Trong sáu trưởng giả học viện ngồi sau bàn dài, hai người còn lại Lâm Tịch chưa quan sát là lão già tóc xám tro râu bạc và người trung niên đội mũ da màu xám cũ kỹ nhìn nhau một cái, gật đầu.
- Người kế tiếp.
Sau đó lão già tóc xám đầu bạc nhìn Lâm Tịch một chút, đưa tay chỉ lối ra khỏi lều, đồng thời quát to một tiếng.
Lâm Tịch mở to miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng suy nghĩ một chút thì hình như hắn lại nhớ tới một chuyện khác, vội vã bước nhanh tới lối ra khỏi lều.
Vừa ra khỏi miệng lều thì hắn lại bước sang một túp lều khác, chắc vì không muốn người thi xong tiết lộ đề thi cho người khác nên toàn bộ những người thi trước hắn đều tập trung ở đấy.
Mới nhìn lướt qua một chút, Lâm Tịch liền nhìn thấy Trương Bình đang ngồi ở bên góc trái.
Trương Bình bây giờ trông rất lo lắng, giống như một người đưa đám, Lâm Tịch có thể đoán được vừa rồi hắn thi không tốt . Không quan tâm đến ánh mắt những người khác, Lâm Tịch trực tiếp tới chỗ Trương Bình, hỏi nhanh:
- Trương Bình, nội dung thi của ngươi là gì? Có phải là bắt ngươi chọn binh khí, rồi ghép đôi mấy miếng tinh thiết và các phù văn, còn có nhớ các loại dược thảo, xem thử quả trứng nào còn sống đúng không?
- Đúng vậy.
Trương Bình ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, sắc mặt hắn ta bây giờ trắng bệch, buồn rầu nói:
- Ta thi không tốt, vị giáo sư kia nói ta chỉ ghép được một đôi trong bốn đôi, cho dù vào được học viện thì cũng không thể vào khoa Thiên Công.
Lâm Tịch gật đầu, khẽ cau mày một chút rồi nói hai chữ:
- Trở về.
...
Cảnh vật chợt biến đổi.
- Lâm Tịch, ngươi tin chắc mình có thể thi đậu vào học viện sao? Thành tích nhập thí còn tốt hơn hắn?
Lâm Tịch và Trương Bình không còn ở trong lều trại dành cho thí sinh đã thi xong vòng hai nữa, hai người vẫn còn đang ở bên ngoài túp lều trước khi tên giảng sư mặc áo bào đen gọi họ vào, bên cạnh Trương Bình còn có Mông Bạch. Lúc này hai người họ đang nghi ngờ nhìn Lâm Tịch, thấp giọng hỏi.
Tên thiếu niên Kim Chước kia lại khinh thường nhìn Lâm Tịch, cười lạnh.
- Yên tâm, trừ khi ta cố ý muốn thua.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu không, chắc chắn ta sẽ thắng.
- Lâm Tịch, đây không phải là trò đùa.
Ngay lúc này, vị giảng viên trung niên sắc mặt nghiêm nghị mặc áo bào đen kia hô to:
- Trương Bình.
Trương Bình vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi vào.
- Chờ một chút.
Lâm Tịch vội kéo áo người thiếu niên đang rất khẩn trương này, vỗ vỗ bờ vai của gã rồi nói chúc may mắn, đồng thời nói nhỏ:
- Trương Bình, không phải ngươi muốn vào khoa Thiên Công sao? Ta nhớ có một quyển sách viết như thế này: chỉ có Thùy Vân văn mới xứng đôi với Hắc Thủy kim; Hắc Vương thiết thì phải dùng Kim Hoàng văn, Xích thiết phải được phối với Trương Thanh văn; còn Ngân Diệu kim chỉ tương xứng với Đồ Đằng văn...không biết có thể giúp được gì cho ngươi hay không.
Trương Bình ngẩn ngơ, hắn không hiểu vì sao ngay lúc này Lâm Tịch lại đột nhiên nói như thế, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn thoáng qua Lâm Tịch một chút, gật đầu rồi tiêu sái bước vào lối đi đằng sau vị giảng viên mặc áo bào đen.
- Tới rồi!
Không lâu sau, Lâm Tịch cười cười, ngay lúc đó vị giảng sư trung niên sắc mặt nghiêm nghị mặc áo bào đen cũng hô:
- Lâm Tịch!
Lâm Tịch một lần nữa tiến vào lều vải có sáu trưởng giả học viện và lão nhân cụt một tay kia.
Sáu vị trưởng giả học viện và lão nhân cụt tay ngồi dự thính trong nháy mắt cũng có một chút ngạc nhiên.
Bất kỳ thiếu niên nào nhìn thấy một không khí nghiêm túc như vậy, hoặc là nhìn thấy mấy đồ vật như nội tạng và con ngươi được ngâm trong bình lọ trong suốt có nước màu đỏ, ít hay nhiều thì họ cũng sợ hãi một chút, nhưng Lâm Tịch lúc này lại rất bình tĩnh, tựa như không để ý đến mấy điều trên.
Chỉ trong giây khắc đó, nam tử tóc đen và phụ nhân mập mạp sau bàn dài đã thầm khen ngợi Lâm Tịch.
- Ngươi là Lâm Tịch? Có tu qua hồn lực chưa?
Vẫn là nam tử tóc đen lạnh lùng nói trước:
- Ngươi nhìn qua những binh khí này, cảm thấy loại nào thích hợp với mình nhất.
- Đệ tử tên Lâm Tịch, chưa tu hồn lực.
Lâm Tịch không do dự, trực tiếp đi tới trước rồi dứt khoát cầm thanh kiếm mỏng mà sắc bén lên.
- Được, buông kiếm.
Nam tử tóc đen lạnh lùng gật đầu.
Lão bà mặc áo bào đen bề ngoài giống một vu bà là người tiếp theo lên tiếng:
- Ngươi xem qua mấy vật này, và mấy quyển hoa văn này nữa, ngươi đoán thử xem mấy đồ vật này tương xứng với quyển hoa văn nào? Ngươi để những cặp ngươi cho là xứng đôi chung một chỗ.
Lâm Tịch gật đầu thi lễ, sau đó tiến lên.
Vẫn là bốn miếng tinh thiết và bốn tờ da dê nhỏ. Hắn rất bình tĩnh, lấy tờ da dê có hình lông đuôi Phượng Hoàng đặt cạnh một miếng tinh thiết màu đen, tiếp đó lấy tờ da đê có hình dây leo chằng chịt đặt cạnh miếng tinh thiết màu bạc, rồi lấy cuốn da dê có phù văn như những con sông đặt cạnh miếng tinh thiết màu đen khác, cuối cùng là lấy tờ da dê có hình dây leo màu xanh tự nhiên đặt cạnh miếng tinh thiết màu vàng.
Ngay lúc Lâm Tịch để tờ da dê thứ ba xuống, ánh mắt của lão bà mặc áo bào đen đã xuất hiện thần sắc lạ thường. Bầu không khí trong lều cũng im lặng đến mức đáng sợ.
- Nhìn bên này.
Phụ nhân trung niên mập mạp rốt cuộc lên tiếng.
- Thấy rõ ràng rồi chứ?
Phụ nhân trung niên mập mạp nhìn Lâm Tịch một chút rồi vung tay lên, một tấm vải màu đen xuất hiện che hết những đồ vật trước mặt bà ta.
- Ngoại trừ những bình lọ kia, tổng cộng có bao nhiêu gốc cây dược thảo, bề ngoài như thế nào, có vị trí như thế nào trên bàn?
Tiếp theo, người phụ nhân mập mạp này nhìn Lâm Tịch hỏi.
- Tổng cộng có mười lăm gốc cây dược thảo, có năm gốc cây được đặt bên trong dụng cụ chứa đồ, vẫn còn sống, mười gốc cây còn lại thì...bên trái là một gốc cỏ khô màu vàng, dài một thước, trên đỉnh có kết ba quả màu đen; bên cạnh là một gốc dược thảo còn sống, được đặt bên trong chậu sứ men màu xanh, rất giống cây tường vi, trên lá có gai...
Không chỉ là phụ nhân mập mạp, ngay cả người trung niên đầu đội mũ da cũ kỹ kia cũng khẽ kinh hãi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Lâm Tịch còn đang nói thì đôi mắt của người phụ nhân mập mạp đã tràn đầy thần sắc kích động, thậm chí là cuồng nhiệt. Bà ta đột nhiên lên tiếng ngắt lời Lâm Tịch, cực kỳ nghiêm túc hỏi:
- Vừa mới vào ngươi đã cố ý nhớ những loại dược thảo này sao? Nếu không phải như thế, dù trí nhớ của ngươi trác tuyệt đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn nhớ rõ ràng như thế.
Lâm Tịch thầm hoảng sợ, hắn biết biểu hiện của mình vừa rồi quá tốt nên đã làm cho phụ nhân mập mạp nghi ngờ, nhưng hắn lại không hoảng hốt, bình tĩnh hồi đáp:
- Không có...cũng vì mấy thứ như nội tạng và con ngươi kia có chút dọa người, vừa nhìn thì đệ tử đã bị hấp dẫn rồi. Sau đó, đệ tử cảm thấy mấy gốc dược thảo kia có chút thú vị, chưa từng thấy bao giờ, nên mới nhớ rõ như vậy.
- Ngươi cảm thấy mấy gốc dược thảo kia có chút thú vị?
Phụ nhân mập mạp hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tịch rồi hỏi, âm thanh của bà ta rõ ràng có thay đổi một chút.
Không đợi lâm Tịch trả lời, một âm thanh già nua bỗng vang lên:
- Trong năm trái trứng này chỉ có một quả sống, có thể ấp trứng. Ngươi có thể nhận ra hay không?
- Hì hì...
Nghĩ đến câu nói kia của lão nhân gầy gò bề ngoài rất nghiêm túc này, Lâm Tịch không nhịn được cười khẽ.
- Ngươi cười cái gì?
Lão nhân gầy gò cau mày, ánh mắt của những người còn lại khẽ sáng lên như ngọn đuốc trong đêm tối, toàn bộ tập trung nhìn vào Lâm Tịch.
- Không có gì.
Lâm Tịch mặt hồn nhiên cười cười, chỉ vào quả trứng có vỏ màu hồng trong năm quả trứng đó:
- Do đệ tử cảm thấy quả trứng này rất giống một quả trứng gà bình thường, hơn nữa còn là một quả trứng gà đã được nấu chín, nên tự hỏi mình là có phải hồi sáng ngài dùng bữa còn dư một quả, nên tiện tay bỏ vào đây hay không? Cho nên mới...
Lão nhân gầy gò nhất thời mở mắt to ra, hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi cảm thấy quả trứng này giống như một quả trứng gà đã nấu chín sao?
Lão nhân gầy gò hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Tịch:
- Vậy ngươi cảm thấy quả nào còn sống, có thể ấp trứng được?
- Nếu như cho đệ tử chọn...
Lâm Tịch chỉ quả trứng lớn nhất: Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Đệ tử sẽ chọn quả trứng này.
Lão nhân gầy gò nuốt nước miếng, nhìn Lâm Tịch rồi nói:
- Ừ, rất tốt...
- Ta hỏi ngươi một việc.
Lúc này, người trung niên luôn tỏ ra nghiêm túc nâng cái mũ cũ kỹ đang đội lên một chút, nhìn Lâm Tịch nói.
Lâm Tịch nhất thời cảm thấy khẩn trương, bởi vì người trung niên luôn nghiêm túc này lúc trước không hỏi vấn đề nào cả.
- Từ lúc ngươi bắt đầu đi vào đây cho đến lúc ta hỏi ngươi, ngươi cảm giác mình đã mất bao nhiêu thời gian, trong khoảng thời gian đó, tim ngươi đã đập bao nhiêu lần?
Người trung niên này nhìn thẳng Lâm Tịch, hỏi.
Lâm Tịch bỗng thở phào nhẹ nhõm, nắm đấm vốn vì khẩn trương nên nắm chặt lại cũng buông lỏng ra.
Sau khi đến thế giới này, có lẽ hắn còn chưa biết nhiều vật nhiều việc, nhưng đối với việc tính toán thời gian thì sợ rằng không có mấy người có thể tính giỏi hơn hắn được, hơn nữa lúc trước hắn đã từng cẩn thận tính toán qua một lần, thành ra câu hỏi của người trung niên lúc này hoàn toàn không làm khó được hắn.
"Một tức" ở thế giới này cũng là "một giây" ở thế giới trước của hắn, còn "một phút" lại được mọi người gọi là "một đình". Từ lúc mới bắt đầu đến giờ, thời gian đã trôi qua khoảng ba phút bốn mươi mấy giây, mà tim của hắn lại đập khoảng sáu mươi đến sáu mươi lăm lần trong một phút.
- Từ khi bước vào cho đến bây giờ, đệ tử cảm thấy đã mất khoảng ba đình bốn mươi tức, tim đệ tử đập khoảng hai trăm hai mươi lần.
Lâm Tịch bình thản nói.
Người trung niên đó cũng hít sâu một hơi, mí mắt khẽ rủ xuống, không nói thêm gì nữa.
- Ta hỏi ngươi một chút thi ca.
Lão già tóc xám tro râu bạc lúc này mới tỉnh lại, vội vàng lên tiếng:
- Ngươi hãy đối một câu thơ, câu đầu là "Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ"
-....
Lâm Tịch sửng sốt, thân thể cũng run lên. Hắn có hành động như vậy không phải là hắn không có học thức, mà do câu thơ này quả thật rất quen thuộc với hắn.
- Câu này không dễ, không đáp được cũng không sao.
Đám người phụ nhân mập mạp nhìn nhau, ai cũng nhìn thấu được ý tứ như vậy trong mắt người kia. Phụ nhân mập mạp đang định lên tiếng an ủi để cho Lâm Tịch bước ra lều sau đợi kết quả thi, nhưng điều làm cho mọi người phải bất ngờ chính là Lâm Tịch thoạt nhìn không thể đáp được lại đột nhiên chậm rãi nói:
- Thiên hạ thùy nhân bất thức quân.
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ
Thiên hạ thùy nhân bất thức quân.**
Lão già tóc xám tro râu bạc bỗng nhiên đứng lên, ngay cả lão đầu cụt tay đang ngồi dự tính cũng hơi run người một chút, đôi môi lão khẽ nhúc nhích, tựa như đang ngâm vịnh nguyên câu thơ này.
- Thiên hạ thùy nhân bất thức quân! Đáp rất hay! Hảo khí phách!
Sau khi kích động một hồi lão già tóc xám tro râu bạc mới hồi phục tinh thần lại, rồi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi bất chấp những người khác trong lều.
- Lui xuống đi.
Phụ nhân trung niên mập mạp nhìn Lâm Tịch, gật đầu đầy thâm ý.
*&**: Đây là hai câu thơ trong bài thơ Biệt Đổng Đại của Cao Thích
Thập lý hoàng vân bạch nhật huân,
Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,
Thiên hạ hà nhân bất thức quân?
Dịch:
Mười dặm vàng mây khuất mặt trời
Nhạn bay, gió bắc tuyết rơi rơi
Đừng buồn đất khách không tri kỷ
Thiên hạ có ai chẳng biết người.