Bên ngoài rừng trúc, Triệu Hi Lương đang dốc toàn lực để phá trận, linh khí tronng tay như vạn sợi tơ, giăng đầy khắp nơi, không ngừng quấy nhiễu chuyển động của trận pháp.
Khi gã xuống tay, Thanh Cương trận đã lâm vào trạng thái vận hàng không nhanh nhạy, Đỗ môn có khói bốc lên, biến hóa càng lúc càng khó lường.
Thấy cảnh này, Triệu Hi Lương cất tiếng cười ha hả:
- Mặc dù Ưng Đường bày Thanh Cương trận, nhưng người bày trận hiển nhiên không có mặt ở đây. Có trận mà không có người khống chế, chẳng khác nào có thành mà không có binh sĩ, đại trận này không có khả năng làm khó dễ được ta.
Gã từ phía xa nhấn xuống một cái, một bàn tay khổng lồ đã ấn xuống áp chế Thanh Cương trận. Nhưng lúc này, đột nhiên có hơn mười bóng người bay từ trong trận ra.
Trong đó có một người, thân thủ nhanh như tia chớp, nhắm thẳng vào mi tâm của Triệu Hi Lương.
Triệu Hi Lương kinh hãi, chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn ra đối phương là người tu bậc Thoát Phàm Cảnh, tuyệt không dám cứng rắn chịu một kích này, chỉ có thể nhịn đau thu tay lại, hai tay liên tục đánh ra chưởng ảnh, che kín không gian trước người lại. Chỉ nghe thấy tiếng ba ba vang dội, kiếm quang và chưởng phong đánh tới, tạo ra linh triều kinh người. Triệu Hi Lương kêu lên một tiếng trầm đục lui về phía sau mấy bước, một kiếm này tuy rằng gã đỡ được, nhưng chỉ có điều Thanh Cương trận nguyên bản đã sắp bị phá, sau đòn tấn công này đã ổn định lại như cũ.
- Khốn khiếp.
Triêu Hi Lương tức muốn ói máu.
Ánh sáng trong Đỗ môn càng lúc càng lan rộng, đã trở lại như cũ, không chỉ có vậy, một đạo Thanh Cương từ trong đó cuốn ra, bắn thẳng về phía Triệu Hi Lương, bức Triệu Hi Lương thối lui.
Cùng lúc đó, người xuất kiếm chém gã lúc trước cũng đang đuổi sát phía sau, kiếm khí chém ngang dọc, liên tiếp chém ra ba đạo kiếm quang về phía Triệu Hi Lương.
Gã biết mình chắc chắn sẽ chết. Khoảnh khắc này, điều duy nhất gã muốn làm là dùng hết khả năng kéo một kẻ Thoát Phàm Cảnh chết cùng.
Chỉ có điều, ngay cùng lúc gã xuất kiếm, một tiếng hừ nhẹ chợt vang lên bên tai.
Tiếng hừ như một tiếng chuông, chấn động khiến gã đầu váng mắt hoa, kiếm trong tay khựng lại, không thể đâm xuống.
Một bàn tay màu xanh từ phía xa xuất hiện, mau chóng tiến lại gần dùng tốc độ chớp mắt úp từ trên cao uống, vỗ vào lồng ngực gã.
Thân thể gã loạng choạng, nhìn vào lồng ngực mình, chỉ thấy hình bàn tay in ở trước ngực mình.
- Ất Mộc Thanh Nguyên chưởng… Tạ Phong Đường…
Gã chỉ có thể lẩm bẩm vài từ, ngay sau đó, thân thể hắn ngã xuống, quần áo thân thể đều biến thành bột phấn, một trận gió thổi qua, quét theo toàn bộ tro bụi.
Một kích đắc thủ, Tạ Phong Đường liền xông tới, đánh một chưởng lên người đứng ở trước rừng trúc.
Chưởng này vừa đánh ra, mang theo phong vân, chỉ thấy xa xa gió thanh cương bao phủ, gió cương phong hình thành hàng ngàn vạn mũi tên gió, đánh úp về hướng Tạ Phong Đường, kéo theo cả một trận triều phong.
Phá trận thất bại, Tạ Phong Đường đã quyết định tự mình ra tay, dùng biện pháp mạnh phá trận.
Thấy gió thanh cương từ Thanh Cương trận đánh úp lại, Tạ Phong Đường hét lớn một tiếng, song chưởng liên tục đánh ra liên tiếp hơn mười chưởng, đánh vào không trung, chấn động không khí, hình thành hơn mười cơn lốc xoáy như long xa nhảy múa điên cuồng, nghênh đỡ gió thanh cương đanh thổi tới. Hai cỗ linh triều trong nháy mắt đã chạm vào nhau, cả bầu trời bị màu xanh bao phủ, giống như thế giới cũng biến thành màu xanh vậy.
- Nguyệt Nhi.
Tạ Phong Đường nghiến răng thốt lên.
Ti Nguyệt Nhi cầm một lẵng hoa từ trên không trung bay tới. Tay nhấc lên, ném lẵng hoa xuống dưới, hoa như mưa trút xuống, nở thành muôn vàn màu sắc khác nhau, đồng thời cũng chặn đứng thanh vũ phong cương.
Sau đó Tân Việt Khổ đạo nhân và thượng sư Tẩy Nguyệt đều ra tay, đều tiến lên chặn lại thanh vũ cương phong.
Mặc dù Thanh Cương trận hùng mạnh,nhưng chung quy cũng không chống đỡ được các thượng sư Tẩy Nguyệt cùng lúc ra tay, cuối cùng dần dần không chống đỡ nổi nữa.
Lúc này từ trong trận có một đạo ánh sáng màu vàng ẩn hiện, Tạ Phong Đường nhìn thấy vậy, liền kêu lên:
- Qủa nhiên là Đại Ngũ Hành Độn Địa pháp, toàn lực ngăn canr.
Vù vù vù.
Vài người thượng sư đồng thời giơ tay lên, đánh về phía ánh sáng màu vàng trong trận, linh khí kích động, khiến trận pháp hỗn loạn.
Thấy cương phong trong trận dần tiêu tan, không còn khả năng chống đỡ. Đúng lúc này, trong trận bỗng nhiên có ánh sáng màu xanh mãnh liệt phát ra, một đạo hỏa quang từ trên trời giáng xuống, nện vào chính giữa trận pháp, rít gào cuốn ra, tạo thành ánh sáng ngút trời màu vàng.
Tạ Phong Đường ngẩn ra:
- Thiên hỏa từ nơi nào đến vậy?
Triệu Hi Lương ở phía sau nhìn thấy vậy, sắc mặt đại biến:
- Không hay rồi, thiên hỏa đốt mộc, dùng hỏa sinh thổ, đây là đang gia tốc cho Đại Ngũ Hành Độn Địa pháp, bọn họ có cao nhân trận đạo ra tay tương trợ.
Nếu như nói lúc trước có kẻ ra tay là do trùng hợp, vậy thì lần này thiên hỏa rót xuống không thể là trùng hợp được nữa.
Ngũ hành tương sinh, hỏa sinh thổ.
Học viện Tẩy Nguyệt bày ra Tỏa Thiên Cục, thì cũng phải đoán được đối phương sẽ dùng Đại Ngũ Hành Độn Địa Pháp để đối phó, chính vì vậy mà không ai trong số họ sử dụng pháp thuật hệ hỏa, chính là để phòng ngừa đối phương lợi dụng nó để làm gia tốc.
Không ngờ tới đối phương lại lợi dụng tính mộc của Thanh Cương trận, dẫn động thiên hỏa, phá vỡ kế hoạch của học viện Tẩy Nguyệt.
Lúc này đây, mọi người đều trở nên vội vã, toàn lực xuất kích, linh khí ngút trời. Thanh Cương trận cuối cùng cũng không duy trì nổi, dưới sự tấn công dồn dập đang từ từ tan rã.
Tạ Phong Đường như cơn gió xuyên qua rừng trúc, đánh ra phía trước một chưởng.
Chưởng này mang theo vô vàn thanh khí, trực chỉ vào ánh hào quang. Cùng lúc đó, ánh sáng màu vàng cũng thả ra một mãnh liệt. Một tiếng nổ vang dội phát ra, sau đó liền biến mất, để lại một hố sâu rộng trên mặt đất.
- Khốn khiếp.
Trơ mắt nhìn kẻ địch trước mắt nhìn biến mất, Tạ Phong Đường tức giận rống lên.
- Để bọn họ chạy thoát rồi?
Ti Nguyệt Nhi từ trên không trung hạ xuống, nhìn chung quanh một chút rồi ngơ ngác hỏi.
Các thượng sư của Học viện Tẩy Nguyệt liên thủ ra tay, còn có thêm cả Tạ Phong Đường chấp chưởng đại cục, nhưng vẫn để mấy tên tiểu tử kia chạy thoát, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đúng là mất mặt Tẩy Nguyệt phái mà.
Tạ Phong Đường tức giận hừ một tiếng:
- Chỉ cần bọn họ mang theo Đường Kiếp, chạy đến đâu cũng thế thôi.
Nói xong phất tay một cái, biên lai vay tiền của Đường Kiếp đã nằm trong tay ông ta.
——————————————
Ánh sáng màu vàng hiện lên, hơn mười người đột nhiên xuất hiện trên một cánh đồng rộng bát ngát.
Vừa xuất hiện, một người trong số đó đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã lăn ra đất.
- Chu Vận.
Cố Trường Thanh hô lên, chạy tới đỡ lấy người thuộc hạ Ưng Đường, chỉ thấy người đó đã chết.
Chưởng kia của Tạ Phong Đường, dù không đủ khả năng giữ bọn họ lại, nhưng vẫn thừa sức khiến mọi người bị thương không nhẹ. Người tên là Chu Vận này bị công kích trực diện, người thì tới được đây, nhưng mệnh thì lưu lại đó.
Nhìn người thủ hạ chết trước mặt mình, trong lòng Cố Trường Thanh không khỏi đau buồn.
Quay đâu nhìn sang bên cạnh, đếm một chút, phát hiện chỉ còn có mười năm người.
Ở thành Vạn Tuyền Ưng Đường có hơn bốn mươi thuộc hạ tài giỏi, chỉ một trận chiến đã thương vong hơn phân nửa.
- Đường Kiếp.
Một tiếng hét vang lên.
Một gã Ưng Đường xông tới kéo Đường Kiếp gầm lên:
- Tất cả đều bởi vì ngươi, đều bời vì ngươi.
Gã điên cuồng đấm đá vào người Đường Kiếp.
Đường Kiếp chỉ lạnh mặt nhìn lại gã, cũng mặc cho dã phát tiết.
Hắn chỉ thấp giọng nói:
- Người lần trước đánh ta, vừa mới chết đấy.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Gã thủ hạ Ưng Đường phẫn nộ cực điểm.
Đường Kiếp lắc lắc đầu:
- Ta từ trước tới giờ chưa uy hiếp ai bao giờ.
Kẻ đó tức quá hóa cười, níu lấy cổ Đường Kiếp gào lên:
- Bây giờ ta sẽ làm thịt ngươi, xem ngươi…
- Cổ Bách dừng tay.
Cố Trường Thanh quát ra một tiếng.
- Ưng chủ.
Người tên là Cổ Bách lập tức đứng im.
Cố Trường Thanh lạnh lùng nói:
- Tiến vào Ưng Đường, đi nước Văn Tâm, vận mệnh của mọi người đều đã được ấn định. Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ trở về quê hương, hai là nhiệm vụ thất bại, chết nơi tha hương. Chuyện trong kiếp này, hoặc là giết người hoặc là bị giết mà thôi. Có người huynh đệ đã ra đi, tất nhiên chúng ta sẽ thương tâm, nhưng cũng không thể để bọn họ chết vô ích. Ngươi không cần ta phải giải thích với ngươi tầm quan trọng của Đường Kiếp chứ?
Lúc này Cổ Bách mới không cam lòng buông Đường Kiếp ra, ngẫm nghĩ một chút, vẫn không cam lòng, quay lại ngoan độc đá hắn một phát.
Sau đó Cố Trường Thanh mới nhìn ra xung quanh, nói:
- Nơi này không phải nơi nằm trong kế hoạch. Chưởng kia của Tạ Phong Đường, tuy không thể khiến Đại Ngũ Hành Độn Địa pháp dừng lại, nhưng khiến nó không thể hoạt động bình thường. Khổng Ngũ Lang, ngươi dẫn người đi phụ cận xem xét một chút. Trước tiên phải làm rõ xem chúng ta đang ở nơi nào, tìm một vài bộ quần áo về đây, chúng ta phải thay y phục.
- Vâng.
Một gã thủ hạ Ưng Đường dẫn theo hai người nữa, vội vàng rời đi.
Lúc này Cố Trường Thanh mới đi tới trước mặt Đường Kiếp, nói:
- Tẩy Nguyệt phái làm thế nào mà tìm được bọn ta? Còn ngươi tại sao lại giúp bọn ta?
Đường Kiếp cười hì hì nhìn Cố Trường Thanh:
- Ngươi trước kia chỉ có một câu hỏi, đó là ta có phải Đường Kiệt hay không? Giờ bắt được ta rồi, thì câu hỏi thứ hai là Binh Giám ở nơi nào? Vừa nãy lại có thêm câu hỏi thứ ba, Tẩy Nguyệt phái làm sao tìm được tới đây, liền sau đó lại có câu hỏi thứ tư là tại sao ta lại giúp các ngươi… Ngươi không thấy điều này rất thú vị sao? Ngươi bắt ta đi, nhưng lại không thu được đáp án mà mình mong muốn, ngược lại điều ngươi nghi hoặc càng ngày càng nhiều.
Bụp.
Gã đấm mạnh một cú vào bụng Đường Kiếp.
Thu lại nắm đấm, Cố Trường Thanh nói:
- Ta muốn là đáp án, không phải sự mỉa mai của ngươi.
Đường Kiếp đau nhe răng trợn mắt:
- Đáp án? Đáp án chính là bởi vì cách làm của ngươi, hiện tại hơn phân nửa Tẩy Nguyệt phái đã cho rằng ta chính là Đường Kiệt rồi. Ngươi cho là dưới tình huống này, ta mà rơi vào tay bọn họ, đối với ta là chuyện tốt hay sao?
Cố Trường Thanh gật gật đầu:
- Cho nên ngươi mới tình nguyện để chúng ta bắt đi, cũng không muốn rơi vào trong tay Tẩy Nguyệt phái?
- Còn không phải đều là do các ngươi hại sao? Ta đã nói rồi, ta không phải Đường Kiệt, nhưng các ngươi lại cứ muốn ta phải nhận là Đường Kiệt. Cho dù trở lại Tẩy Nguyệt phái, đa phần cũng sẽ bị tra khảo. Bọn họ cũng không giống các ngươi, nếu cảm thấy không chiếm được, có khi nhất quyết chém xuống một đao làm thịt luôn ta, rồi đổ tội lên đầu các ngươi là xong.
- Cái rắm ý. Nếu ngươi không muốn quay trở lại Tẩy Nguyệt phái, vậy tại sao còn phải dẫn bọn họ đến?
Cổ Bách lớn tiếng nói:
- Ưng chủ, tiểu tử này không một câu nào là nói thật, ta thất hay là cứ trực tiếp dùng Sưu hồn đi.
Hai người bằng hữu của gã chết trong lúc chiến đấu với Tẩy Nguyệt phái, hận ý với Đường Kiếp đã ăn vào xương tủy.
- Đúng vậy, dùng Sưu hồn thuật đi.
- Ưng chủ, dùng đi.
Những người khác cũng bắt đầu nhao nhao lên.
Ai mà không có bằng hữu chứ? Đường Kiếp hại bằng hữu bọn họ chết nhiều như vậy, người hận hắn sao chỉ dừng ở một người?
Cố Trường Thanh còn đang do dự.
Phương pháp Sưu hồn cũng không đáng tin cậy lắm, rất có thể sẽ bỏ sót tin tức quan trọng, nếu không phải không còn cách nào khác, Cố Trường Thanh cũng không muốn dùng tới. Nhưng hiện tại xem ra, không cần Sưu Hồn thuật thì cũng không được rồi.
Tẩy Nguyệt phái có thể tìm tới một lần, hơn phân nửa là đã ở trên người hắn động tay động chân. Nếu không tìm được nguyên nhân, thì thứ đợi bọn họ vẫn là truy sát không ngừng.
Nghĩ vậy, Cố Trường Thanh cuối cùng cũng gật đầu.
Cổ Bách nhe răng cười độc ác, tiến lên phía trước, âm thanh hung dữ nói:
- Tiểu tử, cơ hội cuối cùng cho ngươi. Nói ra sự thật, hoặc là ta dùng bùa Sưu hồn tự tìm sự thật.
Ánh mắt Đường Kiếp nhìn hắn lộ vẻ đồng tình.
- Muốn tự tìm tới cái chết.
Bị ánh mắt của Đường Kiếp chọc tức giận, hai tay Cổ Bách nắn động ấn pháp, bắt đầu sử dụng thuật Sưu hồn.
Thuật Sưu hồn là pháp thuật bậc cao, bởi vì liên quan tới linh thức, nên bình thường chỉ những người đạt tới Thiên Tâm cảnh mới có thể học tập.
Bởi vì người trong Ưng Đường thường phải dùng tới thuật pháp này, nên bọn họ mới được học tập vượt cấp. Tuy nhiên cũng chỉ là có thể miễn cưỡng sử dụng, nên cũng không dùng để chế bùa được, vì vậy mà khi Trang Thân ra tay mới cần tới bùa Sưu hồn.
Lúc này gã đang liên tục tạo ra các ấn pháp, tay biến hóa nhanh chóng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, có thể thấy được để thi triển thuật này đã hao tổn quá nhiều sức lực của gã.
Một lát sau gã mới vận pháp xong, ngón tay chạm vào trán Đường Kiếp.
Có rất nhiều thuộc hạ của Ưng Đường đã vây quanh hắn, đề phòng hắn động đậy trốn tránh.
Nhưng Đường Kiếp cũng không trốn tránh, chỉ nhìn theo ngón tay Cổ Bách chạm vào trán mình, trong mắt lộ ra ý cười.
Ánh mắt hắn rơi vào trong mắt Cố Trường Thanh, trong lòng của gã khẽ run lên, muốn ngăn cản Cổ Bách, nhưng cuối cùng không hề nói gì cả.
Cổ Bách chạm vào trán Đường Kiếp, vận chuyển linh lực mãnh liệt hướng về tâm trí Đường Kiếp rót xuống.
Theo như thông thường, thì kế tiếp chính là linh niệm cưỡng ép suy nghĩ của Đường Kiếp, tạo thành hình ảnh truyền vào trong đầu mình, đương nhiên Đường Kiếp cũng bởi vì vậy mà tinh thần sẽ lâm vào cảnh bị tấn công.
Nhưng thời khắc này, dưới ngón tay của Cổ Bách, gã chỉ cảm thấy linh lực như đánh lên một hàng rào, nhất thời không thể đột phá được. Trong lòng gã ngẩn ra, nghĩ thầm ý thức của tiểu tử này thật hùng mạnh, nhưng lơ đễnh không chú ý, chỉ tăng mạnh linh khí tiếp tục tấn công.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt gã một mảnh trống trải, chỉ có điều thứ gã thấy không phải hình ảnh trong ý nghĩ của đối phương, mà là một biển máu mênh mông.
Bản thân gã rơi vào trong biến má, xung quanh đều là máu, cuồng phong gào thét, sóng cuộn từng cơn. Cổ Bách sợ hãi nhìn cảnh mờ mịt này, bật thốt lên:
- Đây là nơi nào?
- Không có ai trả lời gã.
Đây là trận chiến về mặt ý thức, âm thanh của gã cũng chỉ là âm thanh vang lên trong ý nghĩ. Trong biển máu mênh mông này, thứ đáp lại gã chỉ có tiếng gió rít gào càng lúc càng kịch liệt.
- Grào!
Tâm trí Cổ Bách vang lên một tiếng hổ gầm kinh người.
Lúc này gã mới thấy rõ, ở điểm cuối cùng của biển máu, có một con hổ khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, nhe răng mở ra chiếc miệng khổng lồ đỏ au màu máu.
Sau đó, biển máu như sôi trào, chiếc miệng khổng lồ của con hổ đang lao về phía gã, như một chiếc động lớn màu đen, cắn nuốt cả tinh thần và thể xác gã…
- Không.
Cổ Bách hoảng sợ hô lên.
Giữa đồng không mông quạnh, Cố Trường Thanh thấy Cổ Bách đột nhiên ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống.
- Cổ Bách ngươi làm sao vậy?
Mọi người vội vàng tiến lên đỡ gã dậy.
Chỉ thấy hai mắt Cổ Bách chậm rãi mở ra.
Đôi mắt vô thần.
Gã ngây ngô nhìn mọi người trước mắt, dường như không nhận ra ai cả, chỉ bật cười ngây dại.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc.
Cố Trường Thanh ra tay nhanh như chớp, hai ngón tay đặt trên cổ Cổ Bách, sắc mặt trắng bệch nói:
- Sưu hồn thất bại, phản phệ lại bản thân… gã trở thành kẻ ngốc rồi.
Lời Cố Trường Thanh nói ra, giống như một đạo thiên lôi đánh lên đỉnh đầu mọi người.
Chỉ có Đường Kiếp vẫn ung dung ngồi trên mặt đất, hắn lẩm bẩm nói:
- Ta đã nói rồi mà, ta từ trước tới nay không uy hiếp ai cả.