Tiên Ma Biến

Chương 427: Núi Tuyết Liên, tướng quân nhìn hướng bắc

Trong doanh trướng, Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng nhìn những gì đang diễn ra. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến mức ngay cả người tu hành cũng không thể quát lên được, hắn ta đã bước tới trước một bước.

Bóng người trầm ổn như núi sắt của hắn đứng chắn trước nồi thuốc đã được hắn lấy nón trụ đặt lên.

Phi kiếm mỏng màu hồng của nam tử trung niên mặt hồng chỉ còn cách thân thể hắn vài tấc. Trong mắt người tu hành bình thường, khoảng cách vài tấc thật ra không còn được coi là khoảng cách nữa, nhưng trong mắt hắn, tốc độ của thanh phi kiếm mỏng màu hồng đang tỏa ra vô số ánh sáng màu hồng và tia lửa này lại vô cùng chậm chạp, giúp hắn có đủ thời gian để đối phó với tình huống hiện giờ.

- Triệu Hồng Lôi, sư đệ Lý Khổ, ta chờ ngươi đã rất lâu rồi.

Hắn khinh thường lên tiếng. Ngay khi âm thanh đầu tiên còn chưa chính thức vang lên, không khí trước mặt hắn đã bị chấn động, tựa như có một tia sấm sét vang lên.

Ngay khoảnh khắc hồn lực mạnh mẽ vô cùng trong người hắn nhanh chóng bùng phát, chậu than ngay trước mặt hắn lập tức bị chấn thành nhiều mảnh vụn, không chỉ là than trong chậu, mà ngay cả chậu than bằng kim loại cũng bị một sức mạnh cường đại xé rách tan tành.

Ngay bên cạnh chậu than màu hồng ấy là một thanh kiếm vô cùng bình thường, đây chính là Thất diệu ma kiếm - phi kiếm mạnh nhất của núi Luyện Ngục, vô cùng chắc chắn, ngay cả vỏ kiếm cũng được chế tạo từ vẫn thạch. Nhưng hiện giờ, vỏ kiếm bao quanh thân kiếm đã bị đánh nát.

Thanh phi kiếm này vẫn tỏa ra ánh sáng màu hồng tựa như đang chiến đấu với Lý Khổ, đầu mũi kiếm đã bị chém gãy một đoạn, nên nhìn qua trông nó cứ như một thanh thước dẹp vô cùng khó coi. Tuy nhiên, thanh phi kiếm trông rất khó coi này lại tựa như Văn Nhân Thương Nguyệt, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, khinh thường mọi kẻ khác.

Trong khoảng thời gian cực ngắn mà những người tu hành bình thường không thể nào phản ứng kịp, thậm chí bởi vì đã vượt qua cực hạn của cảm giác, căn bản không thể nào đoán được vị trí phi kiếm của đối phương, thanh phi kiếm này lại bộc phát một sức mạnh mãnh liệt, mạnh mẽ bay thẳng vào thanh phi kiếm của nam tử trung niên mặt hồng đang ở ngay trước mặt Văn Nhân Thương Nguyệt mấy tấc, sau đấy lại lượn một vòng trong tíc tắc để chém vào thân kiếm.

"Ầm!"

Tựa như một thanh thước dẹp đập vào một con chuồn chuồn màu hồng.

Mặc dù âm thanh này rất lớn, nhưng bởi vì sức mạnh khủng khiếp của hai bên va chạm vào nhau khiến không khí xung quanh bị áp thành thực chất, nên tiếng động không thể truyền ra ngoài được.

Thanh phi kiếm mỏng không ngừng phát ra vô số hạt lửa màu hồng đột nhiên run lên.

Sau một tiếng động "rầm" đấy, thanh phi kiếm mỏng phát ra ánh sáng màu hồng này trước đấy một khắc còn vô cùng mạnh mẽ, tựa như phá toái hư không xuất hiện trong chiến trường, sau đấy tạo thành một vệt sáng màu đỏ trong không trung, thì bây giờ lại tựa như bị một sức mạnh cường đại đánh vào, nổ bấy tan tành.

Gần như cùng một lúc, bỗng nhiên có tiếng động bị xé rách từ doanh trướng thống lĩnh vang lên. Ngoại trừ đỉnh doanh trướng đã bị xé rách trước từ khi nãy, tất cả bộ phận còn lại của doanh trướng đều căng phồng lên, sau đấy nổ thành từng mảnh.

Không khí sắc bén như lưỡi đao chém vào trên người nam tử trung niên mặt hồng, trong nháy mắt chém nát bộ quần áo màu vàng mà tên Thánh sư ngự kiếm này đang mặc.

Toàn thân mang theo sự khinh thường rõ rệt và sát ý lạnh lùng, thanh Thất diệu ma kiếm xấu xí kia vẫn không ngừng đâm thẳng tới trước, xuyên qua vô số mảnh vụng của thanh phi kiếm màu hồng đang bay trong không trung, cuối cùng đâm mạnh vào lồng ngực nam tử trung niên mặt hồng, tựa như một vẫn thạch từ trên trời cao giáng xuống.

Nam tử mặt hồng phun một búng máu tươi, mà bộ ngực hắn lại lõm sâu vào bên trong tựa như một cái hố rộng. Nhưng sắc mặt hắn ta lại càng lúc càng quyết liệt, toàn bộ hồn lực còn trong cơ thể cấp tốc hội tụ ngay lồng ngực.

Hồn lực cường giả cấp Thánh sư nhanh chóng phun trào, trong nháy mắt phá hủy nhiều nội tạng quan trọng trong người hắn. Nhưng cũng ngay nháy mắt đấy, xương cốt và da thịt ở ngay lồng ngực bị lõm sâu vào của hắn đã không còn là máu thịt người phàm nữa, mà biến thành một chất liệu thậm chí còn cứng rắn hơn kim loại chế tạo nên các hồn binh tuyệt thế, mạnh mẽ giữ chặt Thất diệu ma kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Khi đến đây ám sát Văn Nhân Thương Nguyệt, dù là thành công hay không, hắn và hai người trẻ tuổi tu hành khác cũng xuất thân từ Thiên ma quật đã biết trước là mình không thể còn sống rời đi.

Ngay từ khi bắt đầu, kế hoạch của bọn họ chính là dùng tính mạng của người tu hành trẻ tuổi thứ nhất để thu hút sự chú ý của Văn Nhân Thương Nguyệt, tiếp theo hắn lại dùng tính mạng của mình để giữ chặt phi kiếm của Văn Nhân đại tướng quân lừng lẫy thiên hạ.

... Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

Ngay một khắc phía trước, Thất diệu ma kiếm còn mạnh mẽ tuyệt luận, toàn thân tỏa ra khí tức khinh thường mọi chúng sinh trên đời, nhưng bây giờ lại vô cùng sợ hãi mà run rẩy, không thể nào thoát khỏi thân thể của sư đệ Lý Khổ.

Bởi vì đã tập luyện không biết bao nhiêu lần, nên ngay thời khắc đấy có một người tu hành trẻ tuổi khác từ bên nách trái của nam tử trung niên mặt hồng ra ngoài, trông hắn tựa như là một cánh tay khác vừa mới sinh ra ở ngay bả vai của tên nam tử trung niên mặt hồng đang dần mất đi sức mạnh sinh mệnh này.

Cũng vì vị trí hai người bây giờ, nên trông nam tử trung niên mặt hồng tựa như một tấm chắn cho người tu hành trẻ tuổi này.

Ngay lúc từ bên trái nam tử mặt hồng nhảy ra ngoài, người tu hành trẻ tuổi này đã chết.

Nếu như so với Văn Nhân Thương Nguyệt vừa uống thuốc xong, khuôn mặt hắn hiện giờ thậm chí còn đen hơn, từ thất khiếu chảy ra một chất dịch sềnh sệch màu đỏ tựa như máu đông, hơi thở hoàn toàn biến mất. Mà cánh tay hắn vừa vươn ra ngoài cũng lập tức nổ tung, tựa như bên trong có một sức mạnh kỳ lạ đã bị tích tụ quá nhiều. Ngay thời khắc cánh tay bị nổ, mọi người nhìn thấy có một bóng ảnh con rắn màu đen bay lên, nhưng trong nháy mắt lại bị một sức mạnh cường đại khác đánh thành vô số mảnh nhỏ, sau đấy các mảnh nhỏ lại hội tụ thành một dòng khí kinh khủng màu đen, ầm ầm đánh tới Văn Nhân Thương Nguyệt.

So với chiêu thức của nam tử trung niên mặt hồng khi nãy, uy lực của sức mạnh này thậm chí còn kinh khủng hơn.

Đây mới là sát chiêu thật sự của ba tên thích khách này.

Hiện giờ, tiễn thủ mạnh mẽ đã gần đạt đến Thánh sư, từng ra chiêu suýt bắn chết Lâm Tịch - Tư Thu Bạch đã không còn thời gian để bắn ra cây tên thứ hai nữa. Nhưng tên tiễn thủ mạnh mẽ này lại không cố gắng ra tay, bởi vì hắn ta biết sức mạnh của cây tên mình bắn ra căn bản không thể ngăn cản dòng khí lưu màu đen kinh khủng đấy.

...

Ở ngay đầu dòng khí lưu màu đen này có rất nhiều hạt bụi, dường như các hạt bụi đấy đang mơ hồ tích tụ lại thành một đầu lâu, mà những dòng khí lưu nhỏ màu đen khác đang ở sau lại tựa như tóc của đầu lâu này.

Sư đệ Lý Khổ tên Triệu Hồng Lôi, là một Thánh sư Thiên Ma quật. Hiện giờ vị Thánh sư mạnh mẽ này đang đi đến điểm cuối sinh mệnh mình, nhưng đúng như câu nói hồi quang phản chiếu, ý thức của hắn ta bây giờ thậm chí còn rõ ràng hơn lúc bình thường.

Hắn cảm thấy tuy Văn Nhân Thương Nguyệt có thể thu hồi ma kiếm, nhưng cho dù thanh Thất diệu ma kiếm ấy có bộc phát sức mạnh như thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn cản dòng khí lưu màu đen này.

Hắn cảm thấy trong hình huống hiện nay, Văn Nhân Thương Nguyệt đã không thể làm gì được nữa.

Nhưng ngay thời khắc đấy, bỗng nhiên thần sắc thương hại và châm chọc lại hiện rõ trong mắt Văn Nhân Thương Nguyệt.

Đối mặt với dòng khí lưu màu đen chuẩn bị tiến sát thân thể mình, hắn ta không hề nghĩ tới việc thu hồi Thất diệu ma kiếm đang cắm trên ngực Triệu Hồng Lôi, mà đưa tay trái vào trong lồng ngực tìm một thứ gì đấy, sau đó đưa ra ngoài.

Trong lòng bàn tay trái của hắn có một thanh kiếm cốt xá lợi.

Chẳng lẽ thanh tiểu kiếm nhỏ như hai cây tăm này lại còn mạnh hơn Thất diệu ma kiếm tích tụ nguyên khí bằng bạc vốn được núi Luyện Ngục chế tạo từ vẫn thạch?

Giờ khắc này, đây chính là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Triệu Hồng Lôi.

Nhưng sau một khắc đấy, có một sức mạnh mênh mông vô hạn, mang theo khí tức cuồng bạo mà nghịch thiên từ trong thanh tiểu kiếm cốt xá lợi này phun ra ngoài.

"Phốc!"

Bắt đầu từ đầu lâu được vô số hạt cát hội tụ lại ở ngay trước dòng khí lưu màu đen, toàn bộ đều bị sức mạnh cuồng bạo trong thanh tiểu kiếm cốt xá lợi này phá hủy, nguyên khí trong dòng khí lưu màu đen bị tán ra ngoài nhanh chóng. Sức gió được tạo ra mạnh đến nỗi khiến thân thể Triệu Hồng Lôi bay ngược ra sau, không chỉ lồng ngực và da thịt ngoài thân hắn ta bị phá nát, mà nguyên khí còn tiếp tục càn quét ra phía sau.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Ba tòa doanh trướng liên tiếp đằng sau lập tức bị sụp đổ.

Triệu Hồng Lôi bỗng nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi hắn ta cảm nhận được hơi thở của sư huynh Lý Khổ mình, một kiếm này lại tựa như do chính Lý Khổ đánh ra.

Hắn ta đã biết thanh tiểu kiếm cốt xá lợi này là vật gì, sau đấy hắn cảm thấy cổ họng của mình bỗng nhiên vô cùng đắng chát, mà tâm tình cũng đắng chát như vậy.

Dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể ngờ rằng mình đã vì Lý Khổ sư huynh đã chết, vì dân chúng Đại Mãng mà tới đây ám sát tên Văn Nhân tướng quân tính tình vô cùng bạo ngược này, nhưng cuối cùng lại bị đối phương dùng chiêu thức đấy hóa giải.

Tiếng cảnh báo trong quân doanh vang lên không ngừng. Vô số quân sĩ Đại Mãng từ bốn phương tám hướng chạy tới. Khi nhìn thấy doanh trướng thống lĩnh đã bị xé rách ranh bành, ba tòa doanh trướng trước mặt Văn Nhân Thương Nguyệt sụp đổ, đồng thời nhìn thấy mặt đất dưới chân Văn Nhân Thương Nguyệt bị nứt ra tựa như có vô số mạng nhện, những quân sĩ này rốt cuộc mới biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra, đã có ai chiến đấu ở đây, người nào người nấy cũng nhất thời biến sắc.

Văn Nhân Thương Nguyệt thu hồi tiểu kiếm cốt xá lợi trong tay.

Đầu tiên hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua ba thi thể đã bị tàn phá thảm hại dưới mặt đất, sau đấy nhìn thoáng qua các quân sĩ xung quanh, lắc đầu, nói:

- Quá chậm...Ở biên quân Bích Lạc, trong vòng năm tức chuông báo động vang lên, tất cả phải tập hợp trước doanh trướng thống lĩnh ít nhất trăm bước. Ta không biết khi trước bọn ngươi được huấn luyện thế nào, nhưng bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày phải được huấn luyện lên gấp ba lần. Nếu như ngay cả giáo quan cũng không làm được, vậy lập tức lột bỏ chức vị, sung vào Tiên phong doanh. Khi chiến tranh xảy ra, đó sẽ là người đầu tiên phải xông lên giết địch.

Nghe thấy những lời Văn Nhân Thương Nguyệt vừa nói, cảm nhận được sự nghiêm khắc vô cùng so với những mệnh lệnh mà vị nguyên soái trước kia đã ban bố, các quân nhân Đại Mãng đang ở đây vốn cũng là binh lính tinh nhuệ, có sức chiến đấu và ý chí không kém gì các biên quân Vân Tần, cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, thân thể nhất thời run rẩy.

Không có người nào dám thầm nói Văn Nhân Thương Nguyệt là chó lăng Bích Lạc nhà có tang nữa, tất cả đã bị sự uy nghiêm và mạnh mẽ của Văn Nhân Thương Nguyệt làm kính sợ.

Văn Nhân Thương Nguyệt không nói lời nào nữa.

Mấy vị tướng quân trầm lãnh của quân đội Đại Mãng bắt đầu tiếp nhận mệnh lệnh của hắn, ra lệnh cho quân sĩ của mình mau về doanh trướng, lập tức phải chỉnh đốn lại mọi việc.

Văn Nhân Thương Nguyệt xoay người, lấy cái nón trụ nặng nề dưới mặt đất lên, cầm lấy bình thuốc vẫn còn nguyên vẹn ở trong. Sau đó, hắn lại chậm rãi xoay người, nhìn đường viền núi Thiên Hà trong tuyết ở đằng xa.

- Người của lão hoàng đế gần như bị giết hết rồi.

- Lần này, một số thế lực phản đối trong Thiên Ma quật đã xuất hiện, sẽ nhanh chóng bị diệt trừ...đây chính là lúc xuất binh.

Nhìn bóng dáng núi Thiên Hà ngoài xa, tên tướng quân vừa mới khôi phục lại sức mạnh của mình đã lập tức cuồng nhiệt hô lên trong lòng, tự nói với chính mình bằng một giọng nói chỉ hắn mới nghe được:

- Dùng binh cốt ở bất ngờ, Trưởng Tôn Cẩm Sắt, chắc chắn ngươi sẽ không ngờ ta lại xuất binh bắc tiến ngay lúc này. Còn tên oắt Hồ Ích Dịch kia...chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi xứng đáng là đối thủ của ta?