Ánh trăng như màn sương lung linh, chiếu xuống làm rõ hình dáng người vừa than thở.
Đó là một nam tử mặc một chiếc áo vàng như văn sĩ.
Khuôn mặt ông ta hơi gầy, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc lại bạc trắng, nhìn xa trông giống như những hạt sương còn đọng lại.
Đôi mắt ông ta hơi lõm vào bên trong, mí mắt đóng chặt giống như một cánh hoa khô héo, là một người mù.
Hiện giờ ông ta đang bước trên con đường mòn, đi thẳng tới đám người Lâm Tịch và thương nhân mập mạp, đồng thời khẽ than thở "hồ hoa sen này thật đẹp".
Ánh trăng thật sáng, thật không ngờ người đi tới lại là một người mù.
Nhưng tâm tình Lâm Tịch không bởi vì người này là một người mù mà trở nên khẩn trương, bởi vì đây chính là người nhà Vũ Hóa gia.
Khi còn ở học viện Thanh Loan, hắn đã gặp rất nhiều đại nhân vật mà phần lớn người tu hành trên thế gian này cả đời cũng không gặp được.
Ở các địa phương bình thường và trong quân đội, người tu hành nhiều lắm chỉ được coi là con cá lớn vùng vẫy trong sông lớn, nhưng nếu so sánh với vài giảng viên ở học viện Thanh Loan thì những người tu hành đó thật nhỏ bé, bởi vì những người Lâm Tịch đang nghĩ tới chính là kên kên, diều hâu trên những ngọn núi cao, hay trên những đồng tuyết rộng lớn.
Lâm Tịch hiểu rõ một điều, những người tu hành giống như hắn vậy, hoặc là những người tu hành lợi hại hơn hắn rất nhiều, nếu lấy họ so sánh với vài người ở học viện Thanh Loan và các nhân vật cao cao tại thượng ở trong triều đình Vân Tần, bọn hắn thật không đáng nhắc đến, cách biệt giữa hai bên tựa như trời và đất.
Rất nhiều người tu hành không biết cách biệt này rốt cuộc là bao xa. Bởi vì cả đời bọn họ chưa chắc đã nhìn thấy những người tu hành cao cao tại thượng đó, hoặc đơn giản hơn là chưa nhìn thấy những người đứng trên đỉnh thế gian.
Nhưng Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đã tự mình trải qua, nên bọn họ hiểu rất rõ.
Vũ Hóa gia có thể chiếm lấy một vị trí sau những màn che nặng nề sâu trong hoàng cung Vân Tần tất nhiên không phải là thế lực bình thường. Cũng tựa như đương kim hoàng đế khi đối mặt với Hạ phó viện trưởng vậy, mặc dù là người đứng đầu cả thế gian, nhưng khi nhìn thấy Hạ phó viện trưởng, đương kim hoàng đế cũng phải tỏ ra tôn kính và lắng nghe. Tương tự như thế, khi nhìn thấy Vũ Hóa gia cùng với thế lực của tám vị nguyên lão còn lại ngồi sau đám màn che, hoàng đế tất nhiên phải tôn kính và nhượng bộ.
Đây là một trong những cây trụ trời chống lưng cho cả đế quốc Vân Tần.
Đối với một Tế ti, tín ngưỡng và lời hứa chính là điều quan trọng nhất, đây cũng là nền tảng của Vũ Hóa gia. Cho nên, ít nhất là ở Vân Tần, chắc chắn không có lời hứa nào có thể đảm bảo hơn những gì Vũ Hóa gia đã cam kết.
Chính là lúc này đây, đừng nói đây chỉ là một người mù, cho dù đó là một người bị liệt ngồi trên xe lăn, Lâm Tịch cũng không dám hoài nghi ông ta không thể đánh lại tên mập đang cầm cây trượng ngắn kia.
Thương nhân mập mạp xoay người, nhìn người mù đang chậm rãi đi tới, khẽ nheo mắt:
- Người mù cũng thấy hoa sen sao?
Y mặc dù không biết thân phận đối phương, mà người mù này trông cũng không đáng sợ, chẳng qua đang bình tĩnh đi tới. Nhưng khi ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mái tóc bạc trắng của ông ta, không hiểu tại sao lại có một luồng khí hoang tàn phát ra, theo thấy là sát khí lạnh lẽo khiến người người phải run sợ, len lõi vào từng lỗ chân lông và trong trái tim y.
- Có rất nhiều thứ không thể dùng mắt nhìn được.
Người mù mặc áo vàng với mái tóc bạc trắng trả lời.
Thương nhân mập mạp vẫn cười, nhưng nụ cười của y trông thật sượng cứng.
- Cả lộc Đông Lăng này, thậm chí là quận Tri Lộc, ta chưa nghe thấy người nào như ngươi? Ngươi từ đâu tới đây. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Người mù mặc áo vàng lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng không phải là người ở đây, ngươi từ đâu tới? Cây Phong hỏa trượng trong tay ngươi từ đâu mà có?
Thương nhân mập mạp tất nhiên không thích cách nói chuyện này, nhưng hiện giờ y không có tâm tình để kéo dài thơi gian. Sau một lúc, y khẽ nói:
- Nếu như bây giờ ta rời đi, mọi người có thể nước giếng không phạm nước sông không?
- Không thể.
Người mù mặc áo vàng lại lắc đầu, nói:
- Theo luật pháp Vân Tần, ám sát mệnh quan triều đình là tội lớn. Hơn nữa, ta nghĩ lúc trước chưa chắc ngươi chưa từng làm những chuyện khác.
- Ta cũng muốn xem thử một người mù như ngươi có bản lãnh gì?
Thương nhân mập mạp cười lạnh.
Từ trước đến nay chỉ có y chơi trò mèo bắt chuột để đùa giỡn đối thủ, nhưng kể từ khi tên mù này bước ra ngoài, y biết mình đã trúng bẩy của Lâm Tịch, ngay cả việc đưa phụ mẫu tới đây cũng nằm trong tính toán của Lâm Tịch. Thân là mèo nhưng lại bị chuột giỡn, y đã rất tức giận trong lòng, chỉ vì kiêng kỵ người mù này nên không dám hành động. Mà lúc này đây, y đã không thể chịu nổi nữa.
Trong tiếng cười lạnh, thân thể mập mạp của hắn thật giống như đã chứa đầy khí vậy, bắn tới trước như một quả bóng da.
Mặt đất dưới đôi chân y không một tiếng động lõm sâu xuống, mà cây trượng ngắn trong tay y cũng phát ra tiếng vang khổng lồ.
Tiếng gió cùng với tiếng lửa cháy vang lên.
Trên người y có một luồng khí màu vàng nhàn nhạt bao lấy, cây trượng ngắn phát ra ánh sáng màu xanh và màu hồng chói mắt.
Cây trượng ngắn được đưa lên cao rồi xoay tròn, ánh sáng màu xanh tựa như biến thành một cơn lốc mạnh mẽ, mà ánh sáng màu hồng cũng biến thành một ngọn lửa thật sự, trông giống như một dải hồng lăng bay múa trên không trung.
Mà cả người tên thương nhân mập luôn mỉm cười này không ngừng lay động trên không trung, giống như đang ma sát với không khí.
Đám người Lâm Tịch có thể nhận ra dụng ý của y. Cây trượng ngắn trong tay y không ngừng khuấy động, mà thân thể y cũng liên tục biến đổi phương vị, phát ra tiếng vang khổng lồ như vậy là không muốn để người mù mặc áo vàng kia biết y đang ở chốn nào.
Nhưng người mù mặc áo vàng chỉ đưa tay phải ra.
Bất kể âm thanh đang ập tới khổng lồ như thế nào, ông ta vẫn dứt khoát vươn thẳng tay phải ra.
Ngay lúc ông ta duỗi thẳng tay, cả cánh tay phải tựa như biến thành một cây thương.
Một cây trường thương sắc bén, quét sạch mọi thứ phía trước.
Người mù mặc áo vàng sải một bước ra. Lấy ông ta làm trung tâm, một luồng khí mạnh mẽ chấn động ra bên ngoài, cả người ông ta tựa như cũng biến thành một cây thương, đồng thời có một luồng sức mạnh vô biên từ chân ông ta và bên trong cơ thể tản phát ra ngoài, tụ tập lại thành một luồng duy nhất, chính xác nhắm vào tên thương nhân mập mạp.
- Bá vương thương! Ngươi là người của Trương gia!
Thương nhân mập mạp đột nhiên kinh hãi hét lên.
Trong tiếng kinh hô đấy, cánh tay tựa như thanh trường thương kia của người mù mặc áo vàng đã mạnh mẽ đâm vào cây trượng ngắn đang nện xuống.
Hai luồng khí màu xanh và màu hồng tựa như gió và lửa quấn quanh cây trượng ngắn đột nhiên nổ tung, tạo thành một cái đèn lồng bằng lửa to lớn.
Tay của người mù mặc áo vàng và cây trượng ngắn va chạm với nhau. Ống tay áo của ông ta rách toát, bốc cháy thành ngọn lửa, ông ta cũng lui lại một bước về sau, nhưng tay ông ta vẫn chỉa thẳng tới trước. Chính nhờ tư thế này, người xem mới cảm thấy ông ta tựa như một thanh trường thương thật thụ, vẫn luôn đâm thẳng tới trước.
Hổ khẩu thương nhân mập mạp chảy máu, cả người y bị đánh bay về sau.
"Ầm!"
Cả người y đã nặng nề rơi xuống hồ nước.
Mực nước bờ hồ này không sâu lắm, chỉ ngang đến hông thương nhân mập mạp.
Một tràng bọt nước khổng lồ bắn tóe ra hai bên, mà khi tiếp xúc với nước hồ, tay trượng ngắn trong tay thương nhân mập mạp lập tức "xèo" lên một tiếng, làm cho nước hồ xung quanh bốc hơi đi, giống như một thanh sắt đã được nung đỏ từ lâu vậy.
Người mù mặc áo vàng phất tay một cái, mảnh vải đang bị thiêu đốt trên cánh tay phải ông ta lập tức bị xé đứt, bay lả tả trong không trung, mà trên tay ông ta lại không có bất kỳ vết thương nào.
Thương nhân mập mạp đứng trong nước, vô cùng hoảng sợ.
Cho đến lúc này, y mới nhìn thấy rõ sau lưng người mù mặc áo vàng kia còn có một vật thể hình dạng chữ nhật đã được bao bọc lại kỹ càng. Mà giờ đây, người mù mặc áo vàng cũng rất bình tĩnh tháo lớp bọc bên ngoài ra, làm lộ vât thể bên trong.
Đó là một cây đàn cổ màu bạc.
Người mù mặc áo vàng cũng sải bước đi đến gần hồ nước, hay tay trở ngược ra sau chạm vào dây đàn. Cây đàn cổ màu bạc còn đang trên lưng ông ta, nhưng ngay lúc mười ngón tay khô héo đấy chạm vào, lập tức có một khí tức vô cùng cường đại từ trên cây đàn cổ màu bạc kia toát ra bên ngoài.
Trên thân đàn cổ sáng lên những ký hiệu thưa thớt đầy huyền ảo, giống như có ánh sáng từ trong đàn hắt lên bầu trời đêm.
Luồng khí tức vô cùng cường đại ấy tạo thành một vòng nước xoáy ngay trên lưng người mù mặc áo vàng.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh trên người thương nhân mập mạp tuôn ra như suối, thậm chí còn lạnh lẽo hơn lá sen dưới hồ nước.
- Ngươi là người Tần gia!...ngươi là người Vũ Hóa gia!
Y rốt cuộc đã hiểu mình phạm sai lầm lớn như thế nào, chọc phải đối thủ gì, nhưng trong khoảnh khắc đấy, y cũng không thể nhìn thấy nữa.
Bởi vì y vừa mới té xuống nước, làm cho rất nhiều bọt nước bắn lên cao. Trong đấy có rất nhiều bọt nước rơi trúng vào vòng lốc xoáy trên thân đàn cỗ sau lưng người mù mặc áo vàng.
Trong lúc đôi tay người mù mặc áo vàng khẽ động, những đốm sáng mờ và vòng nước xoáy trên thân đàn biến mất, sau đó mấy viên bọt nước với sức mạnh kinh người bên trong bắn ra ngoài. Khi chạm tới khuôn mặt thương nhân mập mạp, chúng đột nhiên nổ tung rồi biến thành hơi nước.
Trên khuôn mặt hay tươi cười của thương nhân mập mạp xuất hiện rất nhiều lỗ thủng rất nhỏ, máu tươi, thống khổ và màn đêm tối đen nhanh chóng chiếm lấy vành mắt và ý thức của y.
- Trương gia...Tần gia...Vũ Hóa gia...
Trong khoảnh khắc giao thủ đấy, y liên tiếp gọi ba tên trên, nhưng cuối cùng lại gọi Vũ Hóa gia.
Bá vương thương là tuyệt kỹ trứ danh của Trương gia, nhưng Trương gia lại hiệu trung với Vũ Hóa gia, vũ kỹ không phải không thể truyền ra ngoài.
Tuy nhiên, Hà quang cầm của Tần gia tuyệt đối không thể truyền cho ngoại nhân, chỉ có người của Tần gia mới có thể dùng hồn lực đặc biệt, phối hợp với kỹ xảo đặc biệt để sử dụng hồn binh cổ đàn.
Người của Tần gia rất ít, nhưng Tần gia từng nhận đại ân của Vũ Hóa gia, nên Tần gia luôn thần phục Vũ Hóa gia.
Người mù này là người của Tần gia đã thần phục Vũ Hóa gia, nhưng đồng thời tu luyện cả Bá vương thương của Trương gia.
...
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y còn bình tĩnh được, nhưng Trương nhị gia lại rất khiếp sợ.
Ông ta chưa từng nhìn thấy người tu hành nào mạnh mẽ đến thế.
Từ lúc thương nhân mập mạp ra tay, ông ta biết mình đã không đoán sai...Trong những năm qua, tu vi hồn lực của tên mập luôn tươi cười đấy đã tiến bộ rất lớn, đạt đến Hồn sư trung giai, mà Phong hỏa trượng trong tay y cũng là một kiện hồn binh rất hiếm thấy.
Nhưng ông ta không ngờ rằng chỉ trong một nháy mắt, tên thương nhân mập mạp đấy đã giống như một quả bóng da, bị đá bay ra ngoài vô cùng thê thảm.
Chỉ trong nháy mắt những giọt nước bắn lên rồi rơi xuống, người cuối cùng đứng trong hồ nước đã từ thương nhân mập mạp biến thành người mù mặc áo vàng kia.
- Người của Vũ Hóa gia đúng là người của Vũ Hóa gia mà.
Dưới ánh trăng sáng còn chiếu rõ mọi vật, Lâm Tịch khẽ lắc đầu cảm thán, thầm nói như vậy.
Người mù mặc áo vàng không dừng tay, bỗng nhiên có tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên ven hồ, tựa như tiếng nước chảy êm ái.
Thương nhân mập mạp cảm thấy trời đất xung quanh mình như đang biến đổi, giống như có những luồng sức mạnh khủng khiếp cùng lúc ập đến, sau đó y hoảng sợ khi phát hiện mình không còn thấy tung tích đối thủ nữa.
Bất chợt có một cây thương xuất hiện, lạnh lùng đâm xuyên qua tim y.
Hồn lực tại đan điền và toàn bộ kinh mạch trong cơ thể y tựa như bị chặt đứt thành từng khúc. Đến khi biết tu vi của mình sắp bị hủy hết, thân thể của tên mập này mới cong lại như một con tôm, y vô cùng hoảng sợ, muốn hét lên thật to. Nhưng còn chưa kịp làm thế, đã có một dòng nước lạnh ngăn chặn lại.
Người mù mặc áo vàng bình tĩnh bước vào trong hồ, lấy tay tóm lấy gáy y giống như đang nắm lấy đầu một con lợn chuẩn bị làm thịt, tiếp đó chậm rãi bước ra khỏi hồ, để tên mập xuống.
Khi đã làm xong những việc này, ông ta cứ thế mà rời đi, không quan tâm đến việc nửa thân dưới mình đã bị nước hồ làm ướt.
- Đa tạ tiên sinh ra tay.
Thấy người mù mặc áo vàng rời đi, Lâm Tịch khom mình hành lễ, cất tiếng hỏi:
- Không biết tiên sinh tên họ là gì?
Người mù mặc áo vàng khẽ ngừng một chút, trả lời nhanh gọn:
- Tần Tiêu Vũ.