Tiên Ma Biến

Chương 417: Văn, Lãnh gia lên, Chu thủ phụ lui

- Rốt cuộc là do đêm mãi không hết nên thời gian càng lúc càng dài hơn, hay là do mùa thu không hết nên thời gian không ngừng bị mang đi?

Hoàng thành Vân Tần to lớn nhất thế gian, một gã thi nhân vừa từ nơi khác đến đây đang nằm trong một ngõ sâu, chăm chú nhìn một cây cổ thụ từ nhà dân vươn ra ngoài, cất tiếng nói như vậy.

Trong mắt một thi nhân nghèo túng bất kể chuyện triều sự như hắn, mùa thu năm nay của đế quốc Vân Tần đang trôi qua rất nhanh, không khác gì những mùa thu năm trước.

Nhưng mà đối với những người tâm lo quốc gia đại sự, mùa thu đế quốc năm nay lại rất kinh tâm động phách.

Tại phía tây xa xôi nhất đế quốc, sau khi đại chiến xong, mười vạn biên quân lăng Bích Lạc hiện nay chỉ còn có sáu vạn, vị trí Trấn tây đại tướng tạm thời bỏ trống. Phần lớn các quan viên trong triều đều cho rằng Nam Sơn Mộ có tác dụng to lớn trong việc bình loạn, uy tín trong quân đội lăng Bích Lạc cực cao, có lẽ ít nhất sẽ ngồi vào vị trí phó thống soái của Trình Ngọc. Nhưng không biết vì nguyên nhân nào hoàng thành Trung Châu lại không làm như vậy, mà điều Tỉnh đốc An Tự Đình của hành tỉnh Lâm Xuyên đến, thay thế vị trí của Trình Ngọc, mà vị trí Trấn tây đại tướng quân vẫn để trống. Ngay sau đấy, Nam Sơn Mộ giải giáp quy lão, hoàng thành Trung Châu cũng không níu kéo, nhanh chóng đồng ý.

Nguyên lão họ Hoàng, một phú hộ từ trước khi đế quốc Vân Tần được thành lập, lấy toàn bộ gia sản của mình để thành lập xưởng đúc vũ khí đế quốc, trợ giúp tiên hoàng chống đỡ ngoại địch, uy danh hiển hách. Sau khi hộ quốc đại sư vương triều Đại Mãng là Lý Khổ bị Văn Nhân Thương Nguyệt và chưởng giáo núi Luyện Ngục đánh chết mấy ngày, vị nguyên lão họ Hoàng này đã vĩnh viễn nhắm mắt.

Chỉ có những người nắm quyền chân chính mới biết ngay khi Văn Nhân Thương Nguyệt biến mất khỏi lăng Bích Lạc, lão hoàng đế Đại Mãng đã soạn xong chiếu thư, muốn truyền ngôi vị hoàng đế của mình cho đệ tử Trạm Thai Thiển Đường, mà Đại Mãng vô địch Lý Khổ lại bắt đầu chạy trốn. Chỉ cần Lý Khổ không chết, sống sót trên thế gian này, sẽ không có người nào ở Đại Mãng dám ra mặt làm trái với chiếu thư của lão hoàng đế Trạm Thai Mãng.

Tuy nhiên, mặc dù đã chạy đến biên cương Đại Mãng, Lý Khổ vẫn bị núi Luyện Ngục vây giết. Lý Khổ vô địch khắp Đại Mãng, một mình chưởng giáo núi Luyện Ngục không thể giữ hắn lại, vì thế lão ta không thể một mình giết chết Lý Khổ được...nhưng sau khi hợp tác với Văn Nhân Thương Nguyệt có thể đánh bại cả thiên hạ Vân Tần, thất bại của Lý Khổ và Trạm Thai Mãng đã là điều xác định.

Những người nắm quyền ở Vân Tần đều biết đương kim Thánh thượng muốn thái tử đi tới phía tây để tích lũy chiến công, đồng thời muốn thái tử chính thức xuất hiện trên võ đài Vân Tần. Vị trí Trấn tây đại tướng quân vốn phải do thái tử tạo uy tín và danh vọng của mình trong quân đội để tiện bề ngồi lên, nhưng không có ai ngờ rằng Văn Nhân Thương Nguyệt có thể liên tiếp giết chết nhiều Thánh sư như vậy, không ngờ thái tử lại chết trong lăng Bích Lạc. Cho nên, mặc dù là từ yếu tố tình cảm, xem ra vị trí Trấn tây đại tướng quân vẫn phải bỏ trống trong một thời gian rất dài. Hơn nữa, An Tự Đình là người của Hoàng gia, một khi điều động như vậy, người ngoài có thể sẽ nghĩ rằng xem ra Hoàng gia vẫn có người ngồi trên một trong những vị trí quan trọng nhất, nhưng thực tế là hoàng thành Trung Châu muốn đẩy một thế lực của Hoàng gia ra khỏi hoàng thành, để họ có thể an tâm làm việc chuyển giao quyền lực.

...

Trong mùa thu có rất nhiều chuyện xảy ra này, lại có tin tức mới từ Đại Mãng truyền đến. Lão hoàng đế Trạm Thai Mãng đang hấp hối, thần trí mơ hồ, Đại Mãng chuẩn bị đại tang, dựa theo chiếu thư đã được soạn sẵn, ngôi vị hoàng đế Đại Mãng sẽ được truyền cho hoàng chất Trạm Thai Luật Kỷ.

Phản tướng đế quốc Vân Tần, Văn Nhân Thương Nguyệt, được phong làm đại nguyên soái quân đội Đại mãng, giữ soái ấn bảy đại quân Đại Mãng.

Tin tức này và những tin tức khác rất được cố ý cùng nhau truyền ra ngoài, khiến cả Vân Tần phải dậy sóng. Vốn ở Vân Tần có rất nhiều người thần tượng Văn Nhân đại tướng quân, căn bản không tin Văn Nhân đại tướng quân chiến công hiển hách, trên người có vinh quang vô thượng lại đột nhiên trở thành nghịch tặc phản quốc, nhưng hiện nay chứng cứ rành rành, nên tất cả lập tức thống hận Văn Nhân Thương Nguyệt, hận không thể róc thịt hắn ra.

Đại Mãng xa xôi luôn là địch quốc lớn nhất đối với Vân Tần, nhưng sau khi có chuyện của Văn Nhân Thương Nguyệt xảy ra, tình thế hai bên nhất định sẽ càng khẩn trương và ác liệt hơn.

Nhưng đây không phải là vấn đề các quyền quý Vân Tần quan tâm nhất hiện nay.

Điều bọn họ quan tâm nhất bây giờ chính là việc gì sẽ xảy ra khi có một vị trí sau bức màn che để trống!

Theo như tình thế lúc trước, hẳn Văn gia đã thâm căn cố đế ở Lại ti sẽ ngồi vào vị trí đấy. Nhưng bởi vì lần trước nguyên lão họ Hoàng đã lấy cái chết của mình làm thời gian hạn định, khiến cho cả triều đình Vân Tần đều biết hoàng đế Vân Tần không chỉ mất hết kiên nhẫn vào học viện Thanh Loan, đồng thời cũng không thể chịu đựng được chín người ngồi sau chín mức màn che như những đám mây đen trên đầu hắn.

Trong tình huống quyết liệt như vậy, rất nhiều người suy đoán hoàng đế Vân Tần sẽ bỏ bức màn che đấy, không để cho bất cứ ai ngồi vào.

Như vậy, chín vị trí do đích thân tiên hoàng Vân Tần và Trương viện trưởng lựa chọn năm xưa sẽ vĩnh viễn mất đi một.

Nhưng vào ngày tên thi nhân nghèo túng hát vang trong ngõ sâu, hoàng thành Trung Châu lại truyền ra một mệnh lệnh khiến cho cả triều đình Vân Tần khiếp sợ.

Không giống như nhiều người đã suy đoán, hoàng đế Vân Tần không hủy bỏ một vị trí sau chín bức màn che, nhưng thay thế Hoàng gia lại không phải là Văn gia người người đã nhận định, mà chính là Lãnh gia đã nhiều năm trông coi Nội vụ ti, nhưng thế lực và sự ủng hộ lại không bằng Văn gia!

Đã gần đạt được thứ mình muốn, nhưng cuối cùng lại thất bại, kết quả này rất dễ khiến người tham gia phải tuyệt vọng và tức giận!

Nhưng điều khiến các quan viên thông minh cảm thấy lạnh run cả người chính là đối mặt với kết quả cuối cùng này, Văn gia lại rất kiềm chế, không hề tỏ vẻ chống đối. Tình huống bình tĩnh đến mức lạ thường này khiến các quan viên thông minh có thể khẳng định trong mùa thu năm nay, hoàng thành Trung Châu nhất định sẽ có một chuyện rất kinh tâm động phách xảy ra.

...

Trong đại điện thảo luận chính sự hoàng cung Vân Tần, long ỷ bể tanh đã được đổi thành một cái mới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Nhưng hoàng đế Vân Tần Trưởng Tôn Cẩm Sắt mặc long bào lại không ngồi trên đấy, hắn lẳng lặng đứng ở đại điện, đối mặt với chín bức màn che nặng nề cùng với Chu thủ phụ mặc áo bạc ở cạnh đấy.

Đôi mắt hắn đầy những sợi máu đỏ tươi, hiển nhiên vị hoàng đế trẻ tuổi này đã nhiều ngày không ngủ. Nhưng khí tức trên thân hắn lại uy nghiêm hơn quá khứ không biết bao nhiêu lần, khiến người ta cảm thấy vị hoàng đế này hiện giờ thật cao lớn và vĩ đại.

- Trẫm chỉ muốn Văn Nhân Thương Nguyệt giao lăng Bích Lạc, muốn hắn an ổn dưỡng lão...nhưng hắn lại giết chết nhi tử của trẫm, giết chết một hiền quân tương lai!

- Thân là người Vân Tần, nhưng hắn lại phản quốc, thống lĩnh quân đội Đại Mãng!

Nhìn mọi người trước mặt mình, vị hoàng đế quyền lực nhất thế gian gằn từng chữ:

- Trẫm muốn nam phạt...trẫm muốn vượt qua núi Thiên Hà, tiêu diệt Đại Mãng, giết chết nghịch tặc phản quốc này!

Không có bất kỳ tia sét nào từ vị hoàng đế có huyết mạch rất đặc biệt này phóng ra ngoài.

Nhưng hai chữ nam phạt vừa xuất hiện, cả đại điện thảo luận chính sự trống trải lại rung động, tựa như có một tia sét khổng lồ đánh xuống.

Sau chín bức màn che nặng nề, vị trí ban đầu của vị nguyên lão họ Hoàng kia rất im lặng.

Tất cả những người còn lại trong đại điện đều hiểu rằng cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, Lãnh gia Lãnh Trấn Nam đang ngồi sau bức màn che đấy cũng im lặng, sẽ không phải là người đầu tiên cất tiếng như vị nguyên lão họ Hoàng kia.

Sau một bức màn che khác ngay cạnh Lãnh Trấn Nam, một bóng người già nua cúi đầu. Chỉ dựa vào tư thế này, những người còn lại hiểu mình sẽ không nghe được giọng nói của người này, bởi vì nguyên lão ngồi sau bức màn che đấy là người của Văn gia.

Trong khi hai người ngồi sau hai bức màn che đấy im lặng, có hai người ở hai bức màn che khác định lên tiếng, thì Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại khẽ ngẩng đầu, chậm rãi nói:

- Lúc trước, các ngươi khuyên can ta không giết Lâm Tịch, không nên để học viện Thanh Loan trở thành nơi thanh tu ở Vân Tần, nói đầu sỏ tội ác chính là Văn Nhân Thương Nguyệt, nếu muốn trừng phạt cũng phải trừng phạt Văn Nhân Thương Nguyệt...ta có thể nghe theo các ngươi, nhưng nếu như ngay cả chuyện này các ngươi cũng ngăn cản, ta tuyệt đối sẽ không lui bước.

Hơi dừng lại một chút, Trưởng Tôn Cẩm Sắt nhìn một bức màn che đang bị rung động, trào phúng nói:

- Đại tướng quân biên quân Thiên Hà Hồ Ích Dịch đã muốn thần phục tuyệt đối với trẫm, sẽ trở thành đại nguyên soái thảo nghịch của trẫm, thống lĩnh đại quân nam phạt.

- Cái gì?

Nhất thời đằng sau bức màn che đấy có một giọng nói khiếp sợ và tức giận vang lên.

Âm thanh này khiến cho tất cả mọi người trong đại điện một lần nữa chấn động, đồng thời khiến cả đại điện nhất thời im lặng.

Chu thủ phụ đứng cúi đầu trong đại điện ngẩng mặt lên.

Lòng ông ta lạnh như băng giá, nhưng ông ta vẫn thản nhiên nhìn vị đế vương mà đôi mắt đã bị rất nhiều sợi máu đỏ tươi che phủ, nhưng lại uy nghiêm hơn bất cứ khi nào khác.

Khiến một lực lượng mạnh nhất của Hồ gia thoát ly Hồ gia...để Lãnh gia đã tuyệt đối thần phục với mình thay thế Hoàng gia...đây vốn là chuyện ông ta nên biết, nhưng hiện giờ ông ta lại không biết chuyện này đã diễn ra từ trước.

Văn Nhân Thương Nguyệt đáng sợ không phải vì tu vi của hắn, mà còn dựa vào khả năng mưu lược kinh khủng và tài nghệ cầm binh của mình, và quan trọng hơn hết chính là tính tình vô cùng lãnh khốc. Truy cứu toàn bộ chiến dịch lăng Bích Lạc vừa rồi, nếu như không phải Văn Nhân Thương Nguyệt có thể nhẫn tâm đến mức bỏ qua cả Thiên lang vệ và Trình Ngọc luôn tận tung với mình, chưa chắc hoàng thành Trung Châu, học viện Thanh Loan và cả Trạm Thai Mãng phải thất bại như vậy.

Ông ta biết đại tướng quân biên quân Bích Lạc Hồ Ích Dịch là tuấn kiệt trăm năm khó gặp, nhưng một khi vượt qua núi Thiên Hà, đây sẽ không phải là cuộc chiến giữa hai đại tướng nữa, mà là chiến tranh của hai đế quốc.

Ông ta không cho rằng Vân Tần có thể giành chiến lợi hoàn toàn trong cuộc chiến này.

Cũng giống như khi trước thánh thượng đòi quyết liệt với học viện Thanh Loan, ông ta không thể ủng hộ quyết định này.

- Thánh thượng, tình huống biên quân Bích Lạc hiện giờ chưa ổn, mà lúc trước quân lực biên quan Long Xà đã bị tổn thất rất nhiều. Những năm gần đây vương triều Đại Mãng mưa thuận gió hòa, thực lực đang lúc cường định, thậm chí Trạm Thai Mãng còn có nhiều lương thực để điều động nhiều quân đội...quân đội Đại Mãng đang lúc mạnh mẽ nhất.

Ông ta biết những người ngồi sau các bức màn che kia có thể nghe được âm thanh của mình, nên ông ta lên tiếng:

- Thần cho là nếu như lúc này nam phạt sợ rằng khó giành được chiến thắng.

- Vậy ngươi cho rằng phải đợi đến lúc nào?

Trưởng Tôn Cẩm Sắt nhìn vị Thủ phụ bình thường thân cận với mình nhất, nhìn tên trọng thần có sức ảnh hưởng và có thế lực mạnh nhất ở Vân Tần, hơi tức giận và trào phúng nói:

- Nếu như Đại Mãng tiếp tục mưa thuận gió hòa, vẫn phải chờ đợi sao? Đợi đến lúc tên nghịch tặc giết thái tử chết đi? Thực lực Đại Mãng đang lúc cường thịnh, nhưng có thể so với Vân Tần đất rộng của nhiều, so được với quân đội Vân Tần ta sao? Không phải thường ngày các ngươi luôn nói phải dựa vào học viện Thanh Loan, không có học viện Thanh Loan thì không được sao? Nếu như học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục có nhiều cừu oán như vậy, vậy đáng lẽ điều các ngươi nên nghĩ đến hiện giờ chính là làm cách nào để họ hỗ trợ nhiều hơn, ủng hộ nhiều hơn.

Chu thủ phụ cảm thấy thật lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu, muốn nói thêm điều gì nữa. Nhưng trước khi ông ta kịp mở miệng, Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại hừ lạnh một tiếng, cười nói:

- Chu thủ phụ....trẫm để ngươi làm Thủ phụ, không chỉ vì ngươi có năng lực, mà còn vì ngươi hiệu trung với trẫm...nhưng còn ngươi? Ngươi đã tính toán trẫm như thế nào? Đừng tưởng trẫm không tra ra được nữ nhạc công kia là người của ngươi!

Sắc mặt Chu thủ phụ khẽ tái nhợt, ông ta ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt. Ông ta biết cái gọi là hoài nghi của con người tựa như một cây độc dược trong lòng, nếu như đã mọc rễ tất nhiên không thể rút ra được. Ông ta nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt, nhìn vị đế vương đã bị lửa giận và đau đớn bao phủ. Ông ta biết vị đế vương này đã bị dục vọng cá nhân, đau đớn, thống khổ và tức giận bóp méo tâm trí của mình, ông ta biết cho dù mình giải thích như thế nào đi nữa cũng không thể có tác dụng.

- Một Thủ phụ không trung tâm với trẫm...giữ lại có ích gì?

Trưởng Tôn Cẩm Sắt chậm rãi ngồi lại long ỷ màu vàng, nhìn vị Thủ phụ ung dung nho nhã đằng trước, chậm rãi nói:

- Trẫm sẽ để Văn ti thủ tiếp nhận vị trí Thủ phụ của ngươi...nếu như ngươi còn coi trẫm là hoàng đế, như ngươi còn nhớ một chút tình quân thần, ngươi tự mình từ chức đi.

Chiếc áo màu bạc Chu thủ phụ đang mặc khẽ run rẩy, ông ta run rẩy không phải vì vận mệnh của mình, mà là vì vận mệnh kế tiếp của đế quốc Vân Tần.

Ông ta chậm rãi khom người, thi lễ với hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên long ỷ, sau đấy trầm mặc lui bước rời đi.

Vào một ngày mùa thu ở Vân Tần...Chu thủ phụ được vạn chúng kính yêu từ chức quy lão, trầm mặc mà tiêu sái bước ra khỏi hoàng cung uy nghiêm và lạnh lùng.