Tâm tình Lưu Nhu hiện giờ chính là rất kích thích và hưng phấn, thậm chí hai cảm giác ấy còn làm cả người nàng trở nên run rẩy.
Ban đầu, khi phát hiện đối thủ bên học viện Thanh Loan mình dĩ nhiên là người nhà Vũ Hóa, đúng là nàng rất hoảng sợ. Nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng những đệ tử học viện Lôi Đình không có thế lực hiển hách nào đứng ở sau lưng như nàng thật sự không là gì cả. Đối với đương kim thánh thượng, học viện Thanh Loan hay là những nhân vật quyền cao chức trọng ngồi sau các bức màn che, bọn nàng cũng như những quân cờ mặc cho họ điều khiển, nên lựa chọn của nàng chỉ có thể là hoàn toàn thuần phục một bên trong các thế lực trên để tiếp tục sống sót trong đế quốc.
Cũng vì thế, nàng rất kiên quyết và dứt khoát tổ chức quá trình ám sát này.
Bởi vì đối phương có lai lịch không thua kém gì hoàng thân quốc thích, bởi vì việc ám sát này rất có thể liên quan đến cả tiền đồ trong tương lai mình, nên khi lấy chủy thủ đâm ra ngoài, Lưu Nhu dường như cảm thấy mình đã đặt cược cả cuộc đời vào trong đó.
Mặc dù ngay lúc thanh chủy thủ đâm sâu vào trong cơ thể đối phương, từ lực cản trở ngược lại vào thanh chủy thủ Lưu Nhu đã biết tu vi đối phương đạt đến Hồn Sư sơ cấp, rõ ràng cao hơn mình là Hồn Sĩ cao cấp đến một giai, nhưng Lưu Nhu cũng biết vết thương này sẽ ảnh hưởng đến đối phương như thế nào. Và rõ ràng là vừa rồi đối phương đã không kịp dùng hồn lực để chống đỡ, vậy chỉ cần mình không cho đối phương cơ hội cầm máu, nhất định đối phương sẽ rất khó rời khỏi hoang nguyên bị băng tuyết bao phủ này.
...
Hai mắt Vũ Hóa Thiên Cực hơi vô thần nhìn Lưu Nhu, tựa như hắn không thể nào ngờ được Lưu Nhu lại có thể giả trang thành kẻ tù tội giống đến như vậy. Vết máu trên mặt Lưu Nhu đã sớm khô, cho thấy nàng ta đã chuẩn bị vết thương từ rất lâu. Nói cách khác, trận tỷ thí này vốn không công bằng, chỉ sợ cho dù hoàng đế không nói, các đệ tử học viện Lôi Đình đã sớm biết hoàng đế sẽ chọn lựa phương thức nào để tỷ thí.
Những giọt máu tươi nóng hổi vẩy xuống nền tuyết lạnh giá, phát ra những tiếng động khác thường.
Hai chân Lưu Nhu đạp mạnh vào lồng ngực Vũ Hóa Thiên Cực, đồng thời nàng nghe thấy âm thanh xương nứt phát ra rõ như thế nào.
Nàng hiểu rằng dựa vào lực đạp vừa rồi, thân thể của nàng sẽ lộn vòng ra sau khoảng bảy hoặc tám bước, đồng thời chủy thủ trong tay nàng sẽ được rút ra khỏi người Vũ Hóa Thiên Cực, lúc đó nhất định sẽ càng có nhiều máu tươi hơn phun ra ngoài. Nhưng khi chủy thủ trong tay nàng rời khỏi người Vũ Hóa Thiên Cực được một nửa lại ngừng lại, không thể hoàn toàn tách rời.
Vào ngay lúc này, ánh mắt vốn hơi vô thần của thiếu niên có mái tóc màu vàng đột nhiên trở nên sắc bén, hắn ta dứt khoát lấy một tay bắt lấy thanh chủy thủ đã rời khỏi thân thể mình được một nửa, đồng thời dùng một tay khác bắt lấy cổ tay nàng.
Máu tươi từ trên tay hắn không ngừng chảy ra rồi nhiễu xuống đất, nhưng thân thể hắn lại không tách khỏi Lưu Nhu hoàn toàn, ngược lại hắn ta còn cứng rắn tiến tới trước, dùng trán đập mạnh vào một con mắt của Lưu Nhu.
Nếu như không thể nào lui được, vậy chỉ có thể tiến tới trước!
Nhưng vì đã nhiều lần đối mặt với các trận chiến sinh tử nên thân thể Lưu Nhu gần như đã tạo thành bản năng chống trả rất thuần thục, Lưu Nhu dứt khoát ấn mạnh chủy thủ sâu vào trong, dùng sức kéo mạnh thanh chủy thủ đang ở vị trí vai xuống lồng ngực, đồng thời đâm mạnh vào trong. Không những thế tay trái nàng cũng vươn ra ngoài, hóa tay thành chỉ, dùng hai ngón tay đâm vào mắt Vũ Hóa Thiên Cực.
Tuy nhiên, vào ngay lúc này, một cảm xúc vô cùng hoang đường và rất bối rối lại từ trong sâu thẳm tim nàng trỗi dậy, áp đảo hết thảy.
Đối mặt với thanh chủy thủ đang xoáy tròn đâm sâu vào trong thân thể, đối mặt với hai ngón tay đâm vào hai mắt, nhưng ánh mắt Vũ Hóa Thiên Cực vẫn thờ ơ bàng quan như cũ, khuôn mặt bình tĩnh đến mức không thể nhìn thấy sự hoảng sợ hay kinh hãi nào. Không những vậy, hắn còn hơi chếch người qua một bên, làm thanh chủy thủ của nàng nhất thời bị xương cốt Vũ Hóa Thiên Cực làm mắc kẹt. Cùng lúc đó, hắn hơi mở miệng lộ làm răng trắng noãn, cắn vào hai ngón tay đang đâm tới của nàng, hành động này của hắn thật sự giống như một đám lưu manh đang đánh nhau trong trấn nhỏ vậy.
Lưu Nhu rút tay về.
"Rắc!"
Vũ Hóa Thiên Cực nâng cao đầu gối, đánh mạnh vào bụng nàng.
Trong lúc rút tay về, nàng nhanh chóng dùng khuỷu tay trái vòng qua đánh vào trán Vũ Hóa Thiên Cực. Song song với tiếng kêu thống khổ phát ra, Vũ Hóa Thiên Cực phun một ngụm máu tươi, nó như một mũi tên vậy, đánh thẳng vào mặt nàng. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
Hai mắt nàng đau nhói, nhất thời toàn bộ cảnh vật trước mặt đều chuyển sang màu đỏ tươi, ngay cả miệng mũi cũng bị máu bao phủ, tạm thời không thể hô hấp được.
"Rầm!"
Đầu gối nàng nâng cao đánh vào bụng Vũ Hóa Thiên Cực, mà Vũ Hóa Thiên Cực cũng đồng thời đánh mạnh vào vai nàng.
Thân thể hai người thủy chung vẫn chỉ cách nhau khoảng hai thước, mà hiện giờ đúng là lấy quyền đối quyền, lấy cước đối cước, giống như hai tên côn đồ không biết chút võ công gì choảng nhau, chứ không phải là trận chiến sinh tử giữa hai người tu hành.
Thân thể hai người bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng phần lớn đều là máu của Vũ Hóa Thiên Cực. Vì đối thủ mất máu quá nhiều, Lưu Nhu cảm thấy khí lực Vũ Hóa Thiên Cực rõ ràng đã yếu đi không ít, nếu không, sợ rằng một quyền của hắn vừa rồi đã đánh nát bả vai Lưu Nhu. Nàng biết cục diện hiện giờ rất có lợi với mình, nhưng cái cảm giác mơ hồ từ ban nãy vào lúc này lại hiện lên rất rõ trong đầu nàng.
Chẳng lẽ đối phương căn bản không để ý đến việc mình sống hay chết, hay là hắn không muốn sống nữa?
Chẳng lẽ đối phương không cảm thấy đau đớn chút nào sao?
Đối với những người tu hành bình thường, chỉ sợ khi bị những vết thương như Vũ Hóa Thiên Cực hiện giờ thì họ đã mất hết chiến lực, nhưng...nhưng người này...người đệ tử học viện Thanh Loan này...lại không bị ảnh hưởng gì, động tác vẫn nhanh nhẹn như thế.
Bởi vì máu tươi thấm đẫm trên mặt nên nàng không thấy rõ mọi thứ lắm, cả thâm tâm nàng cũng rối loạn, không còn tỉnh táo. Nhưng Vũ Hóa Thiên Cực lại rất bình tĩnh, sau khi theo bản năng xuất một quyền ngăn cản đối thủ tấn công, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhanh xuống như muốn hôn thiếu nữ này, cái trán của hắn rốt cuộc cũng đập mạnh vào con mắt người đối diện.
"A!"
Nữ đệ tử học viện Lôi Đình kêu la thảm thiết, cả người nàng chợt sững đi.
Cũng chính vào lúc này, Vũ Hóa Thiên Cực mới xác định được rằng khi đã lâm vào trạng thái như vậy, nàng không thể làm mình bị thương nặng hơn được nữa. Hắn liền nắm chắc cơ hội, lấy thanh đoản mâu đập mạnh vào lưng "thiếu nữ tù tội" này. Sau đó, vào lúc nữ đệ tử học viện Lôi Đình vì bị lực đánh quá mạnh nên quay cuồng ra sau, Vũ Hóa Thiên Cực liền dồn hết sức mình, dùng đoản mâu đâm mạnh vào bụng thiếu nữ.
Máu tươi nóng hổi từ bụng thiếu nữ chảy ra ngoài, Vũ Hóa Thiên Cực nhất thời vô lực ngồi ngay xuống dưới đất. Thanh chủy thủ vẫn còn cắm chặt trên vai trái hắn, chỉ kém mấy tấc nữa sẽ từ phía trên đâm thẳng vào tim hắn.
Thiếu nữ dùng tay che vết thương mình lại, đôi mắt vốn sáng ngời khi nãy giờ lại bị thần sắc không thể tin được bao phủ. Khi nãy dung nhan rất mỹ lệ của nàng vốn chỉ có vài vệt máu, nhưng hiện giờ lại bị máu tươi của chính nàng và Vũ Hóa Thiên Cực phủ lên nên trông rất ghê rợn, giống như là một ác quỷ mới bò từ cõi u minh tối tăm ra ngoài.
- Ha ha ha...
Đột nhiên, nữ đệ tử học viện Lôi Đình khoảng trạc tuổi như Lâm Tịch lại điên cuồng cười to lên, vừa ho ra máu vừa nói:
- Ngươi có phải là người hay không? Ngươi không muốn sống, không biết đau đớn sao? Tại sao ngươi đã bị ám toán trọng thương như vậy, nhưng vẫn có thể chiến đấu với ta đến mức lưỡng bại câu thương?
- Quy tắc tỷ thí đã nói rõ không thể mang bất kỳ y phục nào vào đây, nhưng ngươi lại đang mặc quần áo kẻ tù tội.
Bởi vì khí trời quá lạnh và đã mất rất nhiều máu nên thân thể Vũ Hóa Thiên Cực hơi run rẩy, nhưng sắc mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, nhìn nữ đệ tử học viện Lôi Đình cả người đầy máu trước mặt, hỏi:
- Kẻ tù tội bị ngươi phát hiện giờ đang ở đâu?
Lưu Nhu trước ngẩn ngơ, sau đó càng điên cuồng hơn, nở một nụ cười rất khó hiểu:
- Nhiệm vụ của chúng ta là giết kẻ tù tội, đã bị ta phát hiện, ngươi nói hắn còn sống được sao? Ngươi đã bị thương nặng như vậy, tại sao không nghĩ đến bản thân mình trước mà lại lo lắng cho những tên kia....ngươi có phải là người hay không?
- Ta chỉ là người có quan điểm khác với ngươi.
Vũ Hóa Thiên Cực đứng lên. Nửa thân người trên của hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thân thể gầy ốm và khuôn mặt vô cùng tái nhợt của hắn hiện giờ khiến người xem có cảm giác hắn không thể nào chịu được những vết thương rất nặng trên người, nhưng cuối cùng, hắn vẫn có thể dựa vào nghị lực đứng lên.
- Ta hỏi ngươi, con người sống là vì điều gì? Chỉ vì kiếm những thức ăn ngon hơn, hoặc là mong được mặc ấm sao?
Trong lúc Lưu Nhu mở to đôi mắt vì nhìn thấy hắn có thể đứng lên được, Vũ Hóa Thiên Cực nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Con người sống không phải vì muốn thỏa mãn nhu cầu thân thể, mà là vì thỏa mãn tinh thần mình...Tại sao ta nói chúng ta khác nhau? Bởi vì so với ngươi, ta có tín ngưỡng.
- Tín ngưỡng?
Lưu Nhu đột nhiên nổi giận đứng lên, ho khan, sau một hồi mới đáp lại:
- Những người khi sinh ra đã ở trong danh môn, địa vị cao cao tại thượng như ngươi, tất nhiên có thể theo đuổi những thứ xa xỉ được gọi là tín ngưỡng đó. Nếu như ngươi là con gái của một tên đồ tể ti tiện sống trong căn lều thấp bé, ngươi còn dám ngẩng cao đầu nói những thứ này sao?
- Vậy thứ ngươi muốn là gì?
Vũ Hóa Thiên Cực nhíu mày, đáp lại.
Lúc này, hắn gây cho người ta cảm giác hắn là một tế ti chân chính, chứ không phải là một thiếu niên có sắc mặt tái nhợt. Bởi vì khi ở trên chiến trường, một tế ti chiến tranh không màng đến thương thế trên người mình, luôn quan tâm đến những người khác, sẽ tạo thành sức mạnh ảnh hưởng vô cùng to lớn.
- Ngươi muốn người khác để mắt đến thân phận và địa vị mình sao?
Vũ Hóa Thiên Cực nhìn nữ đệ tử học viện Lôi Đình trông giống như ác quỷ, cả người đang run rẩy vì tức giận, nhướng mày nói:
- Vì những thứ này, ngươi có thể buông tha cho mọi việc khác sao? Kể cả phải làm những việc mình không muốn làm?
Lưu Nhu trầm mặc, nhất thời không thể nào trả lời được.
- Thâm tâm không có tín ngưỡng và bất kỳ điều gì để duy trì, cho dù ngươi được người có lai lịch và địa vị để ý thì thế nào? Đối mặt với những người đấy...ngươi vẫn là một đồ chơi, bị họ tùy ý đùa giỡn, họ coi trọng ngươi sao? Ngươi coi trọng chính mình sao? Đến lúc đó, sợ rằng ngươi sẽ cảm thấy mình còn ti tiện hơn con gái của đồ tể. Chỉ khi xem người khác là người, cho dù đó là lưu dân ti tiện nhất hay kẻ tù tội đáng chết...ngươi mới coi trọng chính mình, mới ngẩng cao đầu lên được. Tuy Vũ Hóa gia ta và học viện Thanh Loan có rất nhiều chuyện không nhất trí với nhau, nhưng lại hoàn toàn đồng ý với quan điểm này. Hơn nữa, cũng vì kính nể nhân cách cao thượng của Trương viện trưởng và Hạ phó viện trưởng, nên tất cả người nhà Vũ Hóa gia ta đều vào học viện Thanh Loan học tập.
Vũ Hóa Thiên Cực chậm rãi đi tới bên người Lưu Nhu, trước xé một mảnh vải trên bộ áo kẻ tù tội nàng ta đang mặc, dùng sức ấn chặt vào phần bụng để cầm máu, sau đó bắt đầu giúp nàng băng bó.
- Ngươi không giết ta?
Cả người Lưu Nhu chợt cứng đờ, đôi mắt bắt đầu ươn ướt.
Xem người khác là người...xem mình là người...Trong lúc thầm nói đi nói lại những câu đó, đột nhiên nàng nghĩ tới một điều gì đó, đẩy mạnh Vũ Hóa Thiên Cực đang băng bó mình ra, nói:
- Đi mau đi! Ngươi đi đi! Ta để áo giáp ở phía đông, ở đấy còn có thức ăn ta săn bắt được, ngươi ãy đi đi...Mau đi, rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt!
Vũ Hóa Thiên Cực ngẩn người, hỏi:
- Tại sao?
Giọng nói Lưu Nhu trở nên gấp gáp và dồn dập:
- Khu vực Hạ Lan sư huynh tìm kiếm cách đây không xa, nãy giờ chúng ta lại chảy máu nhiều như vậy...rất có thể huynh ấy...
Ngay lúc này, cả người Vũ Hóa Thiên Cực đột nhiên run lên, giống như đang có một dã thú nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Lưu Nhu, muội đúng là đệ tử giỏi học viện Lôi Đình đấy.
Một tiếng nói và giọng cười lạnh như băng đột nhiên phát ra, đồng thời có âm thanh chân đạp lên băng tuyết truyền đến. Người vừa nói những lời trên tiếp tục nói, giọng điệu mỉa mai và rất lạnh lẽo:
- Muội đúng là người tốt, rất quan tâm đến đối thủ mình!