Tiên Ma Biến

Chương 28: Người đi trong gió

Đây chính là cái thế giới này gọi là tu hành?

Lâm Tịch chợt vô cùng nhớ nhung hương vị thịt nướng màu mỡ hắn đã từng ăn trong mấy ngày bôn ba trước đó, bởi vì sau khi hắn quan sát thấy không gian xung quanh căn nhà tranh đã biến thành cảnh tượng chiều tà, một cảm giác đói bụng trước nay chưa từng có trong nháy mắt bao phủ trí óc hắn.

Dường như việc minh tưởng liên tục từ lúc sáng sớm chiều tối không những tiêu hóa toàn bộ thức ăn trong dạ dày mà còn làm cho dạ dày của hắn trở nên lớn hơn lúc trước, bây giờ hắn cảm thấy bụng của mình không còn cái gì cả, đói bụng đến mức lả cả người. Còn một việc khác ngoài dạ dày lớn hơn sau khi minh tưởng, lúc này hắn đã cảm nhận được cái vòng ánh sáng màu xanh trong đầu mình rõ ràng hơn, mà luồng khí màu vàng quanh đó giờ đã biến thành một dòng khí lưu, chuyển xuống du động quanh đan điền.

Trừ những tân học sinh ngủ gật trong lúc tu luyện, phần lớn những người còn lại bây giờ cảm thấy rất rung động và hưng phấn. Thậm chí cả những Biên Man dáng người hơi khom ngồi bên cạnh bọn họ như Đường Khả cũng rất giật mình, như không thể tin được những gì đang xảy ra.

Uy danh và vinh quang học viện truyền khắp đế quốc như ánh mặt trời chói chan, hắn cũng hiểu rõ vì sao học viện Thanh Loan có thể trở thành một vùng đất siêu nhiên thần thánh trong hàng nghìn hàng vạn người tu hành, cũng từng nghe nói mỗi một viên đan dược ở học viện Thanh Loan đều là bảo bối khó cầu, nhưng từ trước tới nay hắn vẫn luôn nghĩ đan dược dù sao cũng là ngoại vật, không thể trông cậy quá nhiều. Tuy nhiên, sau khi dùng xong Minh Chân đan, dòng khí lưu màu vàng đã có từ trước của Đường Khả bây giờ lại tăng lên gấp đôi!

- Ngươi thử kéo trường cung này xem.

Ngay lúc này đây, giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đứng lên, lấy trường cung màu đen trên cái bàn dài đưa cho Lâm Tịch.

Lâm Tịch với cái bụng đói đến mức làm cả người mệt nhừ mở to hai mắt, mê mê màng màng nhận lấy trường cung, không hiểu tại sao người giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen lại chọn hắn trong nhiều người như vậy.

Trường cung màu đen này làm bằng gỗ, vân gỗ tinh xảo gây người ta cảm giác những hoa văn này được người khác dùng bút vẽ lên chứ không phải tự nhiên đã có, trên thân cung tựa như có những phù văn quấn quanh, hai đầu cung lại giống như một con rồng và một con thuồng luồng đang uốn quanh, miệng của hai linh vật đó ngậm một sợi dây cung đen nhánh sáng bóng.

Lâm Tịch nở một nụ cười khổ. Trường cung màu đen này không quá nặng, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể nhấc lên được, nhưng khi hắn dùng tay phải để kéo cung thì mặc dù đã hết sức, dĩ nhiên chỉ có thể kéo dây cung ra một đoạn còn chưa bằng chiều dài hai ngón tay.

Trong lúc giằng co, dòng khí lưu trong đan điền tựa như bị một lực hút vô hình hút lên, xông lên cánh tay phải của hắn, truyền tới đầu ngón tay, dây cung tiếp nhận được dòng khí này bỗng nhiên hơi rung động, tản phát ánh sáng màu vàng nhạt.

- A!

Lâm Tịch thấp giọng hô lên một tiếng.

Dòng khí lưu trong đan điền hắn bị hút gần như không còn một chút gì, mà cho tới lúc này hắn mới nhìn thấy rõ trên dây cung được làm bằng dây gân của loài mãnh thú nào đó có những phù văn rất nhỏ, nhỏ đến mức khó có thể phát hiện được.

- Không cần lo lắng, dòng khí lưu vừa rồi mới tiêu hao sẽ từ từ khôi phục lại khi ngươi minh tưởng, tu vi hồn lực bản thân cũng không thụt lùi, việc này cũng giống như chúng ta làm việc quá sức, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại.

Thấy thần sắc Lâm Tịch như thế, vị giảng viên độc nhãn từ đầu tới giờ vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng đến mức người ta có cảm giác hắn quá hà khắc, bỗng nhiên ôn hòa nói. Sau đó hắn lấy lại trường cung màu đen trong tay Lâm Tịch, đưa cho Lý Khai Vân ở bên cạnh. Nguồn truyện: Trà Truyện

- Đến phiên ngươi, tới đây kéo thử dây cung này.

Lý Khai Vân hoảng hốt, cố gắng kéo dây cung.

Sau Lý Khai Vân chính là Đường Khả đứng bên cạnh. Dưới chỉ thị của giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen, trường cung màu đen lần lượt được truyền tới từng tân đệ tử.

Những người sau, trừ một tân đệ tử hồi nãy ngủ say quá mức không biết gì, mỗi người khi kéo cung đều ít nhất hơn Lâm Tịch một đoạn, nhất là Đường Khả, người này kéo trường cung màu đen thần bí ra đến một nửa. Không những thế, khi dùng hết sức để kéo dây cung, ánh sáng màu vàng dây cung phát ra lúc họ kéo còn sáng ngời hơn lúc Lâm Tịch làm.

Những sợi tóc màu nâu trắng tán loạn rủ xuống che con mắt bên trái bị mù của giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen lại, nhưng vị giảng viên bề ngoài rất nghiêm khắc này từ nãy đến giờ vẫn chưa thôi nhìn Lâm Tịch, cứ thỉnh thoảng ông ta lại quan sát người thiếu niên đến từ trấn Lộc Lâm rồi lại nhìn trường cung màu đen, âm thầm thở dài:

- Có thể tiến vào Thiên Tuyển quả nhiên hơi đặc biệt...Chưa bao giờ tu hành nhưng lại có thể tiến vào minh tưởng nhanh nhất trong những người ở đây, chỉ tiếc tư chất của ngươi là hai...thật sự đáng tiếc cho một khối bảo ngọc...

Trường cung màu đen tiếp tục được truyền tới Biên Lăng Hàm đứng cạnh Hoa Tịch Nguyệt.

Trong tất cả tân đệ tử khoa Chỉ Qua năm nay, có thể nói cô gái đến từ hành tỉnh Tiền Đường này là người gầy yếu nhất, trong hành trình từ ven hồ đi tới học viện nàng ta cũng là người đầu tiên không thể kiên trì được. Khoảng cách nàng kéo dây cung ra không hơn Lâm Tịch là mấy. Nhưng vào ngay lúc này, vị giảng viên độc nhãn này giờ vẫn luôn bình tĩnh quan sát các tân đệ tử kéo cung bỗng nhiên run nhẹ một cái, con mắt phải bắn ra ánh sáng kinh người. Vì trong những người ở đây chỉ có ông ta phát hiện lúc Biên Lăng Hàm kéo dây cung, thời gian ánh sáng màu vàng lưu lại trên dây cung lâu hơn người khác một chút. Tuy có phát hiện này nhưng ông ta không lên tiếng, vẫn chờ các đệ tử đằng sau thử kéo cung hết rồi trường cung được truyền lại vào trong tay ông ta. Trừ Biên Lăng Hàm ra, thời gian làm sợi dây cung phát ra ánh sáng màu vàng của những người sau không có gì đặc biệt.

- Biên Lăng Hàm.

Từ khi tiếp xúc đến giờ, người giảng viên độc nhãn này đã từng một lần nhìn qua tư liệu mọi người khi bắt đầu dùng cầu trượt tơ bạc, thật không ngờ đến lúc này ông ta vẫn nhớ tên của Biên Lăng Hàm trong nhiều người như vậy.

- Ta nói mọi người phải cố gắng hết sức kéo trường cung màu đen này, nhưng vì sao vừa rồi ngươi không dùng hết sức?

Sắc mặt Biên Lăng Hàm liền thay đổi, trắng bệch như tuyết, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Sau một hồi im lặng, người thiếu nữ cao gầy này chỉ còn biết nắm chặc hai tay lại, cúi đầu chờ giảng viên độc nhãn trách phạt.

"Ngươi không muốn để hắn thấy ngay cả ngươi hắn cũng không bằng? Không muốn hắn bị người khác nhạo báng? Nhưng ngươi trời sinh đã có tư chất làm Phong Hành Giả, đường đi sau này còn rất dài..." - Khi thấy nàng lúc cúi đầu, ánh mắt khẽ nhìn sang Lâm Tịch một chút, trong nháy mắt vị giảng viên độc nhãn có ánh mắt như chim ưng này hiểu được suy nghĩ của nàng.

"Mới chỉ đến đây mấy ngày nhưng đã có người quan tâm đến ngươi, Thiên Tuyển...thật không ngờ nhân duyên của ngươi lại tốt đến vậy." - Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen không nói sẽ phạt Biên Lăng Hàm như thế nào, ông ta tiếp tục nhìn mọi người, sau đó nói:

- Ngươi hãy lưu lại đây, những người khác có thể về trước xem nội dung các môn học ở khoa khác đã được dán ở lầu tân sinh.

- Tại sao ngươi còn không đi?

Vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen bỗng nhiên ngạc nhiên khi thấy các tân đệ tử khác đã rời đi, chỉ riêng Lâm Tịch vẫn còn ở lại.

Lâm Tịch cung kính thi lễ với giảng viên độc nhãn một cái, sau đó nói:

- Lão sư, có lẽ Biên Lăng Hàm khi nãy không nghe được lời ngài nói, xin ngài đừng trách phạt quá nặng.

Giảng viên độc nhãn nhìn thoáng qua Lâm Tịch, sắc mặt lạnh như băng, nói:

- Vậy sao? Chẳng lẽ ta làm việc thế nào còn phải chờ ngươi dạy?

Lâm Tịch lập tức lắc đầu:

- Đệ tử không dám, nhưng đệ tử có thể đảm bảo Biên Lăng Hàm không có ý làm trái lời ngài, hơn nữa chắc chắn lần sau nàng sẽ không tái phạm.

- Buồn cười!

Giảng viên độc nhãn tức giận, nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết vì sao nó không toàn lực?

Lâm Tịch nhất thời sửng sốt. Hắn ỷ vào việc một ngày có thể dùng năng lực đặc biệt kia một lần cho nên mới dám ở lại, nói những lời như thế, nhưng vị giảng viên đôc nhãn vừa rồi tức giận nói câu kia xong Lâm Tịch liền ngẩn người. Từ đầu đến giờ Biên Lăng Hàm vẫn không nói lời nào thì làm sao hắn có thể biết nguyên nhân vì sao nàng ta không sử dụng hết sức để kéo cung?

Nhìn Lâm Tịch ngây người đứng yên một chỗ, giảng viên độc nhãn càng không vui hơn, quát:

- Còn không phải do ngươi sao? Ngươi còn đứng đây ồn ào nữa, coi chừng ta sẽ trừ học phần của hai người các ngươi.

- Do đệ tử? Ngài nói đùa gì vậy?

Lâm Tịch càng lúc càng thấy hồ đồ, nhưng hắn lại cảm thấy một ý nghĩa khác trong câu nói cuối cùng của vị giảng viên độc nhãn nghiêm khắc này.

- Lão sư, chẳng lẽ ngài không muốn trách phạt nàng?

- Ai nói ta bảo nó ở lại đây là phải trách phạt nó hả?

Giảng viên độc nhãn nhíu mày. Sau một hồi nói chuyện, ông ta phát hiện khi nói chuyện với một người hồn nhiên tinh khiết như Lâm Tịch, mình không thể nào tức giận được.

Lâm Tịch cười cười, một lần nữa thi lễ với giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen:

- Vậy thì đệ tử đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử của lão sư rồi.

- Một Thiên Tuyển của học viện như ngươi lại nói mình là tiểu nhân thì có khác gì chửi mấy người Hạ phó viện trưởng bị mù mắt.

Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen hơi căm tức phất phất tay, ý bảo các tân đệ tử đang đứng cách căn nhà tranh không xa mau rời đi, sau đó nhìn Biên Lăng Hàm vẫn đang ngồi trên cái ghế trúc, nói:

- Nếu như ngươi đã dám trước mặt ta nói giúp nó, ta sẽ phá lệ một lần, ngươi cũng ngồi xuống đi.

Lâm Tịch vội vàng ngồi xuống bên cạnh Biên Lăng Hàm, lúc này mới phát hiện không hiểu vì sao mặt mày người thiếu nữ này đã đỏ bừng lên.

- Ngươi là Phong Hành Giả trời sinh.

Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen không nói nhảm, nhìn thẳng Biên Lăng Hàm, nói rõ từng chữ.

Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch ngạc nhiên nhìn nhau, hai người đều không hiểu. Lâm Tịch mặt dầy hỏi lại:

- Phong Hành Giả là cái gì? Mời lão sư giải thích.

- Như mũi tên bay lượn trong không trung , bóng người uyển chuyển khó nắm lấy như gió, trời sinh đã có độ thích ứng cực cao với phù văn Phong Vũ, có thể phát huy toàn bộ uy lực trường cung, cũng là người có thiên phú bắn tên mạnh nhất, đó chính là Phong Hành Giả.

Giảng viên độc nhãn vuốt ve trường cung màu đen:

- Trong chiến trường, Phong Hành Giả cũng là một trong những thích khách có sức mạnh lớn nhất, làm người khác khó phòng bị nhất.

- Phù văn Phong Vũ, ta đoán ngươi cũng không biết.

Thấy vẻ mặt Lâm Tịch có vẻ rất hứng thú, giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen bổ sung:

- Đây chính là phù văn tốt nhất dùng để khắc lên thân cung và mũi tên, có thể giúp mũi tên lúc bắn ra đạt được sức mạnh lớn nhất, tốc độ nhanh hơn, lực xuyên thủng mạnh hơn. Mà những người trời sinh là Phong Hành Giả, hồn lực của họ có thể ngưng tụ lại những phù văn này trong chốc lát, ngươi có biết ngưng tụ lại trong chốc lát có ý nghĩa gì chứ? Điều này giúp uy lực mũi tên họ bắn ra mạnh hơn rất nhiều những tiễn thủ có tu vi ngang hàng.

- Ngài bảo Biên Lăng Hàm một mình ở lại vì nàng là người duy nhất trong các tân đệ tử khoa Chỉ Qua chúng ta có thiên phú này? Ngài bảo chúng ta kéo cung là muốn khảo nghiệm chúng ta có năng lực trở thành tiễn thủ giỏi hay không?

Lâm Tịch như hiểu ra, dồn dập hỏi.

- Không chỉ như vậy.

Giảng viên độc nhãn dùng ánh mắt đồng ý nhìn Lâm Tịch, nói: