Tiên Ma Biến

Chương 346: Không phải là không thể bại, chẳng qua là chưa bị bại

Đại cung phụng biên quân Bích Lạc cõng Quỷ quân sư đi trong núi rừng lăng Bích Lạc.

Quỷ quân sư với vẻ mặt đau khổ, mệt mỏi đến mức không thể nhấc một ngón tay lên được, lạnh lùng lên tiếng:

- Ngay cả Nam Sơn Mộ cũng biết ngươi là người của Chu thủ phụ...nhưng chúng ta lại không biết.

- Thế gian này có rất nhiều người lợi hại, càng lợi hại thì họ càng không thể biết hết mọi chuyện.

Từ Bố Y trong diện mạo mái tóc khô vàng, mặt đầy nếp nhăn, trào phúng nói: Nguồn truyện: Trà Truyện

- Mặc dù Văn Nhân Thương Nguyệt là kiêu hùng lợi hại nhất ta đã từng gặp suốt cuộc đời mình, nhưng cũng không thể biết hết mọi chuyện trên thế gian...Cho dù là Trương viện trưởng, ngài ấy cũng không thể làm được.

- Ngươi rốt cuộc cũng nói chuyện, xem ra đã suy nghĩ cẩn thận rồi...Bất kể ngươi có nguyện ý hay không, nếu như đã đến nước này, lại nói chuyện với ta, nhất định sẽ giúp con đường này không nhàm chán như ban đầu nữa.

Hơi dừng lại chốc lát, Từ Bố Y càng trào phúng hơn, tiếp tục nói:

- Thời gian ta dạo chơi ở đây còn nhiều hơn Nam Sơn Mộ và Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng lại không biết ngươi là người Tây di.

- Nơi này vốn là của Tây di chúng ta.

Quỷ quân sư trầm mặc chốc lát, lên tiếng nói.

- Không có gì khó hiểu.

Từ Bố Y gật đầu, ánh mắt già nua híp lại:

- Một người vừa có dã tâm vừa có thực lực như ngươi, nếu như chỉ vì hữu tình thì không thể nào bán mạng cho Văn Nhân Thương Nguyệt. Nói như vậy, có lẽ Văn Nhân Thương Nguyệt đã hứa hẹn với các ngươi...hoặc là các ngươi tin rằng Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ giúp Tây di bọn ngươi trở lại lăng Bích Lạc. Sâu xa hơn, lần này Văn Nhân Thương Nguyệt không chỉ có những quân đội đã tận trung với mình, chỉ sợ những nhân vật lợi hại bên Tây di bọn ngươi cũng đã đứng chung chiến tuyến với hắn rồi.

Quỷ quân sư chậm rãi nói:

- Chúng ta có thể sống trong sa mạc được...đã lâu như vậy...một ngày nào đấy, chúng ta sẽ trở về lăng Bích Lạc.

Từ Bố Y cười lạnh:

- Đó là chuyện sau này, nhưng lần này sợ rằng các ngươi đã chọn sai rồi. Ngươi đúng là đã xem thường dã tâm của Văn Nhân Thương Nguyệt. Văn Nhân Thương Nguyệt có thể trêu chọc Thánh thượng, có thể hí lộng chín lão già kia, nhưng hắn vẫn không thể gây sự với học viện Thanh Loan. Trở về lăng Bích Lạc là ước mơ lớn nhất của Tây di các ngươi, nhưng đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, đó chỉ là một cảnh xem hoa trên nước trên con đường đầy dã tâm của hắn. Ngươi không cần nghi ngờ những gì ta đã nói.

Từ Bố Y quay đầu nhìn Quỷ quân sư một cái:

- Nếu như dã tâm hắn chỉ vẻn vẹn ở việc tách lăng Bích Lạc ra khỏi Vân Tần, trở thành vua ở nơi đấy, hắn tuyệt đối sẽ không đi giết Cốc Tâm Âm.

Quỷ quân sư không khỏi run rẩy, bật thốt hỏi:

- Cốc Tâm Tâm trở về?

Từ Bố Y tiếp tục trào phúng;

- Ta lựa chọn lúc này lên đường, không chỉ vì muốn kéo dài thời gian, muốn hắn nghĩ rằng ngươi đã chết hoặc đã bị đưa ra ngoài, mà còn vì ta phải chờ hắn đến biên cảnh Bàn Nhược...ta biết ngươi nắm rõ lực lượng quân đội của Vân Tần ta ở lăng Bích Lạc, nhưng ít ra nếu như hắn ta không xuất hiện chặn đánh ta, tỷ lệ dẫn ngươi ra khỏi lăng Bích Lạc sẽ lớn hơn nhiều.

- Không, ngươi đã không hiểu hắn rồi.

Quỷ quân sư trầm mặc rất lâu, cuối cùng lên tiếng:

- So với những gì ngươi đã nghĩ, hắn ta càng đáng sợ và mạnh mẽ hơn nhiều. Thậm chí là ta, mặc dù đã tiếp xúc rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đánh giá thấp suy nghĩ của hắn. Hắn tuyệt đối không phải là loại người vì kiêng kỵ ai đó mà đến nỗi đầu óc choáng váng. Nếu như hắn quyết định đánh trận đại chiến này, chắc chắn hắn đã suy nghĩ cẩn thận. Hắn là người chỉ có thể thắng, tuyệt đối không bại. Hắn có thể sử dụng những thủ đoạn không ai ngờ tới được, mục đích là để hoàn thành trận chiến lớn nhất.

Từ Bố Y bỗng trầm mặc.

Một hồi sau, Từ Bố Y lạnh lùng lên tiếng:

- Được...Đã như vậy, chúng ta hãy cùng nhìn đi, xem thử người trong thiên hạ đánh bại hắn, hay hắn có thể mạnh đến mức đánh bại toàn bộ người trong thiên hạ.

...

Một nam tử mặc áo vải xanh bình thường đứng trong cát vàng, sau lưng hắn ta là một sa mạc hoang vu.

Bên trong sa mạc hoang vu này có rất nhiều bò cạp sa mạc kịch độc, người tu hành bình thường không dám ngồi ở đây. Nơi hắn đang đứng cũng vậy, gần như là chỉ sau một tức sẽ có những con bò cạp không biết từ nơi nào chui ra ngoài, nhưng tên nam tử có môi như gấm đỏ, lông mày như mực này lại không để ý.

Bởi vì...trên thế gian này còn chưa có loài bò cạp sa mạc nào có thể làm bị thương một người tu hành cấp Thánh sư.

Mà hắn ta lại chính là Văn Nhân đại tướng quân vô địch cấp Thánh sư.

Ngửi thấy mùi thịt người tươi, những con bò cạp khát máu vội vàng chạy tới, nhưng khi còn cách người hắn vài thước, bỗng nhiên có một luồng khí tức mạnh mẽ trên người hắn toát ra ngoài làm cho bọn chúng không thể nào nhúc nhích được. Sau đấy, trong khoảng thời gian nửa tức, một tiếng động "răng rắc" bỗng nhiên vang lên, toàn bộ bò cạp sa mạc bị chấn nát, nước dịch màu vàng chảy ra ngoài.

Văn Nhân Thương Nguyệt, vị đại tướng dùng sự vũ dũng thiết huyết của mình để xây dựng nên danh tiếng chấn động trời đất, ở Vân Tần có không biết bao người kính ngưỡng, đang minh tưởng tu hành, điều chỉnh thân thể tới trạng thái tốt nhất.

Bởi vì hoàng đế Phượng Hiên an bài, bởi vì thời gian bị sai lệnh, nên hiện giờ hắn cũng không biết một vài chuyện đã xảy ra ở Đường Tàng, không biết vị hoàng thúc Đường Tàng đã thỏa thuận ngầm với hắn đã biến thành một bãi thịt dưới phi kiếm sắc bén của một Thánh sư. Hắn một mình đến nơi này là muốn giết chết người đấy.

Sau khi giết người này, hắn sẽ chân chính trở thành Thánh sư vô địch khắp cả Vân Tần.

Dĩ nhiên hắn có thể khẳng định hiện giờ mình đã là Thánh sư vô địch ở Vân Tần. Bởi vì cho dù Cốc Tâm Âm đạt được truyền thừa chùa Bàn Nhược, nhiều năm tu luyện như vậy đã khiến tốc độ tu hành hồn lực còn trên cả hắn, nhưng thân thể Cốc Tâm Âm tuyệt đối không thể bằng hắn.

Hắn muốn giết chết Cốc Tâm Âm là vì nếu như để sau mấy năm nữa, thân thể Cốc Tâm Âm nhất định sẽ hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó sợ rằng chiến lực của Cốc Tâm Âm sẽ hoàn toàn vượt qua hắn.

Hắn biết thế gian này có vài người mạnh hơn hắn, tỷ như Hạ phó viện trưởng và một số người khác cùng tuổi, nhưng dù sao những người đó đã rất già. Mười hoặc hai mươi năm sau, những người đấy có lẽ sẽ không còn trên thế gian này, nhưng hắn và Cốc Tâm Âm vẫn còn sống.

Đây chính là chuyện hắn kiêng kỵ nhất.

Hiện giờ, tất cả người thông minh trên thế gian này đều coi việc hắn tự mình đi đánh chết Cốc Tâm Âm là chuyện phi lý trí, là chuyện ngu ngốc, nhất là trong tình huống toàn bộ thiên hạ đang kết hợp lại để đánh hắn. Tuy nhiên, tất cả đã sai lầm, ngay cả đại cung phụng Từ Bố Y cũng sai lầm, mặc dù chính Từ Bố Y đã phải công nhận Văn Nhân Thương Nguyệt quá mạnh mẽ, quá đáng sợ. Bởi vì so với mọi người trên thế gian này, cách nghĩ của Văn Nhân Thương Nguyệt lại hoàn toàn khác.

Hiện giờ thế cục phía tây Vân Tần đã rất hỗn loạn, nhưng trong mắt tên nam tử có môi như gấm đỏ, lông mày như mực này, mọi chuyện lại vô cùng đơn giản.

Tất cả người trên thế gian này đều bị thành tích trăm trận trăm thắng của hắn che mờ mắt, đó chính là mục đích của hắn.

Hắn không phải không thể bại, thậm chí hắn còn có thể dùng sự thất bại tạm thời để hoàn thành mục tiêu cuối cùng của mình. Nhưng chỉ vì hắn quá mạnh mẽ, nên trước kia hắn chưa bao giờ phải nhận lấy sự thất bại tạm thời.

Mục tiêu của hắn chỉ có một: Nếu như nói toàn bộ thiên hạ này là một ngọn núi rất cao...vậy mục tiêu của hắn chính là đứng trên đỉnh ngọn núi đấy, phóng mắt nhìn khắp nhân sinh và phong vân bên dưới. Cho nên, việc hắn cần phải làm chính là nhổ những lá cờ trong ngọn núi đấy, tiêu diệt đi những nguồn cơn có thể trở thành chướng ngại trong hiện tại hoặc tương lai. Rất có thể trong quá trình đấy hắn sẽ bị rơi xuống chân núi hoặc đáy cốc một vài lần, nhưng hắn lại không quan tâm đến.

Bất kể phải bỏ qua bao nhiêu thứ, hay rơi xuống dưới bao nhiêu lần, nhưng nếu có thể hoàn thành mục tiêu cuối cùng, chắc chắn hắn sẽ thực hiện.

Suốt cuộc đời này, mỗi người đều tự cho rằng mình có rất nhiều cơ hội và thời gian, nhưng hắn lại rất quý trọng thời gian của mình. Hơn nữa, hắn lại tính toán vô cùng chuẩn xác, nên hắn không cần phải đợi bao nhiêu lâu, trong sa mạc hoang vu đã xuất hiện một đoàn xe.

Đây là một đoàn xe được mấy trăm quân sĩ giáp vàng cưỡi lạc đà màu trắng cao lớn của Đường Tàng hộ tống.

Có lẽ lượng nước dự trữ của đoàn xe hộ tống này đã gần hết, với khả năng quan sát của mình, Văn Nhân Thương Nguyệt có thể dễ dàng nhìn thấy đôi môi của các quân sĩ giáp vàng hộ tống đã khô nứt, nhưng đấy lại không phải là chuyện hắn cần quan tâm. Ngay sau khi đoàn xe này xuất hiện, hắn liền đứng lên, đi tới phía trước.

Bước chân của hắn rất ổn định, một bước đã vượt qua khoảng cách mấy chục bước của người bình thường. Mặc dù nhìn thấy động tác bước chân của hắn rất chậm rãi, nhưng vì khoảng cách quá lớn như thế, nên người nhìn lại cảm thấy rất kinh tâm động phách.

Càng chạy, khí thế của hắn càng mạnh mẽ, càng trầm lãnh, càng thiết huyết hơn.

Hắn chỉ có một người, nhưng khi đối mặt với đội ngũ mặc giáp vàng đằng trước, thật giống như sau lưng hắn đang có thiên quân vạn mã mạnh mẽ ủng hộ.

Ngay lúc Văn Nhân Thương Nguyệt bước đi, đội ngũ giáp vàng Đường Tàng đã phát hiện ra sự có mặt của hắn. Sau tíc tắc bối rối, đoàn hộ tống Đường Tàng này dừng lại.

Sau đấy, không biết là người nào phát lệnh, tất cả quân sĩ giáp vàng cùng với toàn bộ tùy tùng đều lui về sau nhanh như thủy triều, chỉ còn dư lại một chiếc xe có màn che dày cộm và mui xe màu trắng đằng trước.

Ánh mặt trời nóng cháy chiếu trên cát vàng, khí nóng bốc lên cao, Văn Nhân Thương Nguyệt đột nhiên xuất hiện như ma thần giáng thế.

Bởi vì không muốn lãng phí thời gian, nên khi còn cách chiếc xe ngựa này khoảng ba trăm bước, một kiếm quang màu đỏ đã từ trong tay áo hắn bay vụt ra ngoài.

Phi kiếm của những Thánh sư bình thường đã khiến người ta cảm thấy sắc bén vô cùng, giống như tia chớp dưới bầu trời quang, nhưng luồng kiếm quang này của hắn lại khí phách vô song, khi phủ xuống mui xe màu trắng đã biến thành một ánh lửa màu hồng.

Tựa như một áng mây hồng giáng xuống chín tầng trời.

Một ánh lửa màu hồng sáng tỏ bao phủ cả chiếc xe ngựa.

Chiếc xe ngựa màu trắng trong nháy mắt biến thành tro, lộ người ở bên trong.

Bên trong không phải là Cốc Tâm Âm mà Văn Nhân Thương Nguyệt đang đợi, đó là một tăng nhân đầu trọc mặc thiền y màu đồng cổ, trong tay hắn ta có một thiền trượng kim loại chín vòng tròn, ngực đeo một chuỗi phật châu màu vàng, mỗi một quả đều lớn như nắm đấm trẻ con, trông thật khổng lồ.

Dáng người hắn ta không quá cao lớn, nhưng mỗi một miếng thịt trên người lại nổi lên cao như nham thạch, mặt ngoài chảy xuôi một tầng ánh sáng màu vàng thánh khiết.

"Keng!"

Một âm thanh trầm thấp vang lên, thiền trượng trong tay hắn gõ trúng phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt, lập tức có một tầng ánh sáng màu vàng và màu đỏ cùng nhau tỏa ra ngoài, như mộng như ảo.

Toàn bộ cát vàng trong phương viên mấy thước xung quanh hắn đều bị chấn ngược ra ngoài, giống như một cơn mưa cát từ trên trời cao đổ xuống.

Đôi lông mày đen như mực của Văn Nhân Thương Nguyệt cau lại, đây là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhưng hắn lại không tỏ ra thất vọng hay khiếp sợ, ngược lại còn nhẹ giọng nói:

- Người tu hành chùa Bàn Nhược...thú vị.