Đường hầm khổng lồ thâm sâu dưới mặt đất không ngừng kéo dài tới trước.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh cảm giác được phần lưng của con bọ cánh cứng này đang nóng lên, sau đó nhìn thấy ở ngay khóe miệng bọ cánh cứng đã xuất hiện những đoàn bọt biển. Nàng biết con bọ cánh cứng chưa trưởng thành này đã đến cực hạn, nếu như còn tiếp tục như vậy, sinh mệnh của nó sẽ dần mất đi.
Biết rõ bản tính những con bọ cánh cứng này rất ngu dốt, thiếu nữ có đôi mắt xanh dường như không đành lòng, nhưng nàng biết mình nhất định phải kiên trì, nàng không thể để sự hi sinh của các Huyệt man khác trở thành vô ích, không thể để bên ngoài càng có nhiều Huyệt man hơn hi sinh vì nàng.
Tay nàng nắm lấy vỏ trứng, càng lúc càng chặt hơn, khiến cho vỏ trứng vô cùng cứng rắn cắt vào da thịt của nàng, làm máu tươi theo vết thương chảy ra ngoài.
Đợi đến lúc khóe miệng của con bọ cánh cứng nàng đang cưỡi đầy những bọt nước màu xanh sền sệt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, không biết đã đi dưới mặt đất qua bao nhiêu dặm, thiếu nữ mới cắn răng đưa tay lên, liên tục hướng phía trên.
Năm con bọ cánh cứng chui ra khỏi mặt đất, sau đó sức cùng lực kiệt nằm xuống, không thể nào di chuyển thân thể khổng lồ và cồng kềnh của mình.
Đây là một khu rừng chuối dày đặc, màu xanh lá bao phủ khắp nơi, hơi nước ướt át ngưng tụ ngay trên lá chuối, giống như vừa có mưa rơi xuống.
Trong không gian tràn đầy màu xanh này, thiếu nữ có đôi mắt xanh, mái tóc xanh kia giống như tinh linh, mỹ lệ không thể diễn tả.
Trước khi nhảy xuống lưng con bọ cánh cứng, từ trong đôi mắt xanh của nàng có một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rớt vào phần lưng nóng hổi của con bọ cánh cứng, tạo nên tiếng vang "xì", chợt biến thành một đám khí trắng nhàn nhạt, biến mất không còn tăm tích.
Nàng lấy hết vỏ trứng ra, lần lượt đưa đến miệng năm con bọ cánh cứng.
Năm con bọ cánh cứng vừa nhìn thấy những vỏ trứng này lập tức động đậy, ngay cả Lâm Tịch cũng cảm thấy những con bọ cánh cứng này đang vui vẻ và thỏa mãn. Sau đấy, Lâm Tịch nhìn thấy năm con bọ cánh cứng này chết đi trong vui vẻ và thỏa mãn, thân hình khổng lồ đang nóng hổi chậm rãi trở nên lạnh lẽo. Từng giọt hơi nước từ trên lá chuối xanh trên đầu chúng rơi xuống phần lưng, nhưng lần này lại không có những đám khí trắng nhàn nhạt bốc lên nữa, các giọt nước ấy biến thành những dòng nước, chảy xuôi theo phần giáp lưng màu vàng nhạt.
Lâm Tịch im lặng, không vì nguyên nhân gì, chỉ vì trong khoảnh khắc vừa rồi hắn đã cảm nhận được sức mạnh nhân tính.
Nhưng thiếu nữ mặc áo xanh hắn không hề biết là ai, chỉ biết nàng tuyệt đối không phải là Huyệt man, lại không cho hắn chút thời gian dư thừa nào.
Nàng vẫn không nói lời nào, chỉ kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch. Sau đó thân thể của nàng làm vỡ nát những giọt nước từ trên rơi xuống, lướt về phía Lâm Tịch.
Thế công của nàng kiên quyết không hề do dự.
Đòn đánh này của nàng vô cùng quang minh chính đại, lưỡi đao ánh trăng trong tay giống như xé gió mà tới, thẳng tắp đánh tới ngực Lâm Tịch.
Đơn giản và trực tiếp, nhưng bởi vì quá nhanh nên trở nên rất khó chống đỡ.
Bởi vì quá nhanh, Lâm Tịch chỉ kịp phản ứng giống như lần giao chiến lúc trước. Trường kiếm trong tay phải hắn vung chém ra ngoài, nhanh chóng chạm tới lưỡi đao ánh trăng.
Tuy nhiên, không giống như lần trước, ngay lúc hai hồn binh tiếp xúc với nhau, lưỡi đao ánh trăng bỗng nhiên lóe sáng lên, mỗi luồng khí tức Lâm Tịch khó tưởng tượng được nhanh chóng phun trào, Lâm Tịch thậm chí không thể thu kiếm lại được, hổ khẩu bị luồng chấn kình mạnh mẽ ở chuôi kiếm làm bị thương, xuất hiện những vết thương dài và sâu.
Đoản kiếm trong tay trái hắn cũng không thể tinh chuẩn đánh trúng lưỡi đao ánh trăng này, may mà luồng sức mạnh này không trực tiếp đánh vào người hắn, nên vào lúc thân thể gần như bị đánh ngược bay ra sau, hắn đã có thêm chút thời gian để buông tay đoản kiếm ở tay trái ra, đồng thời đặt ngang lên cánh tay phải đã gần mất đi tri giác, tạo thành một hình thập tự.
"Coong!"
Lưỡi đao ánh trăng trong tay thiếu nữ có đôi mắt xanh tựa như một vật trung gian để thuyên chuyển hồn lực và sức mạnh thân thể vô cùng mạnh mẽ của nàng, gián tiếp đánh vào cánh tay Lâm Tịch.
Trước sự uy hiếp rất trực tiếp của cái chết, Lâm Tịch cảm nhận được một sự áp bách trước nay chưa từng có. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn cảm giác được bao cổ tay mình đeo đang bị biến dạng. Vì không muốn hai cánh tay của mình bị bẽ gãy, hắn liền khom người xuống, hai tay dựa theo thế rụt vào bên trong, khiến cho sức mạnh trong lưỡi đao ánh trăng đang đè lên cánh tay chuyển tới cơ thể hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
"Rắc!"
Tốc độ lùi về sau của Lâm Tịch đột nhiên tăng nhanh, vị trí hắn dùng để ngăn cản lưỡi đao ánh trăng đột nhiên phát ra âm thanh xương nứt, không biết có bao nhiêu chiếc xương sườn bị chặt đứt, một ngụm máu tươi trông như thác nước từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Mũi chân của thiếu nữ có đôi mắt xanh điểm nhẹ trên mặt đất, gấp gáp đuổi theo Lâm Tịch đang bị đánh bay ngược về sau. Nhưng thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, liên tục chiến đấu như vậy đã khiến vết thương trong cơ thể nàng biến nặng hơn, nàng bất giác há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Khuôn mặt nàng bị máu tươi Lâm Tịch phun ra nhuộm đỏ, mà khuôn mặt đầy bụi bặm của Lâm Tịch cũng dính đầy máu tươi của nàng.
Lâm Tịch rơi xuống đất, lăn lộn một vòng, cố gắng đứng lên.
Thiếu nữ mặc áo xanh rơi xuống đất, chống một chân triệt tiêu xung lực, ngừng lại.
Cả hai người đều vì thương thế trong người biến nặng hơn, nên nhất thời không thể nào hành động được.
Có thể nói đối với những trận chiến của người tu hành, việc không gian chiến đấu bỗng nhiên lặng yên như vậy là điều rất buồn chán, nhưng vì trên mặt hai người đang chảy xuôi máu tươi của đối phương, nên khiến trận chiến này bỗng nhiên trở nên rất bi thiết và thê lương.
…
Tại khu rừng chuối mà Lâm Tịch cũng không biết thuộc vị trí nào ở trong vùng đất hoang vu, sự tĩnh mịch như vừa rồi chỉ tồn tại trông thời gian rất ngắn ngủi.
Người đầu tiên ra tay vẫn là thiếu nữ có đôi mắt xanh.
Hai chân của nàng liên tục đạp mạnh xuống đất với tần suất khó tưởng tượng nổi, cả người hóa thành một bóng ảnh màu xanh, xông đến chỗ Lâm Tịch đã buông hai thanh kiếm xuống.
Hai chân Lâm Tịch cũng đạp mạnh xuống đất, cả người hắn dựa vào một thân cây chuối đằng sau mình, mượn thế xông tới phía trước.
"Phốc!"
Thân cây chuối to như một vại nước hoàn toàn bị gãy nát, vị trí bị đánh trúng biến thành vô số mảnh vỡ màu trắng xanh lẫn lộn với nhau, bay tung tóe ra ngoài.
Hai tay Lâm Tịch dùng sức kéo mạnh một cái thân cây chuối đang đổ xuống, dựa vào thế đổ của cây chuối này, hắn xoay cả thân mình theo một hình vòng cung, hai chân đạp mạnh xuống đầu thiếu nữ có đôi mắt xanh.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh đang cầm lấy lưỡi đao ánh trăng bằng tay phải không thể ngăn trở kịp, tay trái nàng nắm chặt lại, đánh thẳng lên lòng bàn chân Lâm Tịch.
Sức mạnh ẩn chứa trong quyền này của nàng còn mạnh hơn đôi chân đang đạp xuống của Lâm Tịch, nhưng sau lưng Lâm Tịch còn có một cây chuối vô cùng lớn đang đè xuống.
Thân cây chuối này vẫn bị Lâm Tịch dùng hai tay ôm chặt vào lưng mình, cộng với trọng lực của mặt đất nên vào thời khắc này, dường như nó đã biến thành thể trọng của Lâm Tịch.
"Ầm!"
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên ngay chỗ tiếp xúc của tay nàng và lòng bàn chân Lâm Tịch.
Thân thể Lâm Tịch rung mạnh, thân thể nàng cũng rung mạnh.
Toàn bộ hơi nước đọng lại trên lá chuối thân cây Lâm Tịch đang ôm lấy bị đánh bay ra, giống như có một chiếc ô hình tròn đang xoay tròn trên không trung, những hạt nước mưa trên đấy phiêu rãi khắp nơi.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh kiên cường đứng thẳng, hai chân nàng hãm sâu vào trong bùn đất gần đến một thước, nhưng rốt cuộc nàng không thể chịu đựng được sức mạnh đang đè ép xuống, lại có một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra ngoài. Cả người nàng mất thăng bằng, lăn ra một bên với tư thế không đẹp mắt.
Lâm Tịch đang ở trên không trung cũng lăn ngã xuống đất. Ngay lúc thân cây chuối trên lưng hắn đập mạnh xuống bùn đất, hắn đã kịp thời dùng hết sức mình lăn qua một bên, rồi nhanh chóng đứng lên. Khoảng cách giữa hắn và cây chuối vừa đổ xuống cũng chỉ là mấy bước chân.
Sắc mặt hắn tái nhợt hẳn đi, hơi ho khan, mùi máu tanh tưởi thoang thoảng ở ngay yết hầu.
- Tuy rằng ta không có kinh nghiệm chiến đấu với người tu hành cao giai như cô, cho dù bây giờ biết rõ đối mặt với một đối thủ như cô những chiêu thức này không thể dùng lại, nhưng nếu cô đã ra tay, ta buộc phải chiến đấu như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Tịch lại cố gắng lên tiếng, hắn nhìn thiếu nữ có đôi mắt xanh đang chảy máu ở khóe miệng, nói:
- Nhưng dường như cô cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, xem ra trước khi đạt được tu vi cao như vậy, cô không có nhiều cơ hội trải qua những trận chiến sinh tử. Cô không am hiểu chiến đấu bằng ta…Cho nên, với tình hình bây giờ, nếu như tiếp tục đánh, cho dù cô có thể giết chết ta, thương thế của cô cũng nặng hơn, nhất định phải chết trong khu rừng này, không thể thoát ra ngoài được. Lẽ nào giữa chúng ta nhất định phải có một người chết?
Liên tục không giết được Lâm Tịch, thiếu nữ có đôi mắt xanh cảm thấy rất phẫn nộ và tuyệt vọng, mà những lời Lâm Tịch vừa nói càng khiến nàng cảm thấy rất nhục nhã. Cho nên, sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc nàng đã không nhịn được mà điên cuồng hét lên:
- Chẳng lẽ ngoài việc phải phân định kẻ sống người chết, còn có con đường thứ hai sao? Ngươi là quân nhân Vân Tần, ngươi nói cho ta biết, ngươi có từng giết chết Huyệt man chưa?
Lâm Tịch nhìn nàng, nhổ ra một ngụm máu tươi, gật đầu.
- Bọn họ là bằng hữu của ta, tay ngươi dính đầy máu tươi bằng hữu của ta, chẳng lẽ ta không muốn báo thù cho bọn họ?
Lời nói của thiếu nữ có đôi mắt xanh cực kỳ gấp gáp và sắc bén, dường như nàng đang thể hiện tâm tình đầy phẫn nộ của mình
- Lẽ nào ngoại trừ việc phân định kẻ sống người chết, giữa ta và ngươi còn có sự lựa chọn khác?
Lâm Tịch nhíu mày, nhìn nàng, chân thành nói:
- Đây là chiến tranh.
- Giữa Vân Tần và Huyệt man, từ nhiều năm trước, cuộc chiến này đã diễn ra.
Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mặc kệ vì sao bắt đầu…Vân Tần muốn tiến vào vùng đất hoang vu, mà Huyệt man cũng muốn vượt qua sơn mạch Long Xà, cuộc chiến này không thể dùng đúng sai để nói được. Ta đang ở Vân Tần, cha mẹ và muội muội ta đều ở sau sơn mạch Long Xà, ta tất nhiên không muốn Huyệt man có thể vượt qua nơi này, giết chết bọn họ. Tất nhiên ta cũng không muốn những quân nhân đáng tôn kính bên cạnh ta phải chết dưới binh khí các chiến sĩ Huyệt man. Những người như ta căn bản không có năng lực thay đổi cuộc chiến này, thân hãm trong đó, căn bản không có lựa chọn khác.
- Còn cô thì sao?
Lâm Tịch nhìn thiếu nữ có đôi mắt xanh, âm thanh đột nhiên trở nên trịnh trọng.
- Tuy rằng cô không nói cho ta biết cô là ai, nhưng cô không phải là Huyệt man, tại sao cô lại rơi vào cuộc chiến này? Hơn nữa, nếu như toàn bộ quân đội Vân Tần xuất động vì cô, cho thấy cô có năng lực thay đổi cuộc chiến này. Nếu như bây giờ ta đoán không sai, người khiến Huyệt man có rất nhiều thay đổi từ đầu mùa xuân năm nay đến bây giờ chính là cô. Cuộc chiến này không thể nào tránh khỏi, nhưng con người vẫn có thể lựa chọn.
- Lựa chọn?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh nhìn Lâm Tịch. Nàng có thể nhận ra Lâm Tịch không giống như những tướng lĩnh Vân Tần mình đã từng gặp, cũng hiểu được ẩn ý trong lời Lâm Tịch nói. Nhưng nàng lại nở nụ cười lạnh châm chọc, nói:
- Lựa chọn thế nào? Buông bỏ cừu hận, hòa đàm sao? Ngươi nói không sai, đúng là ta có năng lực thay đổi cuộc chiến này, đúng là trước kia ta còn chưa biết Vân Tần mạnh mẽ đến như vậy, nhưng ngươi chỉ là một tên tướng lĩnh nhỏ bé đến nỗi còn chưa có tư cách biết thân phận của ta. Nếu như có thể khiến toàn bộ biên quân Long Xà phải theo ý chí ngươi thực hiện, vậy lựa chọn này còn có ý nghĩa, nhưng những người lại không nghĩ như vậy. Cho nên, không có lựa chọn, cừu hận này chỉ có thể dùng máu tươi để cọ rửa.