Tiên Ma Biến

Chương 245: Phá "ngục" của chính mình

Tiêu Thiết Lãnh nhìn ngọn núi đằng xa ngoài cửa sổ. Ông ta đã nhìn như vậy hơn nửa canh giờ, bên ngoài mặt có một lớp sương lạnh, trông như muốn tạo thành một tầng băng lạnh.

Sắc mặt ông ta rất lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại có một nỗi phiền muộn nóng rực khó giải được.

Ông ta biết trong triều đình có không ít người thích cách làm của Lâm Tịch, hơn nữa, trong đấy không thiếu những quan viên kiêu ngạo khó tuân vốn là đệ tử học viện Thanh Loan. Bọn họ vốn hơi bất mãn với thượng cấp khi ra quyết định xử trí Mộc Trầm Duẫn không triệt để, nhưng sau khi biết Mộc Trầm Duẫn đã chết, biết những chuyện xảy ra ở đây trong nhiều ngày qua, không ngờ các quan viên này lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Hơn nữa, trong chín nguyên lão ngồi sau những bức màn che kia, đã có hai người thông qua thế lực của mình để biểu đạt thái độ trong chuyện này.

Nhưng điều khiến ông ta phiền muộn nhất không phải là việc này, mà chính là hai người trẻ tuổi Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đang đứng đằng sau.

Trong triều đình Vân Tần, có thể nói Tiêu Thiết Lãnh là một quan viên tốt, cho dù là quang minh hay âm thầm thực hiện luật pháp Vân Tần, ông ta đều làm việc sạch sẽ, xứng đáng là một vị quan thanh liêm. Nhưng cũng giống như những ngôn quan kia, trong lòng ông ta vẫn có một vực sâu không bao giờ vượt qua được, điều đó đã ăn sâu vào trong xương của họ, đó chính là vô cùng trung quân, quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung.

Thật ra ở thế giới này, bao gồm cả những quan viên mà Lâm Tịch đã biết, tất cả đều có tư tưởng như vậy, bởi vì phần lớn người trên thế gian cũng không phải là người tu hành mạnh mẽ như các giảng viên và giáo sư học viện Thanh Loan. Có rất nhiều quan viên công trực liêm chính, thứ duy nhất để họ dựa vào phán tội người khác chính là quyền lực do hoàng đế ban cho. Cuối cùng, điều đáng nói ở đây là do thánh ý quá lớn, bọn họ vẫn phải tuân theo thánh ý, nên đối với họ, hoàng đế chính là trời.

Một quan viên như Tiêu Thiết Lãnh tất nhiên không thể nào chất vấn thánh ý hay cảm thấy thánh thượng bất công, điều ông ta phiền muộn chính là tại sao những người trẻ tuổi này không tuân theo thánh ý? Bởi vì ông ta cảm thấy thánh thượng là người thánh minh, hiển nhiên sau này sẽ cho những thanh niên không tầm thường này một câu trả lời thỏa đáng, một tiền đồ sáng lạn.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Thiết Lãnh.

Khi ông ta còn đang xoay người, một quân sĩ truyền lệnh đã xuất hiện ở cửa. Sau khi khom người thi lẽ với ông ta, viên quân sĩ này liền đưa một bức thư tóm tắt tin tức cho ông ta xem.

"Rắc!'

Sàn gỗ dưới chân Tiêu Thiết Lãnh bỗng nhiên vang lên âm thanh bị gãy vì quá nặng, ông ta khó nén nổi sự tức giận trong lòng mình, lạnh lùng ném bức thư ngay giữa bàn cho Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm xem, đồng thời nói:

- Đây chính là kết quả các ngươi muốn thấy sao?

Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm thấy rõ nội dung trên bức thư. Sắc mặt Khương Tiếu Y hơi trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Biên Lăng Hàm trầm mặc không nói, thần sắc cũng không thay đổi.

- Các ngươi chưa đến núi Tam Mao kia, chưa từng thấy thác nước cao vun vút đấy, nên các ngươi không thể biết được nếu như từ trên đó nhảy xuống, cộng với thương thế trong người hắn, khả năng sống sót là không có!

Thấy hai người phản ứng như vậy, Tiêu Thiết Lãnh càng cảm thấy khó hiểu, càng làm ông ta tức giận hơn. Ông ta quát lên một tiếng chói tai, như muốn đánh thức hai người trẻ tuổi vẫn khăng khăng giữ lấy ý kiến của mình đang ở trước mặt:

- Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy hắn ta không có chuyện gì sao? Chẳng lẽ việc một người chết đi thay cho những người khác lại là kết quả bọn ngươi muốn thấy?

- Những người khác không sống được, nhưng hắn sống được.

Nhưng điều khiến ông ta phải ngẩn người chính là kể từ lúc Lâm Tịch rời đi, cô gái tên Biên Lăng Hàm luôn trầm mặc, chỉ nói ba chữ "ta không biết" này, lại bỗng nhiên mở miệng, bình tĩnh nói như thế.

Bởi vì hiểu ý Tiêu Thiết Lãnh, bởi vì không đề cập đến hai chữ "Lâm Tịch", nên Biên Lăng Hàm không muốn chơi trò đùa giỡn với Tiêu Thiết Lãnh. Đồng thời, khi nói câu trên xong, nàng bỗng nhiên nghĩ tới việc mình đã đồng ý với Lâm Tịch là sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện, nên việc nàng phải làm bây giờ là tin tưởng hắn, tin hắn nhất định sẽ chiến thắng trong trò chơi với hoàng quyền này.

...

Trong gian phòng đá ở mỏ đá Long Quang, Lâm Tịch ngồi xếp bằng mở hai mắt ra.

Đống lửa trước mặt hắn đã lụi tắt, nên hắn lấy vài thanh củi mục và dây thừng thô to bỏ vào trong. Những thanh củi mục này rất dễ cháy, chỉ trong nháy mắt lửa lại cháy hừng hực, chiếu sáng cả gian phòng đá.

Nước canh trong bình gốm bắt đầu sôi trở lại, có thể thấy những miếng da cá đang nổi trên mặt nước bắt đầu hòa tan trong nước canh, nước canh dần trở nên sềnh sệch, giống như một lớp màn màu trắng đọng lại trên mặt nước cơm rất dày.

Lâm Tịch lại cắt mấy miếng cá lớn, từ từ nướng chín.

Cảm giác được những luồng khí nóng bắt đầu xuất hiện trở lại trong đan điền, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần lên, Lâm Tịch càng an tâm hơn.

Hơn một giờ minh tưởng tu hành, hồn lực trong cơ thể hắn đã khôi phục hơn một nửa, hắn cảm giác được những luồng khí nóng trong đan điền sẽ giúp thân thể hắn tốt hơn. Và cũng bắt đầu từ đó, thân thể hắn sẽ không còn chuyển biến xấu nữa, mà sẽ khôi phục mỗi lúc nhanh hơn.

Cứ mỗi lần hô hấp, Lâm Tịch cảm giác được máu thịt và làn da của mình đang khẽ rung động...Bởi vì thân thể suy yếu và có vài nơi rất đau đớn, nên những rung động rất nhỏ chỉ đến khi đột phá Hồn sư trung giai mới cảm nhận được, vào thời khắc này lại trở nên rất rõ ràng.

- Hử?

Lâm Tịch cúi đầu xem vết thương bên ngực trái mình, hắn thấy tuy vết thương này rất lớn, có thể nhìn thấy rõ da thịt bên trong, vô cùng đáng sợ, nhưng máu tươi đã bắt đầu đọng lại. Dưới tác dụng hồn lực, dường như vết thương đã tốt hơn lúc trước, nhưng hắn bỗng nhiên kêu nhẹ một tiếng.

Hắn chậm rãi nhìn xuống bụng mình.

Lâm Tịch cảm thấy bụng của mình hơi trướng lên, không thoải mái lắm.

Mặc dù sức ăn người tu hành lớn, nhưng cũng không phải là động không đáy. Lâm Tịch nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân.

Bởi vì lúc trước thể lực tiêu hao quá nhiều, đói bụng đến mức lả người, mà vì thịt cá rồng bạc sau khi nướng xong sẽ tỏa mùi hương rất thơm, vô cùng đặc biệt, đồng thời món canh được nấu từ "linh chi gai đỏ" và "da cá rồng bạc" cũng rất thơm ngon, nên Lâm Tịch đã ăn rất nhiều, ước chừng một hơi ăn hết mười mấy cân thịt cá, hai lon nước canh đầy. Cũng do ăn quá nhiều, mà bụng hắn lại đang đói nên hiện giờ hệ tiêu hóa không hoạt động tốt lắm, dẫn đến việc hắn cảm thấy bụng của mình hơi trướng lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Thông thường, hàng ngày hắn sẽ theo thói quen luyện tập hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan và Minh vương phá ngục, một ngày không làm như vậy sẽ cảm thấy khí huyết trong người không lưu thông, không thoải mái, giống như bị thiếu một điều gì đó. Lúc này bụng lại khó tiêu, theo những gì học viện Thanh Loan đã dạy, phương pháp tốt nhất chính là lấy hành động tiêu trừ năng lượng, gia tăng khí huyết lưu thông và giúp nội tạng hoạt động tốt, nên Lâm Tịch cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đứng lên, bước ra khỏi gian nhà đá này, bắt đầu chậm rãi thực hiện từng động tác một trong hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan.

Mục đích của hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan chính là điều động từng sợi dây chằng cũng như từng thớ thịt trong người, thực hiện những động tác sát phạt nhất từ đơn giản đến mức tận cùng. Theo đầu, cổ, tứ chi, eo, chân, tay hoạt động, Lâm Tịch cảm giác luồng khí nóng trong người chảy nhanh hơn, mặc dù tập luyện như vậy sẽ làm các vết thương đau đớn, nhưng trong đầu hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hơn nữa, dường như lục phủ ngũ tạng đang cùng nhau chuyển động, đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có.

Sau khi tập xong hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan, Lâm Tịch liền cảm thấy cả người nóng hổi, mồ hôi đầm đìa, hồn lực trong đan điền dường như giảm đi không ít, nhưng dạ dày và ruột lại phát ra âm thanh ồ ồ, có một luồng khí nóng từ bên trong tỏa ra bên ngoài. Hơn nữa, Lâm Tịch cảm thấy ở ngay trong miệng có mùi máu tươi quanh quẩn, dường như có một cục đàm ngăn lại ở đâu đấy.

Ngay khi cảm giác được thân thể mình không thoải mái, Lâm Tịch lập tức luyện tập Minh vương phá ngục.

Một loạt các động tác Yoga từ từ được hoàn thành, mồ hôi trên người hắn bốc lên thành khói trắng, giống như là cả người hắn đang bị đun sôi vậy. Đợi đến lúc tư thế cuộn người lại, toàn thân bị đè ép xuống dưới, Lâm Tịch lập tức há mồm phun ra một ngụm máu màu tim tím và một luồng khí trắng, rơi trên mặt đất cách khoảng sáu bảy thước.

Lâm Tịch phun máu, ngừng động tác lại, nhưng hắn không những không kinh hoảng mà còn hơi cảm thán và vui mừng.

Bởi vì đó là một ngụm máu bầm.

Trừ những vết thương bên ngoài trên người, những lần va chạm với Tiết Vạn Đào đã tạo thành các ám thương lưu lại trong cơ thể hắn.

Khi trong huyết nhục, phế phủ xuất hiện máu bầm, chỉ cần khí huyết trong người chảy xuôi vài lần sẽ tự động hấp thu máu bầm, chỉ có những cục máu bầm lớn được tạo thành do kinh mạch và mạch máu bị chấn thương vô cùng nguy hiểm, bởi vì chúng sẽ ngưng kết lại tạo thành những cục máu đông rất khó tiêu tan, giống như một viên sỏi đá nho nhỏ, lâu ngày sẽ trở thành bệnh trong người tu hành.

Sau khi trực tiếp phun ra những cục máu bầm tích tụ trong người sau nhiều ngày chiến đấu, hiện giờ toàn bộ nỗi khó chịu trong ngực Lâm Tịch đã tự động biến mất, cả người trở nên sảng khoái không diễn tả được. Không những thế, cảm giác tê dại ngứa ngấy ở vết thương ngực trái và hai tay càng lúc càng rõ hơn.

Đây là công hiệu của "Minh vương phá ngục"...thật ra chính Lâm Tịch cũng không biết "Minh vương phá ngục" chính là truyền thừa giữa các thủ hộ giả học viện Thanh Loan, nhưng sau khi phun cục máu bầm vừa rồi ra, hắn đã hoàn toàn hiểu được sự lợi hại của "Minh vương phá ngục".

Minh vương phá ngục, ý nghĩa chính là phá tan "ngục" của người tu hành!

Người tu hành càng mạnh mẽ, thân thể họ cũng trở nên rất cường đại. Đối với hồn lực trong đan điền, thân thể của người tu hành sẽ trở thành một cái ngục, hạn chế hồn lực.

Nếu như hồn lực muốn thẩm thấu và xuyên qua "ngục" này, theo tu vi tăng lên, sẽ càng ngày khó khăn hơn.

Nhưng Minh vương phá ngục lại giúp cho cái "ngục" đối với hồn lực trở nên yếu ớt, giúp cho hồn lực bị vây bên trong như biến thành những viên đá nhỏ, lực xuyên thấu mạnh hơn một chút.

Đây chính là điều huyền bí nhất của "Minh vương phá ngục"?

Lâm Tịch như có điều ngộ ra, đồng thời nhớ tới điều quan trọng nhất đối với người tu hành chính là hai chữ "cảm giác".

Hắn nhất thời nhớ tới cảm giác trước kia, lúc đó mình đã cảm nhận được trường kiếm "Thần lê" sáng lên trong rương gỗ, kể cả những lời Trương viện trưởng đã lưu lại trên tấm bia đá...Sau đó hắn nhất thời bừng sáng, suy nghĩ cẩn thận những đạo lý mà cả sách vở của học viện Thanh Loan cũng không ghi lại, khó có thể nói bằng miệng được, nhưng chỉ có "Chính tương tinh" và những Thánh sư kia mới hiểu được...Cảm giác của người tu hành chính là cảm ứng được biến hóa của nguyên khí trong trời đất, nhận thấy rằng hồn lực luôn ở khắp mọi nơi.

- Không trách được lại gọi là hồn lực...

Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói như vậy.

Đúng như những gì Trương viện trưởng đã nói, hồn lực chính là tinh thần lực, hoặc là ý niệm lực. Ở thế giới mình từng sống, con người luôn chú trọng đến những gì xung quanh, nghiên cứu những thứ liên quan ngoài trời đất, xa hơn chính là thăm dò vũ trụ tinh không, nhưng con người ở thế giới này lại chú trọng đến việc thăm dò những gì trời đất tác động đến thân thể mình, qua đó thăm dò sức mạnh trong con người.

...

Cảm giác được Minh vương phá ngục có lợi hơn đối với tình trạng bây giờ của mình, Lâm Tịch liền tạm thời không luyện hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan nữa, chuyên tâm tập luyện Minh vương phá ngục.

Một lần nữa hoàn thành các tư thế rất kỳ lạ, cảm giác được nội tạng và khí huyết của mình chuyển động, hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch cũng tiêu hao nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.

Nhưng Lâm Tịch lại thu được rất nhiều điều hữu ích.

Đến lúc hồn lực tiêu hao sạch sẽ, Lâm Tịch trong trạng thái cả người đầm đìa mồ hôi bỗng nhiên cảm thấy đói bụng.

Hắn ngồi xuống, uống hết một lon nước canh trong bình gốm. Cảm thấy được vị ngon lạ thường, hắn liền một hơi ăn hết sáu bảy cân thịt cá, lúc này mới thỏa mãn cắt thêm vài miếng cá bỏ vào nồi, thêm một chút củi cho lửa cháy đều hơn, sau đó bắt đầu nhắm mắt minh tưởng tu hành.

Bởi vì không vội, nên trong hai ngày kế tiếp tâm thần hắn rất thanh tĩnh. Cứ tuần tự làm theo một quy trình, sau khi minh tưởng tu hành xong lại tập luyện Minh vương phá ngục, lúc hồn lực tiêu hao hết cũng là lúc sức cùng lực kiệt, đói bụng không chịu nổi, lập tức uống nước canh ăn cá.

Mới chỉ qua hai ngày, Lâm Tịch liền vui mừng khi cảm giác được vài vết thương nhỏ trên người hắn đã tốt hơn bảy tám phần, tay trái có thể cử động mà không quá đau đớn, mà cảm giác ăn khó tiêu trong người không những đã biến mất, sức ăn của hắn ngược lại còn tăng thêm!