Buổi sáng hôm đó Đường Kiệt vừa mới luyện xong một bộ kiếm pháp, liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Đẩy cửa ra xem, đúng là Lâm Đông Thăng.
Lâm Đông Thăng thấp gầy, dung mạo bình thường, đôi mắt đặc biệt linh hoạt, thoạt nhìn giống như chú khỉ nhỏ.
Khi nhìn thấy Đường Kiệt, vẻ mặt tươi cười xu nịnh:
- Đường huynh chuẩn bị xong chưa? Những người khác đang đợi ở dưới chân núi rồi.
Đường Kiệt hỏi:
- Không phải buổi chiều mới tiến hành tiệc mừng thọ sao? Sao lại đi sớm như vậy?
Lâm Đông Thăng trả lời:
- Hắc, Đường huynh nói sai rồi. Thời gian chúng ta ở trong học viện khá dài, khó có cơ hội ra ngoài một lần, tất nhiên muốn tận dụng toàn bộ thời gian ngày hôm nay, tranh thủ chơi bời. Mọi người đã hẹn xong, ban ngày chơi trong thành, đến lúc dự tiệc buổi tối sẽ đến chỗ ta.
Đường Kiệt mỉm cười:
- Vậy được, chờ ta thu dọn một chút.
Hắn trở về phòng thay quần áo.
Thay xong quần áo, Lâm Đông Thăng thấy Đường Kiệt chỉ mặc một chiếc áo học viên, không hề mang theo vũ khí và những thứ khác, chỉ có điều trong tay có một cái hộp, bất giác hỏi:
- Sao Đường huynh đơn giản thế? Đoạn Tràng Đao của huynh đâu?
Đường Kiệt cười nói:
- Không phải đi chiến đấu, cần gì phải mang đao.
- Chắc chắn sẽ có biểu diễn mua vui.
- Vậy thì múa đao nào cũng được. Đi thôi, chúng ta tới nơi gửi trước, đúng lúc ta có chút đồ phải gửi đi.
- Gửi cho Nhị lão hay sao?
Lâm Đông Thăng và Đường Kiệt vừa đi vừa nói chuyện.
- Không phải, gửi cho Vệ gia thái thái, thiếu gia nhờ ta gửi, người hầu mà.
Đường Kiệt trả lời.
- Ta quên mất thân phận người hầu của huynh.
Lâm Đông Thăng cười nói:
- Có điều nếu ta có thể có được thành tích như huynh, cho dù làm người hầu cũng cam tâm a!
- Thôi đi, có thể làm thiếu gia thì ai lại đi làm người hầu, ngươi đó, sống trong phúc mà không biết, nhiều người đáng yêu không hâm mộ, lại đi hâm mộ loại người như chúng ta. Đứng ở trên cao, khinh bỉ loại người hạ tiện chúng ta mới là chính đạo!
Đường Kiệt đẩy gã.
- Điều này không chứng tỏ ta chiêu hiền đãi sĩ?
- Ta khinh, ta nghĩ là có ý đồ khác.
Lâm Đông Thăng cười ha ha.
Hai người bạn học đi chung đường cười nói vui vẻ, đến dịch trạm Đường Kiệt giao chiếc hộp cho một học viên quản lý, học viên đưa cho hắn một biên lai, Đường Kiệt nhận lấy, phất tay nói:
- Đi thôi!
Đi tới chân núi, chỉ thấy Thái Quân Dương, Liễu Hồng Yên, Bình Tịnh Nguyệt, Thư Danh Dương, Lý Dật Cảnh, Dương Chí Nguyên và các học viên đều đã ở đó.
Buổi mừng thọ lần này, Lâm gia thu hút toàn bộ học viên tinh anh trong Tiêu Dao Xã.
Mọi người gặp mặt, nói vài câu rồi cùng lên thuyền, đi về phía bờ bên kia.
Khi thuyền gần cập bờ, đột nhiên Đường Kiệt lấy ra một chiếc quạt mạ vàng trong tay áo, nhẹ nhàng quạt.
Mọi người thấy hắn làm như vậy, đều cảm thấy lỳ lạ.
Bình Tịnh Nguyệt che miệng cười:
- Đường huynh vung cây quạt giống như là thư sinh vậy.
Đường Kiệt chậm rãi trả lời:
- Ngươi nói kẻ bại hoại ẩn trong thể xác này à?
Mọi người cười to.
Thái Quân Dương nhíu mày nói:
- Mang theo cây quạt làm gì? Chúng ta không phải học viên lên kinh thành đi thi, đúng là học đòi văn vẻ.
Đường Kiệt tiếp tục phe phẩy quạt nói:
- Chúng ta vào kinh thành làm khách, chứ không đi chém giết, cần phải có phong thái nhã nhặn, nét mặt tươi cười. Cuộc đời đâu có bao lần trang điểm.
- Vậy ngươi làm bài thơ nghe thử coi.
Đường Kiệt vung quạt giấy, trả lời:
- Không được! Ta giả phong nhã, không phải phong nhã thật sự.
Mọi người đồng thời cất tiếng cười to.
Trong nháy mắt thuyền đã cập bờ, đoàn người xuống thuyền đi vào trong thành.
Đến khi đám người đi xa, trong rừng cây nhỏ phía xa hiện ra mấy bóng người.
Kẻ cầm đầu chính là Cao Phi, bên cạnh hắn còn có Triệu Tân Quốc, ngoài ra còn có ba người, nhưng đều mặc áo ngắn vải thô.
- Là hắn sao?
Triệu Tân Quốc hỏi.
Ba người nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Triệu Tân Quốc cả giận nói:
- Lắc đầu là có ý gì? Nói đi, không phải hắn hay là không biết?
Ba người cùng trả lời:
- Bẩm lão gia, không biết ạ.
- Phế vật!
Triệu Tân Quốc bị câu trả lời này làm cho tức giận đến nỗi suýt hộc máu.
Một gã hơi lớn tuổi vội nói:
- Thật sự là khoảng cách hơi xa, hơn nữa cái quạt phẩy phẩy che mất nửa khuôn mặt. Tuy nhiên nhìn thoáng qua thì khá giống.
- Cũng khá giống!
Hai người khác đồng thanh nói.
Cao Phi hừ nói:
- Không nhìn rõ là không nhìn rõ, giống với không giống cái gì? Cái mà chúng ta cần là đáp án chính xác, không phải câu trả lời nửa vời. Không thấy rõ thì đi theo nhìn cho kỹ, hôm nay các ngươi có nguyên một ngày, nhìn cho kỹ, nhất định phải nhận rõ ràng, đừng có phạm phải sai lầm trước đây.
Từ đầu đến cuối, cung Thiên thần không có ý định đợi đến tiệc tối mới phân biệt, từ khi Đường Kiệt đi ra, bọn họ đã chuẩn bị xong việc nhận diện và bắt người.
Vì thế Cung Thiên thần đã bày thiên la địa võng ở toàn bộ Vạn Tuyền Thành!
Bên này thì Đường Kiệt và đám học viên mặc dù bận rộn nhưng vẫn ung dung dạo bước du ngoạn.
Lúc này đang giữa mùa xuân, trăm hoa đua nở, khắp nơi là cảnh tượng muôn loại hoa, một rừng học viên đi lại như dệt kim, cũng không ít xe ngựa của nhiều dòng họ lớn thỉnh thoảng tiến vào, năm mới sắp đến, sắp có học viên mới nhập học.
- Ngẫm lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã hết một năm. Ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng nhập học lúc trước, không ngờ lại nhìn thấy học viên khác nhập học nhanh như vậy, chúng ta từ chỗ là sư đệ sư muội, nháy mắt đã biến thành sư huynh sư tỷ của bọn họ.
Liễu Hồng Yên thổn thức hít một tiếng.
Lời này khiến một đám học viên nói hùa theo.
Trong lòng mọi người, thời gian một năm qua đúng là trôi qua rất nhanh, bọn họ không thể cảm giác được, thời gian đã trôi qua bên người.
Vốn dĩ cho rằng mười năm trong học viện sẽ rất dài, lúc này xem ra, nếu như toàn tâm vùi đầu vào việc tu luyện, e là thời gian mười năm cũng không được bao lâu.
Thái Quân Dương cũng thổn thức nói:
- Tu tiên chính là như thế, trong núi không có người, tu tiên không có năm tháng. Hiện nay chúng ta chưa là gì, đợi đến khi tu vi cao thâm, sẽ có ngày nhập định, chính là công lao mấy năm thậm chí mấy chục năm. Đến lúc đó, quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện thế sự xoay vần, cảnh còn người mất. Hồng nhan thuở nhỏ đã biến thành đống xương tàn.
Mọi người nghe được cùng cảm thấy hoảng sợ.
Đường Kiệt thản nhiên tiếp lời:
- Cho nên nói tu tiên cái tâm trong sạch và ít ham muốn không phải là không có nguyên nhân, nếu không thể dứt bỏ vướng bận trong nhân thế, không thể đạt được đại đạo.
Liễu Hồng Yên cười nói:
- Theo cách nói của Đường huynh, ngươi và ta cùng học du ngoạn, dạo chơi ngắm hoa lại không phải chính đạo rồi, hay giống như Thích Thiếu Danh, An Như Mộng, bản thân thanh cao, từ chối người từ ngoài ngàn dặm, lẻ loi cô độc mới chính xác?
Mọi người nghe xong cùng nhau cười to, đều nói:
- Chính là đạo lý này! Con đường ta và ngươi đã đi, rốt cuộc không phải là chính đạo a!
Bình Tịnh Nguyệt bĩu môi:
- Cái đó không có ý nghĩa. Cho dù tương lai phải cô độc, ít nhất bây giờ chưa đến lúc đó, tại sao phải vứt bỏ bạn bè hiện tại vì một tương lai cô độc? khi có thể tụ tập lại với nhau, cần phải trân trọng một chút mới phải.
- Nhưng cuối cùng vẫn phải rời xa.
Đường Kiệt từ từ nói tiếp.
Nghe xong câu này khiến mọi người trầm xuống.
Liễu Hồng Yên nhíu mày:
- Đường huynh nói quá…
Cô ta còn chưa dứt lời, đã thấy Đường Kiệt đi xa.
Liễu Hồng Yên ngẩn người, sửa lời nói:
- Anh đi đâu vậy?
Đường Kiệt quay đầu lại cười cười:
- Đi tách ra một chút.
Hắn làm ra vẻ đi tiểu.
Hai người Liễu Bình xấu hổ, Liễu Hồng Yên tức giận dậm chân, trừng mắt nhìn Đường Kiệt rồi không nhìn hắn nữa, chỉ la to:
- Rồi cũng sẽ quay lại, xem ngươi chạy đâu?
- Có lẽ vậy...
Đường Kiệt chậm rãi nói, vọt vào một bụi rậm gần đó.
Đi tiểu thì phải tìm nơi kín đáo không có người, vả lại có thể dễ dàng quan sát bốn phía.
Vào đến bụi rậm, Đường Kiệt nhìn bốn bề vắng lặng, lấy một đóa hoa từ trong ngực ra.
Bông hoa nhanh chóng biến thành Y Y, nhưng không nói, chỉ nhìn Đường Kiệt.
Đường Kiệt ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt Y Y:
- Y Y, từ bây giờ ca ca không thể dẫn theo muội, muội phải tự chăm sóc bản thân, còn có tiểu hổ.
Hắn lấy luyện thú bài và một số đồ vật ra, dùng bao gói lại, nhét vào tay Y Y.
Nước mắt đã chảy dài trên gương mặt Y Y:
- Ca ca, muội không lỡ xa huynh, có thể cho muội ở bên cạnh huynh một chút nữa không?
Nghe xong những lời này trong lòng Đường Kiệt đau xót.
Đáng tiếc hắn chỉ có thể lắc đầu.
Từ lúc bước lên bờ, hắn đã không còn an toàn.
Bất cứ lúc nào Cung Thiên thần cũng có thể ra tay.
Y Y phải nhanh chóng rời xa hắn, nếu không thêm mỗi một phút, đều là một phút nguy hiểm.
- Ta cũng không lỡ xa muội, nha đầu ngốc...
Nhẹ nhàng ôm Y Y, Đường Kiệt hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Y Y không tránh né.
Hôn nhẹ xong, Đường Kiệt lau nước mắt cho Y Y:
- Đi thôi, mang theo tiểu hổ rời khỏi người này, đừng để bất cứ kẻ nào phát hiện hai người.
Y Y không kiềm chế được, khóc thành tiếng.
Nó nhào vào ngực Đường Kiệt, khóc lóc thương tâm, nước mắt trào ra như suối.
Mặc dù biết lúc này tình hình nguy cấp, kéo dài thêm một giây cũng rất nguy hiểm, nhưng nhìn bộ dạng thương tâm của Y Y, Đường Kiệt không nỡ đẩy nó ra.
Hắn xoa xoa đầu Y Y, vỗ nhẹ sau lưng nó:
- Y Y ngoan nào, muốn gặp ca ca sớm, thì nghe dặn dò của ca ca. Chỉ cần đánh bại những kẻ xấu này, Y Y có thể quay về bên ca ca.
Nghe nói như thế, Y Y cố gắng ngừng khóc.
Nó ngẩng đầu nhìn Đường Kiệt, khịt mũi gật đầu, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không kìm nổi mà rơi xuống.
Đường Kiệt không đành lòng nhìn tiếp, rốt cục quay đầu rời khỏi.
- Ca ca!
Y Y gọi một tiếng.
Bước chân Đường Kiệt dừng lại, không nói gì thêm liền rời đi.
Những gì cần dặn dò đều đã dặn dò xong, lúc này không cần nhiều lời nữa.
Nhìn Đường Kiệt rời khỏi, tiểu nha đầu từ từ ngừng khóc.
Nó nhẹ nhàng lau nước mắt, sau đó thả tiểu hổ ra.
Rõ ràng tiểu hổ ở trong tấm bài cảm thấy khó chịu, vừa ra ngoài liền không ngừng gầm gừ.
Y Y ôm nó nhẹ nhàng trấn an:
- Bảo nhi ngoan, đừng ồn, tỷ tỷ dẫn đệ đi.
"Ô..."
Tiểu hổ nhìn chung quanh một chút, hiển nhiên đang thắc mắc vì sao không có Đường Kiệt ở đây.
- Ca ca rời xa chúng ta rồi...bắt đầu từ bây giờ, chỉ có đệ và ta thôi.
Y Y ôm tiểu hổ nói.
- Ô?
Tiểu hổ nhìn Y Y, đôi mắt man mác.
- Nhưng huynh ấy sẽ trở lại.
Y Y chân thành nói.
Nó dắt một bên tai của tiểu hổ:
- Đi thôi Bảo nhi, chúng ta rời khỏi nơi này... Đi làm việc ca ca căn dặn, giúp ca ca đánh bại những kẻ xấu này. Chỉ cần đánh bại chúng, ca ca sẽ trở lại.
Tiểu hổ không hiểu ý của nó, thấy Y Y đi trước liền ngoan ngoãn theo sau Y Y giống như một chú chó con, một người một hổ, từng bước đi về rừng sâu.
Cùng lúc đó, Đường Kiệt đi ra khỏi bụi rậm, liền nhìn thấy một gã nam tử đi về phía mình.
Nam tử mặc kim y, bộ mặt anh tuấn, trên mặt vô cùng tự tin.
Nhìn thấy Đường Kiệt, khẽ mỉm cười với hắn, nói thẳng: