Ngay lúc Lâm Tịch không một chút nhân từ hỏi Mộ Sơn Tử Thiên Tuyển là cái gì, người thiếu nữ mặc áo xanh thần thái rất tự nhiên kia khẽ cưỡi, lỗ mũi xinh xắn khẽ nhăn lại, cả người toát lên khí chất tựa như một làn gió nhẹ thổi qua hồ nước giữa tiết xuân.
Đồng thời, một người thiếu niên lạnh lùng vốn đang tỏ ra rất kiêu ngạo ngay trong phút chốc liền chuyển thành khiếp sợ và không thể nào hiểu được, hắn xoay người nhìn Lâm Tịch, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Hắn là người của Văn gia, mặc dù ở nơi này có hơn một ngàn thí sinh từ khắp đế quốc Vân Tần tụ tập lại, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ mình là hạc giữa bầy gà, và sự thật đã chứng minh thiên tư xuất chúng của hắn: Tổng số phần là 31, một con số kinh người. Nhưng hắn lại không ngờ rằng trong những người ở đây cũng có người đạt được điểm số như mình, hơn nữa đó chỉ là một thiếu niên ở trấn nhỏ tại biên giới và thiên tư tu luyện chỉ có cấp hai.
- Thiên Tuyển chính là người các giáo sư không thể quyết định vào khoa nào được, phải do trời quyết định.
Một thiếu niên Kim Chước được trúng tuyển, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ thay Mộ Sơn Tử trả lời vấn đề Lâm Tịch vừa hỏi.
Đến lúc này thông báo các thí sinh trúng tuyển mới chính thức xong, ngay cả giảng viên trung niên mặc áo bào đen báo tên Lâm Tịch cũng không nhịn được nhìn Lâm Tịch, hắn không hiểu vì sao một người thiếu niên tại trấn nhỏ ở biên giới có thể đạt được thành tích như vậy, cuối cùng còn phải dùng phương pháp Thiên Tuyển để quyết định vào khoa nào.
Sau khi quan sát Lâm Tịch xong, giảng viên trung niên mặc áo bào đen này mới nghiêm giọng nói:
- Các thí sinh trúng tuyển học viện lưu lại, người không trúng tuyển mời rời đi trước.
Câu này vừa được nói xong, tình hình ở đây nhất thời rối loạn hẳn lên.
Có vài thí sinh không trúng tuyển gào khóc, vài thí sinh còn tệ hơn có ý định tự sát trong đầu, chết ngay tại chỗ này. Nhưng học viện Thanh Loan đã có chuẩn bị từ trước, các đệ tử mặc áo bào đen của học viện Thanh Loan liền đi nhanh vào trong đám đông, ngăn cản các thí sinh làm điều bậy bạ, một nhóm khác lại nhanh chóng thu dọn lều trại và các dụng cụ xung quanh.
- Nàng tên Cao Á Nam sao? Nàng cũng được xếp vào Thiên Tuyển?
Trong tình cảnh mọi người bắt đầu hỗn loạn, Lâm Tịch vẫn đứng yên tại chỗ chú ý tới người thiếu nữ mặc áo xanh, nàng ta đang đi đến một địa phương trống trải. Làm cho hắn ngạc nhiên chính là trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế, người thiếu nữ xinh đẹp nhất trong mắt hắn lại nghiêng đầu tựa vào một gốc cây ven hồ, bắt đầu nhắm mắt đi vào giấc ngủ sâu.
- Ta tên Lưu Anh Đình, sau này chúng ta là đồng học trong học viện rồi.
Người thiếu niên Kim Chước tốt bụng khi nãy thay Mộ Sơn Tử trả lời vấn đề Thiên Khuyển thay Lâm Tịch bước chân ra, vươn tay chào mấy người Lâm Tịch.
Thiếu niên Kim Chước này vóc người lùn mập, diện mục đôn hậu, nước da ngăm đen, mặc một bộ đồng phục màu xanh ngọc, ở ngang hông còn đeo một miếng ngọc bội hình sư tử.
Mộ Sơn Tử đột nhiên nổi giận, la mắng người thiếu niên Kim Chước này:
- Ngay lúc này ngươi lại lấy lòng họ, có phải không nể mặt ta quá không...cho dù ngươi muốn kết giao, sao không ít nhất chờ đến lúc ta ra chỗ khác?
Lưu Anh Đình quả thật không nể mặt chút nào, hắn hơi cau mày lại, bĩu môi:
- Cha ngươi là Tỉnh đốc, cha ta cũng là Tỉnh đốc, ngươi trúng tuyển học viện, ta cũng trúng tuyển học viện, sao ta phải nể mặt ngươi?
Mộ Sơn Tử há miệng thật to, không biết nên nói gì, nhưng hắn cũng biết lần này hắn đuối lý thật: người ta kết giao ai là chuyện của họ, bây giờ hắn lại cấm người ta không được làm thế đúng là đang cậy mạnh hiếp yếu.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, vươn tay co kéo với Lưu Anh Đình. Bản thân hắn đã từng sống ở thế giới hiện đại, nên không có thành kiến quá lớn với mấy Kim Chước này.
Mộ Sơn Tử lại há to miệng một lần nữa, giận dữ đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
- Thật ra ta có một câu đã muốn sớm nói với mọi người...
Bỗng nhiên hắn hét thật to lên, làm cho chỗ này vốn đang lộn xộn thoáng chốc yên tĩnh lại.
Rất nhiều thí sinh đang khóc to cũng mở to hai mắt nhìn Mộ Sơn Tử, lúc mọi người tò mò không biết hắn ta muốn nói gì thì người này lại nhắm mắt, làm một điều rất ít khi các Kim Chước hiếm làm, đó là hét thật to:
- Thật ra...ta chính là heo!
...
Hiệu suất làm việc của học viện Thanh Loan rất tốt, không mất nhiều thời gian các đệ tử đã khống chế được tình cảnh hỗn loạn ở ven hồ, các thí sinh không trúng truyển đều được đưa ra khỏi khu vực cắm trại, tất cả lều trại ban đầu cũng được thu dọn xong.
Ngược lại, khu vực hơn ngàn chiếc xe ngựa đang tụ tập ở bên kia lúc này lại rối loạn hẳn lên.
Một vài chiếc xe ngựa bắt đầu rời đi, người của các tiểu học viện và gia nhân các nhân vật quyền quý lúc này cũng bắt đầu bận rộn chiêu dụ các thí sinh không trúng tuyển.
- Đó là...?
Ngay lúc này, vốn có nhiều lão giả bên cạnh các xe ngựa đang rất bận rộn, bọn họ bỗng thất thần trong chốc lát rồi vội vàng khom người hành lễ hướng về ven hồ. Phần lớn những lão giả khom người hạ lễ này có thân phận không thấp, nhưng lúc này bọn họ lại cam tâm tình nguyện hành lễ, ánh mắt tràn đầy sự tôn kính và rung động.
Các thí sinh ở đây cảm thấy khác lạ, vội vàng nhìn theo ánh mắt những người này. Vừa nhìn về, bọn họ thấy giữa mặt trời ban trưa nóng rực, lão nhân cụt tay mặt đầy tang thương và sáu giáo sư cuối cùng cũng bước ra khỏi lều vải, và những lão giả ở khu vực ven hồ hình như đang hành lễ với lão nhân này.
- Là Hạ phó viện trưởng...
Có người không tự chủ hô lớn tên lão nhân này, sau đó là những âm thanh bàn tán lan khắp như thủy triều dâng cao.
- Ông ta là Hạ phó viện trưởng? Nhưng sao cánh tay...
Ngay khi người thí sinh này hô lớn lên, tất cả các thí sinh khác đang ở đây kể cả trúng tuyển hay không trúng tuyển, mọi người đều như bị sét đánh, cứ như đây là lần đầu tiên thấy diện mạo lão nhân này. Sau khi hồi phục tinh thần lại, mọi người đều khom người, tư thái cung kính hành lễ với Hạ phó viện trưởng.
- Hạ phó viện trưởng? Ông ta là ai?
Lâm Tịch sững người, hỏi.
Đôi chân của Lý Khai Vân run rẩy, hắn run không phải vì sợ mà do nội tâm đang rất rung động, âm thanh của hắn cũng run lên, lời nói tràn đầy sự kính ngưỡng: T.r.u.y.ệTrà Truyện
- Hạ phó viện trưởng chính là một trong mười bảy người đệ tử học viện Thanh Loan năm xưa đã cùng với Trương viện trưởng trấn thủ tại hồ Trụy Tinh...thì ra ông ta là Hạ phó viện trưởng.
- Một trong mười bảy đệ tử đầu tiên của học viện Thanh Loan?
Lâm Tịch ngẩn ngơ, mặc dù đối với đế quốc tràn đầy vinh quang này hắn chỉ là một người lữ hành, nhưng tiếng ca mãnh liệt làm nhiệt huyết trong người phải sôi trào kia đã làm cho thâm tâm hắn khắc ghi những nhân vật truyền kỳ đấy. Trong tiếng ca du dương kéo dài không dứt đó, hắn không chỉ một lần nghĩ đến và tưởng tượng xem thử việc mười bảy học viện Thanh Loan và năm ngàn biên quân đối mặt với ba mươi vạn đại quân là cảnh tượng như thế nào. Mà bây giờ, lão nhân mặt đầy tang thương, cả người toát lên khí chất rất bình thường đó dĩ nhiên là một người trong mười bảy đệ tử đầu tiên của học viện năm xưa.
Lão nhân cụt tay và sáu người giáo sư kia cùng nhau đi lên hàng đầu, khẽ gật đầu đáp lễ với một người, và ngay lúc này có một cỗ lực lượng làm động lòng người từ trên người lão không ngừng phát ra.
- Chỉ có dũng khí và trung trinh mới có thể đúc thành vinh quang bất diệt, mới có thể khắc ghi trường tồn.
Ông ta dừng lại ở một vị trí cách không xa các thí sinh đã trúng tuyển lắm, rồi đột nhiên nói một câu như thế. Âm thanh của ông ta không cao, nhưng lại truyền vào tai từng người rõ ràng.
- Cũng không phải chỉ có ở học viện Thanh Loan mới có được dũng khí và trung trinh, và ở bất cứ nơi đâu chỉ cần ngươi cố gắng hết sức mình thì đều có cơ hội đạt được vinh quang.
Vốn có rất nhiều thí sinh không trúng tuyển đang gào khóc ở ven hồ, nhưng sau khi nghe được câu này người nào người nấy cũng chấn động, dường như đã hiểu được rất nhiều, một lần nữa trịnh trọng hành lễ với lão nhân này.
Nói xong hai câu trên, lão nhân cụt tay này lại nói với các thí sinh trúng tuyển với một âm thanh chỉ có họ nghe được:
- Hoan nghênh mọi người gia nhập học viện Thanh Loan.
Khu vực ven hồ bỗng yên lặng, tất cả thí sinh đã thông qua nhập thí đều hơi lúng túng, tay chân luống cuống.
Lão nhân cụt tay không để ý đến người khác, đôi mắt thông thái nhìn qua ba người Lâm Tịch, Cao Á Nam, Văn Hiên Vũ, cuối cùng lại quay về Lâm Tịch, nói:
- Lâm Tịch, ngươi bắt đầu Thiên Tuyển.
Các thí sinh ở phía trước Lâm Tịch tự động tách ra, Lâm Tịch cảm thấy cặp chân của mình như bị dính chì, trong lòng cảm thấy rất khẩn trương. Và sau khi lão nhân cụt tay nói như vậy, người giảng viên trung niên mặc áo bào đen kia liền đi tới trước mặt Lâm Tịch, lấy sáu cuộn da dê nhỏ bỏ vào trong tay Lâm Tịch, đồng thời nói:
- Ngươi chọn một cái trong đó.
Lâm Tịch tiện tay chọn một cái, giảng viên trung niên áo bào đen mở ra trước mặt mọi người, phía trên có hai chữ "Chỉ Qua".
- Kết quả Thiên Tuyển, khoa Chỉ Qua!
Ngay sau đó, vị giảng viên này nghiêm giọng hô lớn.
- Tranh cãi cả ngày trời, cuối cùng vẫn về khoa Chỉ Qua chúng ta.
Ngay lúc vị giảng viên trung niên kia mở cuộn da dê ra, và khi nhìn thấy hai chữ "Chỉ Qua" ở trên đó, vị nam tử tóc đen khó đoán được tuổi tác kia đã nở nụ cười đắc thắng, các vị giáo sư còn lại oán hận nhìn hắn ta một cái, sắc mặt rất khó coi.
Lão nhân cụt tay nhìn Văn Hiên Vũ đang ngạo nghễ đứng thẳng:
- Văn Hiên Vũ, đến phiên ngươi tiến hành Thiên Tuyển.
Giảng viên trung niên mặc áo bào đen lấy cuộn da dê có chữ "Chỉ Qua" Lâm Tịch đã chọn khi nãy cất đi, sau đó lại lấy một cuộn nữa trong năm cuộn còn lại, cuối cùng đưa bốn cuộn cuối cùng tới trước mặt Văn Hiên Vũ.
Bởi vì phương thức "Thiên Tuyển" vô cùng đơn giản này là truyền thống của học viện Thanh Loan và cũng vì thân phận lão nhân cụt tay kia quá kinh người nên không khí lúc này rất trang nghiêm. Mọi người đều ngưng thần nhìn kết quả, nhưng mọi người không thể nào ngờ rằng ngay lúc này Văn Hiên Vũ lại không lựa chọn cuộn da dê ngay, ngược lại còn ngẩng đầu hét lớn:
- Đệ tử phản đối! Như vậy quá bất công!
Rõ ràng là hắn ta có chút khẩn trương, bằng chứng là đôi môi khi nói hơi run run, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ kiên nghị bất khuất, nhìn thẳng tất cả mọi người trong học viện ở phía trước, kể cả lão nhân cụt tay.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi. Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa có ai dám nói học viện Thanh Loan bất công, Văn Hiên Vũ gan lớn như vậy làm cho mọi người phải kinh hãi: Chẳng lẽ hắn ta không sợ làm vậy sẽ không vào được học viện Thanh Loan sao?
- Tại sao?
Lão nhân cụt tay uy nghiêm nhìn Văn Hiên Vũ, nói.
- Nếu như phương thức Thiên Tuyển công bình thì sau khi hắn chọn xong, đáng lẽ đệ tử cũng được chọn sáu khoa chứ, nhưng sau khi khoa Chỉ Qua bị lấy đi, lại có thêm một khoa khác lấy ra, như vậy đệ tử đã bị mất hai khoa và chỉ có thể chọn bốn khoa.
Văn Hiên Vũ vẫn không lùi bước, nhìn Lâm Tịch lớn tiếng nói:
- Tại sao đệ tử không thể vào khoa Chỉ Qua? Cho dù thành tích của hắn hơn đệ tử, nhưng ai ai cũng biết quá trình tu luyện kế tiếp lại dựa vào tư chất rất nhiều! Tư chất của hắn chỉ có cấp hai, đệ tử không tin tiến cảnh của đệ tử khi ở khoa Chỉ Qua lại không bằng hắn!
Văn Hiên Vũ vừa nói câu này xong rất nhiều người liền biến sắc, nhất là những người của Văn gia ngồi trong xe ngựa, mặt người nào cũng tái nhợt.
Thật ra những người đã từng học ở học viện Thanh Loan đều biết một việc đó là học viện Thanh Loan luôn tiếp nhận các nghi vấn, nửa câu đầu Văn Hiên Vũ nói không có gì đáng trách, nhưng nửa câu sau lại liên quan tới Lâm Tịch, cũng tương đương với việc hắn ngay mặt trách mắng tư chất tu luyện của Lâm Tịch không ổn.
- Ngươi phải nhớ kỹ một điều, ở học viện Thanh Loan này lợi ích của tập thể luôn luôn hơn lợi ích cá nhân.
Nhưng lão nhân cụt tay vẫn không giận dữ, thản nhiên nhìn Văn Hiên Vũ nói: