Cửu anh quỷ không hề giống với Trạc la yêu cốt vừa nãy, yêu cốt chủ yếu dùng kịch độc hại người, công kích của bản thân ở mức bình thường, nhưng anh quỷ thì lại sắc bén vô cùng, chuyên phá cương khí hộ thể, tà khí của chúng sẽ sát nhập vào cơ thể người sau khi đánh trúng họ, phá nát lục phủ ngũ tạng người đó. Đây là vũ khí giết người lợi hại nhất của Dưỡng Qủy Tông, nếu tu luyện tới mức cao thâm, nghe nói ngay cả Thiên Tâm Tử Phủ chúng cũng giết được.
Anh quỷ của Phù Dư hiển nhiên không thể đạt tới trình độ này, nhưng xem ra cũng đã đạt tới chín chiếc đầu lâu, chắc chắn cũng không hề đơn giản. Cho dù Thoát Phàm Cảnh, thân thể cửu chuyển cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế.
Lúc thấy anh quỷ đang đánh úp tới, Đường Kiếp biết chuyện không ổn, khẽ quát một tiếng, phát động Vô Tương Kim Thân và Lồng Ngưng Thủy, sau đó kéo Hứa cô nương về phía mình, dùng thân thể mình bao bọc nàng ta.
Chín con anh quỷ phát ra tiếng gào rít sắc nhọn, cùng đánh về phía hai người, phá vỡ Lồng Ngưng Thủy, cắn lên trên lưng Đường Kiếp. Đường Kiếp chỉ cảm thấy như có chín lưỡi dao đồng thời đâm vào lưng mình, đau đớn kêu lên một tiếng, tà khí lợi dụng máu chảy ra liền tiến vào trong cơ thể Đường Kiếp.
- A.
Đường Kiếp gầm nhẹ một tiếng, Huyết Luyện Thần Thuật được phát động, cứng rắn chống lại công kích, huyết khí di chuyển xuống dưới, hóa giải sự xâm nhập của tà khí.
- Ngươi không sao chứ?
Hứa cô nương kêu lên.
Đường Kiếp nhe răng nói:
- Rất đau.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Hứa cô nương có chút choáng váng.
Rất đau?
Đây chính là câu trả lời của hắn?
Đây chính là cảm giác của hắn khi bị anh quỷ công kích?
Hai người mặt đối mặt, nhất thời không ai nói gì, thời gian như dừng lại ở giây phút này, giống như cả thế giới chung quanh bị ấn nút “tạm dừng” vậy.
Chính ở giây phút tạm dừng này, bộ dạng vân đạm phong kinh của Đường Kiếp đã in dấu rất sâu trong lòng của vị cô nương này.
Nàng ta nhìn Đường Kiếp, nói:
- Ta tên là Hứa Diệu Nhiên.
- Hả?
Lúc này nói tên của mình, có ý gì vậy?
Đường Kiếp ngẩn ngơ, đúng lúc này Hứa Diệu Nhiên đột nhiên quát:
- Mau tránh đi.
Đường Kiếp ôm lấy Hứa Diệu Nhiên lăn một vòng, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, móng vuốt của Qủy ăn tim cắm vào mặt đất chỗ họ vừa đứng.
Đường Kiếp đẩy Hứa Diệu Nhiên ra, giơ tay ra túm lấy một con anh quỷ đang cắn vào lưng hắn, ném về phía Qủy ăn tim.
Người cũng cùng lúc đó vọt lên, kim quang trên đầu ngón tay lóe lên, đâm thẳng vào mắt Qủy ăn tim.
Qủy ăn tim gào thét đau đớn, sau đó thân hình to lớn như băng tuyết đang tan ra. Cùng lúc đó, vòng tay của Hứa Diệu nhiên bay ra,
đánh thẳng vào lá Cờ tụ hồn, nghiền nát nó.
Đám quỷ vật mất đi chỗ ẩn náu, bắt đầu gào thét chạy toán loạn như ruồi nhặng, Hứa Diệu Nhiên liền khởi động Chuông nhiếp hồn, bắt toàn bộ chúng lại.
Phù Dư đạo nhân thấy cảnh đó liền hoảng hốt.
Sát thủ mạnh nhất trong tay ông ta chính là Qủy ăn tim, chín con anh quỷ và Cờ tụ hồn. Cả ba bảo vật đều đã sử dụng, nhưng cũng đều bị phá hỏng, không còn sức chiến đấu, sợ hãi lui lại vài bước, đột ngột hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
- Chạy đi đâu.
Hứa Diệu Nhiên yêu kiều nói, dải lụa trong tay nàng đột nhiên phóng ra, trói chặt Phù Dư đạo nhân lại. Còn Đường Kiếp bắn ra Ngân Tiêu Châm, xử lý mấy tiểu quỷ răng xanh.
Âm thanh khi chiến đấu của bọn họ đã kinh động không ít người chạy tới xem. Tiểu thư Lý gia nhìn thoáng qua, liền sợ hãi ngất xỉu trên đất.
Điều này khiến cho Đường Kiếp cảm thấy ngạc nhiên:
- Không phải toàn bộ quỷ vật đều bị bắt và tiêu tan hết rồi sao? Chỉ nhìn thấy người bị trói cũng sợ tới mức ngất xỉu?
Hứa Diệu Nhiên lườm hắn một cái, chỉ chỉ vào sau lưng hắn, Đường Kiếp quay đầu nhìn lại, cũng không thấy gì.
- Trên lưng ý.
Hứa Diệu Nhiên tức giận nói.
Đường Kiếp bừng tỉnh, nhận ra còn có tám chiếc đầu lâu đang găm trên lưng mình, vị tiểu thư Lý gia là bị mình dọa ngất.
Đường Kiếp giơ tay lôi chúng ra, nhưng không tóm được, chỉ vào lưng mình nói:
- Giúp đỡ chút.
Hứa Diệu Nhiên cười cười giúp hắn gỡ xuống. Anh quỷ sau khi rời khỏi cơ thể người, lại không có ai khống chế, liền mất đi uy lực, bị Hứa Diệu Nhiên dùng tay bóp nát.
Thấy ám anh quỷ không còn bám trên lưng mình, Đường Kiếp nói:
- Đa tạ.
- Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.
Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Thật không ngờ Phù Dư đạo nhân này khó đối phó như vậy, nếu không có ngươi, một mình ta không thể đối phó với ông ta được. Cũng không ngờ rằng, ngay cả anh quỷ ngươi cũng chống đỡ được, công pháp của Tẩy Nguyệt phái quả nhiên rất tinh thâm.
Nàng ta không biết công pháp đó không liên quan gì với Tẩy Nguyệt phái cả, Đường Kiếp cũng không giải thích, đẩy hết mọi chuyện lên đầu Tẩy Nguyệt phái.
Lúc này Đường Kiếp đang định đáp lời, Hứa Diệu Nhiên đã nói:
- Đừng động đậy…
Nói xong xoay người Đường Kiếp lại, lấy một chút dược liệu trong người ra, bôi lên vết thương Đường Kiếp.
Đường Kiếp muốn không cần, không bao lâu vết thương sẽ lành lại. Tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, rồi lại không nói gì cả, để mặc Hứa Diệu Nhiên bôi thuốc cho mình.
Thuốc mỡ này thanh thanh lạnh lạnh, dưới bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như ngọc, chạy dọc trên lưng, Đường Kiếp cảm thấy rất thoải mái.
Hai người này không để ý tới cả, mặc kệ cả đám ngẩn người đứng nhìn họ.
Tuy Tê Hà Giới có vạn năm lịch sử, rất nhiều phương diện đã khai hóa, nhưng bản chất xã hội vẫn như cũ là xã hội phong kiến. Đừng nói là nữ tử bôi thuốc cho một nam tử xa lạ, ngay cả mặc áo ngắn tay, lộ cánh tay, đều bị coi là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Mấy học sinh như Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt của Tẩy Nguyệt phái, xưa nay trong học viện cãi nhau ầm ĩ, nhưng kỳ mối quan hệ giữa nam và nữ tuân thủ rất nghiêm chỉnh, khi chưa xác định rõ ràng quan hệ, cho dù là nắm tay cũng bị người ta đàm tiếu.
Không ngờ tới một đôi nam nữ mới quen, ban ngày ban mặt, mà nữ tử dám bôi thuốc cho nam tử.
Có người đầu óc cổ hủ, không quan tâm xem chuyện gì xảy ra, đã bắt đầu dậm chân hô lên là không ra thế thống gì, suy đồi phong tục.
Cũng may cũng có người biết nặng nhẹ, vội hỏi xem vừa xảy ra chuyện gì. Đường Kiếp vừa hưởng thụ bàn tay mỹ nhân chăm sóc, vừa tóm tắt kể lại chuyện vừa nãy.
Mọi người vừa nghe thấy Phù Dư Quan chủ là kẻ nuôi qủy hại người, tất cả mọi người đều căm phẫn, không ngừng thoái mạ ông ta. Chỉ có điều khiếp sợ dư âm của uy vậ, nên không dám tiến lên đánh ông ta. Mấy tên tiểu đồng đều bị bắt hết, nhưng ai ai cũng kêu rằng oan uổng, việc Phù Dư đạo nhân làm không liên quan tới mình.
Phù Dư đạo nhân không phục, hét lên:
- Các ngươi thì biết cái gì? Tiên lộ khó đi, có ai tu tiên mà tay không dính máu chứ, có mấy kẻ tu tiên mà chưa từng giết người chứ? Giết vài người thì đã làm sao chứ?
- Ngươi đừng nói bừa.
Có người đầy tớ đỡ tiểu thư Lý gia đứng dậy:
- Tẩy Nguyệt phái là môn phái chính tông, không có làm mấy việc bẩn thỉu như thế này. Hôm nay nếu không có học sinh Tẩy Nguyệt này ra tay, ta sẽ bị ngươi bịt mắt, rồi chờ bỏ mang ở nơi này.
Nói xong liền kích động, lá gan to lên đá một cước vào người ông ta.
- Tẩy Nguyệt phái?
Ông ta cười ha ahr:
- Tẩy Nguyệt phái chó má. Những người tu đạo trong thiên hạ, lục đại môn phái là giết người nhiều nhất. Thiên hạ đều là thắng làm vua thua làm giặc, chỉ là các ngươi vô tri, mới bị lễ giáo trói buộc. Các ngươi nghĩ Tẩy Nguyệt là người tốt? Kỳ thực, bọn chúng chỉ là một đám ra vẻ đạo mạo, là ngụy quân tử mà thôi. Ta nuôi quỷ hại thêm nhiều người nữa, cũng chưa bằng một ý niệm của Tẩy Nguyệt phái các ngươi, giết ngàn vạn người. Ha ha ha ha.
- Đám bôi nhọ tiên chưởng quốc, đáng chết.
Một đám người liền xông lên.
Có rất ít người chú ý tới việc, Đường Kiếp không hề biện hộ cho Tẩy Nguyệt phái, ngược lại chỉ đứng đó trầm mặc.
Lúc đó, hắn đang nghĩ đến vụ tàn sát trong đầm Vân Vụ.
Thiên Diệt Tông.
Chỉ vì dung túng cho hành động của Thiên Diệt Tông, đồng nghĩa với việc Tẩy Nguyệt phái gián tiếp giết chết vô số người Văn Tâm quốc.
Cũng may là ý niệm này vừa lướt qua đầu, Đường Kiếp liền nói:
- Thuật pháp chính là lưỡi đao, đao có thể dùng để giết người, cũng có thể dùng để cứu người, không thể vì có đao trong tay mà định tội họ là kẻ giết người. Nhưng Dưỡng Tông Qủy trong lúc luyện đao, lấy mạng người làm vật tế, là dẫm trên vô số oan hồn để tu thành pháp thuật, nói rằng các ngươi là ta môn ác đồ, cũng đâu có gì sai? Nếu như ngươi cảm tấy Tẩy Nguyệt phái làm điều ác, vậy hãy đi ngăn cản cái ác, chứ không phải ở đây làm chuyện ác độc hơn. Rõ ràng là hạng người tội nghiệt chồng chất, nhưng mở miệng là thốt ra toàn lời hoang đường, đổi trắng thay đen, loại người như ngươi, không phải ta mới thấy lần đầu, cũng không phải là lần cuối cùng.
Đạo sĩ kia vẫn còn chưa phục, nhưng Đường Kiếp cũng không để ý tới ông ta, chỉ nói với đám đông:
- Đã bắt được thủ phạm, cá ngươi chọn người trong đêm xuống núi, báo cho phân đường của Tẩy Nguyệt phái, để họ phái người tới xử lý chuyện này đi. Chúng ta tản ra xung quanh, xem có thứ gì hại người còn sót lại không.
Nói là tìm em còn có thứ gì gây hại sót lại, kỳ thật chính là tìm xem có tìm được lợi lộc gì không. Trên người gã đạo sĩ này không có túi Giới Tử, nếu có thứ đồ gì tốt, chắc cũng cất giấu ở nơi ở của ông ta.
Lý gia liền phái người xuống núi, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên thì đi tới chỗ ở của lão đạo sĩ. Chỉ có điều chỗ ở của lão ta sạch sẽ, cũng không tìm được thứ gì tốt, lục soát cả nửa ngày, mới phát hiện một hốc tối.
Hai người đều mừng rỡ, nghĩ là có bảo bối gì tốt. Mở ra thì thấy có mấy trăm linh tiền, và vài bình đan được cực bình thường, ngay cả một thứ pháp khí cũng không có, hai người đều tức giận đồng thanh nói:
- Thứ này mà cũng phải giấu?
Sau đó cùng nhìn nhau bật cười.
Giết nhiều người như vậy, hại bao nhiêu mạng người, nhưng chung quy lại chẳng có cái gì, lão đạo này đại khái đặt hết tâm huyết vào việc bồi dưỡng đám quỷ vật và tu luyện cảnh giới.
- May mà còn có thứ này.
Đường Kiếp từ trong hốc tối lấy ra một quyển sách, mặt trên đề hai chữ “Qủy kinh”.
Mở ra xem, chỉ thấy trong đó viết đầy các bí pháp nuôi dưỡng quỷ. Xem ra đây chính là điển tịch của Dưỡng Qủy Tông, bên trong có khá nhiều phương pháp mà hiện nay đã không còn tồn tại.
- Kỳ lạ.
Hứa Diệu Nhiên cầm Qủy Kinh lật xem rồi nói:
- Công pháp thượng thừa không phải là không dùng giấy truyền thụ sao? Tại sao ở đây lại có quyển sách truyền dạy chứ?
- Môn phái còn tồn tại, tự nhiên là sẽ không dùng giấy để truyền thụ, phòng ngừa bị người khác học trộm bí pháp. Hiện giờ không môn không phái, tuyệt học không ai kế thừa, làm gì còn có tâm tư mà quan tâm tới điều này, tất nhiên sẽ phải chép lại tuyệt học, đợi người hữu duyên, tiện thể cũng lưu lại vài câu như “nỗ lực vươn lên, tương lai phát triển môn phái phát dương quang đại, chấn hưng môn phái ta”.
Đường Kiếp thuận miệng nói.
Đúng lúc Hứa Diệu Nhiên lật tới trang cuối cùng, nhìn tới dòng chữ bên dưới, cười nói:
- Ngươi thực sự nói trúng rồi, nhìn xem.
Sau đó liền đưa quyển sách qua, chie thấy tờ cuối cùng viết mấy câu hệt như Đường Kiếp vừa nói.
Phù Dư đạo nhân không biết thế nào lại có cơ duyên đạt được Qủy kinh, lại mở ngọc môn, tu luyện từng bước mới đạt được tới thành tựu như ngày hôm nay đấy.
Bất quá lão ta tu hành quá muộn, tư chất lại kém, nên mãi vẫn không vào được Thoát Phàm Cảnh, thực lực bản thân không mạnh, toàn bộ là dựa vào quỷ vật để gây chuyện.
Dù là như thế, cũng khiến cho hai người luống cuống tay chân, nên hai người cũng không khỏi không thán phục pháp thuật của Dưỡng Qủy Tông quả nhiên có chút lề lối.
Đối với Đường Kiếp mà nói, lần chiến đấu này mới thực sự giống với người tu tiên chiến đấu – đối phương gần như toàn dùng pháp thuật để so đấu.
Cũng chính tại lúc này, Đường Kiếp mới ý thức được rằng, ở phương diện pháp thuật, bản thân mình vẫn còn rất kém.
Thứ hắn có thể chân chính có thể khen ngợi chính là mình đồng da sắt. Nếu so về phép thuật, có khi ngay cả Hứa Diệu Nhiên hắn cũng chưa chắc vượt qua được.