Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy Thái Quân Dương đứng lên từ mặt đất, đại kiếm trong tay chỉ vào đám người áo đen, khóe miệng còn rỉ máu.
Trong lòng Đường Kiệt khiếp sợ:
- Quân Dương, ngươi làm gì thế?
- Làm gì à?
Thái Quân Dương lắc lư cái đầu:
- Đương nhiên là chiến đấu rồi. Cả đời ta tu luyện, luôn dũng cảm tiến tới, không sợ sống chết! Gặp kẻ mạnh liền rút lui, vứt bỏ chiến hữu, làm sao đáng mặt anh hùng?
Nghe câu này, nhất thời Đường Kiệt cũng ngây người.
Thái Quân Dương vung đại kiếm lên:
- Kinh Đào Trảm!
Lại chém một kiếm, ánh kiếm kinh người quét ngang.
- Quân Dương, đừng!
Đường Kiệt khẩn trương.
- Tìm chết!
Xa xa Cao Phi đưa tay lên, khẽ ấn về phía Thái Quân Dương, một kiếm của Thái Quân Dương không thể chém tới.
- Là cảnh giới Thoát Phàm Cảnh!
Thư Danh Dương đứng bên cạnh hô lên.
Cao Phi dùng linh lực điều khiển từ xa, chắc chắn phải là Linh Sư cảnh giới Thoát Phàm Cảnh mới có thể thi triển được, sử dụng linh khí bản thân để dẫn động linh khí thiên địa, nhìn bề ngoài không có gì đặc sắc, nhưng là biến hóa về chất của pháp thuật.
Nói một cách đơn giản, chính là tất cả mọi thứ tầm gần đều biến thành tầm xa.
Không ngờ Thái Quân Dương lại quát:
- Cảnh giới Thoát Phàm thì sao chứ? A...mở ra cho ta!
Toàn thân gã phát ra khí thế mãnh liệt, ánh sáng trên đại kiếm tăng vọt, cự kiếm vốn bị Cao Phi áp chế lại bắt đầu chuyển động.
Ngay cả Cao Phi cũng kinh ngạc.
Phải biết rằng Thái Quân Dương sử dụng cấp bậc Linh Tuyền chống lại áp lực tinh thần cảnh giới Thoát Phàm, linh lực hai bên không thể so sánh, không phải chênh lệch chỉ một cấp.
Trong tình huống như vậy, gã lại có thể vận động, ngay cả Cao Phi cũng bất giác chấn động trước sức mạnh kinh người này.
Cố Trường Thanh lẩm bẩm:
- Không sợ sống chết, chiến ý dâng trào, lại có bộ dáng đột phá khi lâm trận, học viện Tẩy Nguyệt thật đúng là nhân tài xuất hiện ồ ạt. Nếu có thể sống sót, không chừng tương lai có thể tiến vào Vô Úy Đạo. Đáng tiếc...
Gã phất tay, một tên áo đen chuyển hướng phóng về phía Thái Quân Dương.
Dưới áp chế của Cao Phi, Thái Quân Dương chỉ miễn cưỡng vận động một chút, làm sao có thể tránh được đòn tấn công của tên áo đen.
Mắt thấy đao thép sắp đâm vào bụng.
- Phong Hoàn Trảm!
Lại vang lên một tiếng quát khẽ.
Một đao gió bùng nổ, chém mạnh về phía tên áo đen, đẩy lùi tên đó.
Rõ ràng là Liễu Hồng Yên.
- Hồng Yên, cô?
Thư Danh Dương ngạc nhiên.
Liễu Hồng Yên cười cười:
- Quân Dương nói không sai, Đường Kiệt là bạn học của chúng ta, ta không thể chạy một mình mà bỏ lại hắn.
Sau khi do dự, bàng hoàng, Liễu Hồng Yên đã lựa chọn dứt khoát.
Kề vai tác chiến với Đường Kiệt!
Đúng lúc lúc này Đường Kiệt bị một tên áo đen đá trúng, ngã lùi lại mấy bước, Liễu Hồng Yên xông lại đỡ lấy hắn.
Đồng thời Thái Quân Dương cũng thoát khỏi áp chế của Cao Phi, vọt tới bên người Đường Kiệt, Cao Phi không ngăn cản, mặc kệ ba người đứng thành thế chân vạc.
Những người áo đen đang định vây công, Cố Trường Thanh đã ho nhẹ một tiếng, mọi người đồng thời dừng tay.
Dừng tay!
Cố Trường Thanh từ từ nói:
- Thật to gan, còn ai muốn giúp Đường Kiệt, ta cho các ngươi cơ hội lựa chọn cuối cùng.
Những người khác nhìn nhau, Đường Kiệt trầm giọng nói:
- Các ngươi đi mau, người Cung Thiên Thần tìm là ta, việc này không liên quan gì với các ngươi, đừng vì ta mà mất tính mạng.
Đừng nói đám người áo đen, chỉ một Thoát Phàm Cảnh như Cao Phi, tất cả học viên hợp sức cũng không phải là đối thủ của gã, chưa kể tới những kẻ có thực lực mạnh hơn như Cố Trường Thanh và đồng bọn ẩn núp trong bóng tối.
Trận chiến đấu này, đám học viên không có cơ hội chiến thắng dù là nhỏ nhất!
Dương Chí Nguyên suy nghĩ, cuối cùng dậm chân nói:
- Thật có lỗi, mặc dù là bạn học tốt, nhưng không thể cùng sống cùng chết với ngươi.
- Không sao, ta sẽ không trách ngươi.
Đường Kiệt cười lắc đầu.
Lúc này toàn thân hắn bị tổn thương, lại vẫn cười được, cười rất nhẹ nhàng thoải mái, hoàn thoàn không để bụng.
Thật sự hắn không trách đối phương, đối diện với sống chết, lùi bước mới là bình thường.
Lý Dật Cảnh còn muốn nói, nhưng bị Dương Chí Nguyên kéo đi, hai người cùng lùi ra phía ngoài.
Hai người này rời khỏi, chỉ còn lại Thư Danh Dương và Bình Tịnh Nguyệt chưa quyết định.
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía hai người.
Thư Danh Dương thở dài một tiếng:
- Thật ra ta rất muốn đi, ta có chí lớn, không muốn từ bỏ. nếu như Quân Dương nổi điên, Hồng Yên thành ngớ ngẩn, nếu ta bỏ đi, chỉ sợ sau này sẽ bị ám ảnh cả đời.
Nói xong liền đi đến bên cạnh ba người, đứng sóng vai với bọn Đường Kiệt, thuận tay lấy ra một chồng lá bùa.
Bình Tịnh Nguyệt hít sâu một hơi, không nói câu nào, đi qua đứng cùng bốn người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Kiệt thở dài:
- Sao các ngươi phải khổ vậy chứ.
Thật sự hắn không muốn mọi người bị liên lụy vì hắn.
Thái Quân Dương cười to nói:
- Học viên Tẩy Nguyệt bọn ta có thể giết có thể chết, gặp kẻ địch mạnh hơn cũng có thể chạy trốn, chỉ có điều không có thói quen vứt bỏ chiến hữu. Hôm nay đã gặp thì phải đánh một trận, cam lòng hy sinh oanh liệt, còn hơn tham sống sợ chết.
Liễu Hồng Yên bĩu môi:
- Lời hay đều bị ngươi nói hết, đánh thì đánh, cần gì phải nhìn trước ngó sau!
Nói xong trong tay đã cầm ấn pháp Phi Nguyệt Nhẫn mạnh nhất, đối mặt cường địch, Liễu Hồng Yên đã chuẩn bị đầy đủ.
Đường Kiệt cảm thấy ấm lòng, cười nói:
- Được, nếu đã vậy thì chúng ta hãy cùng nhau chiến một trận thật sảng khoái đi!
- Chiến một trận thật sảng khoái!
Mọi người đồng thanh hô.
Cố Trường Thanh hừ lạnh:
- Chiến một trận thật sảng khoái? Đó là câu mà các ngươi có thể nói sao? Không có ý chí chiến đấu hào hùng, không có thực lực tương xứng với ý chí chiến đấu, rốt cuộc chỉ là chuyện nực cười mà thôi…
Thân ảnh gã chợt lóe lên, đã xông về phía năm người.
Gã đích thân xuất thủ!
Thái Quân Dương quát lên một tiếng, cự kiếm chém ra làn sóng lửa, nghênh tiếp Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh hừ một tiếng:
- Không tự lượng sức!
Bốn chữ “không tự lượng sức” như sấm rền trong lòng mọi người, Thái Quân Dương đứng mũi chịu sào, tức thì bị chấn động khiến hơi thở hỗn loạn, thuật pháp không thể phóng xuất.
Liễu Hồng Yên và Đường Kiệt đồng thời sử ra Phi Nguyệt Nhẫn và Châm Nguyên Khí.
Cố Trường Thanh chợt tăng tốc, thân ảnh lưu lại trên mặt đất một tia tàn ảnh, nhẹ nhàng tránh được hai đòn tấn công này, tiến thẳng đến bên năm người, vọt tới bên người Liễu Hồng Yên, thuận tay vung lên, một chưởng đánh bay Liễu Hồng Yên.
Cùng lúc đó, Bình Tịnh Nguyệt quát lớn một tiếng, một tia chớp từ trong lòng bàn tay bắn về phía Cố Trường Thanh, tiếp theo Thư Danh Dương giương lá bùa trong tay lên cao, cũng phóng ra một luồng điện quang.
- Chưởng Tâm Lôi!
- Điện Quang Phù!
Hai luồng lôi điện đồng thời bắn về phía Cố Trường Thanh, Cố Trường Thanh chỉ tiện tay một trảo, năm ngón tay mở ra như ưng trảo, hai luồng điện đã đánh vào lòng bàn tay gã, phát ra một trụ sáng, sau đó Cố Trường Thanh nắm tay lại, vặn hai luồng sáng vào trong tay.
Luồng điện quang nhảy trong lòng bàn tay gã, nhưng lại không tiêu tan, giống như Cố Trường Thanh đang cầm hai con rắn điện, khiến mọi người phát run.
- Hóa Linh dĩ hình?
Thư Danh Dương thốt lên:
- Ngươi đã tiến vào Cửu Chuyển?
Cảnh giới Thoát Phàm có ba giai đoạn, bách luyện kỳ, cửu chuyển kỳ, khai thức kỳ.
Những người Cửu Chuyển, tim, gan, lá lách, dạ dày, thận, phổi, ruột, túi mật, não, chín bộ phận yếu hại sẽ tôi luyện linh hóa, sau khi tiếp tục tôi luyện máu thịt cốt cách, sẽ cường hóa toàn bộ nội phủ, lúc này, người tu luyện sẽ đạt được sự hợp nhất về thể xác và linh hồn.
Biểu hiện lớn nhất là linh khí thực chất hóa.
Hai luồng quang điện vốn do thuật pháp hình thành, sau khi phóng ra sẽ tiêu tan vô hình, chỉ khi đạt tới cấp bậc cửu chuyển, có khả năng thực chất hóa linh khí, mới có thể vây khốn thuật pháp của đối phương, không cho chúng tiêu tan.
Cố Trường Thanh vừa sử ra chiêu thức này, chứng tỏ ít nhất gã cũng là cường giả cửu chuyển trở lên. Hơn nữa người trong Ưng đường cũng không phải là những người tu luyện theo đuổi cảnh giới, đối với bọn họ, khả năng chiến đấu quan trọng hơn cảnh giới, cho nên đạt tới cảnh giới gì sẽ có thực lực tương tự.
- Những tên tiểu bối ngu ngốc!
Cố Trường Thanh vung tay ra, hai luồng điện xà bắn ngược vào hai người Bình Tịnh Nguyệt và Thư Danh Dương.
Hai người này bị thuật pháp của chính mình bắn trúng, lập tức toàn thân tê liệt, đổ gục tại chỗ.
Lúc này Thái Quân Dương đã ổn định hơi thở, hét to xuất ra Kinh Đào Trảm.
Không ngờ Cố Trường Thanh quay đầu lại, tay trái lóe lên ánh sáng vàng, làn da giống như bao phủ một lớp kim loại, vỗ vào đại kiếm trong không trung.
Chỉ nghe keng một tiếng, đại kiếm bị Cố Trường Thanh tóm được giữa không trung.
Đường Kiệt chém mạnh một đao xuống đầu Cố Trường Thanh.
Không ngờ gã không thèm để ý đến một đao này, tay trái rạch lên đại kiếm, mài ra một đốm lửa do sắt thép va chạm, một chưởng vỗ vào ngực Thái Quân Dương.
Dưới chưởng này, Thái Quân Dương không bay lên, chỉ có điều toàn thân liền dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi, không còn sức chống đỡ mà ngã xuống mặt đất.
Một chưởng này cũng đập gãy bảy tám cái xương sườn trước ngực gã.
Lúc này Cố Trường Thanh mới nhấc tay trái lên, chắn trên đỉnh đầu, chiến đao của Đường Kiệt đánh vào lòng bàn tay gã, lại chỉ chém ra một đốm lửa.
Cố Trường Thanh thuận thế khẽ vặn, một đoạn mũi đao bị gã bẻ đứt, ngón giữa khẽ búng, nửa mũi đao bay trúng Đường Kiệt, sức mạnh trên mũi đao liền khoét một lỗ máu trên người Đường Kiệt, Đường Kiệt rơi mạnh xuống đất.
Những động tác này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, năm học viên trong học viện Tẩy Nguyệt đã bị Cố Trường Thanh đánh bại hoàn toàn, từ đầu đến cuối, Cố Trường Thanh chỉ dùng một bàn tay.
Giống như Cố Trường Thanh đã nói, cái gì mà sảng khoái chiến đấu một trận, cái gì mà oanh liệt, khi chênh lệch thực lực tuyệt đối, căn bản không thể biểu hiện được, chỉ có chuyện nực cười châu chấu đá xe!
Năm học viên bị Cố Trường Thanh nhẹ nhàng đánh ngã, sớm đã có tên áo đen xông tới bắt lấy Đường Kiệt, kề đao vào cổ, không cho hắn nhúc nhích.
Cao Phi đi tới, nhìn bốn người nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, cung kính nói:
- Ưng chủ, mấy người này làm thế nào?
Cố Trường Thanh nhìn về phía Đường Kiệt, nghĩ thầm rằng hắn sẽ cầu xin, không ngờ Đường Kiệt không nói một câu, chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh nhăn mặt, rốt cục nói:
- Được rồi, cướp người đã là kết thù với học viện Tẩy Nguyệt rồi, không cần phải làm lớn chuyện, tha cho những người khác, chúng ta mang Đường Kiệt đi.
Tùy tiện bắn ra một chỉ phong, Đường Kiệt đã bị gã đánh bất tỉnh.
Đám người áo đen vội vàng mang Đường Kiệt rời đi.
Cố Trường Thanh vẫn đứng ở đó, vẫn đang suy tư điều gì.
Thân ảnh của Triệu Tân Quốc từ trong bóng tối đi ra, đến bên cạnh Cố Trường Thanh, cười nói:
- Chúc mừng ưng chủ, đại công cáo thành!
- Một ngày chưa lấy được Binh giám, chưa thể nói là công lớn.
Cố Trường Thanh thản nhiên trả lời:
- Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa ta cảm thấy hành động lần này, giống như quá thuận lợi vậy.
Triệu Tân Quốc lập tức cười nói:
- Đối phó với mấy tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, còn có thể phiền toái thế nào nữa?
Cố Trường Thanh lắc đầu.
Đối phó với mấy tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, trận chiến như vậy là đủ.
Nhưng nếu thật sự là Đường Kiệt, vậy thì tất cả những việc phát sinh trước đây sẽ không phải trùng hợp.
Tiểu tử có thể khiến Cung Thiên Thần thất bại liên tục, làm sao có thể đơn giản như vậy?
Thật ra, lần này dụ Đường Kiệt xuất đầu lộ diện, mục tiêu đầu tiên của Cố Trường Thanh là xác nhận người, tiếp theo mới là bắt giữ, chỉ cần có thể hoàn thành việc xác nhận, bất kể chính xác hay không cũng là một thành công lớn, không cần phải vội vàng bắt giữ.
Không ngờ hành động lại thuận lợi như vậy, ngay cả việc xác nhận và bắt giữ cũng đều hoàn thành, trong quá trình này không hề gặp bất trắc gì, điều này hoàn toàn không hợp với suy tính trước đây của gã.
Cũng vì vậy, Cố Trường Thanh không hề vui mừng vì hành động thành công, ngược lại bất giác cảm thấy bất an.
Trong đầu lại hiện lên ánh mắt cay nghiệt của Đường Kiệt, ánh mắt đó giống như mỉa mai, giống như khinh miệt, giống như đã nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay...