- Có thể sử dụng cái bánh xe này một chút?
Lâm Tịch nghĩ mãi nhưng không thể hiểu được ẩn ý câu nói này, hắn kiềm nén cảm xúc trong lòng tiếp tục nhìn xuống.
Đối với hắn những chữ viết trên tấm bia đá trước mắt chính là những văn tự dễ đọc nhất trên thế gian này.
- Ta nghĩ chắc ngươi cũng biết hệ thống phân chia tu luyện hồn lực ở thế giới này rồi chứ? Như vậy đi, nếu như ngươi cũng có một cái bánh xe trong đầu như ta...thì khi ngươi tu luyện đến cảnh giới Hồn Sư ngươi sẽ hiểu những gì ta nói lúc này. Ngoài ra khi đạt đến cảnh giới Quốc Sĩ, ngươi sẽ phát hiện được vài điểm đặc biệt nữa đấy.
- Còn một việc này, có phải tư chất tu luyện của ngươi rất thấp không? Đừng nói cũng là số hai như ta nhé. Nếu đúng như thế thì tốc độ tu luyện hơi chậm đấy, nhưng ta có thể nói với ngươi rằng số hai có chỗ tốt riêng của nó, tu vi ngươi không cao sẽ ít nổi danh hơn người khác. Ở thế giới này, thấp một chút cũng tốt, bởi vì dù tu vi ngươi cao đến đâu nhưng một khi hồn lực mất hết thì thiên quân vạn mã vẫn có thể đánh chết ngươi. Cho dù ngươi tu luyện đến cảnh giới Quốc Sĩ, ngươi mới xông trận chém chết liên tục một trăm người mặc trọng giáp thì hồn lực đã hết. Thế giới này có rất nhiều cường giả đấy! Nhưng cũng có điều may mắn, có lẽ vì linh hồn chúng ta đã dung hợp với linh hồn ở thế giới này nên cường độ hồn lực của chúng ta cũng gấp hai lần người bình thường. Chắc ngươi sẽ hỏi như vậy có ích lợi gì ư? Nếu bây giờ ngươi không rõ thì khi ngươi tiến vào học viện Thanh Loan rồi sẽ nhanh hiểu thôi...
- Không thể gặp mặt đồng hương trực tiếp được, nói gì với ngươi nữa bây giờ? ... Trừ việc không có người nào hiểu được thế giới chúng ta từng sống ra thì đây quả thật là một nơi rất thú vị. Đúng rồi, ta đến học viện Thanh Loan này cũng không phải là tình cờ...Ta từng lén đột nhập vào hoàng thành, xem những tài liệu bên ngoài không thể thấy được, phát hiện phương pháp tu luyện ở thế giới này có liên quan đến truyền thuyết cổ ma và cổ tiên...Sao lại nói như thế? Ta nghĩ điều này đối với những người như chúng ta lại tương đối dễ hiểu, có thể giải thích rằng nhiều năm trước có những người ngoài hành tinh được gọi là cổ tiên hàng lâm "địa cầu" này, sau đó lại xuất hiện thêm một đám gọi là cổ ma, cuối cùng hai chủng tộc người ngoài hành tinh này đại chiến với nhau, trong quá trình chiến đấu mấy người bình thường đã thu được một chút phương pháp tu luyện, sau khi cổ ma và cổ tiên cùng diệt vong thì phương pháp tu luyện này được truyền lưu xuống. Học viện Thanh Loan tồn tại từ rất lâu, trước khi ta đến đây đấy, hơn nữa ta còn nghe nói học viện Thanh Loan này có liên quan đến truyền thừa cung Thanh Loan. Cung Thanh Loan rất có thể là một tông môn được thành lập vào thời cổ tiên cổ ma, hiện giờ không có ai biết mấy tông môn cùng thời đại với cung Thanh Loan ở đâu, nhưng rất có thể người của mấy tông môn đó đang ở những nơi người bình thường khó tìm thấy được. Nguyên nhân ta đến học viện Thanh Loan chỉ có một: tìm cung Thanh Loan năm xưa ở đâu. Lý do ta muốn tìm nơi ẩn núp hẻo lánh của cung Thanh Loan ở thế giới này lại rất đơn giản: nếu như đã tới thế giới này và bản thân chúng ta lại có những năng lực mà khi ở thế giới kia không có, ta nhất định phải thấy những nơi bí ẩn nhất, những nơi bao la hùng vĩ đẹp nhất ở thế giới này. Hơn nữa, cung Thanh Loan chắc có phương pháp tu luyện lợi hại hơn, có khi còn giúp ta lợi hại hơn, thậm chí rất có thể còn tạo điều kiện cho ta tiếp xúc với những đồ vật bí ẩn nhất, hiểu rõ rốt cuộc mình đang ở nơi đâu không biết chừng...Sau khi tìm kiếm tư liệu về cuộc chiến năm xưa, ta nghĩ rất có thể cung Thanh Loan thần bí đang tọa lạc trong Băng Tuyết Thần Vực ở phía bắc sơn mạch Đăng Thiên, từ xưa tới nay không có ai biết rốt cuộc khu băng nguyên đó rộng bao nhiêu cả...Vị đồng hương không thể gặp mặt này, ta không biết lúc nào ngươi thấy những lời ta viết ở đây, nếu như là một trăm tám mươi năm sau thì rất có thể ta đã chết già rồi, nếu như thời gian không quá dài như vậy, rất có thể ta đã xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, hoặc là còn đang ở trong Băng Tuyết Thần Vực, cũng có khi đã tìm thấy cung Thanh Loan trong truyền thuyết. Nếu đúng là như thế, có khi chúng ta còn cơ hội gặp mặt nhau.
- Nên nói gì nữa bây giờ? Hay là thôi vậy, sau này có cơ hội gặp mặt chúng ta lại nói tiếp...Nếu như ta nói hết toàn bộ những gì thế giới này có thì ta nghĩ vị đồng hương chưa gặp mặt ngươi sẽ cảm thấy rất chán đó...
Lâm Tịch yên lặng nhìn tấm bia đá bằng đồng, giống như đang nhìn một vị đại thúc trung niên dạy vật lý cấp hai giảng bài. Hắn còn đang muốn nghe vị đại thúc trung niên này nói thêm những điều về thế giới đầy mới lạ, nhưng sau câu nói trên thì những văn tự vô cùng quen thuộc kia đã hết, tấm bia đá không còn gì nữa.
- Ông bị ngốc hay sao thế? Đã biết rõ kiếm được một người đồng hương là việc rất khó, sao ông không nói thêm một chút để tôi hiểu rõ chứ?
Lâm Tịch đột nhiên kích động quát mắng ầm ầm với tấm bia đá này. Hắn mắng rất to, tựa như cảm thấy mình rất ủy khuất, nhưng có người lại cảm thấy lúc này trông hắn rất vui vẻ. Bỗng nhiên có một giọt nước từ bờ má của hắn rơi xuống, hắn đã khóc!
Toàn bộ mọi người trong sảnh điện ngây người, ai ai cũng quay đầu nhìn Lâm Tịch, cảm thấy không thể tin nổi: hắn dám mắng chửi tấm bia đá do chính Trương viện trưởng lưu lại? Hắn đang mắng Trương viện trưởng?
Nhưng Lâm Tịch lại không sợ hãi. Sau khi biết mình đã tới một thế giới mới, hắn đồng thời phát hiện mình có thể quay ngược thời gian mười đình, cũng chính là năng lực trở về thời điểm mười phút trước, chỉ cần hắn nghĩ sử dụng cái vật màu xanh có hình dạng bánh xe trong đầu là hắn có thể làm được như thế. Mặc dù một ngày chỉ có thể dùng một lần, nhưng chỉ như vậy thôi đã giúp hắn chưa bao giờ thua bất kỳ cuộc tỷ thí nào.
Vào ngày đó tại trấn Lộc Lâm, người thiếu nữ nhỏ hơn hắn khoảng hai ba tuổi lúc nào cũng nghiêm túc kia không biết ở đâu xuất hiện và liên tục hỏi hắn, bởi vì cảm thấy thiếu nữ này vô cùng bất phàm, sau đó lại thấy được tổ chim non trên cánh cổng "mưa thuận gió hòa" ở đầu trấn rơi xuống nên hắn đã vận dụng năng lực này thử thiếu nữ đó một chút. Kết quả hắn nhận được chính là thiếu nữ đó dường như còn lợi hại hơn Lưu bá đánh xe ngựa, công phu rất giỏi.
Cũng vì điều này nên sau khi quay trở về thời điểm mười phút trước khi tổ chim rơi xuống, hắn không dám cười cợt nữa, thái độ lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc, cứ như một học sinh đang đứng thẳng trả lời các câu hỏi của giáo viên, và cũng chính nhờ vậy mới giúp một người lữ hành như hắn biết thế giới này thật sự có cao thủ.
Nhưng hắn có đoán thế nào, có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng vị đại thúc trung niên năm mươi năm trước mang theo một con Kỳ Lân hình dáng như một chú cún và một con Thần Uyên tựa như con gà tiến vào học viện Thanh Loan, tạo nên những vinh quang chói mắt nhất, làm nên những truyền thuyết vĩ đại nhất đó lại là người giống như hắn. Ông ta cũng biết TV là cái gì, cũng biết máy tính, cũng biết mạng Trà Truyện...Hơn nữa, vị đại thúc trung niên đó còn muốn chọc hắn nên không nói rõ hơn, không nói nhiều hơn.
- Lâm Tịch, ngươi...
Ngay lúc rất nhiều giảng viên và giáo sư ở đây biến sắc, Lâm Tịch lại tùy ý mắng thêm hai chữ "ngu ngốc", rồi quát to:
- Trở về.
Trong đầu hắn, cái bánh xe có màu xanh như vị đại thúc trung niên đã nói phát sáng, chuyển động một vòng rồi lại yên lặng trôi lơ lửng. Cảnh tượng quanh người hắn cũng đột nhiên thay đổi, trở về mười phút đồng hồ trước. Hắn và tất cả tân đệ tử học viện Thanh Loan lúc này đang đi trên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ, xuyên qua một khu rừng và tòa lầu có hình cái chuông, đi tới cung điện lưu ly hình tròn ba màu khí thế nguy nga.
...
Một lần nữa Lâm Tịch dừng chân trong cung điện hình tròn to lớn, đứng ngay trước tấm bia đá có những văn tự do đại thúc trung niên được mọi người gọi là Trương viện trưởng lưu lại.
Hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế cảm xúc đã kiềm nén trong lòng từ khi đến thế giới mới này, nhưng hiện tại hắn không biểu lộ ra, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn những dòng văn tự vô cùng quen thuộc, suy nghĩ một vài vấn đề. Người đại thúc trung niên này mạnh mẽ thay đổi cách gọi từ cung sang khoa, sợ rằng việc này không phải do ông ta nhất thời hứng chí mà do ông ta muốn lưu lại nhiều dấu vết thế giới kia hơn cho người sau tới thấy. Vào một buổi sáng mười sáu năm trước ông ta rời khỏi học viện Thanh Loan và theo những gì được viết trên tấm bia đá này thì Lâm Tịch biết bây giờ ở thế giới này mình không cô đơn nữa, ít nhất vẫn có một người đại thúc "xuất thân" giống như mình.
Giờ phút này, ông ta đang rong chơi trong băng nguyên sao?
- Nếu đã tới đây thì phải thưởng thức thế giới này, phải sống thật tốt.
Lâm Tịch nhìn kỹ lại những dòng chữ do đại thúc trung niên lưu lại trên tấm bia đá, hắn biết sợ rằng trên thế gian này không có ai hiểu rõ thế giới nội tâm của người được gọi là Trương viện trưởng hơn hắn.
- Đã như vậy, tôi sẽ quan sát học viện Thanh Loan này thật kỹ.
Sau một hồi kích động, tâm tình của Lâm Tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong không khí trang nghiêm, giảng viên một mắt mặc áo bào đen kết thúc truyền thống tiếp nhận lời răn dạy của viện trưởng của các tân đệ tử học viện Thanh Loan, hắn ta lạnh giọng quát to:
- Tuyên thệ theo ta! Ta không phụ vinh quang học viện ban cho, không phụ sự tín nhiệm của bằng hữu, dù phải lấy tính mạng ra để bảo vệ!
- Ta không phụ vinh quang học viện ban cho, không phụ sự tín nhiệm của bằng hữu, dù phải lấy tính mạng ra để bảo vệ!
Tất cả tân đệ tử đồng loạt lớn tiếng nói lại.
Sau đó tất cả giảng viên và giáo sư dẫn các tân đệ tử rời khỏi cung điện hình tròn to lớn.
- Tân đệ tử khoa Chỉ Qua theo ta.
- Tân đệ tử khoa Văn Trì theo ta.
- Tân đệ tử khoa Ngự Dược theo ta.
...
Tất cả các giảng viên và giáo sư còn lại, bao gồm cả Hạ phó viện trưởng, nam tử tóc đen và Hạ Ngôn Băng đều rời đi, chỉ có sáu người giảng viên mặc áo bào đen giống Như Hạ Ngôn Băng lưu lại. Bọn họ đi xuống con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ, tới một mảnh đất trống rồi lớn tiếng hô lên.
Khi nhìn thấy người hô tập hợp bọn mình chính là vị giảng viên một mắt tướng mạo hung ác mặc áo bào đen kia, tất cả các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đều sợ hãi, nhưng họ cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi theo.
Tân đệ tử sáu khoa được dẫn đến sáu nơi khác nhau: đệ tử khoa Ngự Dược và khoa Linh Tế được dẫn đến hai tòa lầu ở một khe núi hơi thấp; đệ tử bốn khoa Thiên Công, Nội Tương, Chỉ Qua và Văn Trì được dẫn đến bốn tòa lầu sát vách núi.
Tòa lầu bảy tầng màu xanh lá có hình dáng bề ngoài giống như ngôi đền của khoa Chỉ Qua ở ngoài cùng, khi đến gần quan sát thì các tân đệ tử mới hoảng hốt, thì ra có hơn một nửa nền móng của tòa lầu này treo lơ lửng ở ngoài vách núi, thoạt nhìn trông rất chênh vênh.
Đại môn* tòa lầu này được làm từ đồng xanh, phía trên có khắc những hoa văn tiểu kiếm và mũi tên, hai bên trái phải đại môn có đặt hai cái trống trận cổ, mặt trống có hình kỳ lân nằm xuống. Chính giữa đại môn có một cặp vòng bằng đồng sáng bóng. Nguồn: http://Trà Truyện
Tất cả đệ tử khoa Chỉ Qua một lần nữa mở to hai mắt ra, tòa lầu bảy tầng này nhìn bên ngoài có vẻ không lớn lắm nhưng kiến trúc bên trong lại vô cùng phức tạp. Vị giảng viên một mắt mặc áo bào đen kia vừa kéo cặp vòng đồng ở chính giữa đại môn, lập tức có tiếng động ầm ầm do cơ chuyển động vang lên. Ngay giây khắc đó có một cái thang bằng đồng xanh, bề mặt ngoài cũng khắc hoa văn hình tiểu kiếm và mũi tên từ phía trên vù vù thả xuống, dừng lại ngay trước mặt họ.
Cái thang bằng đồng xanh này nối liền với một hành lang gấp khúc của tầng một. Khu vực chính giữa tòa lầu này là một vùng trống không, cái thang bằng đồng ấy được giữ bởi một sợi xích dài mảnh. Khi các tân đệ tử đi lên hết thì sợi xích ấy sẽ kéo thang lên và giữ thang ở trong không trung. Bốn phía tòa lầu này là những gian phòng và hành lang gấp khúc được sắp xếp không theo quy tắc nào, chính vì điều này nên kiến trúc ở bên trong vô cùng phức tạp, tựa như mê cung khổng lồ.