- Việc này hiện tại ta mới hiểu được một chút, nhưng… Thôi đi, ngươi vẫn không nên biết thì hơn, có một số việc, qua rồi thì để nó qua đi, đừng nhắc lại làm gì.
Nói xong liền thở dài:
- Bây giờ thì vận mệnh của Đường Kiếp là quan trọng hơn cả.
- Không biết học viện sẽ xử phạt Đường Kiếp thế nào.
Thi Mộng cũng lo lắng nói.
Gã từng có thành kiến với Đường Kiếp.
Nhưng từ khi Đường Kiếp tặng linh dược, thiện cảm với hắn cũng tăng lên nhiều, tất nhiên cũng hy vọng Đường Kiếp có được kết cục tốt đẹp.
- Ta cũng không biết.
Thái Quân Dương lắc đầu:
- Hy vọng sẽ không như lời mấy kẻ kia vừa nói.
- Nhưng cũng có khả năng đúng không?
Vệ Thiên Xung hỏi.
Thái Quân Dương không biết đáp lời thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.
- Hắn sẽ không có việc gì đâu.
Giọng nói này khiến mọi người chấn động, đều cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy An Như Mộn đang đứng ở phía sau.
Vệ Thiên Xung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hưng phấn:
- Hóa ra là An sư tỷ, tỷ nói Đường Kiếp sẽ không sao, là thật chứ?
An Như Mộng khẽ gật đầu một cái.
Nàng đi về phía trước vài bước, đám người đang chen chúc liền tự động tách ra hai bên, mở ra một lối đi cho nàng.
Đi tới bên cạnh Vệ Thiên Xung, An Như Mộng nói:
- Hắn sẽ không sao hết, học viện Tẩy Nguyệt sẽ giáo huấn hắn, nhưng chắc chắn không phế bỏ tu vi, càng không trục xuất hỏi học viện.
- Tại sao?
- Bởi vì nơi này là học viện Tẩy Nguyệt.
An Như Mộng nói.
Bởi vì nơi này là học viện Tẩy Nguyệt?
Đây là câu trả lời của An Như Mông, nàng cũng không đưa ra lý do nào nữa, chỉ một lý do duy nhất này là đủ rồi.
Bắc Thương Hàn, nghe tới tên này, tâm trí Vệ Thiên Xung như được gõ tỉnh.
Gã từng nghe danh người này rồi.
Học sinh học viện Tẩy Nguyệt kỳ 1814, học sinh năm tám.
Ngọc Môn cửu chuyển, Thoát Phàm Cảnh.
Sau khi Ưng Đường bắt cóc Đường Kiếp, Tẩy Nguyệt phái phái ra cao thủ trong học viện đuổi bắt Ưng Đường, treo giải thưởng nếu hoàn thành nhiệm vụ, Bắc Thương Hàn chính là một trong những học sinh tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nói đến danh tiếng, danh tiếng của Bắc Thương Hàn còn lớn hơn Thích Thiếu Danh nhiều.
Gã tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là học sinh học viện Tẩy Nguyệt, nhưng trên thực tế đã trở thành đệ tử học viện Tẩy Nguyệt. Nhiều năm bên ngoài, cơ bản toàn đi cùng nhóm thượng sư chấp hành các loại nhiệm vụ, coi như đang trong kỳ thực tập.
Hai năm cuối này gã dùng để củng cố tu vi, chỉ là giai đoạn dùng để chiếm lấy nguồn tài nguyên mà thôi.
Không ngờ gã cũng tới đây.
- Bắc sư huynh.
Lúc này thấy Bắc Thương Hàn xuất hiện, tất cả các học sinh đều khom người hành lễ. Gã ta tuy là học sinh, nhưng thân phận tương đương với thượng sư. Nếu nói về tư chất tiềm lực, tương lai không thể lường được, thậm chí ngay cả thượng sư địa vị cũng không bằng gã.
Bắc Thương Hàn chỉ hơi cúi đầu coi như đáp lễ, nhưng không ai cảm thấy gã như vậy là vô lễ cả.
Ngay cả An Như Mộng cũng tiến lên một bước nói:
- Xin hỏi Bắc sư huynh, nếu muốn giáo huấn, thì sẽ giáo huấn như thế nào, mới vừa không mất phong phạm của Tẩy Nguyệt ta, vừa có khả năng cảnh cáo người khác?
Bắc Thương Hàn trả lời:
- Học viện hàng năm đều có chút nhiệm vụ, có một vài nhiệm vụ rất nguy hiểm, hồi đáp cũng rất lớn, đa phần là học sinh năm tám hoặc năm chín mới có thể chấp hành. Nếu hắn vì tranh giành tiên lộ, không tiếc tính mạng, ta nghĩ học viện sẽ thành toàn cho hắn, để hắn có cơ hội lập công. Nếu hắn có thể thành công, tất nhiên đối với ai cũng tốt, nếu hắn không thể, bị giết chết cũng không thể trách học viện không cho hắn cơ hội.
Mọi người nghe thấy vậy, nhất thời đều ngơ ngác nhìn nhau.
Vệ Thiên Xung đờ đẫn nói:
- Sẽ không làm thật chứ? Đây chẳng khác nào dùng mạng đánh cược cả.
Nếu để cho gã được lựa chọn, hiện tại đi chấp hành nhiệm vụ của học sinh năm cuối, thì thà rằng tình nguyện bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi học viện còn hơn. Ít nhất còn bảo toàn được tính mạng, chứ đi làm nhiệm vụ thì quá phiêu lưu rồi.
Thái Quân Dương thì thào nói:
- Ta lại cảm thấy…
- Rất có khả năng đấy.
An Như Mộng tiếp lời.
Cuối cùng,
Đường Kiếp đi ra.
Đám học ính xôn xao vây lấy hắn.
Thái Quân Dương tách mọi người ra, dẫn đầu vọt tới, nhìn Đường Kiếp, nguyên bản muốn nói mấy lời quan tâm, nhưng trong thời khắc này lại quên mất, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đường Kiếp.
Đường Kiếp cười cười:
- Đã lâu không gặp.
Thái Quân Dương ngẩn người, đáp lại một câu:
- Đã lâu không gặp.
Ngớ người một lúc, rốt cuộc cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm cổ Đường Kiếp nói to:
- Dù thế nào chăng nữa, ngươi còn sống trở về là tốt rồi.
Vệ Thiên Xung cũng lầm bầm đi tới.
Gã từng oán hận Đường Kiếp không có mặt trong khoảng thời gian này. Bản thân gã cũng trải qua bao nhiêu gian khổ, oán giận hắn làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng lúc này nhìn thấy Đường Kiếp, oán giận gì cũng không nói nên lời.
Gã ôm chầm lấy Đường Kiếp, nói một câu:
- Trở về là tốt rồi.
Sau đó Thi Mộng cũng tiến lên, ôm lấy Đường Kiếp:
- Trở về là tốt rồi.
An Như Mộng đứng ở phía ngoài, cũng mỉm cười nói:
- Trở về là tốt rồi.
- Trở về là tốt rồi.
Mấy học sinh có giao tình thân thiết với Đường Kiếp cũng tiến lên, cùng nhau lớn tiếng nói.
Lúc này đây, trừng phạt của học viện Tẩy Nguyệt có là gì chăng nữa, cũng không khiến mọi người quan tâm. Chỉ có sự vui vẻ tràn ngập khi thấy bằng hữu trở về, vô số âm thanh chúc mừng vang lên, đám học sinh còn lớn tiếng hoa hô, dường như ngày hôm nay là ngày thắng lợi của mọi người vậy.
Còn những kẻ muốn thấy Đường Kiếp gặp xui xẻo, đối mặt với cảnh này, chỉ có thể bất mãn hừ lạnh rồi rời đi. Chỉ còn đám bằng hữu tốt vây chung quanh Đường Kiếp, lớn tiếng nói cười, tiếng cười như vang vọng cả núi Thanh Vân.
Trên Tây Vọng Các, Tạ Phong Đường nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười, ông lẩm bẩm nói:
- Đám tiểu tử thối này.
Vào ban đêm, đám học sinh Tiêu Dao Xã trở về Thiên Vị Viên mở tiệc chúng mừng Đường Kiếp.
Đương nhiên, Hoa Dương không tới.
Gã đã rời khỏi xã, dùng hành động của mình, để phát tiết bất mãn trong lòng.
Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt và Thư Danh Dương ngồi ở giữa tiếp đãi mọi người, và cũng ở trước mặt mọi người xin lỗi Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng không để ý tới mấy chuyện này.
- Nói như vậy, Bắc sư huynh nói không sai. Ngươi thật sự phải lập công chuộc tội?
Trong bữa tiệc Bình Tĩnh Nguyệt hỏi.
- Đúng thế.
Người trả lời không phải là Đường Kiếp, mà là Trái Quân Dương. Là những người đầu tiên gặp được Đường Kiếp, nên bọn họ cũng biết rõ mọi chuyện. Sau đó dùng giọng điệu của Tạ Phong Đường, cao giọng nói: “Học ính Đường Kiếp, tùy ý làm bậy, giả mạo tội phạm truy nã để tranh giành lợi ích, vốn nên nghiêm trị. Nhưng niệm tình còn trẻ người non dạ, lại lập được công và có biểu hiện ăn năn hối cải…”.
- Lập công? Lập công gì?
Liễu Hồng Yên ngắt lời.
- Chính là dụ ám tử Ưng Đường xuất hiện, giết chết Cố Trường Thanh.
Đường Kiếp trả lời.
- Đừng có ngắt lời ta.
Thái Quân Dương không nhịn được, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Nên đặc biệt cho ngươi một cơ hội, lập công chuộc tội. Từ ngày hôm nay, điểm cống hiến cho học viện là âm một trăm.
- Âm một trăm.
Tất cả học sinh Tiêu Dao Xã đồng thời bật cười ha hả.
- Âm một trăm?
Liễu Hồng Yên và Bình Tĩnh Nguyệt đồng thời thốt lên.
Bảng điểm cống hiến học viện, kỳ thực chính là tiêu chuẩn thí luyện của những học sinh bậc Linh Hồ trở lên, thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ mà đạt được điểm cống hiến, tuy nhiên học sinh dưới bậc Linh Hồ không có tư cách tham gia.
Không dễ dàng mà lấy được điểm trên bảng cống hiến, thường thường mỗi một nhiệm vụ cũng chỉ được từ vài điểm hoặc mười mấy điểm cống hiến. Mà muốn đạt được điểm cống hiến cao, thì phải hoàn thành những nhiệm vụ khá nguy hiểm.
Mà âm một trăm điểm chính là Đường Kiếp hiện tại còn chưa làm gì, mà đã phải trả nợ học viện những một trăm điểm cống hiến.
- Đúng vậy.
Thái Quân Dương cười to nói:
- Không chỉ âm một trăm điểm, mà mỗi một năm còn tăng thêm hai mươi phần trăm. Cho nên trong vòng một năm, nhất định phải tham gia ít nhất một lần, nhất định phải trả được một phần nhiệm vụ, bắt đầu từ năm thứ hai, chính thức tính thêm phần trăm. Nói cách khác, qua một tháng nữa, điểm của Đường Kiếp chính là âm một trăm hai mươi điểm cống hiến.
Y tỏ ra sung sướng khi có người gặp họa, vui vẻ cười to. Mấy người Liễu Hồng Yên hiểu ra, gật đầu nói:
- Nói như vậy, Tạ viện chủ coi như tương đối quan tâm tới Đường Kiếp đấy.
Mấy người Thái Quân Dương vui vẻ, không phải bởi vì Đường Kiếp gặp xui xẻo, mà là bởi vì độ xui xẻo của hắn chưa đủ.
Ít nhất Đường Kiếp còn có quyền lựa chọn nhiệm vụ.
Ít nhất Đường Kiếp còn có quyền trả nợ.
Từ phương diện này mà nói, Tạ Phong Đường đích thực khá là chiếu cố Đường Kiếp rồi.
Nếu thay là người khác, chỉ sợ đã vứt hắn vào một nhiệm vụ nào đó, để hắn chết trong đó là xong chuyện.
- Có còn gì nữa không?
Thư Danh Dương hỏi.
- Viết bản kiểm điểm.
Đường Kiếp trả lời.
Mấy người Liễu Hồng Yên mắt đều trợn lên:
- Chỉ thế thôi?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Không thể ít hơn ba nghìn từ, yêu cầu thành khẩn, nhất định phải sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình.
- Hết rồi?
- Hết rồi.
-…
Đám Liễu Hồng Yên, Thư Danh Dương quay ra nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều bật cười.
Trừng phạt của Tạ Phong Đường, quả nhiên là giơ cao đánh khẽ. Đúng là chỉ cần yêu mến ai đó, dù hắn có phạm phải sai lầm gì cũng đều tha thứ được cả.