Tiên Ma Biến

Chương 388: Bảy kiếm

Những đóa hoa băng nở rộ trên bề mặt hồn binh trọng khải màu đen, xen lẫn vào đấy là những vệt máu tươi dài bị đông kết lại, trông vô cùng rõ ràng.

Trong lúc những đóa hoa băng vẫn liên tục nở rộ, người tu hành đang ở trong bộ hồn binh trọng khải lập tức bị khí lạnh làm mù mắt. Không những thế, khí lạnh còn không ngừng xông lên não bộ, khiến ý thức hắn hoàn toàn mất đi, sinh mệnh nhanh chóng biến mất mà trở thành một bộ thi thể lạnh lẽo. Bởi vì không được hồn lực quán chú vào, bộ hồn binh trọng khải bằng kim loại lạnh lẽo này ngã xuống đất, tựa như một bức tường cũ nát bị sụp đổ.

Ngay thời khắc vô cùng ngắn ngủi ấy, Lâm Tịch thấy rõ những vệt máu dài, thấy rõ những vệt máu khô nhất.

Sau đó, trường kiếm trong tay hắn không hề do dự mà chém ra ngoài.

Vừa rồi hắn và Cao Á Nam gần như là cùng một lúc tiến tới ngay trước bộ hồn binh trọng khải đã bị mất trọng tâm vì một kiếm của Cao Á Nam, lúc này cả người hắn tựa hồ đụng vào bộ hồn binh trọng khải này, nên trường kiếm vung ra tất nhiên là chém tới nó. Mà sau khi bị mất trọng tâm ngã người tới trước, người tu hành ở bên trong bộ hồn binh trọng khải ấy đã điều chỉnh lại được thăng bằng. Mắt thấy kiếm của Lâm Tịch chém tới mình, người tu hành ở bên trong gầm nhẹ một tiếng, cả người chúi thấp xuống, dùng bả vai rắn chắc ngăn cản kiếm của Lâm Tịch, mà trường thương trong tay lập tức mạnh mẽ đâm xuống người Lâm Tịch tựa như một ngôi sao chổi rơi từ trên cao xuống.

Trường kiếm của Lâm Tịch chém trúng bả vai hồn binh trọng khải này, nhưng lại tựa như một chiếc lá rơi trên mái nhà trơn ướt mà nhanh chóng trượt ra ngoài. Toàn thân Lâm Tịch tạo thành một tư thế vô cùng kỳ quái mà quay vòng lên, trường thương màu đen kia đâm trúng thắt lưng hắn, mà trường kiếm của hắn lại tà tà đâm thẳng vào một miếng giáp trên phần bụng của bộ hồn binh trọng khải này.

Nơi đó vốn là mục tiêu của một kiếm này của hắn.

Có tiếng ma sát kim loại chói tai vang lên, nhưng những tia lửa được tạo thành khi thân kiếm và áo giáp va chạm vào nhau lại bị luồng máu tươi nóng hổi từ bên trong áo giáp phun ra ngoài che lấp.

Người tu hành trong bộ hồn binh trọng khải này rú thảm, một kiếm này của Lâm Tịch đã đâm vào bụng hắn sâu đến một thước, gần như chặt đứt toàn bộ nội tạng ở bên trong.

Cơn đau do nội tạng bị phá nát khiến hồn lực trong người hắn không thể liên tục quán chú vào hồn binh trọng khải, trường thương trong tay hắn dính chặt vào phần thắt lưng Lâm Tịch, chỉ cần hồn lực truyền vào thì trường thương đó sẽ lập tức đâm xuyên người Lâm Tịch. Nhưng vì đã hoàn toàn mất hết hồn lực, nên thanh trường thương này không thể nào đi tới được nữa.

Bởi vì tận mắt nhìn thấy một đồng bạn trong bộ hồn binh trọng khải nhanh chóng chết đi vì khí lạnh của Cao Á Nam và Cát Tường phát ra, hai bộ hồn binh trọng khải đứng cạnh cảm thấy vô cùng kinh hãi, động tác vì thế mà dừng lại. Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy một đồng bạn khác bị thương nặng, hai người tu hành bên trong hai bộ hồn binh trọng khải ấy lập tức đồng loạt quát to một tiếng, toàn thân nhảy lên. Bất cứ người nào nhìn vào cũng có cảm giác như có hai con cá chuối bỗng biến thành hai con rùa màu đen, vọt tới chỗ Lâm Tịch và Cao Á Nam.

Bộ phận yếu nhất trên bộ hồn binh trọng khải này chính là vị trí giữa bụng và hai nách. Hiện giờ, người tu hành trong bộ hồn binh trọng khải đã biết thông qua việc liên tục chiến đấu hiện giờ, Cao Á Nam và Lâm Tịch đã dựa vào những vệt máu khô mà đoán được nơi nào là yếu nhất trên hồn binh trọng khải của họ. Nên trong lúc xông tới tấn công hai người, bộ hồn binh trọng khải này cũng đồng thời bảo vệ vị trí quan trọng nhất đấy.

Nhưng hai người tu hành trong hai bộ hồn binh trọng khải đấy đã phạm vào một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Đối với những người tu hành bình thường, chiến pháp của họ tất nhiên rất hữu hiệu...nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa nhận ra Lâm Tịch và Cao Á Nam không phải là người tu hành bình thường.

Bởi vì đã cùng với Cao Á Nam chiến đấu, học được cách phối hợp với nhau, nên ngay khi nhìn thấy hai người tu hành trong hai bộ hồn binh trọng khải ấy xông tới tấn công, Cát Tường lập tức đưa một móng vuốt của mình ra ngoài.

Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh đột ngột xuất hiện ngay trước người nó và Lâm Tịch, phóng mạnh tới chỗ hai bộ hồn binh trọng khải đấy.

Khí lạnh đột ngột xuất hiện trong không trung, mà hai người tu hành trong hai bộ hồn binh trọng khải ấy cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Nghĩ đến việc đồng bạn khi nãy của mình cũng chết đi vì khí lạnh này, hai người tu hành đang xông tới lập tức giơ tay trái lên, lấy tấm khiên khổng lồ màu đen chắn ngay trước mắt mình.

Bởi vì ngay lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy rõ nguyên nhân chính khiến người tu hành bên trong hồn binh trọng khải cá chuối phải chết khi nãy chính là do khí lạnh xông thẳng vào hai mắt. Trong nháy mắt té xuống, con ngươi của người tu hành ấy nứt vỡ ra, trong hốc mắt có vô số mảnh băng vụn, trông vô cùng đáng sợ.

Luồng khí lạnh xông thẳng tới tấm khiên màu đen đang tỏa ra ánh sáng màu xanh, nhanh chóng tạo thành một lớp màn sương màu trắng.

Đôi mắt của hai người tu hành trong hai bộ hồn binh trọng khải được bảo vệ rất tốt, nhưng gần như là cùng một lúc, hai người tu hành này lập tức nhận ra mình đã phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng.

Tuy nhiên, bọn hắn lại không có thời gian để sữa chữa.

Động tác của Lâm Tịch và Cao Á Nam gần như nhất trí với nhau.

Cất bước, xuất kiếm, đâm!

Trường kiếm trong tay Lâm Tịch và Cao Á Nam chia ra mạnh mẽ đâm vào một miếng giáp ngay dưới nách của hai bộ hồn binh trọng khải này. Đâm xuyên qua tầng tầng áo giáp, đâm thật sâu vào trong thân thể máu thịt bên trong bộ hồn binh kim loại, sau đó đồng thời thu kiếm, lắc mình.

Hai luồng máu tươi phun lên tàn ảnh của hai người trong khi xoay người lắc mình.

Cũng giống như người tu hành khi nãy đã bị trường kiếm cắt đứt hết nội tạng ở phần bụng, hai người tu hành cũng này cũng thê lương rú thảm.

Thật ra, dù là người tu hành đã bị trường kiếm phá nát nội tạng ngay bụng, hay là hai người tu hành vừa bị đâm vào dưới nách này, đối với người tu hành đạt tới cấp bậc như bọn họ, những vết thương trên không phải là vết thương trí mạng, chỉ cần có dược vật và được châm cứu, hoàn toàn có thể cứu chữa. Nhưng hiện giờ bọn họ đang ở trong hồn binh trọng khải, vì thế trước khi tháo rời hồn binh trọng khải ra, những ngón tay kim loại khổng lồ đang bao vây lấy các ngón tay trần thịt của họ không thể làm được gì để giúp vết thương tốt hơn.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi trong cơ thể mình từ trong áo giáp tuôn ra ngoài.

Sau khi lắc mình tránh hai ánh kiếm phản kích của hai bộ hồn binh trọng khải này, Lâm Tịch và Cao Á Nam đột ngột tăng tốc tiến tới phía trước, lướt qua ba bộ hồn binh trọng khải.

"Rầm!"

Phía sau hai người, người tu hành đã bị phá nát nội tạng chết đi, bộ hồn binh trọng khải nặng nề khoác ở bên ngoài ầm ầm rơi xuống đất, không thể nào đứng dậy được nữa.

"Rầm!"

"Rầm!"

Hai bộ hồn binh trọng khải khác cũng chỉ bước ra được hai bước, sau đấy nặng nề té ngã trên đất.

Thần sắc đùa cợt trong ánh mắt của tám bộ hồn binh trọng khải còn lại đã biến mất, thay vào đó là sự khiếp sợ vô hạn và không thể tin được.

- Chu thủ phụ là gì của ngươi?

Bộ hồn binh trọng khải thống lĩnh nhất thời không phát ra mệnh lệnh gì, hắn lạnh lùng nhìn Cao Á Nam, run rẩy hỏi một câu như vậy.

Cao Á Nam nhìn hắn, không trả lời.

Đột nhiên có một cây tên màu bạc chính xác bắn ào hốc mắt phải của bộ hồn binh trọng khải này.

Bộ hồn binh trọng khải thống lĩnh nhất thời ngửa mắt té xuống.

Bộ hồn binh trọng khải này được chế tạo theo kiểu bao bọc toàn bộ thân thể, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, bất kỳ xạ thủ nào cũng hiểu rằng đôi mắt là mục tiêu khả quan duy nhất mình có thể tấn công được. Với tu vi của tên thủ lĩnh này, cho dù là bị đánh lén, sợ rằng hắn cũng có thể dễ dàng tránh né được, nhưng việc hai người tu hành chỉ có tu vi Đại hồn sư trước mặt lại có thể nhanh chóng giết chết bốn bộ hồn binh trọng khải có chiến lực hơn xa Đại hồn sư lại quá rung động, trong lúc nhất thời sự chú ý của tên thủ lĩnh này đã hoàn toàn tập trung vào người Cao Á Nam và Lâm Tịch. Vì thế, khi Biên Lăng Hàm bắn tên ra, hắn hoàn toàn không hề hay biết, nên mũi tên màu bạc của Biên Lăng Hàm lập tức bắn xuyên qua mắt vào thẳng trong não, chết ngay lập tức!

- Người đầu hàng không giết!

Lâm Tịch và Cao Á Nam nhanh chóng tiến tới gần bảy bộ hồn binh trọng khải còn lại, đồng thời Lâm Tịch quát to lên một tiếng.

Bảy bộ hồn binh trọng khải còn lại đầu tiên hơi ngẩn người, nhưng chỉ sau một tức, trên người bảy bộ hồn binh trọng khải này lại phát ra âm thanh chấn động ầm ầm không thể tin nổi, tựa như những guồng máy bên trong bọn chúng bắt đầu được khởi động, bảy bộ hồn binh trọng khải cùng một lúc phát ra ánh sáng màu xanh lá.

Mặc dù những người tu hành này đã tận mắt nhìn thấy chiến lực mạnh mẽ của Lâm Tịch và Cao Á Nam, nhưng bọn hắn vẫn không tin nhiều bộ hồn binh trọng khải như vậy lại không giết chết đối phương được.

Tất cả bảy bộ hồn binh trọng khải đồng loạt khom người xuống, bắt đầu xông tới chỗ Lâm Tịch và Cao Á Nam.

Trong lúc điên cuồng xông tới, bảy bộ hồn binh trọng khải cúi thấp đầu xuống, tay trái nâng cao tấm khiên màu đen lên, hoàn toàn che mặt mình lại.

...

Lâm Tịch nhíu mày.

Hắn nhất thời cảm thấy thật khó đối phó với việc bảy bộ hồn binh trọng khải đồng loạt tấn công như vậy.

Nhưng ngay lúc này, Cao Á Nam bên cạnh hắn đột nhiên dừng lại.

Cao Á Nam dừng lại, hắn theo bản năng dừng lại.

Cao Á Nam ngẩng đầu lên.

Mái tóc đen tuyền của nàng bay tán loạn, dường như trong nháy mắt bị vô số băng tuyết màu lam bám vào, lại tựa như có vô số điểm sáng trên một dòng sông băng nổi lên trên không trung, từ từ bay múa.

Một luồng khí lạnh lẽo chợt xuất hiện trên bề mặt mặt đất ngay trước nàng và Lâm Tịch, mặt đất vốn ấm áp ngay lập tức đóng băng lại. T.r.u.y.ệTrà Truyện

Cát Tường đang khẩn trương tìm cách đối phó với bảy bộ hồn binh kia chợt hiểu Cao Á Nam muốn làm gì.

Nó đưa một cái móng vuốt ra đằng trước, hướng xuống mặt đất.

Một dòng khí lạnh thổi xuống mặt đất.

Mặt đất giữa Lâm Tịch, Cao Á Nam và bảy bộ hồn binh trọng khải kia nhất thời tạo thành một mặt băng trơn vô cùng chắc chắn.

Bảy bộ hồn binh trọng khải vốn đang xông tới rất ổn định kia chợt không thể khống chế thân hình mình. Chỉ trong một tíc tắc ngắn ngủi, bảy bộ hồn binh trọng khải đồng loạt té xuống đất, làm cho người nhìn thấy cảm thấy vô cùng buồn cười.

...

Nếu như đây là bảy người tu hành, cho dù họ chạy nhanh tới đâu, cho dù mặt đất dưới chân có trơn trượt như thế nào, chắc chắn họ sẽ không té ngã thê thảm như vậy.

Nhưng bộ hồn binh trọng khải cá chuối này vốn rất nặng nề, nếu như muốn giữ vững thăng bằng nhất định cần khống chế vô cùng tinh xảo. Hơn nữa, vừa rồi bảy bộ hồn binh trọng khải lại giữ vững tốc độ chạy như điên, nên ngay khi mặt đất trở nên trơn trượt, điều đầu tiên mà các người tu hành ở bên trong nghĩ đến chính là phải giữ thăng bằng lại. Tuy nhiên, mọi chuyện lại diễn ra quá nhanh, nên bảy bộ hồn binh trọng khải đồng loạt không thể giữ thăng bằng được nữa, hậu quả chính là trượt dài trên mặt đất.

Ngay lúc bảy bộ hồn binh trọng khải trượt dài trên mặt đất, Lâm Tịch lập tức xông tới trước.

Trên mặt đất trơn trượt như băng này, thân thể của hắn lại rất nhạy cảm và ổn định, tựa như một con nhện nước đang nhảy trên mặt nước.

Trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng vung ra ngoài, đâm vào mỗi một bộ trọng khải.

Cả người hắn tựa như một ngôi sao băng, lần lượt xuyên qua từng bộ hồn binh trọng khải. Sau khi hoàn toàn xuyên qua cả bảy bộ hồn binh trọng khải, bảy bộ hồn binh trọng khải này mới lần lượt té ngã xuống đất, chồng lên nhau thành một đống, tựa như một tòa núi nhỏ.

Từng tiếng rên bi thống vang lên, trên mỗi bộ hồn binh trọng khải đều có một vệt máu chảy ra ngoài.

Cao Á Nam với khuôn mặt tái nhợt hẳn đi nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì nàng biến trận chiến đã kết thúc, mình không cần ra tay nữa.

Ở ngay cạnh băng ca, cho dù từ lâu đã vô cùng hâm mộ Lâm Tịch, nhưng Khương Tiếu Y vẫn bất giác hít sâu một hơi.

Hắn đã sớm biết Lâm Tịch đang mỗi ngày một mạnh lên, nhưng khi quan sát trận chiến vừa rồi, hắn lại phát hiện ra rằng trong lúc không ai hay biết, Lâm Tịch thậm chí còn mạnh hơn, tự tin hơn những gì hắn đã nghĩ.