Tiên Ma Biến

Chương 113: Tu hành giả duy nhất trên thế gian

- Cô nương là Hồn Sư trung cấp?

Sau lần va chạm vừa rồi, vừa lui ra sau ba bước xong, kẻ tù tội này lại đứng thẳng. Mặc dù hiện giờ tên tu hành giả trong quân đội Đại Mãng này vẫn đang phát ra khí tức quân nhân thiết huyết, nhưng gã lại không tiếp tục tấn công, ngược lại còn hơi ngạc nhiên hỏi lại, giống như đang đợi Cao Á Nam cho mình một câu trả lời chính xác.

- Tu vi ông vốn không chỉ là Hồn Sư trung cấp?

Nhưng Cao Á Nam cũng không trả lời câu hỏi này, nàng nhìn lòng bàn tay trắng như tuyết của mình, trầm giọng hỏi lại.

- Ta vốn là Đại Hồn Sư sơ cấp. Chắc là vì tu vi người mạnh nhất trong các tân đệ tử bọn ngươi chỉ là Hồn Sư trung cấp, nên ta mới bị phế đến Hồn Sư trung cấp.

Quân nhân Đại Mãng bị mái tóc rối bời và chòm râu quai nón che khuất cả khuôn mặt, gần như không thể nhìn thấy được diện mục như thế nào, trầm ngâm nói:

- Điều này ta có thể hiểu được. Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao cô nương chỉ là Hồn Sư trung cấp, nhưng khí lực lại vượt xa những người đồng giai đến vậy?

- Ông có người nhà chứ?

Cao Á Nam vẫn không trả lời, ngược lại nhìn tên quân nhân Đại Mãng này, hỏi.

- Có.

Quân nhân Đại Mãng gật đầu, nhưng thần sắc kiên quyết trong đôi mắt ấy lại càng hiện rõ hơn:

- Nhưng bởi vì có nên ta càng phải làm trọn trách nhiệm của ta, hơn nữa, những đồng bạn của ta đã chết...ta càng không thể vì sống mà làm những điều trái với lương tâm.

Một cơn gió mạnh thổi qua hai người.

Quân nhân Đại Mãng này không nói nữa, hai tay hóa hổ trảo, đánh tới Cao Á Nam, đồng thời đá một chân từ dưới lên, mang theo bông tuyết nhắm vào hạ thân Cao Á Nam.

Tuy tu vi gã hiện giờ không còn là Đại Hồn Sư sơ cấp, nhưng tất nhiên kinh nghiệm đối địch vẫn hơn xa các Hồn Sư trung cấp bình thường.

Nhưng Cao Á Nam không dùng bất cứ hư chiêu nào, chỉ hơi cong người lại sau đó phóng tới trước, tung một cước đá lên chân quân nhân Đại Mãng. Quân nhân Đại Mãng lại bị chấn lui ra ngoài, chiêu thức vừa sử không hề có hiệu quả.

Gã lại lao vào, nhưng sau tiếng nổ lớn, lại bị đẩy lui ra sau.

Tình hình hiện giờ cũng giống như lúc Lâm Tịch chiến đấu với Hoàn Nhan Mộ Diệp trên thảo nguyên xanh bán tuyết, trước sức mạnh áp đảo hoàn toàn, cho dù các chiêu thức có tinh diệu đến đâu cũng không có tác dụng. Vì hiểu rõ điều này nên Cao Á Nam đang dùng cách đánh "đại khai đại hợp", không vội vàng đánh bại đối phương ngay, mà chỉ đánh lui trước.

Đôi khi, quá đơn giản cũng rất hiệu quả.

Bỗng nhiên thần sắc bi ai hiện rõ lên trong mắt quân nhân Đại Mãng. Sau khi từ Đại Hồn Sư sơ cấp rơi xuống Hồn Sư trung cấp, lại đối mặt với một người có khí lực vượt xa bình thường, hơn nữa, người này còn rất bình tĩnh, không nóng không vội, tất nhiên gã không nghĩ ra biện pháp nào để chiến thắng, thậm chí còn bị áp chế không thể xoay sở được.

Ngoài ra, vì đã bị nhốt quá lâu nên sức khỏe hiện giờ không cho phép gã chiến đấu quá lâu và tất nhiên là nữ đệ tử cao gầy học viện Thanh Loan rất bình tĩnh này đã nhìn thấu được tình trạng của gã.

- Ngươi còn muốn núp trong tối đến bao giờ, đợi đến lúc nàng đánh bại ta rồi vào đó tìm ngươi sao?

Gã điều chỉnh hơi thở của mình, nhìn thoáng qua khu rừng đen nhánh sau lưng Cao Á Nam, tức giận quát lên:

- Ngươi không liên thủ với ta cũng không hành động gì gây cản trở cho cô nương này, vậy ta phải chiến đấu thế nào?

Một cơn gió nhẹ từ khu rừng ấy thổi qua.

Người thứ ba mới vừa bị Cao Á Nam đánh bại bỏ chạy, hiện đang trầm mặc đi nhanh ra.

Đây là một đệ tử học viện Lôi Đình dáng người thấp bé, nước da ngăm den, đôi ngươi đen nhánh khác thường. Bộ giáp hắn đang mặc đã được dùng than đen vẽ lên thành một màu đen trùng với cảnh sắc bây giờ, ở đôi chân có gắn thêm da lông một loại thú nào đấy, lúc chạy nhanh trên nền tuyết không hề phát ra tiếng động nào.

Quân nhân Đại Mãng nhìn thoáng qua tên đệ tử học viện Lôi Đình này, hai người một trước một sau đồng thời tiến tới gần Cao Á Nam.

Cao Á Nam cau mày. Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng lạnh xuất hiện trong tay nàng, đó là thanh binh khí còn lại của nàng. Thanh chủy thủ ba góc này đâm tới cổ họng đệ tử học viện Lôi Đình, đồng thời thân thể nàng hơi giãn ra, gần như là nhảy cao lên không trung rồi đá vào người quân nhân Đại Mãng. Đệ tử học viện Lôi Đình này nhanh chóng tránh thoát chiêu thức này, nhưng chủy thủ Cao Á Nam thật sự quá nhanh, lướt qua chém đứt miếng nhuyễn giáp trên ngực phải hắn, tạo thành một vết thương rất sâu trên lồng ngực.

"Rắc!"

Quân nhân Đại Mãng cắn răng chống đỡ một cước của Cao Á Nam, nhưng bởi vì lực đá quá mạnh nên bỗng nhiên có tiếng động như tiếng xương nứt ở mắt cá chân phải gã vang lên. Tuy nhiên, khác với những lần trước, gã vẫn đứng yên chứ không lui bước về sau.

Bất cứ cao thủ nào cũng dễ dàng nhận thấy tên quân nhân Đại Mãng kiên cường này đã dùng chân phải để chống đỡ toàn bộ sức nặng thân thể, đồng thời cứng rắn nhận lấy toàn bộ sức mạnh trong một cước của Cao Á Nam. Cả người gã đang run rẩy không thôi, giống như mỗi một tấc da thịt trong cơ thể đang chịu sức nặng vô cùng lớn. Thế nhưng gã không những lùi mà còn tiến tới, dựa vào lực đạp mạnh mẽ ở chân trái, cả người cúi xuống, dùng tấm lưng của mình đụng vào người Cao Á Nam.

Bàn tay đang cầm thanh chủy thủ còn dính máu tươi của đệ tử học viện Lôi Đình vừa rơi xuống, Cao Á Nam lập tức nhanh chóng đâm vào lưng tên quân nhân Đại Mãng, lập tức có một dòng máu nóng phun ra ngoài. Nhưng quân nhân Đại Mãng lại ngoan cường dùng hai tay bảo vệ đầu mình cùng những bộ vị quan trọng khác, việc này khiến sắc mặt Cao Á Nam hơi tái đi, không khỏi lui về sau vài bước. Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã cách xa ra.

Tên đệ tử học viện Lôi Đình có nước da ngăm đen kia dùng ngón tay ấn mạnh vào bộ ngực mình, quệt lên một chút máu tươi, dùng đầu lưỡi liếm liếm như đang thưởng thức món ngon nào đấy. Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, hung tàn và âm lãnh, giống như một con mèo hoang vạm vỡ bị thương.

Thân thể quân nhân Đại Mãng hơi giãn ra, giống như một con chim lớn đang giương cánh ở trên nền tuyết trắng, chuẩn bị bay lên cao. Trong nháy mắt, gã đã phóng tới trước người Cao Á Nam.

Cao Á Nam không muốn cứng rắn đón lấy, đối mặt với chiêu thức bất chấp tất cả như một con hổ điên của đối thủ, biện pháp tốt nhất chính là không để đối thủ có cơ hội áp sát mình. Cho nên, nàng hơi nghiêng người qua, né tránh chiêu này của tên quân nhân Đại Mãng. Nhưng vào lúc này, đệ tử học viện Lôi Đình đã nhảy tới trước, cánh tay hắn vừa nhấc lên cao lập tức đã có vài luồng ánh sáng lạnh bắn tới mắt Cao Á Nam.

Ám tiễn!

Toàn thân Cao Á Nam chợt xuất hiện ánh sáng màu vàng, nghiêng đầu tránh né mấy luồng ánh sáng lạnh đó. Mái tóc nàng vừa hất lên, cả người lập tức phóng lên cao, sau đó mạnh mẽ tung một cước nhắm vào trán đệ tử học viện Lôi Đình.

Hiện giờ sắc mặt tên đệ tử học viện Lôi Đình hơi tái nhợt, ngay khóe miệng còn có vệt máu vừa khô, nhưng vừa thấy Cao Á Nam tung chiêu như thế, thần sắc tàn nhẫn lại hiện rõ trong đôi mắt hắn.

Đối mặt với một cước này, hai chân của hắn đạp mạnh, mười ngón chân như muốn phá rách đôi giày đang mặc để bám chặt xuống nền đất lạnh lẽo, hai cánh tay hắn chập lại tạo thành dấu thập tự, chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón chiêu thức của Cao Á Nam.

Hắn hiểu rõ rằng sau khi mình cứng rắn chịu đựng một cước toàn lực này của Cao Á Nam, sợ rằng hai cánh tay mình sẽ bị bẻ gãy, nhưng trong cảnh sắc tối đen như mực này, hắn thấy rất rõ tên quân nhân Đại Mãng sau lưng Cao Á Nam đã cong người lại, dường như đang súc tích sức mạnh để nhảy lên trên đầu Cao Á Nam. Cứ như vậy, sau khi Cao Á Nam dùng thế phi yến đáp xuống đạp gãy hai cánh tay hắn thì tên quân nhân Đại Mãng này sẽ lập tức như một con mãnh hổ nhảy lên cao hơn, xuất hiện sau lưng Cao Á Nam, sau đó mạnh mẽ nhào vào người nàng, Cao Á Nam nhất định sẽ bị thương nặng.

Đối với một Hồn Sư trung giai, nếu như trúng phải một chiêu cận người của một Hồn Sư trung giai khác, hắn ta nhất định sẽ bị thương, tuyệt đối không thể nào không bị việc gì. Hơn nữa, đối phương còn là một quân nhân dũng mãnh không tiếc mạng mình.

Nhưng vào lúc này, tên quân nhân Đại Mãng dũng mãnh vô song, cả người đầm đìa máu tươi này đột nhiên sững người, gần như cứng đờ không thể hoạt động được, đôi mắt không thể tin được cúi đầu xuống nhìn bàn chân mình. Bởi vì vào lúc gã muốn phóng người lên cao, gã lại cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương truyền vào thân thể mình, đồng thời luồng khí ấy còn mạnh mẽ kéo cả thân thể hắn, cứ giống như dưới đất có một đôi tay vong linh đột ngột xuất hiện rồi bắt lấy hai chân gã.

Chỉ riêng có tên đệ tử học viện Lôi Đình khiếp sợ nhìn mọi việc đang diễn ra, con ngươi chợt co lại. Nhờ có năng lực nhìn rõ mọi thứ trong ban đêm trời ban cho khi sinh ra, lúc này hắn nhìn thấy nền tuyết dưới chân tên quân nhân Đại Mãng đã kết lại thành một khối băng màu đen lạnh lẽo và cứng rắn, khóa chặt đôi chân của tên quân nhân Đại Mãng.

"Rắc!"

Nhưng vào lúc này, một cước của Cao Á Nam đã mạnh mẽ đạp lên đôi tay hắn. Đúng như hắn đã dự đoán, hai cánh tay của hắn đã bị gãy, tiếng xương nứt vang rõ lên.

Trong tiếng hét tràn đầy thống khổ và kinh hãi, cái chân còn lại tưởng như vô lực chưa phát chiêu của Cao Á Nam đã dứt khoát tung ra, đá vào vị trí trái tim hắn.

"Phốc!"

Sau cú đá đầu tiên, tên đệ tử học viện Lôi Đình đã ngã ngồi dưới đất, nhưng sau cú đá thứ hai này, hắn đã bị đánh bay ra sau, máu tươi từ trong miệng phun ra nhuộm khắp không trung.

Đối với một quân nhân Đại Mãng dũng mãnh, một tầng băng mỏng manh kia đúng là không thể làm khó được. Sau khi dùng sức lấy tay bổ vào, toàn bộ khối băng đã bao phủ đôi chân hắn đến đầu gối bị vỡ vụn ra, nhưng có lẽ vì quá hàn khí đã nhập vào xương nên hắn cảm thấy đôi chân mình đã mất hết tri giác. Cả người cứ thế không đứng vững được, vừa mới bước một bước ra đã ngã lụy xuống đất.

Cao Á Nam không thừa thế tiến công, ngược lại còn lùi về sau vài chục bước, kéo giãn khoảng cách với tên quân nhân Đại Mãng này. So với khi nãy, sắc mặt của nàng dường như còn tái nhợt hơn.

- Ngự tuyết!

Tên đệ tử học viện Lôi Đình đã không còn sức đứng lên nữa, nhưng đôi mắt nhìn Cao Á Nam lại tràn đầy sự kinh hãi như đang thấy quỷ, tuy máu tươi không ngừng từ trong miệng chảy ra nhưng vẫn cố nói hai chữ này.

- Ngự tuyết? Đúng rồi...

Quân nhân Đại Mãng đang ngã nhào bò lổm ngổm trên mặt đất khẽ dùng tay chống dậy, một lần nữa đứng lên. Nhưng vừa nghe tên đệ tử học viện Lôi Đình nói vậy gã liền cười khổ, hai chữ vừa rồi khiến gã phải suy nghĩ đến vài vấn đề.

Ở thế gian này có vài tu hành giả hơi đặc biệt, vừa sinh ra đã được trời phú cho khí lực hơn xa người bình thường, nghe nói họ là hậu duệ của người khổng lồ sinh sống ở vùng biển băng tuyết phía bắc. Hơn nữa, cũng không biết học viện Thanh Loan đã dùng phương pháp tu hành nào, nhưng những người này lại có thể dựa vào đó lợi dụng hồn lực của mình, khống chế băng tuyết đối địch, giống như trong một phạm vi nhất định nào đó, băng tuyết ở đấy là hồn binh, là phù văn của riêng họ.

Khắp Vân Tàn chỉ có một tu hành giả như vậy, không, phải nói là cả thiên hạ chỉ có một người!

- Thì ra cô nương họ Chu?

Tên quân nhân Đại Mãng này biết mình không thể giết chết được nữ đệ tử này, đôi tay khẽ buông lỏng, hơi tôn kính hỏi.

Cao Á Nam lắc đầu, nói:

- Tôi họ Cao.

Quân nhân Đại Mãng nhíu mày, hỏi tiếp nhưng lại không chắc chắn lắm:

- Cô nương theo họ mẹ sao?

Cao Á Nam trầm mặc không nói.

- Ra là như vậy.

Máu tươi không ngừng từ trong khóe miệng quân nhân Đại Mãng chảy ra. Đột nhiên hắn lại chạy nhanh như điên, nhưng không phải hướng đến Cao Á Nam, mà chính là chạy tới chỗ tên đệ tử học viện Lôi Đình có nước da ngăm đen kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Với tình trạng vô lực như hiện giờ, tất nhiên Cao Á Nam không thể ngăn cản một Hồn Sư trung giai chạy nhanh, mà tên đệ tử học viện Lôi Đình đang trọng thương kia cũng không thể.

- Có một đệ tử học viện Lôi Đình giỏi giang như vậy theo ta lên đường đã đáng lắm rồi.

Sau khi nói một câu như thế, gã thoáng nhìn qua phương hướng vương triều Đại Mãng ở phía nam, sau đó gã vươn hai tay ra ấn lên trên người đệ tử học viện Lôi Đình và tim mình.

Hai cây ám tiễn chia ra xuyên thấu tim của gã và đệ tử học viện Lôi Đình.

Máu tươi đỏ thẫm và nóng hổi nhiễu xuống, hòa tan nền tuyết trắng lạnh lẽo.