- Đều là trọng khải Thanh lang.
Cao Á Nam là người đầu tiên vén rèm tiến vào doanh trướng, nhìn Lâm Tịch nói.
Lâm Tịch lại suy nghĩ về sức mạnh của những mảnh nhỏ màu vàng khi thanh đao màu vàng kia nổ tung, hắn suy đoán có lẽ những mảnh nhỏ đấy không thể nào xuyên thủng những hồn binh trọng khải này được. Nhưng thế công của Văn Nhân Thương Nguyệt tựa như nhanh hơn lúc trước không ít, hắn không biết rốt cuộc Văn Nhân Thương Nguyệt tiến công nhanh hơn bao nhiêu, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khẩn trương, lập tức lên tiếng nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng thay trọng khải...thời gian là một đình...càng nhanh càng tốt...
...
Trong bình nguyên, đại tiễn sư Tư Thu Bạch khoác lên người một thanh trường cung màu đỏ sẫm đang như một con chim ưng nhìn đám kên kên ở đằng sau ông ta và Văn Nhân Thương Nguyệt bay lên trời cao, nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt được đưa lên không trung rồi bay thẳng tới trước.
Ông ta bình tĩnh lấy rất nhiều sợi dây da ở bên cạnh quấn quanh người mình lại, ngay sau đó được đám kên kên tiếp theo đưa lên cao, bay lên trời cao.
Thanh trường cung khổng lồ tựa như được rất nhiều mảnh kim loại cấu tạo thành, trên dây cung và thân cung có rất nhiều phù văn hình dáng cánh hoa, đang được đeo sau lưng ông ta vẫn tản phát khí tức khiếp người. Nhưng hiện giờ trong túi da đựng tên nặng nề trên người ông ta lại không có những cây tên màu đỏ thẫm nữa, thay vào đấy là một cây tên kim loại màu nâu xám rất dài, thân tên có phù văn chín hình vòng tròn, tựa như con ngươi của chín ma vương.
...
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên khắp doanh trướng.
Mặc dù mấy người Lâm Tịch đã từng có kinh nghiệm tháo rắp trọng khải, nhưng đối với loại trọng khải được chế tạo theo hình thức chủ chiến của đế quốc Vân Tần này, bọn họ vẫn cảm thất rất xa lạ. Ngoài ra, tuy mấy người Đường Vũ Nhân từng làm quen với loại trọng khải này, nhưng nếu như muốn hoàn thành lắp ráp trong thời gian ngắn là điều rất khó khăn, nên bất giác cả doanh trướng trở nên rất hỗn loạn.
Ngay lúc này, một âm thanh trầm lãnh và dồn dập từ bên ngoài doanh trướng vang lên:
- Báo!
Lâm Tịch đã lắp ráp hơn một nửa trọng khải nhất thời biết người tới là Bạch Ngọc Lâu muốn bẩm báo quân tình, lập tức không nghĩ ngợi quát lên:
- Bạch đại nhân mau rời đi!
Theo những gì Lâm Tịch nghĩ, Bạch Ngọc Lâu là một quan viên chính trực đáng tôn kính. Trong mọi chuyện ở trấn Đông Cảng cũng như trấn Yến Lai, người này từng nhiều lần che chở mình, nên khi nghĩ đến việc bất cứ lúc nào Văn Nhân Thương Nguyệt cũng có thể tấn công, hung hiểm vô cùng, hắn tất nhiên không muốn Bạch Ngọc Lâu phải bị cuốn vào trận chiến nguy hiểm như vậy. Bởi vì hắn hiểu rằng sau khi Văn Nhân Thương Nguyệt là chiêu, cho dù là đám người Lý Ngũ hay Đường Vũ Nhân cũng không thể nào chống lại được, huống chi là một viên quan như Bạch Ngọc Lâu? Thánh sư chính là Thánh sư, nhất là một Thánh sư vô địch như Văn Nhân Thương Nguyệt, một khi bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình, người tu hành dưới Thánh sư không thể nào chống lại. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Nhưng khi nghe thấy những lời hắn nói, Bạch Ngọc Lâu bên ngoài doanh trướng lại sững người.
Ông ta là thống lĩnh toàn quân, nên hiện giờ tuy chưa có nhiều người biết đám người Lâm Tịch đến, nhưng ông ta không thể nào không biết. Ông ta phát hiện đám người Cao Á Nam tựa hồ đang vận chuyển vật gì đó rất nặng đến doanh trướng của An Khả Y, cũng vì lo lắng đám người Lâm Tịch dùng mưu kế gì đấy rời đi, nên ông ta mới nhanh chóng dập tắt hai đốm lửa kia.
Lâm Tịch không biết Bạch Ngọc Lâu mới là tai mắt của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Thân thể Bạch Ngọc Lâu cứng lại, thầm cảm thấy có điều không hay. Hiện giờ, ông ta chỉ cảm thấy doanh trướng đằng trước tựa như một vực sâu, tựa như mình chỉ cần bước vào thôi doanh trướng này sẽ cắn nuốt mình, nhưng sứ mạng ông ta đang gánh trên người lại nhanh chóng khiến tim ông ta nguội lạnh. Ông ta hít sâu một hơi, tỏ vẻ như mình đang rất vội vàng, vừa mới bước ra là đã tiến vào doanh trướng.
- Quân ta bị đột kích từ ba mặt, còn có Thiên lang vệ và trọng khải Thanh lang làm tiên phong...
Một bước vào doanh trướng, Bạch Ngọc Lâu liền quát lên một cách chói tai. Ông ta đã nghĩ ra được câu thứ hai mình sẽ nói, đó là: "Chúng ta không thể nào ngăn được, phải nhanh chóng đưa thái tử đi", nhưng vừa chỉ nói được câu đầu tiên, ông ta không khỏi ngẩn nguời.
Bởi vì ông ta thấy trong doanh trướng có rất nhiều bộ áo giáp dầy nặng nề, ông ta còn thấy mọi người đang nhanh chóng mặc trọng khải lên.
Bạch Ngọc Lâu mạnh mẽ tiến vào.
Nhưng hiện giờ Lâm Tịch không có thời gian để quan tâm đến ông ta, bởi vì trong doanh trướng này, cũng chỉ là gần tất cả mọi người, chứ không phải là tất cả mọi người đều đang mặc trọng khải Thanh lang.
Bởi vì Nam Cung Vị Ương không chịu mặc trọng khải Thanh lang.
Khương Tiếu Y đã đưa trọng khải Thanh lang đã tháo ra tới trước nàng, nhưng nàng lại không muốn mặc.
Lâm Tịch không hề tức giận đối với việc Nam Cung Vị Ương không chịu phối hợp như thế, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh quyết liệt và thảm thiết khi Nam Cung Vị Ương chặn lại chiêu thức của Văn Nhân Thương Nguyệt. Đó là một hình ảnh mà bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rung động, cảm động và kính nển. Ngay lúc Bạch Ngọc Lâu mạnh mẽ vào trong doanh trướng, Lâm Tịch còn chưa lắp ráp xong trọng khải đã đi tới trước mặt Nam Cung Vị Ương, nhìn nàng, dùng lời nói chân thành và tha thiết nhất thỉnh cầu:
- Ta tuyệt đối sẽ không để cô làm chuyện vô nghĩa...coi như giúp ta một lần, mặc trọng khải này vào.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, lắc đầu:
- Mặc trọng khải vào sẽ làm ngăn cản hồn lực quán chú...ảnh hưởng rất lớn đến việc ta ngự kiếm.
Lâm Tịch ngẩn người.
Nếu như là do tâm tính con người, hắn sẽ tiếp tục thỉnh cầu, có thể khiến Nam Cung Vị Ương đổi ý. Nhưng cái lý do Nam Cung Vị Ương vừa nói lại khiến hắn không thể phản bác được.
Nếu như không có Nam Cung Vị Ương chặn lại, không chặt đứt sợi xích màu vàng kia, liệu thanh trường đao của Văn Nhân Thương Nguyệt có bị thay đổi hay không? Liệu nó có thể tiếp tục đâm thẳng xuống bên dưới? Xuyên thủng thân thể một người nào đấy?
Hắn có thể dựa vào năng lực đặc biệt biết trước một vài chuyện sắp xảy ra, nhưng lại không thể nắm chắc mọi việc sẽ diễn ra tiếp như thế nào.
Hắn nhìn Nam Cung Vị Ương, suy nghĩ một hồi, gật đầu một cách khó hiểu. Tiếp đấy hắn không khuyên Nam Cung Vị Ương mặc trọng khải Thanh lang vào, chẳng qua chân thành và nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng:
- Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt tới...khi đối địch, cô phải giữ lại một phần hồn lực.
Nam Cung Vị Ương cau mày lại, nhìn Lâm Tịch một cái, không hề tỏ thái độ.
Lâm Tịch biết thời gian đã rất gấp gáp, nên hắn không nói thêm gì nữa, tiếp tục lắp ráp xong trọng khải Thanh lang bên người mình, đồng thời nhỏ giọng nói với Cao Á Nam và Khương Tiếu Y:
- Khi Văn Nhân Thương Nguyệt đến...các ngươi phải giúp nàng ngăn cản một chút. Sau khi đấu với Văn Nhân Thương Nguyệt, chưa chắc nàng ta còn khả năng tự bảo vệ mình.
Cao Á Nam và Khương Tiếu Y cũng biết Lâm Tịch an bài trước nhất định là có lý do của mình, nhưng sau khi nghe Lâm Tịch nói câu này, hai người lập tức biến sắc.
Thì ra nguyên nhân khiến hắn phải chuẩn bị như vậy là vì Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tới đây?
Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tới sao?
...
Lòng bàn tay của Bạch Ngọc Lâu thấm đầy mồ hôi lạnh.
Ông ta không nghe được câu thứ hai Lâm Tịch nói với Nam Cung Vị Ương, cũng như những gì Lâm Tịch đã nói với Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, nhưng chỉ trong mấy tức ngắn ngủi vừa rồi, dựa vào thần sắc của mấy người Đường Vũ Nhân, tên tiềm ẩn xuất sắc nhất Đường Tàng này lại có thể đoán được hiện giờ Lâm Tịch chính là trung tâm của doanh trướng.
Sau đấy, ông ta bất giác nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhớ lại Lâm Tịch làm như thế nào bắn chết Công Tôn Tuyền, Lâm Tịch ra lệnh mạc danh kỳ diệu như thế nào, Lâm Tịch làm như thế nào hoàn toàn tránh được việc bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt chặn đánh, bình yên tiến vào lăng Bích Lạc.
Một sự liên tưởng bất giác xuất hiện trong đầu ông ta, mà sự liên tưởng này lại khiến máu cả người ông ta gần như đóng băng, sau đấy tựa như bốc cháy lên một cách mạnh mẽ.
Một cảm xúc sợ hãi, kinh hoảng, không thể tin được bỗng nhiên lan tỏa khắp trí óc ông ta.
Nhìn thấy sắc mặt Bạch Ngọc Lâu hơi tái nhợt và đang đứng yên bất động, Lâm Tịch lập tức mở miệng nói:
- Bạch đại nhân, chúng ta ở đây đã có sắp xếp....ngài mau rời khỏi doanh trướng này trước, càng xa càng tốt.
Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, Bạch Ngọc Lâu hơi tỉnh táo hơn, nhưng ông ta lại cảm thấy máu trong cơ thể mình tựa như biến thành nhiều con rắn nhỏ, trượt đi trong người một cách chậm rãi, lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Ông ta liếm liếm đôi môi đã khô hằn, muốn lên tiếng nói gì đấy, nhưng ngay lúc này, Cốc Tâm Âm chợt thở dài, lên tiếng:
- Lâm Tịch, các ngươi phải nhanh lên, hắn đã tới.
- Tới rồi sao?
Vào thời khắc quan trọng nhất này, Lâm Tịch lại vô cùng bình tĩnh, nói:
- Bạch đại nhân, mau đến sau lưng chúng ta.
Sau khi quát lên một tiếng vô cùng lạnh lùng và kiên quyết như vậy, hắn liền tung người lên, lấy một tấm khiên có thể chắn được nửa người đưa cho Bạch Ngọc Lâu.
Tiếp đấy, hắn không hề dừng lại, lấy nón sắt của trọng khải Thanh lang đội lên đầu mình, sau đấy quát lên:
- Bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ mặt mình!
Vị trí trước mặt của trọng khải Thanh lang vẫn là nơi yếu nhất, nếu như để cho các mảnh nhỏ màu vàng kia đâm xuyên qua, rất có thể sẽ bị mất mạng.
Hiện giờ không có người nào có thể hiểu được những lời Lâm Tịch vừa nói, nhưng mọi người lại bất giác ngẩng đầu nhìn lên đỉnh doanh trướng.
Bởi vì Lâm Tịch đã ngẩng đầu nhìn lên.
Cốc Tâm Âm cũng nhìn lên trên.
Trong lòng Bạch Ngọc Lâu tựa như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, càng cảm thấy khó chịu hơn, bởi vì trong những người ở trong doanh trướng, đáng lẽ chỉ có một mình ông ta biết Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ xuất hiện như thế nào.
Ông ta cũng không biết từ lúc nào mình đã cầm lấy tấm khiên chắn khổng lồ rồi đi đến sau lưng Lâm Tịch, thậm chí hiện giờ ông ta còn không cảm thấy sức nặng của tấm khiên khổng lồ ấy. Ông ta cũng ngẩng đầu lên nhìn đỉnh chóp doanh trướng, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về sau lưng Lâm Tịch.
Chỉ có Nam Cung Vị Ương không mặc trọng khải như bao người khác là có điều khác biết, mà giờ khắc này cũng không có ai chú ý đến nàng.
Nàng cũng ngẩng đầu lên, nhíu mày thật chặt, sau đấy đưa tay ra ngoài.
Vào lúc này nàng còn chưa cảm thấy bất kỳ khí tức nào, nếu như có người có thể biết rõ trạng thái của nàng, hẳn sẽ cảm thấy việc nàng quyết định ra tay là hoàn toàn không đúng. Nhưng cùng lúc đấy, ống tay áo của nàng lập tức bị chấn nát thành những mảnh nhỏ, một luồng kiếm quang lạnh thấu xương đột nhiên bay lên, cắt rách đỉnh doanh trướng.
Gió lạnh gào thét như đao kiếm, từ đỉnh chóp doanh trướng và những khe hở xung quanh tràn ra ngoài.
Lâm Tịch lấy hai tay chặn trước người mình, bởi vì đã có chuẩn bị nên ngay lúc khe hở xuất hiện, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ hơn trước.
Ngay lúc đấy, hắn nhìn thấy tại một vị trí rất cao trên bầu trời, có một luồng sấm sét màu vàng đột nhiên xuất hiện.