Tiên Ma Biến

Chương 439: Sẽ nhanh bình phục, kẻ thù của ta

- Thanh quan liêm chính, nhất định có người gài tang vật giá họa...

Trong hình hình thế này, một quan viên nếu muốn giữ danh tiếng trong dân gian của mình nhất định phải nói như vậy, thậm chí còn muốn thể hiện mình là người chí công vô tư, sẽ bảo quan viên Hình ti bắt mình lại, chờ đến lúc điều tra được manh mối sẽ kết án. Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Trần Phi Dung trào phúng nói như thế, Trương Linh Vận lại không thể nói được gì.

Đối phương đã dùng một chiêu thức giống như nhau để đối phó với chính mình.

Chính mình bị một nữ chưởng quỹ hiệu buôn không có chỗ dựa sau lưng phản đánh lại, chật vật đến nỗi không thể trở tay?

Đôi ngươi của Trương Linh Vận co lại, lạnh giọng nói:

- Ngươi nhất định phải hối hận...bởi vì ngươi căn bản không biết ngươi chọc giận đối thủ như thế nào.

Trần Phi Dung cười một cách thản nhiên.

- Trương đại nhân...

Gã quan viên Hình ti ở bên cạnh cũng đau khổ tới mức muốn khóc mà không khóc được, vừa rồi khó khăn lắm có thể giữ được hình ảnh trong mắt dân chúng, cứ tưởng phần thi dân ý năm sau sẽ suôn sẻ, hiện giờ Trương Linh Vận xảy ra chuyện...sợ rằng đối với các dân chúng đang đứng ở đây hiện giờ, mình cũng không thể tránh khỏi liên quan, phần thi dân ý coi như đã mất hết điểm.

- Mang ta đi Hình ti tra hỏi.

Trương Linh Vận không muốn nói thêm nữa, lạnh lùng nhìn Trần Phi Dung một cái rồi nói như vậy.

Quan viên Hình ti này như được đại xá, nhìn về mấy nha dịch Hình ti đang đứng bên cạnh một cái. Mấy nha dịch này hiểu ý, nhất thời có hai người tiến lên, áp tải Trương linh Vận và Phùng Thu Minh lên một chiếc xe ngựa như phạm nhân. Sau đấy, lại có một nha dịch khác tiến tới chiếc xe ngựa đã bị lật nghiêng, lấy túi bột đá quan âm trắng ra làm bằng chứng lưu lại.

Thấy những túi bột này cũng giống đồ trên người Phùng Thu Minh, đám người vây xem nhất thời tức giận mắng mỏ.

...

Người của mười bảy hiệu buôn liên doanh nhìn màn kịch này từ từ hạ xuống.

Trong hình huống có nhiều người thấy như vậy, tin tức Đại Đức Tường bị quan viên gài tang vật giá họa nhất định sẽ được truyền khi khắp thành Thanh Viễn rất sinh động, không những có thể giải trừ toàn bộ ảnh hưởng bất lợi đối với Đại Đức Tường khi trước, mà còn khiến cho danh tiếng Đại Đức Tường nổi hơn, sợ rằng sẽ giúp họ càng có thêm nhiều khách hàng.

Bởi vì trong mắt dân chúng bình thường, những quan viên và quyền quý không phải là người cùng một tầng lớp với họ. Cứ như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ có cảm giác đồng tâm đồng cảm với Đại Đức Tường, càng cảm thấy Đại Đức Tường là người của mình.

Đối với đám người mười bảy hiệu buôn liên doanh đang có trận chiến trên thương trường với Đại Đức Tường, hiển nhiên kết quả này rất bất lợi với họ.

Nhưng thân là người làm ăn, bọn họ càng căm hận thủ đoạn đê hèn này của bọn quan viên hơn.

Trong những chuyện tương tự, trừ khi là hiệu buôn bên triều đình, nếu không, cho dù lợi ích khác nhau, họ cũng có chung một kẻ thù.

Cho nên, mặc dù trước khi tới xưởng sản xuất này, người của mười bảy hiệu buôn liên doanh chưa bao giờ bắt chuyện với Trần Phi Dung, nhưng khi rời đi, bọn họ rất tôn kính thi lễ với nàng một cái, sau đấy cáo biệt rời đi.

Tất cả người của mười bảy hiệu buôn liên doanh này không biết người có tính quyết định nhất trong chuyện vừa rồi chính là Lâm Tịch, bọn họ chỉ cảm thấy rằng một chuyện nghiêm trọng như vậy còn bị Trần Phi Dung dễ dàng hóa giải, nữ đại chưởng quỹ Đại Đức Tường này càng đáng sợ hơn trong truyền thuyết, tựa như là một tòa núi lớn vô hình đặt lên ngực họ.

Chưởng quỹ hai hành tỉnh Đại Thịnh Cao - Ngô Thu Điền lấy một mảnh khăn gấm lau mồ hôi, kính nể mà vui mừng đi tới chỗ Trần Phi Dung.

Hôm nay ông ta mới phát hiện Trần Phi Dung lại là một người tu hành rất mạnh mẽ, nhưng trong ông ta vẫn có một cảm giác bất an mơ hồ, cảm thấy một quan viên có quan vị thấp như Trương Linh Vận mà lại không sợ hãi, rất có thể đằng sau còn có một chỗ dựa rất lớn, khi đấy sợ rằng mọi việc còn chưa xong dễ dàng như vậy.

Trần Phi Dung cũng không vội vàng rời đi.

Cũng giống như tên quan viên Hình ti kia biết trong những lần có nhiều dân chúng tụ tập vây xem như vậy, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để giúp hắn có điểm trong bài thi dân ý của Lại ti, nàng cũng hiểu rằng lúc này rất có thể là thời điểm để danh tiếng Đại Đức Tường được lan xa hơn.

Cho nên, nàng rất tự nhiên hành lễ với tất cả dân chúng đang vây xem, nói lời cảm tạ, đồng thời nói rõ gạo của Đại Đức Tường chính là gạo thượng đẳng được mua từ hành tỉnh Tiền Đường.,

- Cô có thể nói cho bọn họ biết vì muốn đảm bảo Đại Đức Tường chúng ta trăm năm sau vẫn tốt như ngày hôm nay, chúng ta mỗi ngày có thể để hai hộ phái một người ra tới đây làm giúp, giám sát quá trình sàn lọc cũng như vận chuyển gạo. Chúng ta sẽ trả tiền công cho họ như các nhân viên trong Đại Đức Tường. Nếu người nào thích thú việc này, có thể đến các phân tiệm Đại Đức Tường ghi danh, chúng ta sẽ dựa theo thứ tự mà lần lượt đổi sang từng nhà.

Ngay lúc nàng tự nhiên nói chuyện, Lâm Tịch đã tới sau lưng nàng bỗng nhiên nhẹ giọng nói ngay bên tai.

Trần Phi Dung khẽ cười, sau đấy nói lại những gì Lâm Tịch vừa căn dặn như một con vẹt.

Sau khi nhìn thấy Đại Đức Tường thắng được hai tên tham quan kia, dân chúng còn đang rất sướng khoái. Bây giờ tận mắt nhìn thấy đại chưởng quỹ Đại Đức Tường vô cùng bình dị gần gũi, lại được nghe quyết sách mới của nàng, dân chúng nhất thời lại kinh hô và than thở không thôi.

Đối với những người lao động nghèo khổ, chỉ sợ trong tay có thêm vài phân tiền là họ đã mua được một chút gạo thóc. So với những việc làm phổ thông khác, nếu như có thể làm tiểu nhị ở đại thương như Đại Đức Tường, chắc chắn tiền công sẽ nhiều hơn. Tuy nói là chỉ làm giúp một ngày, sau đấy phải đợi thêm nhiều đợt mới có thể đến lại lượt mình, nhưng đây vẫn là công việc rất hấp dẫn. Mà điều này cũng chứng minh được một điều, hàng hóa của Đại Đức Tường là thượng đẳng.

Nhìn thấy sự vui mừng hiện rõ trên những khuôn mặt bình thường kia, Lâm Tịch đang cúi thấp đầu bỗng cảm thấy ấm áp, cảm giác lạnh như băng trong lòng được xua tan đi.

So với thế giới kia hắn đã từng sống, người dân ở thế giới này càng chất phác đơn giản hơn rất nhiều, giúp hắn có thể nhìn thấy rõ thiện ác, chân thành và giả dối hơn. Có thể trợ giúp được những người này, có thể nhìn thấy họ vui vẻ...đối với hắn mà nói, đây quả là chuyện đáng vui mừng.

Trần Phi Dung cũng cảm thấy ấm lòng.

Ngay lúc đấy, bỗng nhiên nàng cảm thấy có một ánh mắt trong đám người đằng trước rất khác lạ.

Nàng không khỏi quay đầu lại, hơi ngẩn người.

Đó là một văn sĩ trung niên, trông rất quen mắt, đang đứng dưới một gốc cây liễu cách đấy rất xa...Khi cảm thấy nàng đang nhìn mình, văn sĩ trung niên này nhìn nàng, vuốt cằm cười một tiếng, sau đấy xoay người rời đi.

Hàng lông mày của Trần Phi Dung hơi nhướng lên.

Nàng cảm thấy ánh mắt và nụ cười của văn sĩ trung niên này đối với mừng tựa hồ có hàm ý quỷ dị và xảo quyệt.

- Đây là...

Sau khi nhíu mày suy nghĩ một hồi, nàng chợt tỉnh ngộ, văn sĩ trung niên này chính là mưu sĩ bên cạnh Liễu Tử Vũ đã đến hiệu buôn Đại Đức Tường van xin nàng cách đấy vài hôm.

Liễu Tử Vũ đã tới hành tỉnh Quảng Dụ nhậm chức, đáng lẽ văn sĩ trung niên này cũng phải đi theo, nhưng tại sao hôm nay lại ở đây?

Trong lúc nhất thời, Trần Phi Dung càng nhíu chặt mày hơn, càng cảm thấy thần sắc của Tô Trọng Văn khi đấy rất quỷ dị.

...

Đám người từ từ tản đi.

Sau khi bước vào buồng xe, bắt đầu giong ngựa quay về Đại Đức Tường ở trấn Đại Phù, Trần Phi Dung đang chuẩn bị nói cho Lâm Tịch biết chuyện Tô Trọng Văn đã đến thành Thanh Viễn khi nãy. Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tịch đã nhìn nàng, nhẹ giọng nói: truyện được lấy tại Trà Truyện

- Có một chỗ trong bức tường kho vật liệu thay thế cạnh guồng nước gỗ cần phải tu bổ lại...Trương Linh Vận này là người của Dung gia.

Bởi vì không biết Lâm Tịch sử dụng năng lực quay về, biết được những chuyện người khác không biết. Nên sau khi nghe Lâm Tịch nói như vậy, Trần Phi Dung nhất thời biến sắc, hỏi lại:

- Là Dung gia trong cửu lão?

- Gài tang vật giá họa, đây là tội danh khá nặng đối với quan viên, nhưng đối với Dung gia, đây chỉ là chuyện bình thường. Tên thuế quan kia hẳn không thể thoát tội được, có lẽ sẽ bị cách chức, nhưng chỉ sợ Trương Linh Vận sẽ tìm một người gánh tội thay, thừa nhận chính hắn đã đặt bột đá quan âm trắng lên xe Trương Linh Vận, ngay lập tức sẽ thoát tội ngay.

Lâm Tịch gật đầu, trầm tĩnh nói:

- Hiện tại, cho dù là Cửu lão, tình hình của bọn họ cũng không tốt lắm, mà đối với cửu lão, Trương Linh Vận chỉ là quân cờ nhỏ mà thôi. Cho nên, nếu như chuyện lớn quá, chắc chắn Dung gia sẽ không nhúng tay can thiệp...Trương Linh Vận trẻ tuổi khí thịnh, nếu như dễ dàng thoát tội, ắt hẳn sẽ không bỏ qua chúng ta...cho nên, ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Sau này, Đại Đức Tường và Dung gia hẳn không thể không tranh đấu vài chuyện, nên cô cũng không cần lo lắng quá việc sẽ đắc tội với Dung gia.

- Có đại nhân ở sau lưng ta, ta sẽ không lo lắng.

Trần Phi Dung gật đầu, nhìn Lâm Tịch, tươi cười nói.

- Ta vừa nhìn thấy tên mưu sĩ lần trước đi với Liễu Tử Vũ.

Sau khi cười nói, nàng lại cau mày, nói với Lâm Tịch chuyện khi nãy.

- Mưu sĩ Liễu gia?

Lâm Tịch nhất thời nhíu mày, hỏi:

- Có thấy Liễu Tử Vũ hay không?

Trần Phi Dung lắc đầu:

- Không có....nhưng khi trước ta đã nghe đại nhân nói rất có thể Liễu gia có liên quan với Dung gia. Mưu sĩ Liễu gia đã đến, việc này có liên quan tới Trương Linh Vận hay không? Ta nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy ta, nhưng ta cảm thấy ánh mắt của hắn ta rất khác lạ, có điều gì đấy...

Lâm Tịch nhất thời không lên tiếng. Sau một hồi trầm ngâm, hắn ta lại cúi đầu, nhìn hai tay của mình.

- Thương thế đại nhân thế nào rồi?

Trần Phi Dung biết Lâm Tịch nhất định đã phá thủng một lỗ trên bức tường trong kho vật liệu để vào bên trong. Nàng không hỏi Lâm Tịch vào trong kho vật liệu thay thế để làm gì, chỉ quan tâm nếu đã dùng sức như vậy, liệu hai tay của Lâm Tịch có bị thương hay không.

- Hơi tê dại, khi nãy cho rằng sẽ có vấn đề, nhưng bây giờ lại bình thường, có lẽ không bao lâu nữa sẽ dùng sức lại được...ta cảm thấy khí huyết và hồn lực đã mạnh mẽ hơn.

Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Sẽ nhanh bình phục.

Sẽ nhanh bình phục.

Chỉ là bốn chữ rất đơn giản, nhưng Trần Phi Dung lại hiểu ý nghĩa bao hàm trong đấy. Nàng nghĩ tới nửa năm qua Lâm Tịch đã tu luyện khắc khổ và chịu nhiều đau đớn như thế nào, trong lúc cao hứng vì Lâm Tịch, đôi mắt nàng không khỏi ươn ướt, khẽ nói:

- So sánh với đại nhân nghĩ còn nhanh hơn...lúc trước đại nhân có nói với ta rằng sợ rằng phải qua xuân mới có thể bình phục được.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:

- Đúng vậy, so với ta nghĩ còn nhanh hơn...Đợi lát nữa cô về bên phân tiệm, ta sẽ đi coi chừng Trương Linh Vận. Nếu như Tô Trọng Văn và Trương Linh Vận có liên quan với nhau, ta cũng có thể biết trước.

- Đại nhân, xin mượn đầu vai của ngài một lát.

Trần Phi Dung gật đầu, sau đấy nàng bỗng nhiên nhìn Lâm Tịch, nở một nụ cười và nói như vậy.

Lâm Tịch ngẩn người.

- Không có ý gì đâu. Trương Linh Vận có chỗ dựa, Liễu gia có chỗ dựa...ta lúc trước lại không có chỗ dựa gì cả.

Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch, khẽ cắn đôi môi, nói:

- Đại nhân sẽ nhanh bình phục...nam phạt cũng không còn lâu nữa, ta biết đại nhân sẽ nhanh chóng rời đi, nên ta muốn mượn đầu vai của đại nhân để dựa.

Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung. Từ ánh mắt nàng hiện giờ, hắn có thể nhìn thấu được sâu trong đấy là sự chua xót và mềm yếu mà Trần Phi Dung chưa bao giờ hiển lộ ra ngoài, nên hắn không do dự quá lâu, liền gật đầu.

Trần Phi Dung tựa đầu vào bả vai Lâm Tịch.

Nàng rất an tâm nhắm hai mắt lại, chờ xe ngựa chậm rãi chạy tới phân tiệm Đại Đức Tường.

- Đại nhân không hỏi ta tại sao ta chỉ là một nữ tử không có nơi nương tựa, ta cũng không nói cho đại nhân biết...nhưng khi nãy ta lại hơi sợ hãi. Khi nghĩ đến ánh mắt của tên mưu sĩ kia, ta cảm thấy sợ. Cho nên, thậm chí ta còn hi vọng tên mưu sĩ Liễu gia kia thật sự có âm mưu gì đấy với Trương Linh Vận...nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng, chỉ vì...

Khi xe ngựa đã đến gần phân tiệm Đại Đức Tường, Trần Phi Dung mở to mắt, rời khỏi bả vai Lâm Tịch, khuôn mặt hơi tái nhợt.

- Kẻ thù của ta chính là Trần gia.

Nàng ngẩng đầu lên, nói với Lâm Tịch một câu rất tối nghĩa.