Hắn biết cái gọi là vận chuyển chu thiên này cũng giống với việc dùng bàn phím đánh chữ, có thể mất nửa ngày không thể đánh được một chữ, cũng có thể trong một phút đánh được mấy trăm chữ, luôn cần có độ thuần thục.
Chẳng qua là vận chuyển chu thiên thì phức tạp hơn dùng bàn phím đánh chữ, cũng khó khăn hơn, bởi vậy thời gian cần để thuần thục cũng dài hơn một chút.
Trong lúc này, tầm quan trọng của Ngọc Môn đã được thể hiện.
Ngọc Môn là chỗ thổ nạp linh khí, Ngọc Môn càng được mở rộng, linh khi thu được mỗi lần hấp thụ càng nhiều, khí cảm càng mạnh, nắm chắc thay đổi, đồng thời dọc đường vận chuyển hao tổn càng nhiều, cơ hội hoàn thành khí tuyến lại càng lớn, thậm chí hiệu quả của khí tuyến lại càng tốt hơn.
Có thể nói Ngọc Môn chính là miệng cống, miệng cống càng lớn, dòng nước chảy qua càng lớn, lực lượng mang đến cũng tăng gấp mấy lần.
Bởi vậy, Ngọc Môn tam chuyển hoàn thành một lần mười hai vòng tuần hoàn cần thời gian bảy tám ngày, Ngọc Môn cửu chuyển chỉ cần một ngày, do đó, chênh lệch là hiển nhiên.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy khí linh trong cơ thể giống với người mới học đặt chân lên một bánh xe trơn trượt (ý nói người mới học đi xe đạp 1 bánh), động một chút là không khống chế được khiến cho người bị ngã ra ngoài, không cẩn thận một chút là có thể bị gã đập đầu xuống đất.
Thể hiện ở việc khi tu luyện chợt có hiện tượng không khống chế được linh khí, va chạm với kinh mạch, khiến cho người tu luyện bị tổn thương.
Mặc dù nói Tẩy Nguyệt phái là danh môn chính tông, phần lớn tâm pháp đều khá an toàn, nhưng việc người tu luyện không luyện được còn bị thương là không thể tránh khỏi. Chẳng qua là mới chỉ luyện một lúc, Đường Kiếp đã năm lần để cho linh khí va chạm với kinh mạch, cảm thấy lồng ngực khó chịu vô cùng. Hơn nữa, Bách Luyện Quyết là ngưng khí như châm, một cây kim châm chạy toán loạn trong kinh mạch, cảm giác có thể hiểu được.
Ngực bị đau có ý nghĩa hắn đang đánh sâu vào kinh mạch tập trung chủ yếu ở đây.
Thiếu Hải Động Kim kinh theo Ngọc Môn nhập khí phát lực ở ngực. Nói cách khác, tương đương với việc hắn vừa mới đị đạp ra khỏi nhà đã bị trượt chân.
Đối với việc này hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, có điều hắn biết việc này liên quan đến việc không thuần thục. Đợi đến khi tu luyện được một thời gian, đại khái có thể đem đau đớn tập trung ở ngực tỏa ra toàn thân, thật đúng là có chí khí.
Bởi vì nguyên nhân sẽ phản xung chính mình, Đường Kiếp cũng không vội vàng tấn công mà dừng lại nghỉ trong chốc lát, xoa xoa ngực.
Lúc này hắn đã hiểu được, cái gọi là chuyên cần chưa chắc là kém cỏi.
Người tu luyện cũng không quá đề cao cường độ tu luyện, sợ là liên quan đến quá trình phản xung khi tu luyện sẽ gây thương tổn cho bản thân, tổn hại ở kinh mạch, tương lai sẽ không tốt, hơn nữa ở vấn đề này, người có Ngọc Môn cửu chuyển cũng sẽ không tốt hơn những người khác.
Nói trắng ra là Ngọc Môn cửu chuyển giống với gia thế của Vệ Thiên Xung, chỉ có thể bắt đầu với lượng tài nguyên lớn, sau này vẫn phải dựa vào bản thân mình.
Đương nhiên, thiên phú không tốt cũng có thể dùng tài nguyên bù lại.
Nếu có thể ăn linh dược trong quá trình tu luyện có thể gia tăng hàm lượng linh khí, việc này tương đương với tạm thời tăng tư chất, chỉ có điều được tính hết liền vô dụng, cuối cùng không thể so với người có thiên phú.
Lúc trước Hư Mộ Dương cho hắn thuốc, năm mới chạy trối chế đều đã bán đi, còn lại một chút cũng đã cho Ngô gia nhị lão điều trị thân thể. Chỗ thuốc còn lại trong tay Đường Kiếp cũng chỉ là ăn bớt của Lã Thần Dương khi y cho hắn linh dược chữa thương, đáng tiếc cũng chỉ còn lại nửa bình, hơn nữa lại là thuốc không đúng bệnh, không phải Bổ Khí Đan, nếu sử dụng sẽ lãng phí.
- Hay là cứ tiếp tục cường luyện, bị thương thì dùng thuốc kia điều trị thân thể? Chỉ sợ thuốc không đúng bệnh. Đường Kiếp không kìm nổi, thầm nghĩ.
- Đợi một chút Đường Kiếp đột nhiên ý thức được cái gì, lẩm bẩm: - Không phải ta tu luyện Tàng Tượng Kinh sao? Linh khí nhập vào cơ thể, nhập huyết, nhập xương, ngay cả tẩy mạch cũng đã tẩy hơn ba năm, tư chất thân thể sớm đã không giống người khác, ba năm qua chưa bao giờ bị bệnh, cho dù có bị cũng khôi phục cực nhanh, như vậy năng lực chịu đựng cũng tăng lên rất nhiều đi?
Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Đường Kiếp đột nhiên sáng ngời.
Ngày thứ hai, sau khi trải qua tiết học văn, Đường Kiếp tới Triều Dương Phong, quả nhiên đã thấy Khổ chân nhân đang chờ đợi ở Giảng Kinh Thạch rồi, phía trước đã chật ních một đám đệ tử, chắc chắn là những người này đều có khi vấn trong quá trình tu luyện.
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đều không đến mà tiếp tục ở phòng mình tu luyện. Ngày hôm qua bọn họ cũng gặp tình huống giống như Đường Kiếp, hiện giờ đang cố gắng thích ứng với việc cảm nhận khí.
Sớm bị quy củ của học viện Tẩy Nguyệt giáo huấn, đám đệ tử này đều thành thành thật thật đứng xếp hàng chờ đến lượt nêu nghi vấn.
Học sinh thứ nhất hỏi: - Thượng sư, đêm qua tiểu sinh luyện Thần Môn Ngự Khí thuật, khi đến Thanh Linh thì khí tức tiêu tán, không biết là vì sao?
Khổ đạo nhân trả lời: - Thanh Linh dùng thuốc lưu thông khí huyết mà vào tim, lúc này khí đi thuận theo tự nhiên. Thần Môn Ngự Khí pháp trọng chưởng khống, hẳn là ngươi khống chế quá mức, phản thất kỳ đoan, khí tức tiêu tán chẳng có gì lạ. Muốn qua cửa này cũng đơn giản, hoặc là để thuận theo tâm mà vận hành tự nhiên, hoặc là tăng cường mức khống chế. Hai cách như một, hiệu quả lại khác nhau, tùy vào tâm cảnh của ngươi mà áp dụng.
- Tiểu sinh đã hiểu.
Học sinh kia lui ra, lại có học sinh khác tiến lên hỏi.
Đường Kiếp ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, thoạt nhìn việc vận chuyển Đại chu thiên chỉ là một quá trình hấp thu linh khí đơn giản, nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều nguyên lý. Mỗi một đường tuyến, khiếu vị đều tồn tại nguyên lý, khí vận hành trong đó sẽ nảy sinh biến hóa, hoặc là thuận theo biến hóa, hoặc là cưỡng ép khống chế, tất nhiên là cùng một bản chất với hơi thở.
Bởi vậy nếu muốn chân chính nắm chắc Đại chu thiên, nhất định phải hiểu biết công năng, nguyên lý và ý nghĩa của các bộ trị trong cơ thể.
Trong chương trình học của học viện Tẩy Nguyệt đều có giảng giải những nội dung này, ở khóa nghệ thuật buổi sáng cũng có nói qua, chẳng qua là khí đó đa số học sinh đều không thèm để ý, đến khi gặp vấn đề mới phát hiện ra.
Cũng may tính tình của Khổ chân nhân cũng khá tốt, nếu đổi lại là mấy vị thượng sư ở khóa văn buối sáng, chở sợ là trực tiếp sầm mặt: - Không phải là buổi sáng đã nói qua rồi sao, tự mình không chú ý nghe giảng, còn không tự đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm đi!
Trăm ngàn năm phát triển khiến cho học viện Tẩy Nguyệt sớm có một cơ chế hoàn thiện, mỗi một hành động đều có thâm ý phía sau.
Hơn nữa, việc ít thấy chính là bọn họ cũng không chủ trương nhồi nhét giống giáo dục hiện đại mà là tự mình tìm hiểu, để cho đám học sinh trong quá trình tu luyện của mình tự phát hiện ra vấn đề, tin rằng không bao lâu, đám học sinh sẽ nhận ra sự quan trọng của khóa học văn.
Có điều đối với Đường Kiếp mà nói, cho tới bây giờ học văn không phải là vấn đề, trong phương diện này hắn chân chính là suy một ra ba, rất nhanh đã nắm rõ ý nghĩa tu luyện trên các huyệt vị kinh mạch của mình, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa rõ rang lắm tác dụng và biến hóa.
Đương nhiên, muốn cái gì cũng biết thì chỉ có tự sáng tạo ra tâm pháp của mình.
Đợi cho người phía trước hỏi xong, cuối cùng đã tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp tiến lên khom người nói: - Thượng sư, tiểu sinh muốn hỏi làm sao để biết khi nào thân thể không chịu nổi quá trình tu luyện, không thể luyện nữa?
Nghe vấn đề này, Khổ chân nhân cười nói: - Làm việc không thể nóng vội, con đường tu luyện nhiều hung hiểm, mỗi một lần sai lầm đều tạo một ít ảnh hưởng xấu với thân thể. Chỉ có điều đại đa số thời điểm, thân thể của chúng ta đều sẽ tự phục hồi như cũ. Ý của ngươi ta hiểu, là muốn thông qua khổ luyện để nhanh quen thuộc và nâng cao bản thân, nhưng muốn dùng cách này để đạt đến giới hạn là rất khó, dù sao thể chất mỗi người đều khác nhau. Nói như vậy, hành khí chi cần đến chỗ rẽ, kinh mạch sẽ chịu chấn động, lúc này cần phải tạm nghỉ ngơi. Nhưng một số người có thể chất mạnh mẽ, cũng có thể tiếp tục tu luyện, nhưng nếu gặp phải hiện tượng khí huyết lay động, hơi thở tán loạn, nhất định phải lập tức dừng lại.
- Tiểu sinh đã hiểu! Đường Kiếp khom người cáo lui.
Khổ chân nhân đột nhiên nói: - Nếu như ngươi không tiếc thương tổn muốn luyện nhanh hơn, ta khuyên ngươi nên học Nội Tức thuật, thuật này lấy linh khí đo lường kiểm tra thân thể, cũng có thể phát hiện thân thể có ám thương hay không, cũng là thuật pháp nhiều đệ tử chuẩn bị khi tu hành, tu luyện cũng cực kỳ đơn giản, chỉ là một môn tiểu pháp thuật, có thể nắm giữ và vận dụng khí tức. Nhưng ta không khuyến khích làm như thế, dù sao đường còn dài, Nội Tức thuật chỉ có thể kiểm tra tổn thương, không thể trị thương, đến khi phát hiện vấn đề, tổn thương đã tồn tại, nên cẩn thận mới tốt.
- Đa tạ thượng sư, tiểu sinh sẽ cẩn thận!
Đường Kiếp lui ra, tự nhiên có học sinh kế tiếp tiến lên đưa ra nghi vấn, Đường Kiếp cũng không vội vã rời đi mà tiếp tục ở lại lắng nghe các loại vấn đề, cũng ngẫu nhiên thảo luận nghiên cứu với các học sinh khác. Việc này Khổ chân nhân cũng không cấm, cho phép học sinh lén trao đổi, chỉ cần không dính đến pháp môn tu luyện, cùng thảo luận nghiên cứu cũng là bình thường, có điều không được nói quá lớn, tránh quấy rầy mọi người.