Nhìn theo ngón tay của Triệu Tân Quốc, Cố Trường Thanh nhìn khuôn mặt tiều tụy của mọi người.
Trong khoảng thời gian này, người của Ưng đường lúc nào cũng mệt mỏi, phải liều mạng chạy trốn, tránh né sự đuổi giết của Tẩy Nguyệt phái, kỳ thật đã rất mệt mỏi sắp không chịu nổi nữa rồi, chẳng qua là vẫn cố gắng chịu đựng.
Nhưng mà cái gì cũng có giới hạn, người tu chân cũng là người, cuối cùng rồi cũng tới thời điểm giới hạn.
Bảy ngày chạy trốn, bọn họ cũng tạo ra nhiều kỳ tích, nhưng cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn mới tạo ra được nó.
Người của Ưng đường phần lớn đã chết trận, mà ngay cả các ám tử trong Văn Tâm quốc cũng bị Cố Trường Thanh điều động, vì Ưng đường mà chấp hành nhiệm vụ, thậm chí chấp nhận bại lộ thân phận.
Trong Văn Tâm Quốc Thiên Thần Cung đã bố trí hơn ba trăm ám tử, nhưng lần này chỉ trong bảy ngày, liền chết trận hơn ba mươi người, hơn bốn mươi người bị bại lộ thân phận, còn những người còn lại thì ít nhất cũng có một nửa bị liên lụy, sớm hay muộn cũng bị bại lộ.
Hiện giờ, nhân thủ mà Cố Trường Thanh mang theo, ngoại trừ Đường Kiếp, thì còn lại năm người, những người còn lại thì bị giết trong lúc chạy trốn, hoặc là nhận lệnh ở lại ngăn địch mà chết
Mới đầu Triệu Tân Quốc còn có thể nhẫn nại, nhưng sau bảy ngày, hắn cũng không nhẫn lại được nữa rồi.
Và mọi người ở nơi này đều có thân phận khác nhau, phụ thân của hắn là Thiên Tâm chân nhân, kỳ thật hắn muốn kiếm điểm cống hiển, nhưng hắn chưa bao giờ có cơ hội kiếm được điểm cống hiến.
Lần này bắt được Đường Kiếp, khiến cho hắn có hy vọng có điểm cống hiến, lúc này chỉ cần Cố Trường Thanh nói gì hắn cũng nghe theo, cho dù mọi người có chết trong trận tập kích ở rừng trúc, thì đối với hắn cũng không là gì, chỉ cần có thể sống trở về Mạc Khâu, lấy được công huân, lấy danh vọng và địa vị của phụ thân, tất nhiên là sẽ lấy được ưu đãi rất lớn.
Nhưng sau khi bắt được Đường Kiếp nhưng lại không lấy được Binh giám, mà suốt ngày phải chạy trốn làm cho bọn họ cực kỳ mệt mỏi, cũng làm cho vị thiếu gia này chịu nhiều đau khổ.
Thiếu gia chưa hẳn là người ương ngạnh, nhưng chắc chắn thiếu gia không thể chịu khổ được, nhưng bay giờ hắn có thể chịu đựng trong bảy ngày là một kỳ tích.
Mãi cho tới hôm này, hắn không chịu đựng nổi mà lao ra ngoài.
Thấy một màn này, trong mắt Đường Kiếp hiện lên một nụ cười.
Hắn biết rằng, cơ hội mà mình chờ đợi cuối cùng cũng đã tới rồi.
Đã trải qua nhiều vất vả, trả giá rất nhiều, đâu chỉ có mình Triệu Tân Quốc, mà những người khác cũng thấy bất mãn. Chẳng qua do khiếp sợ uy phong của Cố Trường Thanh, nên rất nhiều người không giám nói gì.
Khi đối mặt với chỉ trích của Triệu Tân Quốc, Cố Trường Thanh trả lời: -Ta biết là mọi người rất vất vả, tuy nhiên chúng ta tốn thời gian ba năm, chính là vì lúc này. Vì lấy được Binh giám, chúng ta đã trả giá rất nhiều, đã chết rất nhiều người. Chẳng lẽ mọi người lại hy vọng bỏ dở giữa chừng sao?
Triệu Tân Quốc cười nhạt nói: -Vấn đề là làm sao ngươi khẳng định việc này sẽ có kết quả? Có lẽ sẽ giống mấy lần trước, vẫn là không có hồi báo à?
-Ta có thể đảm bảo. Cố Trường Thanh nghiêm chỉnh trả lời: -Chính vì như thế, chúng ta lại càng không thể buông tha cơ hội này.
-Truyện cười, người biết Binh giám ở nới nào nhưng không cách nào bắt người ta nói ra, lại muốn tự mình đi tìm, đúng là bỏ gần lấy xa!
-Vậy ngươi đi hỏi đi! Nếu người có thể hỏi được, công lao này coi như tăng cho ngươi! Cố Trường Thanh tức giận nói.
Triệu Tân Quốc lập tức im lặng.
Truyện cười, trong mấy ngày qua vì muốn biết Binh giám ở nơi đâu từ trong miệng Đường Kiếp, mà bọn họ đã nghĩ ra không biết là bao nhiêu phương pháp rồi.
Thế nhưng người này cứng mềm không chịu, vẫn không nói ra, cho dù là nịnh nọt uy hiếp, hắn cũng chỉ cười lạnh rồi giơ cổ ra, như kẻ vô lại thống khoái chờ đợi cây đao hạ xuống.
Lúc này Cố Trường Thanh nhẹ nhàng đem vấn đề nan giải này cho hắn, hắn nhất thời cũng chỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến tới đánh một trận quyền cước lên người Đường Kiếp.
Cuối cùng rút đao ra nhắm ngay cổ Đường Kiếp: -Cũng bởi vì người, Ưng đường của ta tử thương vô số, không giao ra Binh giám, giữ lại ngưới có ích lợi gì? Không bằng một đao chém chết ngươi, tất cả mọi người đều không được gì!
Đường Kiếp lười biếng trả lời: -Tẩy Nguyệt phái vồn không có ý định lấy Binh giám, thì làm gì có chuyện tất cả mọi người đều không được lợi.
Triệu Tân Quốc nhìn Đường Kiếp chủi thề một tiếng:
-Ngươi thối lắm! Vậy bọn họ vì cái gì mà giống như chó điên truy đuổi bọn ta? Không phải vì Binh giám thì bọn họ lại liều mạng như vậy? Vì tính mệnh của một học sinh, như vậy là không đáng giá!
Đường Kiếp cưới ha hả nói: -Tính mệnh của một học sinh thì không đáng tiền, nhưng Ưng đường của Thiên Thần Cung và thêm vô số ám tử chết cùng, thì đáng giá vô cùng.
Khi lời này đến tai Cố Trường Thanh, toàn thân hắn run lên: -Ngươi nói cái gì?
-Ngươi biết ta đang nói gì. Trong mắt Đường Kiếp hiện ra sự trào phúng: -Biết khi vượt ngục không? Khi người còn trong ngục giam, muốn thoát ra ngoài, nhưng lại không biết là khi ngươi bắt đầu ra khỏi nhà giam, thì lúc đó chính là thời điểm bắt đầu sự đau khổ của các ngươi. Đối với các ngươi thì, mong muốn nhất của các ngươi là bắt được ta. Thế nhưng ngươi lại không để ý khi bắt được ta, cũng chính là lúc bắt đầu sự đau khổ của các ngươi.
Trong lòng mọi người đồng thời phát lạnh.
Chẳng lẽ, nguyên nhân Tẩy Nguyệt phái tấn công, là do Đường Kiếp tương trợ, từ lúc mới bắt đầu thì đó đã là một cái bẫy?
Nói như vậy...
Bọn họ liền không giám nghĩ.
Đường Kiếp từ từ nói: -Kỳ thật các ngươi sớm đã có đáp án, chỉ là cho tới bay giờ các ngươi vẫn không tin thôi. Người xưa có câu tục ngữ, kể về người hàng xóm mất búa. Có người, trong một ngày hắn đánh mất cây búa, hắn nghi ngờ hàng xóm trộm của hắn, nên hắn nhìn thế nào cũng thấy hành vi của tên hàng xóm đó là một tên trộm. Nhưng sau một thời gian, đột nhiên hắn tìm lại được cây búa, thì hắn lại nhìn hàng xóm của hắn như thế nào cũng không giống tên ăn trộm. Nếu ngươi hoài nghi một người nào đó, thì du hắn có làm cái gì cũng đều khả nghi. Nêu ngươi không nghi ngờ hắn thì cái gì ngươi cũng tin tưởng hắn. Đó là một lối suy nghĩ đáng sợ, làm cho người ta không nhìn thấy sự thật. Kỳ thật có rất nhiều chuyện sau khi suy nghĩ lại, thì liền thông suốt, chỉ là cho tới bay giời các ngươi không ai chịu suy nghĩ.
Nói xong, Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn về phía mọi người tiếp tục nói: -Các ngươi cũng như thế. Các ngươi đều cảm thấy tất cả chứng cứ đều chứng minh ta là Đường Kiếp, nhưng thật ra thì các ngươi đều hi vọng ta chính là Đường Kiếp. Cho nên ngươi không nghi tới điều khác, cũng không nhìn thấy khả năng khác. Các ngươi có thể thử. Nghĩ ta không phải là Đường Kiếp mà suy xét vấn đề, hồi tưởng lại tất cả các những gì đã phát sinh? Thì các ngươi sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề, liền có thể giải thích hết tất cả.
Thanh âm của Đường Kiếp cứ như u linh quanh quẩn bên tai mọi người, sắc mặt của Cố Trường Thanh liền thay đổi, hắn lắc đầu liên tục: -Không... Điều này là không có khả năng...
Nhưng lại có người chưa hiểu, Triệu Tân Quốc vội hỏi: -Các người rốt cuộc đang nói cái gì? Tại sao ta lại không nghe ra? Cái gì lại không có khả năng?
Hắn túm cổ Đường Kiếp hô to: -Rốt cuộc ngươi đang nói gì?
Nhưng mà hắn có hô thế nào, điên cuồng đánh, Đường Kiếp cũng không để ý tới hắn.
Hắn chỉ có cười lạnh nhìn Cố Trường Thanh.
Trong đầu Cố Trường Thanh không ngừng quanh quẩn những lời nói của Đường Kiếp.
“Ấn tượng ban đầu là một loại suy nghị đáng sợ...”
“Ngược lại nếu suy nghĩ một chút...”
“Thử coi ta không phải là Đường Kiếp mà nhìn vấn đề...”
Thân thể của Cố Trường Thanh không ngừng run rẩy.
-Không, điều này không có khả năng! Hắn lắc đầu liên tục.
Nhưng trong đầu hắn lại có một âm thanh khác nói cho hắn biết, việc này hoàn toàn có khả năng!
Cái này rất hợp lý!
-Tẩy Nguyệt phái... Con ngươi của hắn chợt phóng đại, nhìn về phía Đường Kiếp:
-Tất cả đều là trò quỷ của Tẩy Nguyệt phái? Bọn họ cố ý phái ngươi giả mạo Đường Kiếp, dẫn dụ chúng ta mắc câu?
-Ngươi nói cái gi? Các đệ tử Thiên Thần Cung khiếp sợ nhìn Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh lẩm bẩm nói: -Vì sao lúc người nhập học lại cố ý hô tên của mình? Vì sao bọn ta lại dễ dàng tìm kiếm được dấu vết của ngươi? Vì sao ngươi dễ dàng được truyền bí điển? Vì sao khi ta bắt ngươi, Tẩy Nguyệt phái liền tìm tới tận cửa... Bởi vì tất cả là do Tẩy Nguyệt phái an bài! Từ ba năm trước bọn họ đã biết chúng ta tìm kiếm Đường Kiếp, liền bắt đầu từ lúc đó đã dùng kế để bịt mắt chúng ta, thuận tiện có thể tìm được Đường Kiếp. Đương nhiên trong lúc thiết yếu, có thể dùng làm mồi câu, hấp dẫn chúng ta mắc câu. Khi chúng ta tin tưởng ngươi là Đường Kiếp, lại liều lĩnh công khai bắt ngươi đi, cũng cho Tẩy Nguyệt phái có lý do chính đáng tấn công bọn ta!
-Mục đích ban đầu của bọn bọ là chúng ta!
Đây chính là nguyên nhân ngươi nhắc nhở chúng ta tập kích! Đây cũng là nguyên nhân ngươi giúp chúng ta rời khỏi!
-Bởi vì khi chúng ta chạy trốn khỏi Tẩy Nguyệt phái, thì trong quá trình chạy trốn đó, sẽ bức tất cả ám tử của chúng ta, xóa sạch toàn bộ những ám tử àm chúng ta tốn nhiều năm và công sức an bày!
Nói tới đây Cố Trường Thanh liền đứng lên, căm tức nhìn Đường Kiếp: -Từ đầu tới cuối, ngươi đang cố gắng giả mạo Đường Kiếp!
Theo như Cố Trường Thanh nói, một bức tranh tự động hiện ra trong đầu mọi người.
Từ đầu cao tầng Tẩy Nguyệt phái đã bí mật bầy mưu, đầu tiên là chọn một thiếu niên lấy thân phận cô nhi đầu nhập vào Vệ gia, sau đó lấy thân phần người hầu học tiến vào học viện, sau đó trước cửa Tẩy Nguyệt phái trình diễn màn “Ta là Đường Kiếp” diễn thật là tốt...
Từ lúc đó, Thiên Thần Cung lập tức chú ý tới “Đường Kiếp”, bị hắn dắt mũi đi, sau đó cuối cùng không để ý tới hậu quả mà mạnh mẽ bắt Đường Kiếp, nhờ đó mà Tẩy Nguyệt phái có cơ hội.