Tiên Ma Biến

Chương 115: Xin vĩnh viễn tin tưởng ta

- Không có.

Vương Kiện Dụ tự giác mình không thể nào giúp đỡ được Lâm Tịch hay Biên Lăng Hàm, ông ta cúi đầu xuống, hơi xấu hổ nói:

- Tại hạ sinh sống trong quân đội rất lâu, hiểu rõ cách đối phó tốt nhất với người tu hành là ẩn núp...Cũng do không thể chịu nổi nữa, nếu không, tại hạ nhất định núp trong động băng chứ không ra đây. Sáng sớm nay, khi cảm thấy nếu như mình cứ nhịn đói thế chắc chắn sẽ chết nên tại hạ mới ra ngoài tìm một chút thức ăn. Vài ngày trước, tại hạ vẫn núp trong động băng, không hề đi ra ngoài.

Lâm Tịch trầm ngâm nói:

- Đại thúc có biết những người tù tội khác giống như đại thúc đang ở đâu không?

Vương Kiện Dụ lắc đầu, cười khổ:

- Mỗi người trong chúng ta đều bị dẫn riêng vào. Lúc bị dẫn đi, tại hạ có nghe cao thủ hoàng thành nói rằng mình sẽ là "cờ" trong trận tỷ thí giữa học viện Lôi Đình và học viện Thanh Loan, do thánh thượng cảm thấy tội lỗi của ta có căn nguyên sâu xa, nhưng tình không thể vượt pháp, cho nên, chỉ cần ta có thể sống sót trong trận tỷ thí này, sẽ được ghi công trạng là cống hiến vì học viện mà đại xá.

Lâm Tịch muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nhớ tới những lời Mộc Thanh căn dặn, nghĩ rằng một người trẻ tuổi như mình chưa chắc hiểu rõ được những suy nghĩ quá mức sâu xa của hoàng đế Vân Tần, nên hắn không muốn bàn luận thêm vấn đề này nữa. Sau khi nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp xong, hắn nói:

- Đi, chúng ta ra ngoài...Chúng ta cần ăn một bữa thật ngon, đồng thời chuẩn bị vài thứ để dẫn dụ Hạ Lan Duyệt Tịch tới đây.

...

Lâm Tịch cõng Hoàn Nhan Mộ Diệp đang hôn mê lên, bước ra tuyết ốc.

Sau khi trầm mặc nhìn thoáng qua địa hình xung quanh và cảm nhận hướng gió hôm nay, hắn nói Biên Lăng Hàm và Vương Kiện Du mau mau khởi hành, đi xuống dưới chân núi.

Ở sơn mạch Đăng Thiên này, vì có rất nhiều khu rừng tùng nên chim trĩ ở đây không ít, mà đối với những người có tài bắn cung tài giỏi như hắn và Biên Lăng Hàm, việc săn bắn vài con chim trĩ không phải là việc quá khó khăn.

Nửa canh giờ sau, mặc dù cảm giác bắn tên trong lúc vừa chạy vừa bắn không thể hoàn mỹ như lúc đứng yên ngắm bắn Hoàn Nhan Mộ Diệp, nhưng hắn và Biên Lăng Hàm vẫn giết được ba con chim trĩ.

Vừa bắt được ba con chim này, hắn lập tức dùng vải bao quấn quanh lại, sau đó dùng tuyết trắng phủ lên, lăn thành ba quả cầu tuyết màu trắng. Đến lúc không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa, Lâm Tịch mới yên tâm đi tới một sườn núi gần đấy.

Bên cạnh khe suối nhỏ ở gần sườn núi, Lâm Tịch không chỉ nhanh chóng xử lý bộ lông và nội tạng của một con chim trĩ, hắn còn căn dặn Biên Lăng Hàm và Vương Kiện Dụ phải tốc hành rửa sạch các vệt máu xung quanh.

- Lâm Tịch, ngươi muốn dùng mùi máu tanh để dẫn dụ họ tới đây?

Đến lúc nghe Lâm Tịch nói bọn họ phải mau mau rửa sạch các vệt máu lây dính trên người xong, đồng thời phải bôi một chút lên người Hoàn Nhan Mộ Diệp, Biên Lăng Hàm bất giác mở miệng hỏi:

- Sao ngươi có thể biết làm như vậy sẽ dẫn dụ Hạ Lan Duyệt Tịch tới đây?

Vừa nghe câu hỏi của Biên Lăng Hàm, Lâm Tịch chợt nghĩ tới Cao Á Nam, lòng hắn bỗng nặng trĩu.

Hắn không trả lời câu hỏi này ngay, ra hiệu với Biên Lăng Hàm rằng sau này sẽ nói lại, tiếp đó hắn nhanh chóng cõng Hoàn Nhan Mộ Diệp lên, đi vào trong khu rừng tùng rồi đặt xuống một mảnh đất trống.

Khi đã làm xong mấy việc này, hắn rửa sạch tay chân mình, dùng tuyết bao phủ con chim trĩ đã xử lý xong lại rồi nhanh chóng leo lên lưng chừng núi. Đến lúc này hắn mới nói Vương Kiện Dụ hãy phụ giúp xây một ốc tuyết, còn hắn và Biên Lăng Hàm lại đi tới trước một vực núi, đưa mắt nhìn ra xa.

- Ngươi tin ta không?

Nhìn Biên Lăng Hàm đợi mình trả lời, Lâm Tịch đang trĩu cả lòng vì quan tâm đến Cao Á Nam mới chân thành hỏi.

Biên Lăng Hàm nhíu mày. Nàng vốn là một thiếu nữ rất tốt, nhưng trước câu hỏi này nàng cũng cảm thấy hơi đau đầu:

- Lâm Tịch, lúc này...vào lúc này, ngươi bớt nói lung tung đi được không?

- Ta không phải nói lung tung.

Lâm Tịch biết trước Biên Lăng Hàm sẽ có thái độ như vậy, nhưng thật sự hắn không biết phải giải thích thế nào, nên hơi buồn rầu lắc đầu.

- Ta tin.

Nhưng không chờ đến lúc hắn mở miệng nói tiếp, điều khiến hắn ngẩn người chính là Biên Lăng Hàm lại dứt khoát nói ra ba chữ này. Tuy nhiên, Lâm Tịch lại sợ Biên Lăng Hàm không hiểu những gì mình đang nói, cười khổ rồi nói:

- Ý của ta là cho dù ta làm vài chuyện rất hoang đường, người khác sẽ nghĩ đó là việc vô lý không thể nào, nhưng ta lại muốn ngươi làm theo, ngươi có thể tin ta không? Nguồn truyện: Trà Truyện

- Lâm Tịch, ngươi có biết rằng đôi khi ngươi nói lung tung rất nhiều không?

Biên Lăm Hàm như cố ý bắt bí hắn, nhìn Lâm Tịch một hồi rồi nhẫn nại quay đầu sang chỗ khác, nói:

- Ngoài ra, ngươi có biết ngươi có một khuyết điểm rất lớn, nhưng đồng thời cũng là ưu điểm lớn nhất của ngươi không?

Lâm Tịch ngẩn ra, tò mò hỏi:

- Là cái gì?

- Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là cho tới bây giờ ngươi không thay đổi tình cảm của mình đối với người mình yêu, thậm chí ngươi còn không biết che giấu tình cảm, làm như vậy ngươi sẽ đắc tội với nhiều người, mà ta cũng thấy rõ có rất nhiều Kim Chước không thích ngươi...Nhưng mà đây cũng là ưu điểm lớn nhất của ngươi, bởi vì chúng ta có thể dễ dàng thấy tấm lòng ngươi ra sao.

Biên Lăng Hàm nhìn khe suối nhỏ ở trong rừng, nói:

- Cũng như khe suối trong veo kia...Ta tin tưởng con ngươi người, cho dù ngươi không nói rõ lý do, ta vẫn tin ngươi.

Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, nhìn Biên Lăng Hàm hỏi:

- Ngươi vẫn tin tưởng ta?

Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch lại, khẽ cúi đầu:

- Trừ khi ngươi thay đổi.

Lâm Tịch ôn hòa nhìn nàng, gật đầu, chân thành nói:

- Vậy xin ngươi hãy tin tưởng ta. Có vài điều đúng là rất hoang đường, cũng không thể nào nói rõ cho ngươi hiểu, nhưng ta có thể khẳng định trừ khi Hạ Lan Duyệt Tịch đang đi hướng ngược lại, nếu không...rất có thể hắn sẽ bị mùi máu tanh hấp dẫn tới đây.

..

Hạ Lan Duyệt Tịch dùng một cây mây, buột chặt rồi kéo Vũ Hóa Thiên Cực và Lưu Nhu trên nền tuyết.

Hắn là một người vô cùng lập dị.

Nếu như Lâm Tịch thấy qua lý lịch người này, sợ rằng cho dù có thích hay không, cũng lập tức đặt cho hắn một ngoại hiệu: "Tiêu Thập Nhất Lang".

Đến bây giờ Hạ Lan Duyệt Tịch vẫn không biết mình là con của ai, có khi là con của một quân nhân vô danh trong biên quân với một phụ nữ lao động cực khổ, lo sợ luật pháp Vân Tần nên quăng trong nơi hoang dã, hoặc là trẻ nít còn sót lại của vùng dân cư chết yểu ở biên giới...Dù sao, theo những gì từ một thương đội Vân Tần kể lại, khi họ tìm thấy hắn trên một cánh đồng hoang vu ở núi Hạ Lan, họ thấy hắn đang sinh sống chung với một đàn sói, được bọn nó nuôi lớn.

Cứ thế hai năm sau nhưng hắn vẫn không thể học nói được. Một ngày nọ, thương đội này tao ngộ mã tặc ở hoang nguyên.

Trừ hắn ra, cả thương đội đó đều bị mã tặc giết chết...chỉ có hắn mất tích. Có lẽ lúc ấy đám mã tặc kia cũng không thể ngờ rằng có một người như vậy chạy thoát. Nhưng hai năm sau đó, đám mã tặc này giống như gặp phải ôn thần vậy, thỉnh thoảng có người bị giết nhưng lại không biết là bị người nào giết, giống như có một lệ quỷ vô hình đuổi theo đòi mạng bọn hắn.

Hai năm sau, vào một ngày bình thường, một tiểu đội địa phương đế quốc Vân Tần vô tình tìm thấy bọn mã tặc ấy trong một sơn trại tại hẽm núi, nhưng mấy quân nhân ấy lại phát hiện vốn đám mã tặc ấy có hơn hai trăm người giờ chỉ còn không tới hai mươi người, mà hai mươi người ấy lại như người điên người khùng, thần trí không rõ.

Vì vụ án quá ly kỳ nên quân đội Vân Tần mời một cường giả tu hành tới điều tra. Cuối cùng, cường giả tu hành này đã phát hiện ra lệ quỷ vô hình, đó chính là Hạ Lan Duyệt Tịch đang núp trong một động đất cách nơi đấy không hơn mười dặm.

Lúc ấy, Hạ Lan Duyệt Tịch mới mười bốn tuổi. Nói cách khác, khi mới mười hai tuổi, hắn đã bắt đầu chiến đấu với đám mã tặc hung tàn, từ từ giết chết từng tên.

Từ trước đến nay, phần lớn các đệ tử học viện Lôi Đình đều là người do mấy nhân vật quyền quý ở hoàng thành đích thân lựa chọn, nơi đấy không thiếu thiên tài. Nhưng cho dù là người kiêu ngạo đến đâu, các tân đệ tử đều thừa nhận Hạ Lan Duyệt Tịch là người giỏi nhất trong các tân đệ tử học viện Lôi Đình.

Bất kể là tu vi hay là các việc khác...bất kể là chọn người nào trong bọn họ để chiến đấu với Hạ Lan Duyệt Tịch...người còn sống nhất định là Hạ Lan Duyệt Tịch. Và mọi người đều biết rằng Hạ Lan Duyệt Tịch rất có tham vọng đối với chiến lực, hơn xa bất cứ người nào, không có ai có thể tưởng tượng nổi.

Tỷ như lúc này, mặc dù đang bước đi, nhưng hắn vẫn đang tu hành.

Mỗi khi bước một bước ra, hắn đều tưởng tượng sẽ có đối thủ từ các phương hướng liên tục xuất hiện...đồng thời nghĩ cách mình phải đối phó như thế nào.

Khắp người hắn sạch sẽ không một giọt máu, nhưng trong đầu hắn, đường hắn đi qua đã bị máu tươi vấy bẩn, màu máu đỏ tươi như muốn nhuộm hồng cả không trung. Bởi vì không có lúc nào không có đối thủ tay cầm vô số binh khí tấn công hắn, sau đó hắn bình tĩnh sử dụng từng chiêu từng thức giết chết.

...

Vũ Hóa Thiên Cực bị hắn lôi đi trên nền tuyết, tay chân không hề cử động, đôi mắt nhắm lại, giống như đã chết.

Lưu Nhu cũng bị hôn mê như Hoàn Nhan Mộ Diệp, thân thể không ngừng run lên vì lạnh, nhưng sắc mặt nàng lại đỏ lên một cách kỳ lạ, rõ ràng là bị sốt cao hơn cả Hoàn Nhan Mộ Diệp.

- Nước...nước...

Bỗng nhiên, mí mắt nàng hơi nhấp nháy, đôi môi khô héo phát ra âm thanh cầu khẩn.

Nàng vẫn hôn mê, nhưng bản năng phát ra âm thanh cầu khẩn khiến người nghe phải kinh sợ.

Vũ Hóa Thiên Cực vốn đang bị lôi đi bỗng nhiên mở mắt, hắn há mồm cạp lấy một đống tuyết trên mặt đất, dùng hơi ấm trong miệng để làm hòa tan đống băng đấy, sau đó làm một hành động thần thánh khiến người ta phải rung động để dẫn nước vào trong miệng Lưu Nhu.

- Ta còn tưởng ngươi đã chết đấy.

Hạ Lan Duyệt Tịch vẫn kéo Vũ Hóa Thiên Cực và Lưu Nhu đi tới phía trước, hơi quay đầu, lạnh lùng và mỉa mai nói.

- Chỉ cần ta không chết...ta nhất định đích thân giết chết ngươi.

Vũ Hóa Thiên Cực nhìn Hạ Lan Duyệt Tịch, thấp giọng nói.

- Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này.

Hạ Lan Duyệt Tịch lắc đầu, nói:

- Ngươi có biết tại sao ta giúp ngươi cầm máu không? Không phải vì ta không muốn giết các ngươi, mà có hai nguyên nhân.

Hơi dừng lại trong chốc lát, Hạ Lan Duyệt Tịch ngẩng đầu lên, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa, khẽ nheo mắt:

- Nguyên nhân thứ nhất, bởi vì khi con mồi thấy đồng bạn mình chết đi, con mồi sẽ càng tuyệt vọng hơn, mà ta lại muốn thấy con mồi mình tuyệt vọng, phong cảnh lúc ấy sẽ rất đẹp. Nguyên nhân thứ hai, bởi vì ta không muốn mùi máu tươi trên người các ngươi sẽ ảnh hưởng tới khứu giác của ta. Mà bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện, ta đã ngửi được mùi máu tươi rất tanh ở ngay ngọn núi phía trước.

- Đáng tiếc, ngươi nhất định không nhìn thấy ta tuyệt vọng.

Vũ Hóa Thiên Cực lạnh lùng trả lời Hạ Lan Duyệt Tịch, khó khăn độ một ngụm nước khác cho Lưu Nhu, sau đó nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa.

...

Lâm Tịch bước vào tuyết ốc vừa được làm xong, bắt đầu đào một cái hầm ngay ở bên trong. Sau khi hoàn thành, hắn lấy cành cây khô và đá cuội để vào trong, ngay chính giữa còn để thêm rất nhiều tảng đá được nung đỏ, ở phía trên lại bày thêm một tầng cây khô nữa, cuối cùng là lấy ba con chim trĩ đã được dùng tuyết lăn tròn lại đặt vào, giấu đi.

Hoàn tất hết những việc này, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm leo lên một vách núi cách đấy không xa.

Phía sau vách núi này có vài cây tùng cao lớn, với địa hình như bây giờ, cho dù đối thủ nhìn từ trên cao xuống cũng rất khó thấy được bóng dáng bọn họ, mà từ vị trí của họ lại có thể thấy rõ Hoàn Nhan Mộ Diệp ở dưới sườn núi.

Từng giây từng phút dần trôi qua.

Nửa canh giờ đã trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Lan Duyệt Tịch. Điều này có nghĩa ít nhất Hạ Lan Duyệt Tịch không ở gần đây, cũng có nghĩa khi nãy bọn họ bí mật nổi lửa làm thức ăn không bị phát hiện, mọi việc đến bây giờ vẫn rất an toàn.

Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, theo phương pháp nấu chín học viện đã dạy trong môn dã ngoại cầu sinh thì ba con chim trĩ kia đã được nấu chín, Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Vương Kiện Dụ có thể dùng được rồi.

...

Lại thêm nửa canh giờ trôi qua.

Ba người Lâm Tịch thay nhau vào trong tuyết ốc ăn hết một con chim trĩ nướng, cả người no nê tràn đầy sức sống.

Nhưng thời gian càng kéo dài, ngay cả người sắp đặt mọi thứ là Lâm Tịch lại càng hoảng hốt.

Nếu như khứu giác Hạ Lan Duyệt Tịch không nhạy bén đến mức như Hoàn Nhan Mộ Diệp nói?

Nếu như Cao Á Nam hoặc Vũ Hóa Thiên Cực bị thương, đang ở một nơi nào đó đợi hắn đến cứu?

Có mấy lần hắn rất muốn rời đi, đi đến vị trí của Cao Á Nam, nhưng những lời dạy bảo Đông Vi đã nói trong khi đặc huấn Phong Hành Giả lại nhắc nhở hắn, khiến hắn phải cố gắng nhẫn nhịn.

Hơi ấm từ người hắn tỏa ra vẫn đủ để giúp bản thân chống chịu cái lạnh, nhưng tay chân của hắn càng lúc càng lạnh như băng.

Thời gian dần trôi qua, đã đến hoàng hôn.

Đột nhiên, cả hắn và Biên Lăng Hàm cùng nhau run rẩy.

Có một bóng người xuất hiện sau đồi tuyết, lạnh lùng kéo hai người khác trên nền tuyết, chậm rãi đi tới mảnh đất trống trong khu rừng tùng - nơi Lâm Tịch đã đặt Hoàn Nhan Mộ Diệp xuống.