Trong lúc thanh kiếm trong tay Đạo Nhược Tố phát ra tiếng kêu "oong oong", khu rừng vốn rất yên tĩnh bỗng nhiên trở nên rung động, như có mưa sa rơi xuống.
Một cường giả mặc áo bào học viện Thanh Hà trầm mặc bước ra.
Vị giáo sư anh tuấn học viện Thanh Loan đang nhìn các ngôi sao bạc trên ống tay áo của mình ngẩng đầu lên. Hắn ta nhìn vỏ kiếm bằng trúc đang rung động mãnh liệt của Đạo Nhược Tố, nhìn những cường giả học viện Thanh Hà đang bước ra, hắn khẽ xoay đầu nhìn đại cung phụng biên quân Bích Lạc Từ Bố Y đang cõng Quỷ quân sư, gật đầu nói:
- Hai mươi tức...trong hai mươi tức này, ngươi cần tự bảo vệ cho tốt.
Đối với Từ Bố Y, những lời này không những không khách khí mà còn mang theo một luồng ngạo ý không thể diễn tả được. Nhưng Từ Bố Y không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì các cường giả học viện Thanh Loan vốn là những người kiêu ngạo. Có thể trước mặt Đạo Nhược Tố và nhiều cường giả học viện Thanh Hà mà nói ra những lời này, điều duy nhất khiến người ta phải suy nghĩ bây giờ chính là rốt cuộc hắn ta mạnh như thế nào.
Đôi mày hẹp dài của Đạo Nhược Tố chậm rãi nhíu lại. Trong giây khắc ngắn ngửi kiếm và vỏ kiếm ma sát với nhau, phi kiếm của gã rốt cuộc bay ra, huyền phù trước mặt gã khoảng ba thước.
Thân kiếm của gã cũng giống như chuôi kiếm, đều được làm từ một loại ngọc màu lam, bên trên có rất nhiều phù văn màu trắng tuyết.
Hiện giờ thanh kiếm đó đang huyền phù trước mặt gã, mặc dù yên tĩnh bất động nhưng lại phát ra một luồng áp bách vô cùng mãnh liệt, từ trên thân kiếm tỏa ra ngoài. Ai ai cũng cảm thấy kinh hãi, bởi vì không có ai biết rằng sau một chớp mắt nữa, thanh phi kiếm đó sẽ bộc phát sức mạnh kinh khủng như thế nào.
- Một thanh thần kiếm tuyết hoa rất tốt.
Giáo sư học viện anh tuấn ngửa đầu, nhìn thanh phi kiếm tựa như được trui luyện từ vô số bông tuyết đang lơ lửng trước người Đạo Nhược Tố, nhẹ giọng than thở.
Nhưng đối mặt với đệ nhị cường giả lăng Bích Lạc và thanh phi kiếm này, hắn ta cũng chỉ than thở vì chất liệu làm nên thanh phi kiếm này thật tốt, chứ khuôn mặt không hề lộ vẻ lo lắng trước uy lực của nó.
Trong lúc nhẹ giọng than thở, hắn ta đã sải chân bước tới chỗ Đạo Nhược Tố.
Chân hắn đạp lên cỏ xanh, đạp lên bụi cây và hoa dại...nhưng những đám cỏ xanh, bụi cây và hoa dại ấy lại không hề bị bẽ gãy, tựa như người hắn không có trọng lượng. Nhưng sau khi hắn đi qua, toàn bộ cỏ xanh, hoa dại và bụi cây sau lưng hắn lại vô tức vô thanh biến thành bụi tan biến.
Nhìn vị cường giả học viện Thanh Loan vô danh này, ánh mắt của rất nhiều cường giả học viện Thanh Loan ngày thường chỉ biết ta chứ không biết người khác, đang đứng đối diện bỗng nhiên tràn đầy sự sợ hãi.
Bởi vì tên giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen đang đi trông rất chậm, rõ ràng còn chưa bộc phát hồn lực đến mức tận cùng kia, đã di chuyển với một tốc độ nhanh đến mức tận cùng trong giới hạn bọn họ có thể đạt được, tạo thành một vệt tàn ảnh rất dài trên sườn núi. Hiện giờ phi kiếm của Đạo Nhược Tố còn chưa bay ra, nhưng vị giáo sư vô danh của học viện Thanh Loan đã biến thành một thanh phi kiếm vô cùng chân thật.
- Cần gì hai mươi tức.
Đối mặt với giáo sư anh tuấn đang đi tới, Đạo Nhược Tố không muốn tránh lui, ngược lại còn lạnh lùng nói ra mấy chữ.
Mấy chữ này vừa ra khỏi miệng, thanh phi kiếm yên tĩnh huyền phù trước người gã đã phát ra tiếng oong oong, cả thanh phi kiếm tỏa ra khí thế sát phạt mạnh mẽ, sau đấy đâm thẳng tới giữa hai hàng lông mày của giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen.
Trong lúc bay ra, tất cả phù văn hình dạng bông tuyết trên thanh phi kiếm này bỗng nhiên phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến cho thanh phi kiếm tựa như biến thành một mặt trời chói mắt, khó nhìn thẳng được.
Cùng lúc đó, gã cũng theo sát sau thanh phi kiếm với một tốc độ còn nhanh hơn giáo sư mặc áo bào đen, dĩ nhiên giữ vững khoảng cách ba mươi bước chân so với phi kiếm.
Trên thế gian này, mọi Thánh sư ngự kiếm sẽ luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định so với đối thủ.
Bởi vì thân thể của người tu hành cuối cùng vẫn kém hơn hồn binh, Thánh sư cũng không ngoại lệ. Đối với những Thánh sư có thể ngự kiếm, họ không cần phải đến trước mặt đối thủ, có thể dùng những phi kiếm nhanh như lôi điện để chém chết đối thủ, bảo đảm bản thân an toàn.
Nhưng Đạo Nhược Tố lại khác.
Sáu năm trước gã ta muốn khiêu chiến đại cung phụng triều đình, muốn mình ngồi vào vị trí đấy, nhưng kết quả là gã phải nhận một thất bại vô cùng thảm hại trước mười mấy cao nhân ở Trung Châu. Sau đấy, gã liền mai danh ẩn tích, rời khỏi hoàng thành Trung Châu, đi gặp người tu hành khắp Vân Tần, hi vọng tìm kiếm đột phá. Cuối cùng gã ta thấy kiếm đạo của Văn Nhân Thương Nguyệt, lập tức ẩn cư ở lăng Bích Lạc, cho rằng kiếm đạo của Văn Nhân Thương Nguyệt là thích hợp với gã nhất, có thể giúp kiếm đạo của gã mạnh mẽ hơn.
Thánh sư tầm thường bởi vì sợ cận chiến mà không dám tới gần đối phương, nhưng kiếm đạo của gã lại không sợ gần người...càng gần người, sức mạnh trong cơ thể gã có thể quán chú cho phi kiếm càng mạnh hơn.
Một khi kéo gần khoảng cách giữa mình và phi kiếm, phi kiếm của gã càng mạnh hơn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thanh phi kiếm mạnh mẽ bá đạo của Đạo Nhược Tố đã đến trước mặt giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen, mà khoảng cách giữa gã và vị giáo sư này không chỉ tới ba mươi thước.
Ngay lúc phi kiếm của gã áp sát vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen, trong không trung sau lưng giáo sư mặc áo bào đen bỗng nhiên vang lên một tiếng động, giống như đột nhiên có một lỗ hổng xuất hiện giữa trời cao, sau đấy có một cây tên đỏ thẫm xuất hiện với một tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm, bắn về sau ót giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen.
Đây là một tên tiễn thủ cường đại, chờ đợi cơ hội mình ra tay, phối hợp với thanh phi kiếm của Đạo Nhược Tố để ám sát giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen.
Đối mặt với chiêu thức tấn công liên hoàn này, vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen vẫn nhanh chóng đi về phía trước, tưởng chừng như sắp đụng vào thanh phi kiếm trước mặt mình, bỗng nhiên đưa tay ra. Bàn tay hắn ta khẽ phát sáng, một thanh đoản trượng màu vàng đột nhiên xuất hiện. Đoản trượng màu vàng này đột nhiên bay tới tấn công về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn những tàn ảnh thân thể không biết bao lần.
"Keng!"
Một âm thanh chói tai vang lên, đoản trượng màu vàng đã đi trước đánh bay thanh phi kiếm tấn công dữ dội, sau đấy lại chuẩn xác đánh trúng cây tên màu đỏ thẫm ở sau lưng.
Trong mắt những người khác cây tên đỏ thẫm và thanh phi kiếm kia đồng thời phủ xuống, khó phân biệt được trước sau, nhưng trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi vị giáo sư này lại phân ra trước sau, hơn nữa lại dùng thế vung lên đánh xuống, trước đánh bay phi kiếm, sau đập cây tên màu đỏ thẫm như đập một con ruồi.
Chỉ trong khoảng thời gian nửa tức, tên tiễn thủ cường đại không biết đang ẩn thân ở đâu đã không thể khóa được mục tiêu của mình, không thể bắn ra cây tên thứ hai. Mà vị giáo sư anh tuấn đã đối mặt với Đạo Nhược Tố, khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới năm bước.
Đối mặt với đối thủ có mái tóc đen phất phới chỉ cách mình năm bước chân, Đạo Nhược Tố vẫn rất lạnh lùng, khí thế uy nghiêm vô cùng.
Tuy thanh phi kiếm của gã bị đánh bay, nhưng lại lui thẳng về sau, hiện giờ đang ở trước mặt gã khoảng hai bước chân.
Tay gã vươn ra trước, sức mạnh trong cơ thể theo lòng bàn tay phun mạnh ra ngoài. Trong nháy mắt đó, một lần nữa thân thể của gã được gia tốc, tay hắn nhanh chóng cầm lấy phi kiếm, chuẩn xác đâm tới mi tâm giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen.
Đúng là không tới hai mươi tức.
Mặc dù Đạo Nhược Tố đã từng thảm bại dưới tay đại cung phụng triều đình, nhưng ít nhất gã cũng có tư cách khiêu chiến đại cung phụng triều đình, có thể khiến hơn hai mươi tên cao nhân hoàng thành Trung Châu phải đích thân tới quan sát học tập. Sau khi mất hết thanh danh mấy năm trước, gã gần như bỏ đi tất cả, một lòng truy cầu kiếm đạo. Sau khi đã đạt được mục đích, thực lực và lòng tin gã mạnh hơn rất nhiều, một lần nữa vấn đỉnh. Cho nên, hiện giờ gã ta tất nhiên có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Đây chính là lúc phân thắng bại, mà từ đầu tới giờ trận chiến còn chưa được hai mươi tức.
Suốt cuộc đời gã, đây chính là đường kiếm mạnh mẽ nhất, hoàn mỹ nhất.
Cả người gã tựa như đã dung thành một thể với thanh kiếm này, toàn thân gã và thanh phi kiếm đấy đồng thời tỏa ra một sức mạnh kinh khủng, khiến cho toàn bộ cỏ dại lá cây quanh người gã biến thành bụi bay đi.
- Kiếm kỹ rất mạnh...nhưng kiếm kỹ của Văn Nhân Thương Nguyệt không phải vô địch thiên hạ, cũng chỉ là một đạo trong vạn đạo mà thôi.
Nhưng vị giáo sư anh tuấn lại rất bình tĩnh lên tiếng.
Trước một đường kiếm lăng lệ và sắc bén như vậy, hắn còn có thể bình tĩnh lên tiếng.
Ngay khi chữ đầu tiên từ trong miệng hắn phát ra, tay trái hắn đồng thời được đưa ra ngoài.
Trong tay trái của hắn có một cây gai gỗ màu đen rất kỳ lạ. Ngay nháy mắt cánh tay trái đấy được đưa ra ngoài, một cột sáng gần như là thực chất từ trong cây gai gỗ màu đen phóng ra bên ngoài, đánh vào mũi kiếm của phi kiếm Đạo Nhược Tố.
Chỉ trong chớp mắt này, xung quanh thân thể hắn và Đạo Nhược Tố bỗng nhiên có một khối khí vô hình không ngừng khuếch trương ra bên ngoài.
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Đạo Nhược Tố chợt biến thành khiếp sợ.
Gã cảm thấy cột sáng nho nhỏ đấy tựa như một tòa núi lớn, mình không thể nào chống lại được. Nhưng gã vẫn không lùi bước. Gã kêu lên đau đớn, sức mạnh vốn đang không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể gã bỗng nhiên được vận chuyển nhanh hơn bội phần, phần da thịt từ sườn phải cho tới cánh tay phải bị căng phồng lên. Được hồn lực liên tục quán chú vào, thân kiếm gã đang cầm một lần nữa tỏa sáng chói mắt!
"Vèo!"
Bầu trời bao la sau lưng vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen lại được mở rộng, cây tên màu đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện, không khí xung quanh đầu mũi tên như bị thiêu đốt, tạo thành một ánh lửa màu lam.
Đến lúc này vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen mới chỉ nói đến chữ thứ hai. Khi thấy ánh mắt kiên quyết không tiếc tất cả của Đạo Nhược Tố, hắn ta bỗng nhiên tỏ ra thương hại vô hạn. Hắn vẫn tiếp tục đi tới phía trước, sự giằng co vô hình giữa hắn và Đạo Nhược Tố chợt bị đánh vỡ. Nguồn truyện: Trà Truyện
"Phốc!"
Đạo Nhược Tố há mồm, phun ra máu tươi.
Bắt đầu từ mũi kiếm cho tới trường kiếm, một loạt tiếng gãy vỡ bỗng nhiên vang lên, tựa như có một cây cầu bằng băng đang vỡ tan thành mảnh nhỏ, kéo dài cho đến tận chuôi kiếm. Không chỉ như vậy, sự vỡ tan này còn truyền lên cánh tay của Đạo Nhược Tố, toàn bộ cánh tay cầm kiếm của gã bị vỡ vụn, tan biến trong hư vô.
Cả người Đạo Nhược Tố bị đánh bay ngược ra sau.
Trong lúc bay ngược ra sau, tuy mất đi một cánh tay quý giá, nhưng ánh mắt gã vẫn ngoan cường mở to, nhìn vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen.
Bởi vì ngay lúc này cây tên màu đỏ thẫm kia đã bắn thẳng tới, tựa như vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen này không thể ngăn cản được nữa. Nhưng điều khiến gã chợt cảm thấy lạnh lẽo như băng giá chính là bỗng nhiên có một luồng sáng màu vàng từ trong miệng vị giáo sư anh tuấn bay ra.
Luồng ánh sáng màu vàng này chính là một thanh tiểu kiếm nho nhỏ có thể được ngậm dưới lưỡi, thậm chí là nuốt xuống bụng.
"Keng!"
Thanh tiểu kiếm không chuôi này vừa bắn ra lập tức chém lên thân cây tên đỏ thẫm. Sau khi chém đứt làm đôi cây tên màu đỏ thẫm, thanh tiểu kiếm không chuôi không những không dùng lại mà còn gia tốc lên, tạo thành một vệt tàn ảnh màu vàng trong không trung, tiếp đấy chém đứt cổ họng một cường giả học viện Thanh Hà.
Vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen này cũng là một Thánh sư ngự kiếm!
Bởi vì quá bàng hoàng nên Đạo Nhược Tố không hề nghe thấy câu nói mà vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen đã nói ra. Sau khi thanh tiểu kiếm không chuôi xuất hiện, gã chợt cảm thấy thân thể mình lạnh như băng giá, không nhịn được mà khàn giọng kêu lên:
- Sao có thể như vậy...sao ngươi có thể mạnh hơn Tần điên...tại sao học viện Thanh Loan lại có những chiêu thức quỷ dị như ngươi vừa sử dụng?
Vị giáo sư anh tuấn mặc áo bào đen nghe rõ những lời Đạo Nhược Tố vừa nói.
Hắn cúi đầu.
Phi kiếm của hắn vẫn đang tung hoành trong không trung, lấy đi tính mạng của các cường giả học viện Thanh Hà.
Một lần nữa, ánh mắt hắn ta lại rơi vào những ngôi sao bạc trên ống tay áo màu đen.
- Ta vốn không phải là người học viện Thanh Loan...ta là người Đường Tàng...là một người bị học viện Thanh Loan trục xuất.
Hắn cúi đầu tự nói, trả lời Đạo Nhược Tố.
Hắn không phải là người học viện Thanh Loan, nhưng ít ra từ rất lâu trước đó, Hạ phó viện trưởng và học viện Thanh Loan đã coi hắn là một thành viên học viện. Mặc dù bây giờ đưa hắn trở về Đường Tàng, nhưng bọn họ vẫn không bảo hắn phải cởi bộ áo bào màu đen xuống. Hắn biết con đường hắn đang đi, bộ áo bào hắn đang mặc chính là những kỷ niệm Hạ phó viện trưởng và học viện muốn để lại cho hắn.