Tiên Ma Biến

Chương 239: Ăn ngón tay

Lâm Tịch lạnh lùng nhìn Tiết Vạn Đào một cái, không dám dừng lại, xoay người nhảy vào trong rừng.

Mỗi một bước bước ra, cánh tay trái và ngực trái đều đau nhức đến nỗi hắn muốn nôn mửa, máu tươi đỏ chót sềnh sệch lạnh lẽo đã thấm ướt cả nửa người bên trái hắn.

Kể từ lúc tu hành đến nay, chưa bao giờ hắn bị thương nghiêm trọng đến như vậy, nhưng hắn vẫn không dùng năng lực trở lại mười phút trước, bởi vì tu vi của Tiết Vạn Đào ít nhất cũng là Đại hồn sư, cho dù bắt đầu lại, biết đối phương ra tay như thế nào, Lâm Tịch cũng không chắc mình có thể đạt được thắng lợi tốt hơn bây giờ. Hơn nữa, Lâm Tịch biết rằng cuộc đuổi giết thật sự bây giờ mới bắt đầu, nên hắn phải giữ lấy năng lực đặc biệt để ứng phó thời khắc khó khăn khác.

Cho nên, hắn rất kiên cường nhẫn nhịn, đồng thời cắt đứt một nhánh cây, bỏ ngang miệng cắn lấy tránh cho hai hàm răng trên dưới cắn vào nhau trong lúc nguy cấp.

Mới dốc sức chạy chưa đến ba phút, Lâm Tịch cảm giác cả người mình bỗng nhiên lạnh như băng, nhưng trong cơ thể lại phảng phất như lửa than, toàn thân bất giác run rẩy. Hắn biết đây là cảm giác có được khi mất quá nhiều máu cộng với thể lực không ngừng tiêu hao, rất dễ bị hôn mê mà không biết.

Ở nơi xa, có tiếng người mơ hồ truyền đến, nhưng hắn không hề bối rối, tiếp tục chạy tới phía trước, nhắm thẳng vào sâu trong rừng, đồng thời khống chế hô hấp, điều chỉnh lượng máu lưu thông trong cơ thể.

Sau khi bình tĩnh hơn, hắn nhất thời cảm giác được trong người mình có một dòng khí nóng chảy xuôi.

Lâm Tịch biết đây là tác dụng của hồn lực và điều khiến hắn phải mừng rỡ chính là sau khi hồn lực dần tiêu hao, khí lực toàn thân bắt đầu phục hồi lại.

Đột nhiên hắn cảm giác được vết thương bên ngực trái bỗng nhiên từ đau đớn tê liệt chuyển sang tê dại, điều này khiến hắn run lên, cho rằng tiểu kiếm màu xanh biếc của Tiết Vạn Đào tẩm độc. Hắn hơi dừng lại, cắt quần áo của mình ở phần ngực trái, nhưng hắn lại vui mừng phát hiện máu tươi từ trong vết thương ở ngực trái chảy ra đã biến thành những giọt máu đỏ tươi nho nhỏ, bắt đầu ngưng kết.

Những giọt máu đỏ trong suốt, không hề toát vẻ kinh khủng hay lạ lùng.

Cảm giác tê dại cũng chỉ quanh quẩn xung quanh vết thương ngực trái, càng lúc càng có nhiều hồn lực hội tụ đến đây hơn.

Đây không phải là do thân kiếm Tiết Vạn Đào có kịch độc gì, mà là công hiệu của "Minh vương phá ngục".

Thấy vết thương mình đã tự cầm máu, Lâm Tịch càng thấy yên lòng hơn. Hắn nhanh chóng tháo bỏ chiếc áo đã thấm máu xuống, lấy một tảng đá bỏ vào giữa rồi cuộn quanh lại, tiếp đó nhanh chóng xuống một thung lũng ở nơi xa. Sau cùng, hắn dốc hết sức chạy về phương hướng ngược với chiều vừa ném chiếc áo, chạy thật nhanh thật nhanh.

Trong quân đội Vân Tần và những người tu hành xuất hiện tối nay, nhất định có cao thủ rất am hiểu truy lùng đối thủ, nhưng muốn phát hiện dấu vết cần phải có thời gian, hơn nữa, chính Lâm Tịch cũng không quen thuộc đường đi trong khu rừng này, căn bản là không có mục tiêu cuối cùng để chạy đến, nên nếu như muốn kéo giãn khoảng cách giữa hắn và những người kia, cách duy nhất chính là không được dừng lại.

Lại liên tục chạy trốn được mấy phút, cảm giác cơ thể mình bắt đầu nóng ran, Lâm Tịch đi chậm lại đề điều tức. Đồng thời, hắn cảm giác được tiếng người loáng thoáng đã biến mất, thay vào đó là tiếng nước chảy đâu đấy gần đây.

Sau khi nhận biết rõ ràng không phải là ảo giác trong lúc mình suy yếu, mà là tiếng nước chảy thật, Lâm Tịch nhất thời cảm thấy hưng phấn.

Phần lớn nước suối ở đây đều có thể uống được, việc này sẽ giúp hắn khôi phục thể lực lại. Hơn nữa, nếu như đi dọc theo con suối, hắn có thể che giấu được dấu chân, người truy lùng càng khó tìm hơn.

Hắn lập tức chuyển hướng đi tới nơi phát ra tiếng nước chảy.

...

...

Tiết Vạn Đào ngồi trên núi đá.

Hắn chưa rời khỏi nơi đã giao chiến với Lâm Tịch, trước mặt hắn, trên bùn đất và lá cây khắp nơi là máu tươi, có máu tươi của hắn, máu tươi của Lâm Tịch, còn có năm ngón tay đã đứt lìa của hắn.

Trên đời này còn chưa có y sư có thể gắn liền lại ngón tay đã bị hồn binh cắt đứt, nên chắc chắn từ nay về sau, bàn tay trái của hắn chỉ còn lại có một nửa.

Bởi vì mỗi quân nhân Vân Tần đều mang theo bên mình một túi cấp cứu đơn giản, nên lúc này tay trái hắn đã được băng gạc bao lại, vết thương trên ngực hắn cũng được đắp thuốc, dùng chỉ làm từ ruột dê may lại, giúp máu không chảy nữa.

Nhưng hắn vẫn bị thương rất nặng.

Một đao kia của Lâm Tịch không chỉ đâm bị thương nội phủ, mà còn mang theo giễu cợt và sỉ nhục truyền vào cơ thể hắn.

Hắn ở chỗ này chờ giết Lâm Tịch.

Trong mắt hắn, Lâm Tịch chỉ là một người yếu đuối, chỉ cần tát một cái đã chết.

Nhưng hắn lại bị một đao của Lâm Tịch chém thành tàn phế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Năm ngón tay của hắn trên mặt đất giống như năm Lâm Tịch thu nhỏ, không ngừng châm chọc, cười nhạo hắn.

Hắn chờ, chờ đến nỗi mồ hôi hột làm ướt thái dương hắn, đợi đến lúc trời hừng sáng.

Một tướng lãnh Vân Tần mặc thiết giáp màu đen cùng với hai gã tùy tùng xuất hiện trong tầm mắt hắn, bước nhanh tới chỗ hắn.

- Còn chưa tìm được?

Sau khi nghe được câu hồi báo đầu tiên của tướng lãnh Vân Tần, Tiết Vạn Đào lạnh nhạt nói:

- Các ngươi tìm kiếm thế nào hả? Khi các ngươi tới, ta đã nói rõ với các ngươi hắn bị thương rất nặng, với thương thế như vậy tuyệt đối không chạy quá mấy dặm quanh đây. Đã tìm lâu như vậy, các ngươi chắc chắn có thể lục tung từng gốc cây mảnh đất, nhưng bây giờ, ngươi lại đến trước mặt hắn, nói rằng còn chưa tìm được?

Vị tướng lãnh Vân Tần này cũng như bao người quân nhân Vân Tần khác, bao phủ khuôn mặt gã là một khí chất trầm lãnh, tuy đã tìm kiếm suốt đêm nhưng lại không thấy chút mỏi mệt nào ở gã. Nghe Tiết Vạn Đào nói vậy, gã hơi nhướng mày lên, mặt không biến sắc nhìn Tiết Vạn Đào một lần, nói:

- Một đêm này có rất nhiều chuyện không thể nhưng đã biến thành có thể.

Tiết Vạn Đào ngẩng đầu lên, nhìn vị tướng lãnh Vân Tần trông rất trầm lãnh nhưng sắc mặt lại ẩn chứa sự kiêu ngạo tự nhiên, sau đó chậm rãi cúi đầu thấp xuống.

Hắn đưa cánh tay phải hoàn hảo ra, vê lấy một ngón tay bị đứt, bỏ vào trong miệng mình.

Hắn rất chậm rãi cắn lấy, dùng sức cắt đứt từng đốt tay, nhai nhai và nuốt xuống.

Âm thanh xương ngón tay vỡ vụn, máu thịt và xương cốt ma sát với hàm răng của hắn ở trong khu rừng yên tĩnh này càng phát ra rõ ràng hơn, càng làm người ta muốn nôn mửa.

Nhưng tướng lãnh Vân Tần và hai người tùy tùng mặc thiết giáp đen lại rất bình tĩnh nhìn Tiết Vạn Đào làm như vậy, sắc mặt lạnh lùng.

- Ngươi không cần làm như vậy.

Vị tướng lãnh này hơi trào phúng:

- Ta đã thấy nhiều chuyện máu tanh, cũng gặp nhiều người ác hơn ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi làm như vậy sẽ khiến ta cảm thấy sợ ngươi?

Sau khi nuốt hết máu thịt và xương cốt gãy vỡ trong miệng xuống cuống họng, Tiết Vạn Đào mới nhìn viên tướng lãnh, lắc đầu, nói:

- Mặc dù ta không biết lai lịch và thân phận của ngươi, nhưng nếu ngươi bị điều tới đây nghe ta chỉ huy, chắc chắn ngươi cũng giống ta đang cống hiến cho một người. Ta dĩ nhiên biết ngươi là người kiêu ngạo, cho nên, từ thần sắc và thái độ của ngươi, ta có thể biết mặc dù ngươi chưa tìm ra hắn, nhưng hẳn đã biết hắn chạy về hướng nào.

- Về phần ta...

Hơi dừng lại chốc lát, Tiết Vạn Đào lại lấy lên một ngón tay thứ hai, chậm rãi bỏ vào miệng nhai nuốt, sau đó nói tiếp:

- Ta thua hắn là vì trong tâm ta có điều sợ hãi...ta không sợ chết, nhưng lại không ngăn được lưỡi đao đâm vào cơ thể ta, không thể không sợ hãi khi ngón tay mình bị cắt xuống. Yên lặng ngồi ở đây một đêm, ta rốt cuộc có thể vượt qua nỗi sợ này, nếu nói như vậy, ta còn phải cảm ơn hắn.

Nhìn Tiết Vạn Đào lúc nói chuyện, ngay khóe miệng còn rỉ bọt máu ra ngoài, viên tướng lãnh Vân Tần trầm lãnh rốt cuộc cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Gã chính là kỵ binh dũng mãnh được ma luyện ở biên quân, sắp tới sẽ được điều nhiệm về làm Tổng giáo quân trấn thủ hành tỉnh, quan hàm Chính ngũ phẩm, nên mặc dù lần này phải chịu sự điều khiển của Tiết Vạn Đào, nhưng khi thấy một người bị thương nặng, tay trái bị phế như vậy ra lệnh với mình, gã cũng không tỏ ra tôn kính bao nhiêu. Nhưng sau khi nghe được những gì Tiết Vạn Đào nói, hắn lập tức biết trong trận chiến vừa rồi Tiết Vạn Đào đã tìm được đột phá, sợ rằng sau này Tiết Vạn Đào còn lợi hại hơn trước lúc tay trái bị tàn phế.

Càng nhìn càng thấy Tiết Vạn Đào không như một người bình thường, ánh mắt viên tướng lãnh Vân Tần hơi trầm xuống, không nói không rằng, chỉ ra hiệu để thuộc hạ mình mở một tâm bản đồ ra.

Gã lấy tay vẽ một vòng tròn trên bản đồ, sau đó lại vẽ một đường cong.

Vòng tròn gã vẽ tượng trưng cho ngọn núi hắn và Tiết Vạn Đào đang đứng, mà đường cong kia là lại điểm nối liền giữa hai ngọn núi.

Sau đó gã chậm rãi nói:

- Ngọn núi chúng ta đang đứng có tên núi Đầu Mao, ngọn tiếp theo có tên Nhị Mao. Dấu vết của hắn ở trong rừng đến khe suối bị mất, cho nên, hắn nhất định đã dọc theo dòng suối này trốn đi. Ngoài ra, chắc chắn hắn đã liên tục di chuyển, không hề ngừng lại, nếu không, hẳn đã bị người của chúng ta đuổi theo. Hiện giờ, quân sĩ đóng binh và người tu hành ở bên ngoài đã bao vây ngọn núi này lại, phong tỏa toàn bộ núi Đầu Mao, nếu đoán không sai, có lẽ hắn đã chạy đến nơi tiếp nối núi Đầu Mao và Nhị Mao. Tuy nhiên, giữa hai ngọn núi này có một vực sâu, rộng khoảng mười trượng, bên dưới là nguồn suối chảy đến tỉnh thành, vực sâu này cao đến nỗi đủ giết chết Quốc sĩ, nên hắn không thể nào leo qua được, muốn qua chỉ có một cách, đó là dọc theo vực sâu này đi vòng qua. Ta giả sử hắn là người tu hành và không bị thương nặng...nhưng dù như thế, với tu vi của hắn, hẳn đang ở vị trí này.

Viên tướng lãnh Vân Tần lấy tay điểm ngay giữa đường vòng cung một cái, nhìn thoáng qua Tiết Vạn Đào, nói tiếp.

Tiết Vạn Đào bắt đầu nhai nuốt ngón tay thứ ba của mình. Lúc này trời đã sáng, có ánh rạng đông chiếu xuống mặt hắn, chỉ mới sau một đêm nhưng hắn dường như đã đổi thành người khác, trông không giống người nữa mà như một con quỷ ăn thịt người hơn.

Hắn nhìn đường cong kia, nở một nụ cười tàn nhẫn, nói:

- Chắc chắn hắn cũng biết ngọn núi này bị phong ấn, hơn nữa sẽ có người từ dưới núi đi lên lục soát, cho nên, hắn nhất định sẽ đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm chỗ ẩn núp hoặc nơi có thể chạy được...Vì thế, chúng ta chỉ cần đi đến đầu đường cong này chờ hắn phải không?