Lâm Tịch khập khiễng cùng với Biên Lăng Hàm bước qua những mảnh ruộng bậc thang cầu vồng, đi tới mảnh đất trống trong khu rừng sau căn nhà trúc.
Tuy mỗi ngày đều có môn học mới, nhưng việc đặc huấn Phong Hành Giả vẫn được tiến hành, không bị gián đoạn.
Trên một sườn núi đối diện, các mẫu ruộng bậc thang mới đã được đệ tử khoa Ngự Dược khai khẩn xong, họ bắt đầu gieo trồng các mầm chồi ở đấy. Nếu như ở chỗ này có thêm một mặt biển mênh mông, kết hợp với khung cảnh sơn cốc cầu vồng trước mắt, nhất định sẽ tạo nên một tuyệt phẩm không thua kém gì tập tranh vẽ vùng quê Provence đông nam nước Pháp.
- Các ngươi tới chậm hơn mọi ngày mười đình.
Âm thanh đầu tiên hai người nghe thấy chính là giọng nói tràn đầy sự bất mãn của vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đang đứng chờ sau căn nhà trúc. Nhưng khi xoay người, nhìn thấy những bước chân khập khiếng của Lâm Tịch, con mắt còn lại của ông ta bỗng nhiên hơi run, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Bị Từ lão sư đánh. Từ Lão sư nói đệ tử ra đấu để lão sư biểu diễn vũ kỹ chính là thủ đoạn giết người nhanh hơn mạnh hơn, không ngờ đệ tử liều cả mạng cũng không thể động đến một góc áo của ông ấy.
Lâm Tịch nhìn giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen, cười khổ. Những đòn khi nãy của Từ Sinh Mạt thật sự rất nặng, nhất là lúc cành liễu quất trúng mắt cá chân của hắn, rất đau. Thậm chí, bây giờ chỉ cần nhấc chân bước đi thôi, hắn đã cảm thấy đau thấu xương gan.
- Cho dù ngươi có tu vi Đại Hồn Sư cũng chưa chắc chạm được áo của hắn, huống chi là bây giờ.
Khuôn mặt vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen bỗng biến lạnh, nhìn Lâm Tịch chằm chằm.
- Ngươi bị đánh thê thảm như vậy, nhưng tại sao ta không thấy chút bất mãn gì trong ánh mắt của ngươi, chẳng lẽ từ lúc sinh ra ngươi đã luôn bình thản đến mức không có chút huyết tính**?
Lâm Tịch tò mò nhìn Đông giảng viên, nói:
- Đệ tử không hiểu ý ngài. Không phải lão sư càng nghiêm khắc với đệ tử thì đệ tử mới mau tiến bộ sao?
Giảng viên độc nhãn nhìn Lâm Tịch đơn giản và ngây ngô như một cây trúc xanh trước mắt, sau đó nhìn sang Biên Lăng Hàm, cười lạnh một tiếng:
- Ta thật không biết ngươi đang tự an ủi mình hay là bản thân ngu dốt? Chắc không phải ngươi nghĩ Từ Sinh Mạt bởi vì ngươi là Thiên Tuyển, hơn nữa còn cùng với Biên Lăng Hàm tiếp nhận đặc huấn Phong Hành Giả này, nên hắn ta hơi kính trọng ngươi? Cố ý mài dũa ngươi?
- Không phải vậy sao?
Lâm Tịch ngẩn người:
- Đúng là đệ tử nghĩ như vậy.
Giảng viên độc nhãn nhìn Lâm Tịch, nói:
- Từ trước đến nay, Từ Sinh Mạt không đi cùng đường với ta, hơn nữa, còn chính là người "rất không đi chung đường"...
Lâm Tịch sợ run cả người, một hồi sau mới ngượng ngùng hỏi:
- Vậy...học viện cũng có chuyện lấy công báo thù riêng sao?
Giảng viên độc nhãn cười lạnh, nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Nơi có người ở ắt có phân tranh, cũng như bọn đệ tử các ngươi tự nhiên phân ra Thổ Bao, Kim Chước, Biên Man vậy. Mới tiến vào học viện mấy ngày, nhưng không phải cũng vì cái "tự nhiên" đó mà các ngươi đã phân cách rồi sao? Chỉ riêng tân đệ tử khoa Chỉ Qua đã như thế, đừng nói chi đến cả khoa, cả học viện Thanh Loan.
Lâm Tịch càng lúc càng nhíu mày chặt hơn.
Những lời giảng viên độc nhãn vừa nói không khó hiểu, quả thật trong mấy ngày qua các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đã tự phân ra thành các đoàn thể nhỏ, cũng như mấy người Đường Khả, Lý Khai Vân, Hoa Tịch Nguyệt, Biên Lăng Hàm, hay đi chung với hắn. Nhưng hắn cứ nghĩ rằng học viện Thanh Loan có thể trở thành thánh địa mơ ước của rất nhiều người thì mỗi một giảng viên phải rất cao thượng, hơn nữa, cho dù là Mộc Thanh hay vị giảng viên độc nhãn tướng bạo rất hung ác này, cả hai đều có ấn tượng rất tốt trong tâm trí hắn. Nhưng nếu Từ Sinh Mạt chỉ vì hắn là người mà Đông giảng viên đã chọn nên mới cố ý chỉ trích ra tay, thì cách nhìn của hắn với Từ Sinh Mạt nhất định sẽ mất sạch.
- Đông giảng viên, tại sao Từ giảng viên và ngài lại không đi chung đường? Vì sao hai bên lại có xích mích?
Sau một hồi hơi trầm ngâm, Lâm Tịch chân thành hỏi.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen cầm một trường cung màu den, lấy một mũi tên trong bao tên ở sau lưng, không ngừng cầm tên khống dây cung, sau cùng là bắn ra. Mỗi một tên đều chính xác bắn trúng các hồng tâm ở trong rừng, tư thế bắn tuân theo một quy luật chặt chẽ đẹp mắt này từ mấy ngày qua đã tạo thành một hình ảnh khó phai trong lòng Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm. Hai người cũng hiểu là buổi học hôm nay đã bắt đầu, nhưng không ngờ Đông giảng viên lại không có ý giấu diếm, trong lúc liên tục bắn tên, ông ta lãnh đạm giải thích:
- Xuất thân của ta khác với Từ Sinh Mạt. Ta chính là một Thổ Bao, còn hắn là Kim Chước, tư chất và tu vi của hắn luôn cao hơn ta, nhưng ta lại lấy được hai quả huy chương giống như hắn, hơn nữa, trong đó có một quả còn lấy trước hắn. Nhưng cái khác nhất giữa ta và hắn chính là cách nhìn mọi vật mọi việc. Ta và mấy người Hạ phó viện trưởng, Tần giáo sư luôn kiên định phản đối đề án lớn nhất của hắn. Đây cũng là nguyên nhân ta và hắn, cùng với một vài vị giảng viên, giáo sư trong học viện luôn có xích mích với nhau. Chẳng qua, phần lớn những người có ác cảm với ta lại không có lòng dạ hẹp hòi như hắn.
Lâm Tịch cẩn thận quan sát từng động tác của giảng viên độc nhãn, bao gồm cả lúc mũi tên chuẩn bị bay ra, ba ngón tay cầm tên khẽ điểm nhẹ đuôi tên một cái để triệt tiêu rung động, đồng thời cau mày hỏi:
- Là đề án nào lại khiến các ngài thủy hỏa bất dung?
- Hắn chủ trương dùng người sống để dạy học.
Ánh mắt giảng viên độc nhãn trở nên sắc bén, lạnh giọng nói:
- Để cho đệ tử trực tiếp chiến đấu với kẻ địch, ám sát kẻ tù tội và tù binh địch nhân. Như hắn nói, tiếp xúc với giết chết thật sự sẽ giúp các đệ tử tiến bộ nhanh hơn.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm cùng lúc hô hấp chậm lại, quay sang nhìn nhau.
- Cách nghĩ này thật ra cũng đúng.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn vị giảng viên độc nhãn nói:
- Nhất là các đệ tử khoa Chỉ Qua, phần lớn trong tương lai đều phải đối mặt với những tình huống rất nguy hiểm...nếu như áp dụng đề án này, thực lực các đệ tử nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Đông lão sư, tại sao các ngài không đồng ý chủ trương này của Từ giảng viên.
- Lý do của chúng ta rất đơn giản. Nếu như ở trên chiến trường đối địch, giết chết đối thủ không phải là chuyện gì để nói, nhưng việc bắt giữ đối thủ để cho các đệ tử mình giết chết lại không phải là việc vinh quang, hơn nữa còn quá tàn nhẫn...Mấy người Từ Sinh Mạt cho rằng lòng dạ bọn ta mềm yếu như đàn bà, nhưng chúng ta lại cảm thấy đây chính là nhân tính, bởi vì viện trưởng cũng từng phản đối việc này.
Giảng viên độc nhãn hơi ngừng lại, nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, nói:
- Viện trưởng từng nói rằng cho dù là binh khí giết người do chính học viện Thanh Loan rèn thì cũng phải là một thanh binh khí có nhân tính, biết rằng không phải vì giết chóc mà giết chóc.
"Ông muốn dùng những lý lẽ của mình để thay đổi những lý lẽ gần như không thể thay đổi được ở thế giới này ư?" - Lâm Tịch nghĩ tới người đại thúc trung niên chưa từng gặp mặt, mặc nhiên cười khổ: "Nhưng xem ra người ủng hộ ông cũng không ít..."
- Tại sao ngài lại nói những điều này cho chúng ta biết, không sợ chúng ta nghi ngờ ngài muốn mượn hơi sao?"
Khẽ lắc đầu, Lâm Tịch nhìn thẳng vào người giảng viên có tướng mạo hung ác ở trước mặt, hỏi.
Giảng viên độc nhãn khinh thường cười lạnh, đúng, chính là nụ cười lạnh khinh thường xuất phát từ nội tâm sâu thẳm của ông ta. Ông ta nói:
- Ta chỉ muốn cho các ngươi hiểu được một điều: cho dù là giảng viên ở học viện Thanh Loan, hay là người có địa vị cao ở đế quốc Vân Tần, thì họ cũng là người, họ cũng có dục vọng và cái nhìn người của riêng mình. Ở học viện và đế quốc Vân Tần, không ít người bởi vì quyền lực và quan điểm riêng đã tạo thành những phe phái, ta không quan tâm sau này các ngươi sẽ gia nhập phe phái nào, nhưng ta chỉ hi vọng đệ tử ta đích thân dạy luôn có một phần nhân tính trong lòng, hơn nữa, phải luôn luôn cẩn thận và tự đặt hỏi câu trước khi xem xét người khác. Đây cũng là một điều kiện giúp cho Phong Hành Giả sống lâu hơn một chút.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm có thể nhận ra ý tốt của vị giảng viên độc nhãn từ những lời nói chân thành vừa rồi, hai người cùng thi lễ, đồng thanh:
- Đệ tử thụ giáo.
Giảng viên độc nhãn không nói thêm gì nữa, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm tự giác đi tới lấy trường cung màu đen, chuẩn bị luyện tập.
- Đúng rồi.
Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới việc gì đó, cười cười, nói:
- Không phải Từ lão sư có ý kiến gì với ngài, cho nên cũng hận cung tên chứ? Trong giờ học môn vũ kỹ hôm nay, Từ lão sư có nói rằng bất kỳ binh khí nào cũng có thể luôn mang theo, coi nó là một phần thân thể của mình, trừ những mũi tên ngu ngốc sau khi bay ra không thể khống chế được nữa.
Giảng viên độc nhãn làm một động tác hiếm thấy: bĩu môi, không muốn nói thêm gì nữa.
Lâm Tịch tiếp tục cười hỏi:
- Lão sư, chẳng lẽ đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta lúc chiến đấu không có chiêu thức nào sao? Cứ không ngừng chiến đấu để rèn luyện những phương thức công kích và né tránh đơn giản nhất?
- Đó là cách nói của hắn.
Giảng viên độc nhãn cười lạnh, nói:
- Nói là nói thế, nhưng hôm sau chắc chắn hắn sẽ dạy bọn ngươi hai mươi bốn thế thể thuật Thanh Loan. Hai muốn thế thể thuật này bao gồm nhiều động tác đối địch, sau đó là cách sử dụng binh khí, tỷ như: làm sao để xuất kiếm nhanh nhất, ám sát ở phương vị nào thì đối thủ khó đề phòng nhất...đó là chiêu thức.
- Được rồi, câu hỏi cuối cùng.
Biết rõ tính tình vị giảng viên này nên Lâm Tịch biết điều gật đầu, nhìn ông ta hỏi:
- Nếu như ngài và Từ lão sư chiến đấu sinh tử với nhau, người nào lợi hại hơn?
- Nếu đột nhiên đối mặt ngay trong học viện Thanh Loan, khả năng hắn đánh chết ta cao hơn một chút, nhưng nếu ở bên ngoài, khả năng ta đánh chết hắn thì cao hơn rất nhiều.
Giảng viên độc nhãn cau mày, chăm chú nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói.
Lâm Tịch khẽ cười, không nói nhảm nữa, bắt đầu chuyên chú làm lại những động tác cầm cung, lắp tên, khống dây cung. Nhưng lần này vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen lại lạnh nhạt lên tiếng:
- Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi có thể bắn tên ra.
- Có thể bắt đầu bắn tên?
Lâm Tịch vui vẻ, thầm nói trong lòng: "Xem ra việc tu luyện bắn cung của mình cũng không tệ lắm."
- Phải nhớ mọi việc phải được làm một cách chuẩn xác, không chỉ chính xác trong tư thế cầm cung, quan trọng nhất chính là khống chế được độ rung động của dây cung đối với tên lúc bắn ra, cảm thụ được sức ảnh hưởng của gió đối với tên. Nếu trong trường hợp không có gió, giao tên cho mười biên quân, sợ rằng chỉ có hai người có thể bắn trúng hồng tâm trong vòng một trăm bước.
Lần này giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen không nhận thấy được sự đắc ý trong lòng Lâm Tịch, ông ta vẫn bình tĩnh nói một sự thật:
- Gió có thể làm chệch quỹ đạo bay của tên, nhưng điều Phong Hành Giả cần làm chính là không bị gió ảnh hưởng, hơn nữa còn phải biết lợi dụng sức gió.
Vèo!
Trong lúc ông ta nói chuyện, Lâm Tịch đã bắn mũi tên đầu tiên, rơi xuống mặt đất ngay dưới một tấm bia đối diện ông ta, cứ như một người thình lình xuất hiện trước mặt. Lâm Tịch cười ha ha một tiếng, không vì khó mà nản lòng, một lần nữa chuyên chú giương cung, lắp tên, khống dây cung.
Từng mũi tên màu đen bắt đầu được bắn ra, bay lượn trong gió giữa khu rừng.
*Nhân tính: tính người.