Tiên Ma Biến

Chương 442: Gạt bỏ bụi bặm trên người

- Không ngờ trực giác của ta lại đúng.

Trần Phi Dung cảm khái nói.

- Ông ta là người tu hành Quốc sĩ trung giai.

Lâm Tịch nói:

- Hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu của ông ta vô cùng phong phú. Chẳng qua cả ta và cô đều may mắn, ông ta vẫn quá tham lam.

Trần Phi Dung vuốt mặt mình, suy nghĩ một hồi, nói:

- Ý của đại nhân là ông ta sẽ không báo cho Liễu gia? Đại nhân muốn giết người diệt khẩu?

- Những quan viên và người tu hành này càng ngày càng khiến ta thất vọng.

Lâm Tịch ngồi xuống, bưng chén trà còn chưa nguội của Trần Phi Dung lên uống một ngụm. Vị đắng nước trà khiến hắn phải cau mày thật chặt.

- Lúc trước không biết cũng không cảm thấy gì. Nhưng càng cảm giác mình là người Vân Tần, càng sáp nhập vào trong đế quốc này, muốn vì người khác làm vài chuyện, lại càng phát hiện đế quốc đã được vinh quang tắm rửa này thật đen tối.

Trần Phi Dung không biết thế giới trong nội tâm lâm Tịch, cũng không biết hắn đã từng nổi điên đến mức mắng một con sông nhỏ trên đường từ lăng Bích Lạc tới trấn Đại Phù. Nàng không biết khi trước Lâm Tịch không xem mình là một người ở đế quốc này, chỉ là đã có những chuyện xảy ra, chỉ là đã có vài người gia nhập thế giới của hắn, nên hắn không thể không coi mình là người ở thế giới này. Nhưng nàng biết chắc chắn có chuyện khiến Lâm Tịch rất không thoải mái, nếu không, Lâm Tịch đã không nói như vậy.

- Trương Linh Vận đúng là dùng phương pháp đơn giản nhất ta đã nghĩ tới, tìm một tên chịu chết thay. Khi ta vào trong nhà quan viên theo dõi, bọn họ bị một con mèo quyaast nhiễu, lúc đấy hắn liền cho rằng hiệu buôn đứng đắn như Đại Đức Tường ta không dám phạm pháp, không dám vào nhà quan viên.

Lâm Tịch lạnh lùng nói:

- Nhưng khi ta giết Mộc Trầm Duẫn, đã hiểu được rằng chỉ cần không có người bắt được bằng chứng, chỉ cần là chuyện quang minh chính đại, cho dù có trái pháp luật, đó cũng là chuyện quang minh. Bởi vì đối với những người có quyền thế, bản thân không kính sợ pháp luật, nếu dùng những phương pháp xa xưa để đối phó họ thì đúng là quá ngu xuẩn.

- Lúc trước Liễu Tử Vũ đối phó ta, có thể có vài chủ ý là của Tô Trọng Văn này, nhưng ta sẽ không giết ông ta.

Dừng lại trong chốc lát, Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, nói:

- Ông ta điều tra chuyện của cô, chỉ cần Liễu gia hoài nghi cái chết ông ta có liên quan đến cô, sẽ có vấn đề xảy ra. Nên ta sẽ mượn đao giết người.

Trần Phi Dung ngẩn người:

- Mượn đao giết người.

lâm Tịch nhìn nàng một cái, nói:

- Cô có từng nghe đến "Họa Sư" chưa?

Trần Phi Dung vốn là người rất thông minh. Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, nàng nhất thời hiểu tại sao khi tới đây Lâm Tịch lại nói ra những lời này, tại sao lại có sát khí sắc bén như vậy, như thể muốn giết người ngay lập tức. Nàng hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tịch như đang điều tra, nói:

- Chẳng lẽ Trương Linh Vận muốn nhờ hắn đối phó ta?

Lâm Tịch gật đầu.

Trần Phi Dung nhấc một ấm trà nóng bên cạnh lên, rót trà vào trong chén Lâm Tịch. Trong khi hơi nước bốc lên cao, nàng lại không tỏ ra quá tức giận, ngược lại đôi má còn hơi ửng hồng, nói:

- Là một hái hoa tặc. Sáu bảy năm trước từng gây vài trọng án ở hành tỉnh Thiểm Lộ. Sau đấy nghe nói ngay cả quan viên đuổi bắt hắn cũng bị hắn hãm hại. Bởi vì hắn hơi đặc biệt, nên vụ án đấy chấn động cả Vân Tần. Hầu hết các cô gái xinh đẹp ở hành tỉnh Thiểm Lộ đều không dám xuất đầu lộ diện, có lẽ khi đó đại nhân còn quá nhỏ nên không nghe nói đến người này.

Lâm Tịch khẽ chau mày, không suy nghĩ nhiều, liền hỏi:

- Có cái gì đặc biệt?

Mặt Trần Phi Dung càng đỏ hơn, nhưng vẫn nhẹ giọng nói:

- Người hắn ra tay đều là những cô gái xinh đẹp da thịt trắng nõn...mà khi đã đắc thủ, cưỡng hiếp xong, hắn sẽ dùng lân tinh vẽ tranh trên người cô gái đấy. Sau khi hoàn thành tác phẩm, hắn lại đặt cô gái đấy ở nơi có nhiều người qua lại, như vậy mọi người có thể nhìn thấy "kiệt tác" của hắn.

Lâm Tịch ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, giờ mới hiểu vì sao khuôn mặt Trần Phi Dung lại ửng đỏ khác thường.

- Ta đang nghĩ cách mượn tên "Họa Sư" này giết chết Tô Trọng Văn, sau đấy cuốn cả Trương Linh Vận vào.

Sau khi uống một hớp trà, Lâm Tịch cúi đầu, suy nghĩ một chút:

- Ở chỗ Nam Cung Vị Ương có không ít hàng hóa, chúng ta có thể bắt đầu giao dịch với chợ đen rồi...Không biết là bên đó đã biến thành địa bàn của nàng ta chưa. Cô thuận tiện thông báo đến nàng giùm ta, nếu như có người của Liễu gia qua đấy điều tra tin tức của cô...nói nàng hỗ trợ một chút.

...

Cùng một đem, tại hoàng thành hùng vĩ nhất thế gian này, trong một khách sạn bình thường, có một nam tử thon gầy vừa đốt cháy một cuộn giấy.

Nam tử thon gầy này là một trong những đầu lĩnh mật thám của Văn Nhân Thương Nguyệt, tên Chân Khoái, một cái tên đơn giản mà dễ dàng khiến người ta phải nhớ kỹ.

Bởi vì không phải là danh tướng lẫy lừng như Tư Thu Bạch luôn đi theo Văn Nhân Thương Nguyệt, ngay cả trong biên quân Bích Lạc cũng không có vài người biết sự tồn tại của hắn, cộng thêm việc trước kia hắn là một mật thám, nên sau vụ việc ở lăng Bích Lạc, hắn liền thay đổi thân phận, du tẩu khắp nơi Vân Tần. Đối với một người như hắn, đây không phải là việc khó.

Đại chiến giữa đế quốc Vân Tần và vương triều Đại Mãng sắp bộc phát.

Văn Nhân đại tướng quân hắn thần phục cần nhiều tin tức tình báo trong đế quốc Vân Tần, bao gồm việc vận chuyển lương thảo và quân giới. Đồng thời, Văn Nhân Thương Nguyệt rất muốn dẹp yên cục diện bên trong Đại mãng. Đối với thế cục Đại Mãng hiện giờ, uy hiếp lớn nhất hiện giờ đã không phải là những dư nghiệt Thiên Ma quật, mà chính là Trạm Thai Thiển Đường - đệ tử của Trạm Thai Mãng.

Trước lúc đại môn hoàng cung Đại Mãng được đóng hoàn toàn, sát cục ở Đại Mãng đã được bố trí rất cặn kỹ. Nhưng ngoại trừ một số cựu thần trung thành với Trạm Thai Mãng ra, thật không ngờ một nam tử trông rất bình thường như Trạm Thai Thiển Đường, lại có đủ trí khôn và thực lực để phá tan sát cục đấy, trốn vào Vân Tần.

Mật chiếu truyền ngôi và hoàng ấn của Trạm Thai Mãng đang ở trong tay Trạm Thai Thiển Đường.

Mặc dù với thực lực Trạm Thai Thiển Đường và cựu thần lão hoàng đế bây giờ, nhất định không thể gây nên sóng gió gì, nhưng Văn Nhân đại tướng quân không hi vọng có bất kỳ biến cố nào xảy ra trước khi đại chiến bùng nổ.

Cho nên, Trạm Thai Thiển Đường nhất định phải chết.

Dựa theo tin tức tình báo truyền lại, nhiều ngày trước Trạm Thai Thiển Đường đã vào trong hoàng thành Trung Châu. Mà bây giờ, các mật thám khác lại nói rằng Trạm Thai Thiển Đường chỉ dừng lại một ngày một đêm, sau đó lập tức rời khỏi thành Trung Châu, tựa hồ là muốn tới hành tỉnh Tê Hà.

- Bên hành tỉnh Tê Hà có cái gì? Điều gì đã khiến ngươi đi qua đó?

Châu Khoái suy tư, không thể nào hiểu được vì sao Trạm Thai Thiển Đường đi qua đấy.

...

Càng về đêm trời càng lạnh và tối hơn. Trong một căn phòng đen nhánh không đèn, Lâm Tịch chậm rãi thực hiện hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan.

Hôm nay âm thầm tiến vào nhà quan viên, cả người tuy chỉ vận động mạnh mẽ một thời gian ngắn, nhưng hiện giờ không chỉ hai tay, mà cả trong lẫn ngoài cơ thể hắn đều tê dại, thậm chí là đau nhói.

Cảm giác tê dại như từ trong xương phát ra này vô cùng khó chịu, nhưng Lâm Tịch lại biết rằng mình đã có thể ra tay với người khác, chẳng qua là tựa như một thanh bảo kiếm lâu ngày không dùng bị tích bụi lại, hoạt động hơi khó khăn. Nên hắn không cảm thấy thống khổ, ngược lại còn thấy thật hiển nhiên.

Trong suy nghĩ của hắn, mỗi một cảm giác khó chịu tựa như một Văn Nhân Thương Nguyệt. Mà trong suy nghĩ ấy, mỗi khi Văn Nhân Thương Nguyệt xuất hiện, lại có một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, chém chết Văn Nhân Thương Nguyệt.

Trên giường của hắn có một thanh kiếm xanh nhạt được dùng vải bố quấn lại. Hiện giờ quanh thân kiếm bên trong vải bố có tầng tầng ánh sáng màu bạc tỏa ra, khiến cho thanh kiếm này bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.