Vì muốn để An Khả Y có phán đoán trực quan hơn, Lâm Tịch đưa tay ra, để cho hồn lực chảy xuôi dọc bàn tay mình, ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện những tia sáng màu vàng nhạt.
- Chưa tới Đại hồn sư trung giai...hồn lực và cảm giác của ngươi không thể sánh với người tu hành Đại quốc sư.
An Khả Y nhìn Lâm Tịch, lắc đầu nói.
Lâm Tịch gật đầu:
- Không thể nào sánh bằng được.
An Khả Y cúi đầu nghĩ một lát, ngẩng đầu lên, giống như đang nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất. Sau đấy, nàng bình tĩnh lại, nói:
- Đưa kiếm của ngươi cho ta xem.
Lâm Tịch ngẩn người, tháo cái rương trên lưng xuống, hỏi:
- Lão sư...chẳng lẽ vì hồn binh trường kiếm?
An Khả Y nhất thời chưa trả lời, cho đến khi nhìn thấy trường kiếm tinh xảo màu xanh nhạt của Lâm Tịch, nàng mới chân thành gật đầu, nói:
- Ta chưa từng thấy thanh kiếm nào như vậy...không phải vì tu vi bản thân, dĩ nhiên là do thanh kiếm này.
- Chỉ vì thanh kiếm này sao?
Lâm Tịch hơi thất vọng hỏi.
An Khả Y hơi ngờ nghệch nhìn Lâm Tịch, hỏi ngược lại:
- Không phải do kiếm, ngươi cho rằng vì sao?
Lâm Tịch lúng túng nói:
- Đệ tử cho rằng thiên phú tu hành mình đặc biệt, hồn lực khác với người bình thường.
An Khả Y hơi không hiểu cách nghĩ hiện giờ của Lâm Tịch, nàng lắc đầu nói:
- Hồn lực người tu hành đặc biệt, hoặc là hồn lực ngưng tụ hơn người bình thường, hoặc tản mạnh khắp nơi, hoặc là sức mạnh mạnh hơn. Hồn lực ngươi không tản mạn không ngưng tụ, cũng không mạnh hơn chút nào, tại sao lại đặc biệt?
Lâm Tịch càng lúng túng hơn, chỉ có thể nói thầm trong bụng, an ủi với mình: "Nhất định có, đệ tử có đến hai chén nước".
An Khả Y không chú ý đến thái độ lúng túng của Lâm Tịch. Nàng nhận lấy thanh kiếm của Lâm Tịch, cẩn thận quan sát giống như đang đọc một quyển sách.
Đột nhiên, thanh trường kiếm này tỏa sáng trong tay nàng.
Lâm Tịch và mấy người Cao Á Nam biết nàng đang thử quán chú hồn lực vào, nhưng ngay cả Lâm Tịch đã cầm thanh kiếm này nhiều lần cũng bất giác mở to mắt nhìn.
Được An Khả Y quán chú hồn lực, từ mũi kiếm cho chuôi kiếm đều có một luồng ánh sáng màu bạc chảy xuôi, không ngừng tỏa sáng. Hơn nữa, những phù văn trong suốt trên thân kiếm bỗng nhiên nổi lên, tản phát một tầng ánh sáng trắng nhạt, giống như những cánh chim nhỏ màu trắng, trông vô cùng thánh khiết, mà gió trong phòng cũng chợt mạnh hơn.
- Ngươi lấy thanh kiếm này ở đâu?
An Khả Y bình thản nhìn Lâm Tịch, hỏi.
- Đệ tử lấy được từ một di tích chiến trường bên ngoài sông ngòi từ tính.
Hiện giờ Lâm Tịch cũng biết tu vi hiện giờ của mình không thể nào sử dụng toàn bộ sức mạnh của thanh phi kiếm này, đồng thời hắn hiểu thanh trường kiếm "Thần quang" trước kia của mình không thể nào sánh bằng được. Tim hắn không khỏi đập nhanh hơn, cho dù đã biết rõ nhưng vẫn cố gắng hỏi một câu rất nhảm nhí:
- Ngay cả lão sư người cũng không biết đây là hồn binh trường kiếm nào ư?
- Di tích chiến trường?
An Khả Y suy nghĩ một hồi, lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, cuối cùng vẫn hỏi như kẻ đang đi học:
- Ngươi có báo lên trên chiến trường đó không?
Lâm Tịch không hiểu ý An Khả Y, gật đầu nói:
- Đã báo.
- Vậy học viện điều tra rồi.
An Khả Y theo thói quen nói chuyện với Lâm Tịch. Nàng nhận ra sự nghi ngờ trong lòng Lâm Tịch, nên rất tự nhiên nói:
- Ta không biết đây là hồn binh ở đâu, không biết mấy người Hạ phó viện trưởng từng gặp qua chưa...Nhưng mà, đây là thanh hồn binh trường kiếm thích hợp làm phi kiếm nhất ta đã từng gặp.
Những lời An Khả Y vừa nói giúp Lâm Tịch biết thêm rất nhiều tin tức. Học viện điều tra? Cho thấy ngay cả An Khả Y cũng không biết nguyên nhân tại sao di tích chiến trường đó lại xuất hiện bên ngoài sông ngòi từ tính. "Hồn binh trường kiếm thích hợp làm phi kiếm nhất"? Nếu như là những người khác nói, có lẽ Lâm Tịch không khiếp sợ, nhưng hiện giờ người nói lại là An Khả Y, một giáo sư học viện Thanh Loan.
- Không phải hồn lực đệ tử đặc biệt...là thanh kiếm này đặc biệt.
Lâm Tịch bất giác lẩm bẩm.
- Đúng vậy.
An Khả Y nhanh chóng đưa trường kiếm lại cho Lâm Tịch.
- Nhưng mà, ngươi đã có kiếm cảm, chứng minh ngươi có thiên phú tu hành phi kiếm. Trong mười Đại quốc sư, cũng chỉ có hai hoặc ba người có kiếm cảm. Sau khi đến Thánh sư, họ mới có thể trở thành Thánh sư ngự kiếm...Nếu như ngươi có thể tu đến Thánh sư, nhất định sẽ ngự sử phi kiếm được. Nguồn: http://Trà Truyện
Kể từ lần tu hành có thể có cảm giác đặc biệt đối với những phù văn trên trường kiếm "Thần quang", Lâm Tịch chưa từng nghi ngờ việc một ngày nào đó mình có thể ngự sử phi kiếm mà hắn vô cùng yêu thích. Phi kiếm bay trên không trung, đó là một cảnh tượng tự do đến cỡ nào, thật không câu nệ. Bởi vì vẫn luôn tin tưởng mình có thể, nên hiện giờ nghe thấy An Khả Y nói hắn cũng không quá vui mừng, đồng thời hơi khẩn trương và mong đợi hơn, mở miệng hỏi:
- Bởi vì thanh kiếm này đặc biệt, đệ tử đã có kiếm cảm...vậy không biết đệ tử có thể ngự sử phi kiếm sớm hơn những người khác không?
An Khả Y chậm rãi đứng lên. Trong lúc suy nghĩ những chuyện tương đối khó khăn với chính bản thân mình, nàng sẽ suy nghĩ rất cẩn thận.
- Mặc dù ta chưa từng nghe ai nói đến, nhưng chắc có thể.
Sau một thời gian rất lâu, An Khả Y mới nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói:
- Theo thói quen người tu hành, chỉ cần hồn lực có thể ly thể mà không biến mất, sẽ được gọi là Thánh sư...Nhưng bởi vì phương pháp tu hành khác nhau, thậm chí độ tuổi đột phá đến Thánh sư cũng khác nhau...tình huống thân thể khác nhau, khả năng chịu đựng tốc độ vận chuyển hồn lực khác nhau, hoặc là do bệnh tật trong lúc tu hành nặng tới mức khó phục hồi hoàn toàn...tất cả những yếu tố đó sẽ khiến sức mạnh hồn lực và cảm giác của mỗi Thánh sư hoàn toàn khác nhau. Hẳn ngươi cũng có thể hiểu rằng tu vi càng cao, sức mạnh thân thể của họ đối với người bình thường càng rõ ràng hơn. Cho nên, mặc dù đều là Thánh sư, có người có thể quán chú hồn lực đến hồn binh cách mình trăm bước...có Thánh sư ngự kiếm có thể ngự sử phi kiếm vượt quá trăm bước, nhưng có rất nhiều Thánh sư ngự kiếm chỉ có thể ngự sử phi kiếm trong trăm bước.
An Khả Y bình tĩnh, từ từ nói:
- Với tu vi của ngươi, chỉ cần hồn lực thoát ly khỏi thân thể là sẽ tự tiêu tán, nhưng trên Đại hồn sư, dưới Thánh sư...chỉ cần hồn lực liên tục phun ra không ngừng, ít nhất có thể khiến hồn lực ngươi bảo trì bên ngoài thân thể trong một thời gian nhất định...Hiển nhiên việc này sẽ làm tiêu hao rất nhiều hồn lực, nhưng nếu như muốn cho phi kiếm có thể bay lên, hồn lực ít nhất cũng phải được tu luyện đến một trình độ nhất định.
So với những tiếng đàn du dương trong thành Hầu Tước, đối với Lâm Tịch, những gì An Khả Y vừa nói quả thật còn tuyệt đẹp hơn rất nhiều. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh hơn khi đã quá kích động, sau đấy chân thành khom người thi lễ:
- Mong lão sư truyền phương pháp ngự kiếm cho đệ tử.
Lâm Tịch biết rõ hiện giờ hắn không thể nào ngự kiếm được, nhưng hắn nghe hiểu lý lẽ trong những lời nói của An Khả Y. Ngoài ra, từ những điển tịch đã từng đọc qua trong lúc còn ở học viện, hắn biết từ việc có kiếm cảm đến chân chính ngự sử phi kiếm không phải là việc quá xa xôi.
Về phần với tu vi và sức mạnh hồn lực của hắn hiện giờ có thể khiến kiếm động hay không, có thể có bao nhiêu sức mạnh, có thể đối địch hay không, hắn lại không suy nghĩ quá nhiều. Điều hắn đang suy nghĩ chính là sau khi kiếm động, mình phải sử dụng hồn lực như thế nào, làm sao để khống chế phi kiếm theo ý niệm. Việc này nhất định có rất nhiều cách thức và kỹ xảo thực hiện, các điển tịch tu hành cũng từng nói rằng ở các Thánh địa tu hành đều có một vài kiếm kinh giúp người tu hành có thể sử dụng phi kiếm phù hợp nhất đối với tính cách của mình. Có kiếm kinh dạy người tu hành làm thế nào để khiến phi kiếm nhanh chóng linh hoạt, hoặc là cuồng bạo mạnh mẽ, hoặc là phiêu hốt kỳ dị. Hắn nghĩ rằng mình càng sớm tu hành, sau này khi có thể ngự sử phi kiếm được, nhất định sẽ dễ dàng và lợi hại hơn.
Tất nhiên An Khả Y có thể hiểu được ý Lâm Tịch, nàng cũng không khuyên Lâm Tịch không nên theo đuổi điều quá xa xôi. Nàng chỉ lắc đầu, hơi áy náy nói:
- Ta không am hiểu phương pháp ngự kiếm...ta chưa từng xem các điển tịch kia.
Lâm Tịch nhất thời cũng cảm thấy áy náy. Nàng là giáo sư khoa Ngự Dược, phần lớn thời gian tất nhiên sẽ dùng để nghiên cứu dược lý, mình lại còn xem nàng như vạn năng.
- Việc này cũng không cần vội.
An Khả Y bình tĩnh nói.
- Đúng vậy.
Lâm Tịch gật đầu, biết rằng việc này không cần phải vội, bởi vì trong học viện Thanh Loan nhất định không thiếu giáo sư có thể ngự sử phi kiếm. Hơn nữa, nghe nói vị đệ tử khoa Nội Tương - Cốc Tâm Âm, bọn hắn phải đi đón lần này, chính là một trong những Thánh sư ngự kiếm lợi hại nhất Vân Tần.
- Lão sư, ngài có chuyện gì muốn dặn dò bọn đệ tử sao?
Sau khi hỏi xong vấn đề liên quan đến tu hành, Lâm Tịch nghĩ rằng An Khả Y gọi mọi người vào nhà nói chuyện nhất định muốn dặn dò gì đấy. Nghĩ rằng mình chiếm nhiều thời gian như vậy, hắn rất áy náy.
- Chúng ta đã bị người của Văn Nhân Thương Nguyệt theo dõi.
An Khả Y gật đầu, nói:
- Bọn họ hẳn sẽ nhanh chóng ra tay...Nhưng mà trước kia ta chưa từng ra khỏi học viện, bọn họ không biết ta...Khi ở bên ngoài, bọn ngươi không được gọi ta là lão sư.
Mặc dù giọng nói của An Khả Y rất bình tĩnh, nhưng Lâm Tịch và mấy người Cao Á Nam lại cảm thấy kinh hãi.
- Ở trong thành này, ta ngửi thấy mùi độc bò cạp sa mạc.
Trừ giọng nói không dễ dàng khiến người nghe thích thú cùng với việc từng câu nói đều ẩn chứa thông tin rất có ảnh hưởng, lại thích nói chuyện giống như đang tường thuật lại, đồng thời nói như vậy sẽ khiến người nghe cảm thấy không thể nào hấp thu nổi ra, có thể nói An Khả Y tuyệt đối là một lão sư học viện rất chịu khó giảng bài và kiên nhẫn nhất mọi người đã từng gặp.
Nàng không ngừng lại, vẫn nhất quán dùng giọng nói rất bình tĩnh:
- Từ khoa Ngự Dược học viện Thanh Loan chúng ta, có vài người tu hành Vân Tần và dược sư vẫn nghiên cứu dược lý. Văn Nhân Thương Nguyệt có một bộ hạ là người tu hành Công Tôn Tuyền, hắn ta có thể luyện chế ra độc dược rất lợi hại...Đối với người tu hành, có rất ít kịch độc ảnh hưởng nặng đến mức họ không thể dùng hồn lực áp chế, một là tài liệu luyện chế tương đối quý hiếm, người luyện chế rất ít, hai là những loại độc dược này không thể tồn tại quá lâu trên binh khí hoặc đồ ăn được. Nhưng Công Tôn Tuyền dùng độc bò cạp sa mạc và độc cây tầm gửi, độc côn trùng đặc biệt để luyện chế ra một loại độc có tên là "Phụ cốt", có thể bảo tồn rất lâu trong nước, mà số lượng độc dược được hắn luyện chế ra lại không ít...Tuy nhiên, loại độc lợi hại nhất hắn từng luyện chế ra có tên là "Lưu sa", được chế tạo từ phân và nước tiểu một loại sa trùng trong biên cảnh Bàn Nhược, gần như không có mùi, phần lớn người tu hành không thể nào phân biệt được. Người trúng độc sẽ bị thối rửa ra như cát, lúc trước ngay cả học viện cũng không có giải dược...Mặc dù độc "Lưu sa" rất quý hiếm, số lượng hắn luyện chế được cũng rất ít, nhưng dược tính vô cùng mãnh liệt, nếu như không cẩn thận trúng phải, ta lại không ở gần, vậy cũng không thể nào cứu được...Cho nên, nếu như các ngươi ra ngoài, không nên ăn bất cứ thứ gì.
Lâm Tịch là người quen thuộc cách nói chuyện của An Khả Y nhất, nên hắn nhanh chóng hiểu ẩn ý bên trong. Hắn nhanh chóng cau mày lại, nhẹ giọng hỏi:
- Ý của ngài là...rất có thể Công Tôn Tuyền đang ở trong thành?
Lúc này Cao Á Nam bỗng nhiên nhớ tới con cá chép trong cái giếng tam giác, nhất thời phản ứng kịp:
- Lão sư đã nghiên cứu được giải dược độc Lưu sa này?
- Đúng vậy.
An Khả Y gật đầu với Lâm Tịch và Cao Á Nam:
- Hạ phó viện trưởng cho ta ra ngoài là vì muốn ta đối phó với Công Tôn Tuyền. Ta luôn chú ý đến hành tung của hắn và bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt. Ta đã luyện chế giải dược độc Lưu sa, nhưng số lượng cực ít...ít hơn độc dược trong tay hắn.