Tiên Ma Biến

Chương 270: Chỉ muốn nàng sống

Lâm Tịch ngồi bên cạnh một bụi hoa Nam Tinh còn chưa nở ra, dùng cành cây khô vẽ các vòng tròn trên mặt đất.

Hắn chính là người đã được Tiêu Minh Hiên và Trương viện trưởng nhận định là có thiên phú "Tương thần", học viện tất nhiên sẽ dốc sức và tâm huyết bồi dưỡng hắn, bất kể hắn có thân phận như thế nào.

Nhưng Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên tuyệt đối sẽ không để Lâm Tịch ngồi không hưởng tài nguyên của học viện, hoặc để Lâm Tịch lợi dụng học viện làm núi dựa trong tay mình, nguy hiểm hơn là coi học viện như vũ khí của mình. T.r.u.y.ệTrà Truyện

Với ý nghĩ bình yên ngồi ở trong phòng, người này không thể nào trở thành cường giả chân chính.

Vô luận là Nam Cung Thương Nguyệt kinh sợ nhất phương, hay dựa vào sức mạnh một người đi thẳng vào trong quân đội trực tiếp giết chết một đại tướng nhất phẩm cùng thân tín của hắn như Lý Khổ rìa đường Đại Mãng, tất cả đều dựa vào sức mạnh của mình, từng bước trở thành cường giả tuyệt đỉnh.

Học viện muốn cho Lâm Tịch tự suy tư, tự mình tìm tòi, tự mình tu hành.

Bởi vì đối với Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên...học viện không thể nào vĩnh viễn là núi dựa cho Tương thần, đến lúc Lâm Tịch thực sự trở thành "Tương thần", học viện ngược lại phải dựa vào hắn.

Thường xuyên không suy nghĩ sẽ quên mất làm thế nào để suy nghĩ, khả năng phán đoán sẽ yếu đi, càng ngày càng không thông minh.

Không tự mình tu hành, mặc dù học viện Thanh Loan có dùng tất cả đan dược và vật đại bổ đề bồi dưỡng một người, tối đa cũng chỉ giúp người đó trở thành Quốc sĩ. Bởi vì sau khi tu vi người tu hành tăng đến Quốc sĩ, tất cả linh đan trên thế gian này sẽ không còn tác dụng. Hơn nữa, nếu như chỉ dùng linh đan để tăng tu vi, người tu hành sẽ quên đi cách làm thế nào để tu hành.

Lâm Tịch cũng không biết Hạ phó viện trưởng đang từng bước dẫn dắt, để hắn có thể tự xây nên con đường Tương thần cho mình.

Nhưng chính Lâm Tịch đã quen với việc chính mình đối mặt, tự mình suy nghĩ vấn đề của mình.

Tuy đang vẽ loạn trên mặt đất như một đứa trẻ con, nhưng Lâm Tịch lại có thể suy nghĩ cẩn thận rất nhiều vấn đề.

Luồng khói màu hồng đã xuất hiện, cho thấy có không ít chi biên quân đã tiến vào vùng đất hoang vu, hơn nữa còn muốn tử thủ...tất cả đã nói rõ quân đội Vân Tần muốn bao vây một người vô cùng quan trọng đối với đế quốc này.

Sợ rằng chỉ có lãnh tụ đã khiến các Huyệt man thay đổi nhiều như thế, mới có thể khiến quân đội Vân Tần không tiếc đưa nhiều quân đội và hi sinh nhiều người như vậy trong vùng đất hoang vu.

Muốn đối phó với lãnh tụ như vậy của Huyệt man, một tầng lưới chắc chắn không được. Cho nên, mặc dù có thể tên lãnh tụ Huyệt man đó đã xuyên thủng nhiều tầng bao vây, nhưng lâm Tịch có thể khẳng định ngoại trừ quân tuần mục của hắn, biên quân Vân Tần còn bố trí nhiều lớp phòng thủ chắc chắc hơn phía sau. Lệnh tử thủ đã ban phát, cho thấy biên quân Vân Tần đã hoàn thành việc bố trí, đã đến lúc phải thu quan.

Lúc thu quan cũng chính là lúc chiến dịch này phải hoàn thành.

Vùng đất hoang vu là lãnh địa Huyệt man, là sân nhà của bọn hắn, tất nhiên sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa.

Đôi khi Lâm Tịch đúng là không coi trọng vinh quang, đối mặt với những mệnh lệnh mang tính quá bất công, nếu như chỉ là hắn, hắn chưa chắc đã tuân thủ mệnh lệnh đấy. Nhưng hắn lại hiểu Tân Vi Giới và các quân sĩ tuần mục kia lại khác với mình, bọn họ tuyệt đối sẽ không tiếc tánh mạng tử thủ.

Chính nhờ tinh thần và vinh quang này biên quan Long Xà mới tồn tại được, mới có thể chống đỡ cả đế quốc này. Cho nên, đối với những quân sĩ này, hắn cảm thấy rất kính phục họ, cũng vì lẽ đó nên hắn muốn kề vai chiến đấu với họ, giúp đỡ họ có thể trụ vững qua chiến dịch này.

Sau khi nghĩ thông suốt nơi này đang xảy ra chuyện gì, Lâm Tịch nhắm hai mắt lại, bắt đầu minh tưởng tu hành, khôi phục hồn lực.

Ngay từ lúc bắt đầu tu hành hồn lực ở học viện Thanh Loan, hắn đã biết cường giả chân chính là những người có thể minh tưởng tu hành bất cứ lúc nào, cho dù đó là chiến trường hai bên đang giao chiến.

Hắn, Lâm Tịch, muốn trở thành cường giả chân chính như vậy.

...

"Phốc!"

Một bàn chân khổng lồ bước xuống một ao đầm nước bùn thật sâu, nhưng sau đấy lại không thể bước lên. Trong tiếng gào thét cuối cùng, thân hình khổng lồ với những vết thương chi chít trên người đổ xuống ao đầm, không thể bò dậy được nữa.

Không biết là vì khu vực này quá rộng lớn, hay vì mãi trằn trọc tìm đường đi thích hợp, đội ngũ với hơn ba mươi con rắn mối khổng lồ bị thương và một trăm năm mươi Huyệt man vẫn đang lặn lội trong khu vực ao đầm có những gốc hoa sen màu đen khổng lồ kia.

Nhưng nhìn vào đội hình bây giờ, bất cứ ai cũng biết họ vừa trải qua một trận kịch chiến, tính luôn cả con rắn mối khổng lồ vì bị thương quá nặng té ngã xuống đất mà không bao giờ đứng dậy được nữa, đội ngũ đấy hiện giờ chỉ còn tám con rắn mối khổng lồ và hơn bảy mươi Huyệt man.

Cô gái mặc áo bào đen vẫn ngồi trên lưng con rắn mối khổng lồ đầu tiên.

Phía dưới áo bào đen là chiếc áo khoác màu xanh biếc.

Áo khoác màu xanh biếc che khuôn mặt nàng lại, không có ai có thể thấy rõ nàng là người như thế nào, nhưng đôi mắt màu xanh biếc của nàng lại tràn đầy vẻ bi thương không nói nên lời.

Sau khi con rắn mối khổng lồ bị tương nặng sau lưng nàng té xuống, đội ngũ này bỗng nhiên không nghe nàng chỉ huy mà ngừng lại.

Bốn gã Huyệt man cao lớn nhất, toàn thân tản phát khí nóng nhất, đến trước mặt nàng, khom người với nàng, nói với nàng những lời mà chỉ có nàng và Huyệt man mới hiểu được.

Bởi vì trong truyền thuyết Huyệt man, người có đôi mắt xanh biếc đến từ sau vùng đất hoang vu chính là thần linh trời cao phái xuống giúp họ. Mà kể từ lúc nàng đi vào vùng đất hoang vu, nàng đã dạy Huyệt man rất nhiều điều, giúp cho các Huyệt man ý thức được sự tồn tại của nàng có ý nghĩa với họ như thế nào, cho nên, tất cả các bộ lạc Huyệt man đều tôn nàng làm thánh nữ. Đối với bất kỳ lời nói nào của nàng, họ đều xem đó là thần dụ do trời cao giáng xuống, chưa bao giờ phản đối cũng như cãi lệnh.

Nhưng vào lúc này, các Huyệt man lại lần đầu tiên cãi lệnh nàng, ngừng lại, thỉnh cầu nàng rời đi.

Không phải vì nàng thống lĩnh trận chiến này bị đánh bại, cũng không phải hoài nghi nàng, muốn bỏ rơi nàng, bọn họ thỉnh cầu nàng rời đi là vì trong mắt họ, nàng vĩnh viễn là thánh nữ không thứ gì có thể đánh đổi được.

Bọn họ cũng hiểu rằng so với việc toàn bộ cùng trốn thoát, một mình nàng rời đi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chính vì nàng phải đi theo các Huyệt man bọn họ, nên mới khó tránh thoát được bị những quân đội Vân Tần tinh nhuệ và người tu hành cường đại truy tung.

Bọn họ muốn nàng sống, nhưng nàng có thể bỏ rơi họ được sao?

Chính vì sai lầm của nàng, phán đoán sai lầm sự hùng mạnh của quân đội và người tu hành đế quốc Vân Tần, nên mới dẫn đến thất bại lớn như thế, bây giờ nàng làm sao có thể nhẫn tâm một mình rời đi.

Nàng vô cùng bi thương, kiên quyết lắc đầu cự tuyệt thỉnh cầu của các Huyệt man này.

Nhưng trả lời sự cự tuyệt của nàng chính là máu tươi.

Bốn chiến sĩ Huyệt man cường đại nhất ở đây đồng thời nắm lấy binh khí của mình, chém vào cổ họng.

Nàng kinh hoảng, thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng từ trên lưng rắn mối khổng lồ đáp xuống đất, nhưng nàng cố gắng hết sức, khí tức kinh khủng từ trên người tỏa ra cũng chỉ đánh bay được binh khí trong tay hai Huyệt man trước mặt nàng, hai Huyệt man còn lại vẫn kiên quyết lấy binh khí đâm vào cổ họng chính mình, máu tươi đỏ chót và âm thanh "khúc khích" theo thanh binh khí lạnh như băng ấy đột ngột xuất hiện.

Lệ nóng từ trong đôi mắt xanh biếc của nàng tuôn rơi, nhưng nàng vừa xoay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện các Huyệt man còn lại cũng rất kiên quyết lấy binh khí giơ lên, gác ở ngay cổ.

Nàng thất thanh khóc rống, giống như một cô bé vô lực khóc rống, nhưng nàng chỉ có thể gật đầu.

Cô gái có đôi mắt xanh biếc đã kinh động cả đế quốc Vân Tần này hiện giờ lại khóc như những cô gái bình thường khác, giẫm lên những chiếc lá sen màu đen, độc thân rời đi.

...

Ban đêm là thời điểm tráng lệ nhất trong một ngày ở vùng đất hoang vu.

Ánh trời chiều chiếu lên vùng đất hoang vu, kết hợp với mây đen và chướng khí khắp nơi tạo ra một khung cảnh tràn đầy sắc thái.

Tân Vi Giới đang trầm mặc nằm úp trên một sườn núi ngay phía trước Lâm Tịch.

Đối với chuyện hành quân đánh giặc hay chiến lược, hiển nhiên ông ta còn nghĩ thấu triệt hơn Lâm Tịch. Từ lúc luồng khói màu hồng kia được thắp sáng, ông ta liền thay đổi mệnh lệnh, để cho toàn bộ quân tuần mục nghỉ ngơi, thậm chí còn không phái người canh giác, chính ông ta và Khang Thiên Tuyệt đang thay phiên canh cho mọi người. Ông ta cũng không ra lệnh cho quân sĩ tuần mục phải đào hố làm bẫy, bởi vì ông ta hiểu rằng với địa hình và độ dốc của sườn núi này, trừ khi có thể đào số sâu dến ba thước để đặt bẫy, nếu không, chắc chắn sẽ không có tác dụng đối với các chiến sỹ Huyệt man. Về phần những cách bài binh bố trận quy mô khác, với thể lực hiện giờ của quân tuần mục càng không thể hoàn thành được. Nói cho cùng, quân tuần mục vốn chỉ có nhiệm vụ truy lùng tuần tra, cũng không phải là các đội quân khác được trang bị rất nhiều quân giới.

Trời càng về chiều, ánh đỏ ở đường chân trời càng hiện rõ hơn.

Đột nhiên thân thể đang thả lỏng của Tân Vi Giới cương cứng, phảng phất như bị một luồng không khí rét lạnh làm đông cứng.

Ông ta thấy trong khu rừng hoang dã ở giữa hai gò đất đang có sự xao động không tầm thường, hơn nữa, phương vị của sự thay đổi này lại đến từ sơn mạch Long Xà.

Ông ta biết chuyện không nên tới đã tới rồi. Sau khi hít sâu một hơi, ông ta lấy một tảng đá ném vào người Khang Thiên Tuyệt đang ngủ say cách đấy không xa.

Khang Thiên Tuyệt mở mắt, cố gắng nhìn rõ đằng trước, rồi đột nhiên ông ta sững người, nhưng vẫn không quên quát nhẹ một tiếng, khiến cho toàn bộ quân sĩ tuần mục mở mắt.

Toàn bộ quân sĩ tuần mục nhanh như một con mèo, không tiếng động tập trung tại đỉnh sườn núi Nam Tinh, Lâm Tịch cũng mở mắt ra.

Hắn cầm lấy mộc cung Thần lê và một túi tên màu đen, nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Tân Vi Giới.

Ngay lúc này, bỗng nhiên có một tràng mưa tên mang theo tiếng gió thê lương từ đồi Đâm Tảo đối diện mà nhánh quân răng nanh nhọn đang canh giữ bay vụt ra ngoài, nhắm tới vị trí khu rừng hoang có tiếng động lạ kia.

Bởi vì không đủ lực, cho dù là từ đỉnh núi bắn xuống, nên tràng mưa tên này chỉ rơi xuống tại vị trí cách khu rừng hoang dã có xao động khác lạ kia khoảng bốn mươi bước, sau đấy không hề thấy động tĩnh gì nữa.

Không hề có khẩu lệnh nào để phân biệt địch ta của quân đội Vân Tầng vang lên, rõ ràng người đi qua không phải là quân đội Vân Tần.

Một tiếng gầm nhẹ trầm thấp như dã thú gào thét vang lên, một thân ảnh cao to dị thường bắt đầu chạy như điên trong khu rừng hoang dã, đích đến của hắn chính là khu vực vùng đất hoang vu rộng rãi ở đằng trước.

Tất cả tiễn thủ trong quân tuần mục đứng lên. Mặc dù trong tầm mắt họ ngày càng có nhiều thân ảnh cao lớn, khiến cho mười chín người đang cầm cung đen ở đây trở nên thật nhỏ bé không đáng kể, thậm chí là đôi mắt họ phải nhíu lại vì hoảng sợ, nhưng họ vẫn không tiếc đứng lên, giơ cao trường cung.

- Vẫn chưa đến tầm bắn của mọi người. Không được bắn, chờ khi nào đến tầm bắn rồi, ta sẽ lệnh cho mọi người.

Nhưng ngay lúc này, âm thanh khẳng định vô cùng chắc chắn của Lâm Tịch truyền vào tai mọi người.

Hiển nhiên về phương diện chỉ huy quân đội Lâm Tịch không thể sánh bằng Tân Vi Giới, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào tài nghệ bắn cung của mình.

Trong lúc tất cả cung thủ quân tuần mục vì lời nói của hắn mà ngừng lại, hắn đã rất nhanh nhẹn và thuần thục lấy ra một cây tên màu den.

"Vèo!"

Một luồng sáng đen như sao rơi mang theo dòng xoáy mắt thường khó thấy mạnh mẽ rơi xuống.

Tên Huyệt man đang chạy như điên ở vị trí đầu tiên giống như bị một gốc cây to đụng vào, một luồng máu tươi từ trên người hắn bắn ra ngoài, thân thể của hắn té rầm xuống đất, tựa như một cây gỗ bị đốn ngã.