Nàng ta đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên nhìn con quỷ.
Con quỷ kia đại khái là chạy trốn váng đầu, vừa thấy có người liền giương manh múa vuốt lao thẳng tới, mưu đồ bảo vệ được bản thân.
Cô nương kia chỉ khẽ cười một tiếng, lấy chiếc chuông trên thắt lưng xuống, nhìn con quỷ lắc lắc.
Một hồi đinh đang vang lên, con quỷ đột nhiên đứng yên bất động, sau đó chỉ thấy cô nương kia vươn nón tay thon dài như ngọc, chỉ vào trán con quỷ. Chợt thấy con quý biến thành một đạo kim quang, rồi bị hút vào trong chiếc chuông.
Cô nương kia lắc lắc chuông, làm như đang nghe động tĩnh bên trong, thản nhiên cười, sau đó lại treo chiếc chuông vào thắt lưng.
Con quỷ cứ như vậy liền bị nàng ta bắt được.
Đường Kiếp cùng Phù Dư Quan chủ đồng thời dừng bước, đều bị màn trước mắt khiến cho ngây người, không biết phải nói gì.
Cuối cùng Quan chủ Phù Dư tiến lên:
- Phù Dư bái kiến thí chủ, ác quỷ kia hung ác vô cùng, may mà nhờ nữ thí chủ ra tay, mới không để cho nó trốn thoát.
Cô nương kia đáp lời:
- Không tính là trợ giúp gì cả, chỉ có điều vừa hay gặp phải một con quỷ, nên tất nhiên sẽ bắt nó lại.
Giọng nói cũng rất trong trẻo êm tai.
Quan chủ Phù Dư nói:
- Nếu đã vậy tại sao thí chú không giết chết ác quỷ này?
Cô nương kia cười giòn giã nói:
- Đó là chuyện của ta, có liên quan gì tới ông chứ?
Nghe giọng điệu như vậy, ý nói con quỷ đó hiện giờ thuộc về nàng ta.
Quan chủ Phù Dư ngẩn ngơ, nhất thời không biết phải nói gì, nên Đường Kiếp tiến lên cười nói:
- Là thế này, ác quỷ nhập vào người của phủ Lý Trung Thư, đã hại chết một người trong đó. Cô nương nếu đã bắt được ác quỷ, tốt nhất là nói với người của Lý gia một tiếng, để cho bọn họ yên lòng.
- Thì ra là vậy.
Cô nương kia ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu nói:
- Được rồi, ta đi cùng hai người, hỏi Lý gia xem họ có đồng ý cho ta mang con quỷ này đi không.
Quan chủ thầm nghĩ người ta dám nói không muốn sao, chỉ có điều hiện giờ cũng chẳng có biện pháp khác, đành phải đồng ý.
Ba người cùng nhau đi lên núi.
Cô nương kia hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt có chút lười biếng, lại mang một chút linh hoạt bướng bỉnh, khí chất phiêu diêu, nhất thời khiến người ta không nắm bắt được tính tình của nàng.
Trên đường đi, quan chủ hỏi danh tính vị, vị cô nương kia lại nói:
- Bèo nước gặp nhau, cần gì phải hỏi nhiều, làm xong việc, ta tự khắc sẽ rời đi.
Quan chủ có chút tức giận:
- Chỉ hỏi để tiện xưng hô thôi.
- Nếu là như vậy… Ta họ Hứa.
- Hóa ra là Hứa cô nương, tại hà Phù Dư, cô nương cũng đã biết, chỉ là một người đã từng tu luyện, còn vị này là học sinh Tẩy Nguyệt tên Đường Kiếp.
Quan chủ giới thiệu với vị cô nương kia.
Nghe thấy Đường Kiếp là học sinh Tẩy Nguyệt, cô nương kia lại nhìn Đường Kiếp, sau đó nói:
- Hóa ra là học viện Tẩy Nguyệt.
Sau đó liền không nói gì nữa, giọng điệu có chút lơ đễnh không xem trọng.
Về phần Quan chủ Phù Dư, tự xưng là người từng tu luyện, trước mắt chỉ ở kỳ Linh Hải, cách Thoát Phàm không xa.
Lúc lên tới đỉnh núi, nhìn thấy người Lý gia đều sợ tới mức co quắp lại, nhìn thấy Quan chủ đều tiến lên hỏi mọi chuyện thế nào rồi.
Nghe thấy Quan chủ nói đã bắt được quỷ, tiểu thư Lý gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe nói Đường Kiếp là học sinh Tẩy Nguyệt, một đám người liền tiến lên bái tạ, tên hầu từng đứng ra răn dạy Đường Kiếp, chẳng còn chút bộ dạng huênh hoang lúc trước, liên tục vả vào miệng mấy cái, sau Đường Kiếp khuyên can mãi, chỉ nói ác quỷ là do Hứa cô nương bắt được.
Vị Hứa cô nương kia đã nói:
- Hiện tại con quỷ này là do ta bắt được, nếu như ngươi không cần, vậy để cho ta xử lý, ngươi thấy được không?
Tiểu thư Lý gia làm gì dám có nửa câu ý kiến, tất nhiên là không ngừng gật đầu đồng ý.
Có tên hầu đứng ra đề nghị nàng ở lại đạo quán vài ngày, giúp chủ tử xua đuổi tà khí.
Kỳ thật quỷ vật đều không phải âm vật chân chính, chỉ là một hình thức tồn tại, càng không lưu lại âm khí hãm hại người, quan niệm này chung quy chỉ là do đám phàm phu tự nghĩ ra để an ủi chính mình.
Hứa cô nương liền nói:
- Mọi chuyện đã xong, ta có thể đi được hay chưa?
Nói xong liền muốn rời đi.
Quan chủ vội nói:
- Hứa thí chủ, xin dừng bước.
- Còn có chuyện gì?
Quan chủ Phù Dư cười trừ nói:
- Cũng không có việc gì, chỉ là sắc trời đã tối, hay là đêm nay thí chủ nghỉ lại đây, vừa hay có thể làm bạn với tiểu thư Lý gia.
- Như vậy thì…
Cô nương suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói”
- Được thôi.
Thấy cảnh này, Đường Kiếp nói:
- Quan chủ Phù Dư có chút bên trọng bên kinh rồi nha, nếu sắc trời đã tối, vì sao không giữ ta lại vậy?
Quan chủ cười nói:
- Đường công tử nói đùa rồi, thực sự phòng khách của đạo quán có hạn, không thể tiếp được quá nhiều khách nhân.
- Ra vậy à, vậy thì đơn giản.
Đường Kiếp nói:
- Tùy ý tìm một gian phòng chứa củi cho ta và em gái ta là được, không cần phòng khách đâu.
Quan chủ có chút do dự:
- Đường công tử là học sinh Tẩy Nguyệt, đối đãi như vậy, sợ là không hay đâu.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Không sao cả, đây là ta tự nguyện.
Nghe giọng điệu của hắn, đêm nay mặc cho thế nào cũng phải nghỉ lại đây.
Quan chủ bất đắc dĩ, đành phải bảo một tiểu đồng thu dọn một phòng chứa củi cho hắn, để Đường Kiếp và Y Y nghỉ lại.
Vừa vào phòng, Y Yliền chỉ vào mũi Đường Kiếp kêu lên:
- Nói, huynh đang định làm gì? Có phải muốn ngắm cô nương xinh đẹp kia không? Người ta ở lại, huynh cũng muốn ở lại.
Đường Kiếp dù thế nào cũng là người tu luyện bậc Linh Hồ, leo núi như đạp trên đất bằng, cái gọi là “sắc trời đã tối, không tiện xuống núi” chỉ phù hợp với người bình thường, đối với hắn thì có làm sao đâu.
Chính vì thế theoY Y thì cái lý do Đường Kiếp đưa ra vô cùng vụng về.
Chỉ là Đường Kiếp không ngờ nàng lại nghĩ nguyên do là vì Hứa cô nương, nên nhất thời chưa biết phải nói gì, lòng thầm nghĩ, ghen là thiên phú của các tiểu cô nương, không cần phải dạy.
Chỉ có thể ôm nàng vào lòng:
- Nha đầu ngốc, không đượn nói linh tinh.
- Huynh chính là vậy mà.
Y Y hầm hừ không để ý tới hắn, ôm tiểu hổ nói:
- Đi, Bảo nhi, chúng ta không để ý tới tên đại sắc lang này nữa.
Rồi tự đi sang một bên chơi đùa với tiểu hổ.
Đường Kiếp không biết phải nói gì, chỉ có điều ngay sau đó, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng, ánh mắt lộ ra tia nhìn sâu xa.
Màn đêm buông xuống.
Trên núi Tiên Nữ mọi thứ đều yên tĩnh.
Bước ra khỏi phòng, Đường Kiếp lững thững đi dạ vòng quanh, vô tình lại đến khu trạch viện lúc sáng, bắt gặp Hứa cô nương cũng đang ở trong viện.
Nàng ta đang ngồi trên một chiếc ghế dá trong sân, thay đổi duy nhất là bên trong mặc một bộ áo chẽn màu hồng nhạt, lộ ra hai cánh tay như ngó sen, trên cổ tay còn có một chiếc vòng vàng. Nàng ta đang chống cằm, ngẩn ngơ như đang suy nghi điều gì.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, cô nương kia quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy là Đường Kiếp, ánh mắt lại rời đi, ra vẻ như biết trước là Đường Kiếp sẽ tới, nhưng không nói lời nào, lại quay đi tiếp tục ngẩn ngơ suy nghĩ.
Nhìn cô nương kia như vậy, Đường Kiếp cười cười:
- Hứa cô nương, không biết con quỷ cô nương bắt được ban ngày có còn không?
Cô nương tiện tay tháo chiếc chuông xuống, ném cho Đường Kiếp, Đường Kiếp trực tiếp giơ tay bắt lấy chiếc chuông.
Chiếc chuông này có thể bắt quỷ, cũng coi như một loại pháp bảo, nhưng nàng ta lại không thèm để ý.
Đường Kiếp ngây người, cầm chuông lật đi lật lại xem, nhất thời không biết sử dụng thế nào, chợt nghe giọng nói như chuông bạc của cô nương kia vang lên:
- Xoay chiếc chuông nhỏ một vòng, tự nó sẽ mở ra.
Đường Kiếp làm theo lời nàng ta, chỉ thấy trong chiếc chuông thoát ra một làn khói, ác quỷ ban ngày hiện ra, đang hấp hối, chứ không còn bộ dạng hung ác ban ngày.
Đường Kiếp vận linh khí bao lấy đầu ngón tay, túm con quỷ lại, nhìn kỹ lẩm bẩm:
- Âm hoa ngưng kết, quả nhiên là quỷ nguyên mới có, thật không ngờ thực lực thấp kém như vậy, lại có thể ngưng kết được quỷ nguyên, thật kỳ quái.
Trong bóng thân thẻe con quỷ, mơ hồ thấy một điểm màu đỏ đang phát sáng mờ mờ.
Ban ngày khi chiến đấu, Đường Kiếp không nhìn rõ lắm, nhưng hiện giờ là ban đêm nên nhìn rất rõ ràng, điểm đỏ đó nằm ở chỗ rốn của con quỷ nửa người.
Ngón tay Đường Kiếp ấn vào người con quỷ, con quỷ hoảng hốt muốn tránh né, nhưng không tránh thoát được.
Tay Đường Kiếp chui vào trong làn khói, ngay khi tiếp xúc với điểm màu đỏ, Hứa cô nương đột nhiên nói:
- Đừng đụng vào nó.
Tay Đường Kiếp dừng lại, chậm rãi thu về:
- Cô nương biết đó là cái gì?
- Huyền mẫu âm trá châu.
- Huyền mẫu âm trá châu?
Đường Kiếp nghe thấy ngạc nhiên:
- Chẳng trách con quỷ này yếu đuối như vậy, không ngờ xuất ra được tinh hoa quỷ nguyên, quả nhiên là con quỷ do con người nuôi dưỡng.
Nói đến đây, trong lòng Đường Kiếp bắt đầu tức giận.
Huyền mẫu âm trá châu là một pháp khí ác độc trong tu giới, chuyên hút dương khí tinh hoa trên cơ thể con người, nếu là dùng cho quỷ vât, có thể nói đây là hạt nhân để tạo ra quỷ nguyên.
Yêu đan, tinh hạch, quỷ nguyên, quái tủy đều là những bảo vât khó đạt trong giới tu tiên, lại đều là những thứ có giá trị và cô cùng quý hiếm.
Trong đó yêu đan có thể tăng cường khí lực sức mạnh cơ thể, tinh hạch đại bổ linh khí, quỷ nguyên tăng cường sức mạnh tinh thần, quái tủy là một nguyên tố pháp thuật uy lực.
Trong bốn thứ này, yêu thú nhiều nhất, bởi vậy yêu đan cũng dễ lấy được nhất. Qủy quái ít nhất, nên quỷ nguyên và quái tủy cũng rất hiếm thấy.
Vật càng hiếm thì càng quý, giá trị của quỷ nguyên cũng theo đó mà tăng lên, nghe nói dù là loại cấp thấp nhất, cũng dễ dàng bán được mấy vạn linh tiền.
Chỉ có điều quỷ vật vốn hiếm thấy, quỷ vật có được quỷ nguyên còn hiếm thấy hơn, và khó đối phó hơn nhiều.
Chính vì thế, có người tu luyện đã nghĩ ra Huyền mẫu âm trá châu.
Huyền mẫu âm trá châu nếu được đặt vào trong cơ thể quỷ vật, thông qua phương pháp nuôi dưỡng quỷ vật, có thể bồi đắp thành quỷ nguyên cho chính mình sử dụng.
Vài ngàn năm trước, việc làm kiểu này từng hoành hành một thời gian, trong đó nổi danh nhất chính là Dưỡng Qủy Tông.
Huyền mẫu âm trá châu chính là do Dưỡng Qủy Tông phát minh ra đấy.
Huyền mẫu âm trá châu bởi vì hút tinh khí của cơ thể người, cho dù là người tu cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chính vì thế nên Hứa cô nương kêu hắn đừng đụng vào.
Tuy nhiên phương pháp nuôi dưỡng quỷ sát hại rất nhiều sinh mệnh, cho nên rất nhanh bị người tu tiên lên án. Dưỡng Qủy Tông như phù dung sớm nở tối tàn, dần dần biến mất trong chiều dài lịch sửu, Huyền mẫu âm trá châu cũng trở thành cấm khí, người tu không được phép luyện chế.
Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy.
- Không ngờ ngươi lại không biết?
Hứa cô nương quay đầu nhìn Đường Kiếp:
- Ta còn tưởng rằng ngay lúc đó ngươi đã nhìn ra.
Đường Kiếp cười nói:
- Ban đầu quỷ vật nhập vào con mèo chiến đấu với ta, sau khi hiện hình liền chạy trốn, ta chỉ kịp nhìn thoáng qua, không thấy rõ, sau đó lại bị cô nương bắt mất, làm sao mà xác nhận được chứ?
- Vậy tại sao cô nương còn muốn lưu lại?
Cô nương đó khuôn mặt đang tươi cười đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
Đường Kiếp thấy biểu hiện của nàng ta như vậy, đầu tiên ngẩn người, sau đó liền hiểu ra. Hơn phân nửa là cô nương này đã hiểu nhầm, cũng nghĩ Y Y được nuôi dưỡng với mục đích như vậy, nên cười nói:
- Ta tuy rằng không biết con quỷ này được người ta nuôi dưỡng, nhưng biểu hiện của Phù Dư Quan chủ có chút cổ quái. Ông ta rõ ràng đang tu hành, nhưng khi quỷ vật xuất hiện lại không hề có biểu hiện gì coi như chưa từng phát hiện ra nó, lại càng không có bất cứ hành động nào. Đợi đến khi ta sắp bắt được con quỷ thì mới ra tay, nhưng hành động của ông ta ngược lại khiến con quỷ càng chạy nhanh hơn, thực là đáng ngờ. Sau khi cô nương bắt được con quỷ này, ông ta lại tỏ ra quá mức thân thiết, cứ mời cô nương lưu lại một đêm. Nếu ta không thấy được trong chuyện này, thì mới gọi là kỳ lạ.
Nói đến đây, Đường Kiếp đã cao giọng nói:
- Ta nói không sai chứ, Phù Dư Quan chủ?
Sau điện có một chút ánh sáng, một bóng người lờ mờ hiện ra.