn binh trường thương, coi hồn binh trường thương này là một cây côn sắt, sau đấy quét ngang một cái.
"Keng!" "Keng!"...
Một tràng tiếng kim khí chói tai cùng lúc vang lên.
Ba thanh trường đao trong tay ba binh sĩ bị bẽ gãy, có hai binh sĩ bị đánh bay ra xa, uể oải té xuống đất, ở ngay phần mặt nạ kim loại có máu tươi chảy ra ngoài.
Hơn mười loại binh khí, hoặc là trường đao, hoặc là móc trảo, hoặc thương hoặc kiếm...đều bị một chiêu quét ngang của Họa Sư đánh bay sang xung quanh. Cùng lúc đấy có mười mấy tên binh sĩ khác đang tràn vào ngay đầu ngõ phố, trong đó có một quân sĩ vừa mới xông vào liền bị một mảnh kim loại rất nhỏ bay thẳng tới mi tâm, còn chưa kịp nói được lời nào đã lập tức ngã xuống đất, vĩnh viễn không thể đứng lên.
Lý An Đình ngồi dưới đất tức giận rống to một tiếng.
Ông ta không thể ngờ trọng phạm Vân Tần này lại mạnh mẽ đến như vậy.
Tựa hồ là đáp lại tiếng rống giận của thống lãnh quân đội này, một loạt âm thanh dây cung chấn động vang lên khắp ngõ phố.
Vô số mưa tên màu đen dày đặc, mang theo tiếng xé gió kinh khủng, tràn ngập bầu trời rồi hạ xuống.
Họa Sư buông bỏ trọng thương trong tay. Tuy nói hiện giờ hắn biết rõ trong thành Thanh Viễn này không có người tu hành nào có thể trực diện chiến đấu với hắn, nhưng hắn đồng thời cũng biết trên thế gian này, chưa từng có người tu hành nào có thể chống lại quân đội. Cho dù là Trương viện trưởng, năm xưa ở hồ Trụy Tinh, ông ta cũng phải dựa vào hơn mười người tu hành mạnh mẽ khác mới có thể đấu với hơn ba ngàn tướng sĩ.
Hắn đã cảm giác được hiện giờ quân đội đã bao vây khu phố này, nên hắn không những không đắc ý, mà còn rất sợ hãi và tức giận.
Rốt cuộc là người nào đã chơi xỏ mình? Làm mình bại lộ hành tung?
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên trong đầu, cả người hắn đã lập tức xông thẳng vào một vách tường nhà dân bên cạnh như Tô Trọng Văn từng làm.
"Rầm!" "Rầm!" "Rầm!"
Chỉ thấy vô số mưa tên màu đen kia liên tục xuyên thủng miếng ngói mỏng manh mà bắn thẳng vào bên trong, khiến những lớp bụi trong nhà bị cuốn lên, giống như có rất nhiều xe ngựa đang chạy trên đường phố với tốc độ kinh người.
...
Hiện giờ Tô Trọng Văn còn chưa chết, nhưng những cơ quan nội tạng quan trọng trong cơ thể ông ta đã bị Họa Sư đánh náy bấy, lúc này ông ta chỉ còn có thể hấp hối.
Lý An Đình tức giận quát to lên, xông tới gian phòng đã bị sụp đổ hơn phân nữa mà Tô Trọng Văn khi nãy té ngã xuống.
Thấy có tướng lãnh Vân Tần xông tới, Tô Trọng Văn muốn mở miệng, nói ba chữ Trần Phi Dung.
Nhưng vừa há miệng ra, ông ta đã không còn sức nói bất kỳ lời nào...đầu rủ xuống hẳn một bên. Tên mưu sĩ tài năng mà Liễu gia rất coi trọng này đã khí tuyệt bỏ mình.
Khi trước Lý An Đình không biết Tô Trọng Văn, thậm chí chưa từng gặp mặt bao giờ. Nhưng khi thấy Tô Trọng Văn tắt thở, tên tướng lãnh Vân tầ này còn tưởng Tô Trọng Văn là người vì tróc nã trọng phạm mà không màng đến an nguy bản thân, nên hai mắt ông ta nhất thời đỏ ngầu, một lần nữa rống to:
- Ai giết chết hắn, thăng liền một cấp!
Đây không hẳn là quân lệnh, mà là tiếng rống giận phát tiết buồn bực trong lòng.
Hiện giờ tất cả đang ở trong thành Thanh Viễn. Nếu như một trọng phạm như vậy ở ngay trong thành mà chạy mất, vậy toàn bộ thể diện quân đội thành Thanh Viễn sẽ bị mất sạch, cho dù cấp trên không trách phạt, Lý An Đình nhất định sẽ tự từ chức.
...
Mặc dù sau khi Vân Tần lập quốc được mấy chục năm, lại trị triều đình đã thoái hóa đến mức khiến người ta lo lắng, thậm chí ngay cả Lâm Tịch cũng thấy thối nát đến mức không thể chấp nhận được. Nhưng vì được lập quốc dưới ánh sáng vinh quang của võ lực cường thịnh, nên trong mấy chục năm không ngừng chiến đấu với cường địch, quân đội Vân Tần lại không suy tàn, vẫn có chiến lực và ý chí vô cùng kinh khủng.
Mà bởi vì hôm nay kẻ thù chỉ có một, cũng vì kẻ thủ này là một người tu hành vô cùng mạnh mẽ, nên quân lệnh của Lý An Đình cũng rất đơn giản: Giết!
Cho nên, đối với quân đội mà nói, cuộc chiến đấu này vô cùng đơn giản và dễ dàng an bài.
Kỵ quân có tốc độ nhanh nhất đã tiến hành phong tỏa cả phường Thiên Trinh, có rất nhiều bộ binh đang tạo thành vòng vây dày đến ba tầng. Đồng thời, quân trấn thủ thành cũng được triệu tập tới đây, tất nhiên là họ sẽ mang theo quân giới đặc biệt chuyên dùng để đối phó với người tu hành.
Tốc độ và sức mạnh của người tu hành vượt xa võ giả bình thường, nhưng hiện giờ lại là ban ngày, người tu hành căn bản không thể ẩn giấu được.
Cho nên, ngay sau khi Lý An Đình rống to lên, đã có hơn trăm kỵ quân mặc giáp nhẹ và hơn mấy trăm bộ binh xông tới, hoàn toàn vây quanh các căn nhà dân mà Họa Sư có thể phá qua.
Mười mấy bộ binh được võ trang đầy đủ trước tiên tiến vào các căn nhà vang lên tiếng động ầm ầm.
Cuộc chiến giữa người tu hành và quân đội bắt đầu trở nên gay go.
Nhưng điều khiến Lý An Đình vừa nhanh chóng xông vào một nhà dân phải ngẩn người chính là trong những căn nhà vang lên tiếng động ầm ầm đấy, không hề có máu tươi hay cánh tay chiếc chân bị cụt văng ra ngoài.
Đối mặt với người tu hành mạnh mẽ, quân đội Vân Tần chưa bao giờ sợ hãi, bởi vì quân đội Vân Tần chưa bao giờ sợ phải đổ máu và tử vong.
Cho dù người tu hành có thể dễ dàng giết chết quân sĩ Vân Tần tựa như đang bứt vài cọng rau mềm yếu, nhưng bất kể ngươi có thể giết chết nhiều người thế nào, trông đáng sợ thế nào, thì các quân sĩ đang ở bên ngoài lại không thấy đánh sợ như vậy. Tuy biết phía trước đang có tử vong khủng khiếp chờ đón mình, nhưng nhờ ý chí đã được ma luyện hàng ngày, nên các quân sĩ vẫn có thể xông tới mà không sợ hãi.
Trong hoàn cảnh nội thành, hoặc là trên bình nguyên, cộng với yếu tố ban ngày trời sáng, cho dù có một người tu hành nào đấy mạnh mẽ như Họa Sư, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, tối đa hắn chỉ có thể giết chết mấy quân sĩ, nhưng khi đấy, sẽ lập tức có mười mấy quân sĩ khác xông vào.
Cho nên, số lượng quân sĩ bao vây người tu hành sẽ không ít đi vì có nhiều người chết, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn. Vòng vây này sẽ ngày một dày đặc, lớn dần lên.
Chiến trận như vậy sẽ bao vây người tu hành, cho đến khi hồn lực người tu hành bị tiêu hao, rồi bị quân đội giết chết.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của quân đội đối với một người tu hành.
Nhưng hiện giờ Họa Sư lại không giết chết bất kỳ quân sĩ nào. Hắn căn bản không cần tốn nhiều sức lực để giết chết các quân sĩ bình thường như vậy, mà toàn lực toàn tâm chạy trốn. Dựa vào tốc độ kinh người vượt xa độ nhạy cảm phản ứng của các binh sĩ bình thường, hắn có thể bỏ xa quân đội.
Cũng vì tốc độ hiện giờ của hắn còn nhanh hơn tuấn mã, nên chiến trận bao vây để giết chết người tu hành mà quân đội thường dùng vẫn chưa được tạo thành.
Mà giờ khắc này, Lý An Đình cũng đã nhận ra dụng ý thật sự của Họa Sư.
Họa Sư muốn xông tới chợ lớn trong tành! Nơi đó là nơi tiểu thương làm ăn và dân chúng tụ tập mua đồ, sợ rằng ít nhất phải có hai ba ngàn người.
- Có kịp sơ tán không?
Trong nháy mắt, suy nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Lý An Đình.